Lâm Diễn cảm thấy anh bắt đầu thăm dò tính tình của Chu Thanh Thanh, cô giống như một loài vật có bộ lông mềm mại, dáng vẻ vô cùng dụ dỗ người khác, khiến người ta nhìn thấy không nhịn được muốn thò tay tới sờ chỗ này, vuốt chỗ kia… Mà cô cũng không biết né tránh, cứ thế co người lại, mặc cho người ta vuốt ve nắn bóp tròn méo. Nhưng nếu bạn dồn cô ấy đến đường cùng, đến lúc không thể nào lui được nữa, cô ấy sẽ xù lông lên, vẻ mặt hung ác phản kích… Phụt ha ha ha, sao cô ấy có thể đáng yêu như vậy?

Vốn xem cô như một thứ phiền toái, xuất phát từ đạo nghĩa, xuất phát từ lương tâm, xuất phát từ trách nhiệm, không thể bỏ mặc cô mà không quan tâm, nên mới có quyết định “Để cô ở gần trông nom mới có thể bảo đảm an toàn” này, thực ra trong lòng vẫn có vài phần không cam lòng, không tình nguyện, nhưng mà bây giờ xem ra… Có lẽ, nuôi một sủng vật hình người cũng không tệ.

Nghĩ tới đây, gương mặt đẹp lạnh lùng cao quý, nhìn thế nào cũng thấy không thể xâm phạm của Lâm Diễn lại lộ ra nụ cười tươi, ấm áp như gió xuân, vô cùng “hiền từ” (? =_=|), “nhã nhặn” với Chu Thanh Thanh: “Ngại quá, giọng nói của tôi không được hay lắm, đã hù dọa cô rồi sao? Thực ra, tôi luôn rất điềm đạm, chưa từng ngược đãi động vật nhỏ (? =_=|||), đối xử vô cùng tốt…”

Tuy vẻ mặt tươi cười cùng với lời nói của mỹ nam đều có gì đó kì lạ, nhưng mà nụ cười của mỹ nam cao cấp đối với phàm phu tục nữ như Chu Thanh Thanh và Dương Tư Tư – đồng thời cũng là trong mắt của sắc nữ, thì lực sát thương vẫn không cách nào cản trở!

Ta đối xử hung ác với người khác, người ta lại thân mật mỉm cười với ta… Chu Thanh Thanh lập tức cảm thấy ngại ngùng về những lời nói độc địa của mình khi nãy, bắt đầu biến thành một kẻ nhỏ bé đáng thương: “Tôi, tôi…” Cứ “tôi” mà không biết tại sao.

Quả nhiên! Nụ cười trên mặt Lâm Diễn càng thêm hớn hở. Nhanh chóng rút ra được cách thức tốt nhất để trấn an Chu Thanh Thanh khi đang xù lông – nhất định lời nói và động tác vuốt ve lông cô đều phải vô cùng dịu dàng! Sau đó cô ấy sẽ nhanh chóng quay về trạng thái để mặc cho bạn vuốt ve xoa nắn tròn méo! ~ Ngược lại, trong lúc cô ấy đang tức giận mà bạn đối chọi với cô ấy sẽ chỉ làm cho lửa giận của cô càng lớn, tiểu vũ trụ bạo phát sẽ biến thành đại vũ trụ bạo phát – ai dà, anh có thể thấy trước được cuộc sống sau này của mình sẽ không hề nhàm chán! ~

Lâm Diễn mỉm cười nói với Dương Tư Tư đang nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng: “Người đẹp này, cô chắc là người mà Thanh Thanh vẫn hay nhắc tới, bạn và cũng là chị em tốt nhất của cô ấy, Dương Tư Tư? Nghe danh không bằng gặp mặt, cô thật sự đúng là vừa thông minh vừa xinh đẹp! Đúng vậy, cô đã đoán trúng, tối nay tôi đến là muốn dẫn Thanh Thanh đi.”

Một mỹ nam siêu cấp đẹp trai lại khen bạn thông minh xinh đẹp! Hơn nữa, trước tiên anh ta khen bạn thông minh, sau đó mới khen bạn xinh đẹp, có thể thấy anh ta là một người đàn ông chú trọng bên trong, chú trọng nội hàm chiều sâu hơn là bên ngoài! Giọng điệu của Dương Tư Tư lập tức chuyển sang dịu dàng chảy nước: “Ai da, tôi nào có được tốt như anh nói? Ha ha ha… Anh đẹp trai, mau vào trong ngồi! Có chuyện gì cứ ngồi xuống rồi từ từ nói. Bạn của Thanh Thanh thì cũng là bạn của tôi, miễn ngài không chê phòng nhỏ đơn sơ là được rồi, ha ha ha…”

Dương Tư Tư cũng không bỏ sót một câu quan trọng nhất “Tối nay tôi tới là muốn dẫn Thanh Thanh đi”, còn có câu trước đó “Cô chắc là người mà Thanh Thanh vẫn hay nhắc tới…”, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết – có nội tình!

Tiếp đó giọng điệu bỗng nhiên xoay chuyển, biến thành đại tiểu thư vênh váo hung hăng sai bảo người làm: “Thanh Thanh, đi pha trà!”

Chu Thanh Thanh “à” một tiếng rồi ngoan ngoãn chạy đi.

Hai cô gái không hề chú ý trên mặt Lâm Diễn chợt lóe lên nét không vui.

***

Một lát sau, Chu Thanh Thanh thò nửa người ra khỏi phòng bếp, yếu ớt hỏi: “Tư Tư, nhà cậu hình như không có trà… Chỉ có cà phê và nước sôi…”

Lâm Diễn đang ngồi trên ghế sa-lông, thản nhiên nói: “Vậy thì cho tôi một ly cà phê đi, tôi không kén chọn.”

Nhìn Chu Thanh Thanh lại quay người đi vào phòng bếp, Dương Tư Tư lập tức thu lại vẻ tươi cười khách sáo trên mặt, thấp giọng hỏi: “Anh đã quen Thanh Thanh từ trước, có phải không?”

Nếu đúng như vậy… Cái gọi là “tình một đêm” tối qua rất có thể là người đàn ông này đã có kế hoạch, tính toán từ trước… Nếu đúng như vậy – mặc kệ người đàn ông này xuất phát từ ý định gì – ví dụ như, thầm mến Chu Thanh Thanh đã lâu gì đó… Nhưng lợi dụng loại thủ đoạn đê tiện này, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ - ít nhất phải đánh cho hắn một trận! Dương Tư Tư lặng lẽ cuộn chặt nắm tay, trong lòng mặc niệm: mỹ nam đúng là rất đáng quý, nhưng tình bạn càng đáng quý hơn!

Ánh mắt Lâm Diễn lộ ra vẻ tán thưởng, xem ra cô gái này ngoài diện mạo cũng có chút đầu óc. Bèn nhàn nhạt trả lời: “Chính xác, tôi quen cô ấy… Tính ra cũng đã ba năm. Nhưng tối qua tôi và Thanh Thanh hoàn toàn là lần đầu tiên gặp nhau ngoài đời thực, cùng cô ấy… Ừm, cũng là chuyện ngoài ý muốn.”

Quen trên mạng à? Trên mạng có rất nhiều loại người, nhưng mà, với điều kiện tốt như vậy của người đàn ông này chắc sẽ thật sự không tính toán gì Thanh Thanh. Dương Tư Tư nhíu mày: “Vậy Thanh Thanh có biết anh là…”

“Với năng lực phản ứng chậm chạp của cô ấy, chắc là không biết, nhiều nhất là có nghi ngờ.” Dừng một chút, Lâm Diễn nói tiếp: “Nhưng đây là chuyện giữa tôi và Thanh Thanh, tôi không mong có người khác xen vào.”

Dương Tư Tư mặt mày hớn hở, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Anh thích Thanh Thanh nhà tôi đã bao lâu rồi?” Sau đó trong đầu bắt đầu tự động tưởng tượng ra câu chuyện tình yêu qua mạng kinh điển của hai người giống như trong tiểu thuyết…

Lâm Diễn khẽ giật mình, anh đâu có thích cô? Anh chỉ là “xuất phát từ đạo nghĩa, xuất phát từ lương tâm, xuất phát từ trách nhiệm”, trong lúc Chu Thanh Thanh sa sút nhất, không thể không dang tay cứu giúp?

Đúng lúc này, Chu Thanh Thanh ở trong phòng bếp lề mề cả buổi cuối cùng cũng hai tay bưng một chiếc ly thủy tinh đi ra, miệng kêu ca: “Nóng quá a a a…”

Chiếc ly trong tay Chu Thanh Thanh lắc lư, chất lỏng màu nâu bên trong nhìn như muốn lao ra ngoài, cuối cùng Chu Thanh Thanh cũng vượt qua nguy hiểm, đặt ly cà phê xuống bàn trà trước mặt Lâm Diễn.

Dương Tư Tư trừng mắt: “Sao lại đổ đầy thế làm gì? Còn nữa, cà phê làm sao nóng thế được, không phải tớ đã đun nước xong từ lâu rồi à?”

Chu Thanh Thanh cười ngượng ngập: “À, tớ thấy cà phê lạnh uống không ngon, cho nên mới đun lên một tí, ai ngờ, tớ vừa mới rửa xong cái cốc thì nó đã sôi rồi… Lại không cẩn thận rót đầy quá…”

Dương Tư Tư ôm trán: “Tay chân vụng về, đến ly cà phê cũng pha không xong!”

Chu Thanh Thanh xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi!” Theo kinh nghiệm trước đây, Tư Tư chắc chắn sẽ chậm chạp nói: “Được rồi, tớ cũng không phải ngày đầu tiên biết cậu tay chân vụng về, lần sau tớ tự làm là được.”

Nhưng Lâm Diễn ngồi bên cạnh lại thấy cực kỳ khó chịu, bạn tốt mà lại đối xử với cô như với kẻ bề dưới vậy sao? Cô đúng là rất dễ bị bắt nạt, nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt cô!

Lâm Diễn đột ngột đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng: “Thanh Thanh không phải người làm nhà cô! Không pha được cà phê thì làm sao? Nếu cô không chào đón cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy đi!” Dứt lời liền kéo phắt cổ tay Chu Thanh Thanh, đi thẳng ra cửa.

Chu Thanh Thanh bị sự biến hóa bất thình lình làm cho choáng váng: “Tại sao tôi phải đi với anh? Tôi không muốn đi! ~~~~(>_

Lâm Diễn quay đầu ném cho cô một ánh mắt sắc lạnh như đao: “Tại sao không đi? Ở lại đây rồi phải nhìn sắc mặt cô ta mà làm việc sao? Bạn tốt cái gì? Cô chẳng qua chỉ đến ở nhờ một thời gian, cô ta lại sai cô làm hết cái này đến cái khác!”

Chu Thanh Thanh vẻ mặt cầu xin: “Cái này có sao đâu… Nếu nói về hung dữ thì không phải anh còn hung dữ với tôi hơn à…”

Dương Tư Tư hoàn toàn không để ý đến lời kêu cứu của Chu Thanh Thanh, quay vào phòng lấy túi xách của Chu Thanh Thanh mới mang về buổi chiều vẫn còn chưa mở ra, vô cùng mặt dày phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, anh nhanh đưa cô ấy đi đi! Nhóc con kia ở đây, không phải làm vỡ cốc thì là vấp phải bàn, tôi đã sớm không thể kiên nhẫn nổi nữa! Cô ấy cứ đến đây là tôi lại trở thành bà mẹ già!”

Lâm Diễn sững sờ, phát hiện không biết vì sao anh lại nổi nóng, mà khi đã nổi nóng thì rất dễ xúc động, làm những việc ngoài sự khống chế của lý trí. Ví dụ như, tối hôm qua xúc động đã kéo Chu Thanh Thanh đi thuê phòng; muộn như thế này, chỉ sau một cuộc điện thoại đã xúc động chạy đi tìm Chu Thanh Thanh; ví dụ như bây giờ đang xúc động chỉ muốn đưa Chu Thanh Thanh nhanh chóng rời khỏi nơi có khả năng khiến cô phải chịu tủi thân này… Liên tiếp không kiềm chế được, đều là vì cô gái tên là Chu Thanh Thanh, việc này có nghĩa là gì, đến Lâm Diễn cũng không thể ý thức được.

Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở tung tăng như chim sẻ của Dương Tư Tư, Lâm Diễn chợt nhớ ra, các cô đều là hủ nữ - một quần thể không thể dùng tư duy bình thường mà hiểu được. Nếu như cô gái này thật sự đối xử không tốt với Chu Thanh Thanh, Chu Thanh Thanh sẽ không ở trên Q nói với anh, trái một câu Tư Tư nhà tôi thật đẹp trai, phải một câu Tư Tư nhà tôi thật đáng yêu… Tuy là anh không thể tưởng tượng ra nổi những từ như “đẹp trai” hay “đáng yêu” lại có thể dính trên người cô gái mà ánh mắt đang tỏa ra một loại ánh sáng kì quái này! =.=

Thế nhưng, tuy phát hiện mình hiểu lầm, Lâm Diễn vẫn quyết định giả vờ tàn khốc đến cùng, cái này liên quan đến vấn đề hình tượng của anh! Vì vậy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhận hành lý từ trong tay Dương Tư Tư, quay đầu lại ném cho Chu Thanh Thanh một ánh mắt thờ ơ: “Ngoan ngoãn đi theo tôi. Nếu không thì… Hừ Hừ!” Cách uy hiếp tốt nhất chính là không nói rõ ràng, để cho đối phương không gian tưởng tượng vô hạn…

Tôi xách hết hành lý của cô đi, xem cô có đi theo mà lấy hay không!

Lâm Diễn đi trước ra cửa, đi vài bước vẫn chưa thấy Chu Thanh Thanh đuổi theo, lại quay đầu định dùng ánh mắt lạnh lùng, khí thế không cần nói gì để ép đến khi cô gái nào đó khuất phục mới thôi, nhưng bất ngờ lại thấy cô gái tên Dương Tư Tư nhìn anh bằng ánh mắt tán thưởng, dùng khẩu hình nói trong yên lặng: “Anh được lắm! Đối phó với loại đầu óc mờ mịt như Thanh Thanh, chính là không thể ra bài theo lẽ thường được! Xem ra anh hiểu cô ấy rất rõ!” Tiếp đó một tay đẩy Chu Thanh Thanh vẫn còn đang ngơ ngác ra khỏi nhà, tiếp đó, “rầm” một tiếng đóng cửa lại!

Lâm Diễn nở nụ cười vô cùng không phúc hậu. Anh biết Dương Tư Tư đang hiểu lầm là anh thích Chu Thanh Thanh, cho nên mới “phối hợp” như thế, cố ý sắp đặt để anh đưa Chu Thanh Thanh đi.

Chu Thanh Thanh, có loại bạn xấu suy nghĩ cho hạnh phúc của cô như thế, thật không biết là cô may mắn hay là bất hạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play