CHƯƠNG 9.
Lòng Huyền Ngôn Nặc khó chịu cực kỳ.
Y rất phiền sao? Chẳng qua chỉ là thích cảm giác cùng một chỗ với Dật mà thôi, chỉ là muốn ở bên cạnh Dật thôi, vì sao lại nói ta như vậy…
Huyền Ngôn Nặc càng nghĩ càng đau lòng.
Trở lại phòng mình, Huyền Ngôn Nặc rốt cục nhịn không được dựa vào bàn khóc lên.
Đi ngang qua gian phòng của Huyền Ngôn Nặc, một tú nữ cảm thấy kỳ quái liền gõ cửa phòng Huyền Ngôn Nặc. Huyền Ngôn Nặc nghe được tiếng đập cửa, chỉnh trang lại bản thân một chút, lau đi nước mắt trên mặt rồi đi ra mở cửa. Tú nữ đứng ở bên ngoài thấy Huyền Ngôn Nặc, liền hỏi: “Muội muội, vừa nãy là ngươi khó sao?”
Muội muội?
Huyền Ngôn Nặc quay đầu nhìn trong phòng, xác định chỉ có mình y, không thể tin nổi lấy tay chỉ chính mình: “Là nói ta sao?”
“Đương nhiên rồi, lẽ nào trong phòng còn có người khác sao?” Tú nữ đứng ở cửa dở khóc dở cười, “Muội muội, ta có thể đi vào không?”
“A? Có thể!” Huyền Ngôn Nặc tránh sang một bên, tú nữ liền đi vào, sợ hãi than một tiếng: “Muội muội, những đồ trang sức trong phòng này đều là ngươi làm ra sao?”
“Đúng vậy, bởi vì mấy ngày nay rất buồn chán cho nên ở trong phòng làm mấy thứ này.”
“Thật là đẹp nha!” Tú nữ cầm lấy cái kết Trung Hoa đặt ở trên bàn, “Ta không biết làm. Có thể tặng ta không?”
“Được!” Huyền Ngôn Nặc rất sảng khoái đồng ý.
“Thực sao? Cảm ơn muội muội.” Tú nữ rất vui mừng bỏ cái kết Trung Hoa vào trong tay áo, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nàng lại hỏi: “Muội muội, vì sao vừa rồi ngươi khóc ?”
“A?! Không có! Ta đâu có khóc a!” Huyền Ngôn Nặc sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu phủ nhận.
“Thật không? Thế nhưng ta nghe thấy mà.” Tú nữ lại hỏi ngay.
“Không có… Ta thực sự không khóc…”
“Ai…” Tú nữ thở dài một hơi, “Có chuyện gì không thể nói cùng tỷ tỷ sao?”
“Ta…”
“Là bởi vì hoàng thượng sao?” Tú nữ dè dặt hỏi.
“A? ! Ngươi… Sao lại biết? !” Huyền Ngôn Nặc lại càng hoảng sợ.
Trên mặt tú nữ hiện một tia tiếc hận: “Chúng ta đều là như nhau. Tú nữ nào tiến cung mà không hy vọng sự sủng hạnh của hoàng thượng chứ? Thế nhưng có mấy người hoàng thượng chân chính nguyện ý sủng hạnh đây? Từ xưa đến nay, bao nhiêu nữ nhân ở trong cung tàn sát lẫn nhau, nhưng lại có bao nhiêu nữ nhân được hoàng thượng chân chính yêu thương? À, không, từ xưa đế vương chỉ có sủng, nào có yêu? Hậu cung ba nghìn người đẹp cũng đủ cho hoàng thượng sủng cả đời. Ai.”
“Đúng vậy…” Dật có khi nào cũng là cái dạng này hay không…
“Lại nói tiếp, muội muội ngươi rốt cuộc tên là gì?”
“A! Ta là Huyền Ngôn Nặc, có thể gọi là tiểu Nặc.” Huyền Ngôn Nặc không thèm nghĩ ngợi nói ra tên thật của mình.
“Huyền Ngôn Nặc? Có phải là tú nữ đầu tiên được hoàng thượng chọn hôm tuyển tú hay không? A, không đúng, người kia hình như là tên là Huyền Ngôn Nhược chứ đâu phải Huyền Ngôn Nặc …”
“Ta tên là Huyền Ngôn Nặc. Chỉ là do Trịnh công công già rồi hồ đồ, nhớ nhầm tên của ta.” Huyền Ngôn Nặc sợ lộ chuyện, tùy tiện tìm một lý do che dấu.
“Ồ… Ta là Chu Tư.”
“Ồ…”
“Được rồi, tiểu Nặc, hoàng thượng không triệu kiến ngươi tới sao?”
“Triệu kiến rồi… Nhừng mà hình như hắn rất tức giận, còn thu hồi ngọc như ý nữa.”
“A…”
“Làm sao vậy?”
“Tiểu Nặc, ngươi biết không, khi hoàng thượng thu hồi ngọc như ý đã ban cho tú nữ nói lên hoàng thượng thực sự rất tức giận người kia. Nói không chừng… Sau đó sẽ không còn được gặp lại hoàng thượng nữa! Tiểu Nặc bộ dạng đẹp như vậy đáng yêu khả ái, như vậy thực sự là đáng tiếc.”
Huyền Ngôn Nặc không biết phải nói gì, cũng quên bản thân tiến Chu Tư đi như thế nào.
Tâm Huyền Ngôn Nặc như rơi xuống đáy cốc.
Dật, hắn… ghét ta như vậy sao…