CHƯƠNG 19.
“Mới không có!” Huyền Ngôn Nặc hét lớn một tiếng liền bỏ lại một mình Dật Thanh Thích, bản thân đi về đại đường.
“Tiểu Nặc ~!” Dật Thanh Thích lập tức đi theo, quấy nhiễu bên người Huyền Ngôn Nặc nói này nói nọ, thế nhưng Huyền Ngôn Nặc căn bản không thèm nghe, ngoảnh mặt làm ngơ một đường đi đến đại đường. Dật Thanh Thích muốn giải thích chân tướng sự việc vừa rồi lại bị Huyền Ngôn Nặc trừng mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tại đại đường, người hầu Huyền gia chuẩn bị tốt cơm nước từ lâu, vì bọn họ đón gió tẩy trần.
Huyền Ngôn Nặc ngồi xuống bên trái Huyền Nghị, Dật Thanh Thích cũng theo đó ngồi xuống bên cạnh Huyền Ngôn Nặc. Huyền Ngôn Nặc định ngồi sang bên phải Huyền Nghị, tiếc rằng bên phải Huyền Nghị lại có cái tên da mặt dày Dật Thanh Trí đang ngồi, hại y không cách nào đổi vị trí. Huyền Ngôn Nhược cũng đi đến, ngồi xuống bên cạnh Dật Thanh Thích, nàng trừng mắt nhìn Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích chán ghét đường nhìn của Huyền Ngôn Nhược, hắn quay đầu đi. Mà cảnh tượng này vào trong mắt Huyền Ngôn Nặc lại thành hai người mắt đi mày lại, nhìn trộm, mà Dật Thanh Thích vì không muốn cho Huyền Ngôn Nặc biết, liền giả ra bộ dạng như vậy để Huyền Ngôn Nặc không nghi ngờ.
Ừm, khẳng định là dạng đấy.
Huyền Ngôn Nặc nghĩ.
Dật Thanh Trí nhìn ra giữa hai người không thích hợp, ở bàn dưới đá chân Dật Thanh Thích. Đợi đến khi Dật Thanh Thích ngẩng đầu nhìn hắn, Dật Thanh Trí vừa nhìn Huyền Ngôn Nặc, vừa dùng khẩu hình hỏi hắn: “Chuyện gì xảy ra?”
Dật Thanh Thích cũng dùng khẩu hình trở lại: “Cơm nước xong sẽ nói cho ngươi.”
Trong bữa cơm, Dật Thanh Trí tự nhiên là liều mạng gắp cho Huyền Nghị thức ăn, Dật Thanh Thích cũng gắp cho Huyền Ngôn Nặc thức ăn, thế nhưng Huyền Ngôn Nặc không cảm kích, đem toàn bộ thức ăn mà Dật Thanh Thích gắp sang trả lại, nói: “Ta tự có tay, ngươi gắp cho tỷ ty ta ấy!”
Tâm Dật Thanh Trí đã hiểu rõ được ba bốn phần.
Huyền Ngôn Nhược đã ngầm vui mừng một ngày, liều mạng gắp thức ăn cho Dật Thanh Thích.
Thật vất vả ăn cơm xong, Dật Thanh Trí kéo Dật Thanh Thích ra ngoài: “Này, tiểu Nặc ghen tị?”
“Đúng vậy, cũng bởi vì huynh.” Dật Thanh Thích nhướng mắt, tức giận trả lời.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta đâu?”
“Có nhớ đoạn ngươi nói ta đến Dương Châu là để đưa Huyền Nghị nhập cung hay không?”
“… Không thể nào, tiểu Nặc lại vì vậy mà tức giận sao? Không giống nha, ta vừa nghe được tiểu Nặc nói, rõ ràng là không phải nhằm vào những gì ta đã nói mà, hình như là nhằm vào Huyền Ngôn Nhược. Ai, lại nói tiếp, Huyền Ngôn Nhược cũng là một mỹ nhân, đáng tiếc không đẹp bằng Nghị nhi của đệ.”
“Đừng có Nghị nhi của ngươi nữa, rất buồn nôn. Ai, tiểu Nặc là bởi vì những lời của ngươi nói mà tức giận, nhưng mà ta cũng đã nói rõ ràng với y rồi. Sau đó y đi thay quần áo, ta ngay bên ngoài chờ. Sau đó thì Huyền Ngôn Nhược đi đến, sờ mặt ta. Ta rất tức giận, bắt láy tay nàng, cố ý tới gần mặt nàng. Ai biết một màn này vừa lúc bị tiểu Nặc nhìn thấy… Ta oan chết mất.”
“… Éc… Như vậy nói rõ tiểu Nặc quan tâm huynh nha.”
“… Nói lời vô ích.” Dật Thanh Thích nhướng mắt, “Coi ta là đồ ngốc sao.”
“Ai ~ huynh phải biết rằng, trong tình yêu con người rất mẫn cảm nha. Đệ kiến nghị sau này huynh ít tiếp xúc với Huyền Ngôn Nhược đi. Trong thời gian đệ ở Huyền gia, cũng có tiếp xúc qua với Huyền Ngôn Nhược, nàng tâm cơ rất nặng, rất… dễ chọc người khác bực, cho nên… Sau này huynh tận lực không tiếp xúc cùng người kia nữa là tốt.”
“… Ai ~ phải giải thích thế nào với tiểu Nặc đây?”
“Nói ra toàn bộ sự tình từ đầu chí cuối không phải được rồi sao?”
“Vạn nhất tiểu Nặc không tin thì sao?”
“A… Đệ cũng không biết… Cùng lắm thì bắt Huyền Ngôn Nhược đến giải thích.”
“… Ngươi nghĩ Huyền Ngôn Nhược sẽ nói thật sao?”
“… A… Sẽ không…”
“Vậy chính là không được ư… Yêu đương thật phiền phức mà…”