CHƯƠNG 11.
“Tiểu Nặc, ngươi… Không muốn sao?”
Huyền Ngôn Nặc bĩu môi: “Muốn thì làm được cái gì? Ngươi không phải đã thu hồi lại rồi sao? Huống chi mấy thứ này cũng không có tác dụng gì với ta cả.”
“Cây trâm thì không có gì tác dụng…” Dật Thanh Thích lẩm bẩm nói, “Ngọc như ý này thì luôn luôn dùng đi?”
“Có ích lợi gì nha?”
“Lúc trẫm tìm ngươi hoặc ngươi tìm trẫm có thể trực tiếp cầm ngọc như ý đến nha!”
“Ta cũng không muốn tìm ngươi.”
“Tiểu Nặc, ngươi không phải đã tiếp nhận rồi sao?”
“Mới không có, là Trịnh công công nhét vào trong tay ta.”
“Tiểu Nặc…”
“Đã khuya rồi, ta đi ngủ, ngươi đi ngủ sớm một chút.” Huyền Ngôn Nặc ứng phó qua loa một chút liền lập tức rời đi, còn lại một mình Dật Thanh Thích tay cầm đồ vật đứng tại chỗ hối hận không ngớt.
Sau khi trở về, Huyền Ngôn Nặc một mình ngồi trên ghế đu ở hoa viên cô đơn ngơ ngác nhìn ánh trăng.
Chu Tư từ trong phòng đi ra nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy.
Chu Tư thở dài một hơi, chậm rãi đi đến, vỗ vai Huyền Ngôn Nặc, Huyền Ngôn Nặc lúc này mới phản ứng, nở nụ cười, kêu lên: “Tư tỷ tỷ.”
Chu Tư nói: “Làm sao vậy? Sao khuya rồi còn không ngủ?”
“Ta ngủ không được.” Huyền Ngôn Nặc cúi đầu.
“Nghe nói ngươi vừa đi tìm hoàng thượng, hoàng thượng thấy ngươi xong rồi sao? Ngươi đi tìm hoàng thượng làm gì thế?”Chu Tư hiếu kỳ hỏi thăm.
Huyền Ngôn Nặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Tư: “Ta đi trả đồ.”
“Đồ? Là đống đồ mà Trịnh công công đưa cho ngươi vừa nãy tại đại điện sao?”
“Ngươi làm sao mà biết nha…”
“Ta cũng ở đó mà, “Chu Tư ngồi xuống ghế đu, “Tất cả mọi việc tỷ tỷ đều nhìn thấy trong mắt nha. Lại nói tiếp, ngươi làm gì mà lại trả lại chứ.”
Huyền Ngôn Nặc dùng chân chống lên mặt đất, nói: “Mấy thứ này với ta mà nói không có tác dụng.”
“Người khác tha thiết ước mơ thế mà ngươi lại không muốn! Ngươi điên rồi mà!” Chu Tư đảo cặp mắt trắng dã, “Ngươi… Tiểu Nặc, ta đối với hành động của ngươi thật là…”
“Ta không muốn giữ lại đồ vật mà không dùng đến.”
“… Thế nhưng mà…”
“Tư tỷ tỷ, ta đi ngủ.”Huyền Ngôn Nặc không muốn nói thêm cái gì nữa, lấy tay dụi con mắt biểu thị chính mình rất buồn ngủ rồi đi vào phòng mình. Chu Tư liên tục trợn trắng mắt ở một bên.
Huyền Ngôn Nặc lăn trái lăn phải trong phòng nhưng vẫn ngủ không được, Dật Thanh Thích cũng thế, vì vậy hai người trừng trừng nhìn trần nhà một đêm, thiếu chút nữa trừng thành một cái động sâu.
Ngày thứ hai, Dật Thanh Thích cho Trịnh công công đi kêu Huyền Ngôn Nặc đến, Huyền Ngôn Nặc ngây ngẩn trong phòng của mình hơn nửa ngày mới đi ra, Dật Thanh Thích chờ đến nóng lòng, liên tục đi đi lại lại trước cửa tẩm cung, thật vất vả mới nhìn thấy Huyền Ngôn Nặc xuất hiện tại trong phạm vi đường nhìn của bản thân, hắn nhanh chóng kéo y vào giữa tẩm cung chính mình, đuổi đi hết đám cung nữ. Huyền Ngôn Nặc quay lưng về phía Dật Thanh Thích, không chịu nhìn hắn. Dật Thanh Thích kéo thân thể Huyền Ngôn Nặc quay lại, thấy được vẻ mặt không tình nguyện của Huyền Ngôn Nặc. Dật Thanh Thích thở dài một hơi, hỏi: “Tiểu Nặc, làm sao vậy?”
“Ngươi tìm ta làm gì chứ.” Huyền Ngôn Nặc cúi đầu rầu rĩ hỏi.
“A… Không có việc gì.”
“Ta đây đi.” Huyền Ngôn Nặc vừa nghe thấy Dật Thanh Thích trả lời tìm mình không có việc gì, chân trước vừa bước lại bị Dật Thanh Thích ngăn lại, bất đắc dĩ chỉ có thể trừng mắt căm giận nhìn Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích nhéo mặt Huyền Ngôn Nặc:
“Tiểu Nặc… Còn đang tức giận sao?”
Huyền Ngôn Nặc hỏi ngược lại: “Ngươi không phải ghét ta hay sao?”
Dật Thanh Thích sửng sốt một chút: “… Không có nha!”
“Vậy mà ngươi lại thu hồi ngọc như ý về!”
“Ai kêu ngươi nói phải đi về chứ.”
“Ta đây ăn ngay nói thật có gì sai sao?” Viền mắt Huyền Ngôn Nặc hồng lên, “Ta là theo ước định với tỷ tỷ của ta nha! Cha khi còn bé liền dạy chúng ta phải ăn ngay nói thật! Ta có gì sai sao?”
“… Không có… Thế nhưng… Trẫm là thật lòng hy vọng ngươi không đi.” Dật Thanh Thích yêu thương nâng mặt Huyền Ngôn Nặc lên, hôn lại hôn. Huyền Ngôn Nặc nghĩ đến chuyện đang xảy ra, mũi liền tính toán, nước mắt tuôn rơi chảy xuống, Dật Thanh Thích thấy thì yêu thương không ngớt, ôm Huyền Ngôn Nặc vào trong ngực liên tục dỗ dành.