Diệm Cầm để yên cho chàng nắm tay mình, dần dần hai người thắt chặt vào nhau, dưới ngọn nến chỉ thấy hai cái bóng hóa thành một và bốn mắt lẳng lặng nhìn nhau không thấy ai nói nửa lời, nhưng bên trong cũng đủ thấy chứa rất nhiều tình ý rồi.
Một lát sau Diệm Cầm mới khẽ rụt tay lại, rót đầy hai chén rượu, đưa một chén cho Độc Cô Ngọc, mình cầm một chén, cả hai cùng nâng chén từ từ uống.
Diệm Cầm uống xong hớp rượu ấy thở hắt ra một cái và hỏi Độc Cô Ngọc tiếp :
- Có lẽ tướng công cũng muốn nghe chuyện của thiếp sau khi chúng ta đã chia tay nhau phải không?
Độc Cô Ngọc tươi cười gật đầu.
Diệm Cầm trầm ngâm giây lát mới nói tiếp :
- Tướng công có biết giữa thiếp với Ngọc Diện La Sát đã có sự không vui với nhau không?
Độc Cô Ngọc hỏi :
- Có phải Cầm tỷ nói Gia Cát Quỳnh Anh đấy không? Tại sao thế?
Diệm Cầm tủm tỉm cười và hỏi lại :
- Nguyên nhân ấy thiếp chả cần phải nói rõ, tướng công cũng biết rồi.
Độc Cô Ngọc mặt đỏ bừng vội hỏi tiếp :
- Chả lẽ nàng ta làm mếch lòng Cầm tỷ hay sao?
- Vấn đề ấy thì không có.
Diệm Cầm khẽ lắc đầu nhìn Độc Cô Ngọc một cái rồi vừa cười vừa nói tiếp :
- Đàn bà con gái xưa nay vẫn yếu ớt, nhưng về mặt tình trường thì lại lợi hại đến khiến người ta không sao tưởng tượng được, nhất là Gia Cát Quỳnh Anh lại cũng biểu hiện một cách tích cực thêm.
Độc Cô Ngọc hổ thẹn thêm, chàng biết lúc này tốt hơn hết là đừng có phát biểu ý kiến.
Diệm Cầm nguýt chàng một cái và hỏi tiếp :
- Có phải tướng công nhận thấy không tiện phát biểu ý kiến đấy không?
Độc Cô Ngọc càng ngượng nghịu thêm, chỉ gượng cười thôi. Diệm Cầm mỉm cười tiếp :
- Sau khi tướng công đi khỏi không bao lầu thì thiếp cũng rời khỏi Nhạc Dương. Vì tướng công mà thiếp nhận thấy không nên làm nghề ca nữ nữa, mà phải nên từ rửa sạch phấn son, chuyên học tập gia chánh, những phận sự của đàn bà, con gái.
Độc Cô Ngọc nghe tới đây càng cảm động thêm, không sao nhịn được, khẽ đỡ lời :
- Đa tạ Cầm tỷ.
Thiếp không cần tướng công phải cảm tạ như thế, thiếp chỉ cần nói cho tướng công biết thôi.
Diệm Cầm khẽ nói như vậy và tiếp :
- Thế rồi thiếp liền dùng một số tiền của thiếp đã tích trữ được ra mua mảnh đất này, lập căn nhà lá này để ở. Thiếp ưa thanh tĩnh, tuy căn nhà lá này chỉ là nơi yên thân tạm thời nhưng thiếp vẫn hy vọng sau này cũng được một nơi tĩnh mịch, thanh tịnh như thế này và sống cùng với tướng công suốt đời.
Độc Cô Ngọc nói tiếp :
- Cầm tỷ, vì chưa trả được thù cho cha mẹ nên tôi mới phải nay đây mai đó như thế này. Sự thực tôi có muốn lôi cuốn vào trong vòng ân oán, đấu tranh đầy mưa máu gió tanh đâu. Nhưng Cầm tỷ chỉ cần đợi chờ tôi một thời gian rất ngắn, quý hồ tôi trả được thù cho cha mẹ.
Diệm Cầm lạnh lùng đỡ lời :
- Việc trả thù cha mẹ quan trọng lắm, khi nào thiếp dám cản trở tướng công, nhưng thiếp chỉ mong tướng công làm sao biết phân biệt phải trái thôi. Không hiểu tại sao thiếp lại cảm thấy Long Phan lệnh chủ không phải là kẻ ác...
Độc Cô Ngọc hỏi lại :
- Sao Cầm tỷ lại có nhận xét như vậy!
- Thiếp cũng không sao nói ra được lý do ấy?
Diệm Cầm trả lời như vậy và trả lời tiếp :
- Có phải tướng công cảm thấy lời nói của thiếp hình như...
- Không! Cầm tỷ chớ nên hiểu lầm.
Độc Cô Ngọc gượng cười, đỡ lời nói như vậy và tiếp :
- Việc này liên quan đến mối thù của cha mẹ tôi, thiết tưởng bốn vị thúc thúc ấy nếu không có chứng cớ gì thì quyết không khi nào bịa đặt. Đồng thời bốn vị thúc thúc ấy không phải là hạng người có ác ý, muốn hại người như vậy. Dù Long Phan lệnh chủ không phải là huyết hải đại thù của tôi đu nữa thì tôi cũng không thể nào để cho y thị hại người võ lâm như vậy.
Diệm Cầm tủm tỉm cười nói tiếp :
- Xem như vậy tướng công vẫn nhận định Long Phan lệnh chủ là người ác, chứ không phải là người thiện.
Độc Cô Ngọc cương quyết gật đầu chứ không nói năng gì.
Diệm Cầm đứng yên hồi lâu mới nói tiếp :
- Thiếp không sao nói ra được lý do gì và thiếp vẫn cảm thấy nhận xét của tướng công là lầm. Nếu tướng công cứ cương quyết phải giết cho kỳ được Long Phan lệnh chủ mới thôi thì thể nào tướng công cũng sẽ ân hận.
Độc Cô Ngọc cau mày không đáp, một lát sau mới tủm tỉm cười và hỏi lại :
- Cầm tỷ, chúng ta xa nhau một thời gian khá lâu, bây giờ mới được tái ngộ. Dưới tình cảnh này mà cứ nói mãi chuyện tanh hôi của giang hồ thì thực là trái hẳn với tình cảnh nên thơ này. Thôi, chúng ta nói sang chuyện khác nhé?
Diệm Cầm đáp :
- Tướng công có biết tại sao thiếp lại thích nói chuyện ấy không? Vì việc đó liên can đến huyết hải thâm thù của tướng công. Việc của tướng công cũng như việc của thiếp vậy. Như vậy thiếp không quan tâm sao được, nếu thiếp cũng là nhi nữ của võ lâm mà lại biết thêm được một chút việc của giang hồ thì chắc thiếp cũng không đến nổi lo âu...
Độc Cô Ngọc rất cảm động và đỡ lời :
- Tôi hiểu lắm và rất cảm ơn Cầm tỷ, thế nào tôi cũng có cách.
Diệm Cầm ai oán nói rằng :
- Thiếp chỉ cảm thấy tướng công phải nên biết thể niệm lòng trời nhiều hơn, đừng tạo nên sát nghiệp. Thậm chí nếu không giết một người nào nữa càng hay. Tướng công nên biết vì đời của đôi ta, thậm chí đến cả đời của con cháu chúng ta nữa.
Độc Cô Ngọc chỉ cảm thấy nhất thời máu trong người sôi lên sùng sục, không biết nói sao.
Diệm Cầm thấy chàng đã cảm động như vậy, nàng không biết muốn khiến chàng thể niệm được lòng trời ít tạo sát nghiệp thì được chứ bảo chàng từ giờ không giết một ai nữa thì khó quá. Vì không khi nào chúng ta lại chịu bỏ qua huyết hải đại thù, thậm chí còn muốn xé xác Long Phan lệnh chủ ra làm muôn mảnh thì làm sao mà bảo chàng ngừng giết người được.
Diệm Cầm nhìn mặt Độc Cô Ngọc một hồi rồi nghiêm nét mặt nói rằng :
- Tướng công phải biết, giết một người ác không bằng cảm hóa một người ác, đành giết trăm người ác chứ không giết lầm một người thiện. Vì giết lầm một người thiện thì sẽ bị mọi người chỉ trích, lương tâm cắn rứt, suốt đời ân hận, đau khổ...
Độc Cô Ngọc nghe nói cảm thấy mồ hôi toát lạnh ra đầy người. Chàng biết lương tâm cắn rứt sẽ đau khổ như thế nào vì chàng đã từng trải qua rồi. Đó là khi ở trên núi Võ Đang, chỉ dùng một ngón tay điểm một cái, đã làm cho Hiểu Lam với Tư Đồ Sương bị trầm luân bể khổ suốt đời. Tuy việc ấy chàng không bị ai chỉ trích, nhưng lương tâm của chàng cứ bị cắn rứt hoài.
Diệm Cầm thở nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ tươi cười nhìn Độc Cô Ngọc và nói tiếp :
- Những lời mà thiếp muốn thố lộ ra kỳ được thì mới cảm thấy khoan khoái, tướng công đừng có quên...
Độc Cô Ngọc gượng cười đỡ lời :
- Lời vàng ngọc của Cầm tỷ vì tương lai của chúng ta, tôi không bao giờ dám quên.
- Vì chúng ta ư? Cảm ơn tướng công, chỉ một lời nói này cũng đủ khiến thiếp rất an tâm.
Diệm Cầm vừa nói vừa nâng chén lên và tiếp lời :
- Nào, thiếp lại lại tiếp tướng công một chén này nữa, rồi chúng ta sẽ nói sang chuyện khác.
Độc Cô Ngọc liền cầm chén lên uống cạn rồi hỏi :
- Phạm vi thế lực của hai mươi tám trại, lan rộng hơn trăm dặm xung quanh hồ Động Đình này. Cầm tỷ ở từ đó đến nay chẳng lẽ không bao giờ gặp qua anh em họ Gia Cát hay sao?
Diệm Cầm lại nhìn chàng một cái rồi tủm tỉm cười đáp :
- Chúng ta xa cách nhau bấy lâu nay, tướng công không những học hỏi được võ nghệ rất cao cường và lại còn học được cái tài thiếu đứng đắng! Có thực tướng công không hay biết gì chuyện của anh em họ Gia Cát đấy không?
Độc Cô Ngọc ngượng vô cùng, mặt đỏ bừng, đành phải gật đầu đáp :
- Tôi chỉ ước đoán đấy thôi, không tiện...
- Không tiện tự cho mình là đa tình phải không?
Diệm Cầm nũng nịu cười đỡ lời nói như vậy rồi lại thở dài một tiếng nói tiếp :
- Vị Ngọc Diện La Sát ấy quả thực là một nàng vừa si tình, vừa đa tình, lại khiến người ta vừa kính phục vừa thông cảm. Vì muốn biết rõ hành tung của tướng công, nàng ta đã tới đây. Tiếc thay thiếp không sao biết lấy gì để mà trả lời cho cô ta, chắc tướng công chưa biết được cô ta đính hôn với một người, mà người đó lại là một kẻ vô hạng...
- Tôi đã biết chuyện ấy rồi, chả lẽ Cầm tỷ đã quên vừa rồi tôi...
Diệm Cầm kêu ồ một tiếng, nũng nịu cười đỡ lời :
- Tướng công xem đấy, vừa rồi tướng công đã nói anh em Gia Cát đã cùng nhau đuổi tới tận Mân Đông, có lẽ khi nàng gặp thiếp là khi ở Mân Đông trở về. Khi nàng tới đây trông thần sắc có vẻ tiều tụy và rất u uất, tất nhiên thiếp không hiểu tại sao, sau thiếp lại nghe thấy nàng cương quyết thoái hôn, thiếp đoán có lẽ vì việc ấy...
Nói tới đó, nàng cảm khái thở dài một tiếng rồi nói tiếp :
- Gia Cát Quỳnh Anh tuy không phải là nhi nữ tầm thường, nhưng nàng sinh trưởng trong thời đại này mà lại muốn không quản ngại hết thảy, không phản kháng sự thực, nàng có chí như thế quả thực là đáng mến. Và cũng căn cứ vào đó cũng đủ thấy nàng đáng thương. Không biết tướng công sẽ đối xử với Tư Đồ Sương và Gia Cát Quỳnh Anh ra làm sao?
Độc Cô Ngọc cảm thấy hổ thẹn vô cùng, bẽn lẽn nói :
- Cầm tỷ, tôi không phải là người đa tâm và tôi quyết không bao giờ phụ lòng Cầm tỷ.
Diệm Cầm đỡ lời :
- Việc này thiếp biết lắm, bây giờ thiếp chỉ muốn biết tướng công xử trí với Tư Đồ Sương và Gia Cát Quỳnh Anh như thế nào thôi? Nhưng thiếp xin nói để tướng công hay, thiếp không như những phụ nữ thường tục hay ghen tương đâu.
Độc Cô Ngọc định kể cho nàng nghe việc Tư Đồ Sương đã gây nên mối hận lớn, với Gia Cát Quỳnh Anh đã quyết tâm đi tu nhưng chàng lại cảm thấy không tiện, vì thế mà chàng chỉ trầm ngâm giây lát rồi cười đáp :
- Tôi cũng không biết nên xử trí như thế nào cho phải, nhưng tôi tin chắc hai nàng đó không làm khó dễ tôi nữa đâu.
Diệm Cầm lại nhìn chàng cau mày lại nói tiếp :
- Trước hết thiếp muốn khuyên tướng công một câu này : đàn bà con gái rất khó tính nhất là về đường tình ái, nếu tướng công không khéo đối phó thì thế nào cũng gây nên di hận vô cùng tận. Việc gì cũng cứ phải thuận theo cái đà tự nhiên của nó mà tiến, đừng để cho người ta quá đau lòng, quá não ruột.
Tuy trong lòng rất đau khổ, Độc Cô Ngọc chỉ có cúi đầu nghe thôi chứ không dám trả lời và đầu càng cúi càng thấp. Hai người mãi chuyện trò, trời sáng tỏ cũng không hay.
Vì chưa trả được đại thù nên Độc Cô Ngọc không muốn ở lại quá lâu, chưa chia tay mà chàng đã cảm thấy sự ly biệt rồi.
Diệm Cầm cũng không ngờ chàng lại định đi quá nhanh chóng như thế.
Độc Cô Ngọc cũng biết nếu mình nói cho nàng hay là mình phải đi ngay thì nàng thế nào cũng đau lòng, nên chàng chần chừ mãi không dám nói.
Diệm Cầm thấy trời đã sáng tỏ, liền từ từ đứng dậy cầm chén rượu lên và nói tiếp :
- Để thiếp mời tướng công uống một chén rượu sau chàng này đã.
Độc Cô Ngọc nghe thấy nàng nói chén rượu cuối cùng bỗng mủi lòng, chàng nghĩ lần chia tay này lại không biết đến năm nào, tháng nào mới được tái ngộ lại, nên chàng vội đứng dậy, gượng cười đáp :
- Cầm tỷ vất vả suốt đêm, chén rượu này đáng lẽ là của tôi mời Cầm tỷ mới đúng.
Nói xong chàng khẽ chạm chén của Diệm Cầm mà uống chén rượu của mình trước. Diệm Cầm đưa mắt nhìn chàng ta, mồm lộ nụ cười rất thần bí, rồi nâng chén lên, cũng uống nốt chén rượu sau cùng ấy.
Độc Cô Ngọc uống xong chén rượu, đang định tỏ rõ ý kiến của mình, nhưng khi trông thấy nụ cười của Diệm Cầm chàng lại không nỡ. Lời nói từ biệt đã lên tới cổ họng lại phải cố nuốt suốt bụng và từ từ cúi đầu xuống.
Diệm Cầm thấy thế, với giọng dịu dàng nói tiếp :
- Tướng công hãy ngồi đợi chờ đây giây lát, để thiếp dọn bát đũa vào trong đã.
Nói xong nàng vội dọn dẹp bát đũa, chén tách để vào cái khay rồi bưng vào trong nhà tức thì.
Độc Cô Ngọc đứng ngẩn người ra, nhìn theo trong lòng cảm khái vô cùng, thở dài một tiếng, lại ngồi xuống, nhưng đầu óc bối rối khiến chàng không sao ngồi yên được, lại đứng dậy ngay và bụng bảo dạ rằng :
- Đối diện chia tay thể nào cũng não lòng đứt ruột, chi bằng nhân lúc này không từ biệt mà đi, tuy hơi tàn nhẫn một chút, thật bất đắc dĩ, biết làm sao được? đồng thời làm như thế này có thể giảm bớt được đôi chút sự đau lòng của đôi bên.
Lúc ấy tiếng cất dọn bát đĩa đã im lặng, chàng biết Diệm Cầm cũng sắp ra đến nơi, nên chàng gượng cười một tiếng, dùng ngón tay thay bút, viết lên trên mặt kỹ trà mấy hàng chữ cáo biệt như sau :
“Không phải là tôi nhẫn tâm, nhưng chỉ vì việc trả thù cho cha mẹ chưa xong. Khi nào việc đó xong rồi, tôi sẽ quay trở lại ở đây vĩnh viễn. Cầm tỷ...”
Lúc ấy trong nhà đã có tiếng chân người nhẹ nhàng đi ra. Chàng gạt lệ, đang định quay người thì bỗng thấy đầu óc choáng váng, thế là chàng đã mê man bất tỉnh lập tức. Thân hình của chàng lảo đảo sắp té tới nơi thì Diệm Cầm đã nhanh nhẹn bước ra, đỡ lấy chàng và đặt chàng xuống ghế. Nàng để ý nhìn qua một lượt những chữ viết ở trên kỹ trà, mặt nàng tỏ vẻ rầu rĩ, cau mày lại nói :
- Bất đắc dĩ lắm thiếp mới phải làm như vậy, tướng công nên lượng thứ cho.
Nàng vừa nói tới đó, bên ngoài đã có tiếng rú rất khẽ và có hai cái bóng người mảnh khảnh, một xanh một đỏ, nhanh nhẹn bước vào. Hai người đó chính là Tiểu Ngọc với Song Thành, nữ tỳ của Diệm Cầm.
Vừa vào tới trong nhà, Tiểu Ngọc trông thấy Độc Cô Ngọc mê man bất tỉnh, liền thất kinh hỏi :
- Cô nương, chả lẽ cô nương đã ra tay?
Diệm Cầm khẽ lắc đầu đáp :
- Ra tay điểm huyệt đâu có phải là chuyện dễ. Cô nương đã suy nghĩ một đêm mà cũng không sao nghĩ ra được cách gì hoàn hảo cả. Sau cô nương đánh phải bỏ một chút thuốc mê vào trong rượu.
Tiểu Ngọc có vẻ không tán thành, cau mày lại, Diệm Cầm thấy thế thở dài một tiếng nói tiếp :
- Đây là sự vạn bất đắc dĩ, cô nương cũng không muốn sử dụng tới thuốc mê, cái trò hạ ngũ môn mà bình sinh mình ghét nhất.
Song Thành đưa mắt nhìn Độc Cô Ngọc rồi xen lời nói :
- Từ nay đến đêm Trung Thu còn những hơn một tháng, chẳng lẽ cứ giữ Độc tướng công như thế này mãi? Tỳ nữ chỉ e...
Diệm Cầm gượng cười ngắt lời Song Thành mà nói tiếp :
- Ta đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, ngoài cách này ra không còn cách nào hay hơn thế nữa và giữ chàng được ngày nào hay ngày ấy và tất nhiên không thể nào giữ cho tới Trung Thu được. Và cũng còn xem ý trời xem phúc đức của các đại môn phái ra sao?
Song Thành ngẫm nghĩ giây lát mới lên tiếng nói tiếp :
- Cô nương thương người hại mình như vậy chỉ e sau này chàng sẽ hận cô nương...
Nói tới đó, nàng bỗng ngắt lời không dám nói thêm. Diệm Cầm giật mình đến thót một cái, mặt lộ vẻ rất khó coi, mãi nàng mới lên tiếng nói tiếp :
- Biết làm sao được, cô nương chỉ mong làm thế nào được yên lòng và không hổ thẹn với lương tâm thì dù chàng có không lượng thứ cho cũng đành chịu. Bây giờ liệu các đại môn phái có thể thoát khỏi được tai ách đêm Trung Thu không chưa ai có thể biết trước được. Như vậy còn nói tới việc ấy làm chi nữa.
Mấy lời nói này của nàng mới thoáng nghe ai cũng cho là tầm thường, nhưng sự thực lại rất trầm trọng. Song Thành nghe thấy nàng nói như thế liền cau mày cúi đầu xuống.
Tiểu Ngọc đứng cạnh đó đột nhiên lên tiếng hỏi :
- Cô nương đã thử xem Độc Cô tướng công có phản ứng ra sao chưa?
Diệm Cầm khẽ gật đầu. Tiểu Ngọc bỗng hỏi tiếp :
- Việc gì thế?
Diệm Cầm lắc đầu đáp :
- Không có gì? Chàng vẫn cứ tin tưởng lời nói của bọn Âu Dương Vĩnh An bốn người...
Tiểu Ngọc biến sắc mặt, trợn ngược đôi lông mày liễu lên và lại hỏi :
- Cô nương, bốn tên ấy có phải là bốn lão già của phái Thanh Thành...
- Tiểu Ngọc không được nói như thế!
Diệm Cầm đột nhiên khẽ quát bảo như vậy Tiểu Ngọc mới ngắt lời. Diệm Cầm lại nhìn nàng ta mới nói tiếp :
- Bất cứ Thanh Thành tứ hữu có dụng tâm như thế nào, dù sao họ cũng là bề trên của chàng. Chúng ta không nên ăn nói bất kính được họ như thế.
Nói tới đó nàng lại thở dài một tiếng nói tiếp :
- Lạ thật? Sao lời nói của Thanh Thành tứ hữu lại khiến chàng quá tin tưởng qua như thế? Xem như vậy chúng ta cũng phải chịu phục tâm trí của họ và cũng phải công nhận thủ đoạn của họ là rất cao minh.
Song Thành bỗng ngửng đầu lên, xen lời nói :
- Cô nương có biết đích xác năm xưa Lệnh chủ không hề giết lầm một người nào không?
Diệm Cầm ngẩn người ra giây lát mới trả lời rằng :
- Sự thực cô nương biết làm sao được chuyện đó? Tính nết của Lệnh chủ như thế nào hai ngươi không phải là không biết? Trong mười mấy năm nay, Lệnh chủ có bao giờ nói qua một tiếng nào về chuyện xưa cho chúng ta hay đâu và có ai dám hỏi...
Hình như Song Thành đã hiểu biết vội đỡ lời :
- Nếu vậy...
Diệm Cầm cương quyết lắc đầu đáp :
- Không, tuy cô nương không biết rõ nhưng cô nương dám tin giữa Lệnh chủ với chàng không có thù oán gì hết. Nếu có thì là có giữa Lệnh chủ với Thanh Thành tứ hữu thôi. Đó là kế mượn dao giết người, giá họa rất thâm độc. Bằng không, Thanh Thành tứ hữu biểu diễn một trò để che mắt thiên hạ ở trên đỉnh núi Thanh Thành, khiến chàng bi phẫn khôn tả và cũng cảm động vô cùng. Tấn tuồng giải tưới dầu lên đống lửa ấy sau đó tất nhiên được tạo dựng nên vì họ đã giả mạo tên tuổi của Lệnh chủ mà đi làm những việc hung tàn, khiêu khích để đổ tội cho Lệnh chủ.
Song Thành rất hổ thẹn, cúi đầu xuống, một lát sau mới nói được :
- Theo ý của tỳ nữ thì cô nương nên trở về một phen xem sao thì hơn?