Độc Cô Ngọc vừa vào tới trong căn phòng đó, đã thấy Đơn Phi nằm gục xuống đất chết. Một lá cờ nhỏ xuyên qua sau lưng ra đằng trước ngực. Cờ ấy chính là Long Phan lệnh.
Độc Cô Ngọc hơi định thần hét lớn một tiếng, định nhảy ra ngoài nhà để đuổi theo hung thủ. Ngờ đâu trong phòng của Bách Hiểu lão nhân cũng có tiếng kêu la thảm khốc vọng tới.
Độc Cô Ngọc giật mình kinh hãi, vội quay trở lại phòng của lão nhân. Như sét đánh ngang tai, suýt nữa thì chàng đã chết giấc tại chỗ.
Thì ra một vị kỳ tài cái thế cũng bị chết như Đơn Phi, nằm gục ở dưới đất, Long Phan lệnh cũng xuyên qua từ sau lưng ra trước ngực.
Hai mắt đỏ ngầu, muốn khóc mà không có lệ, người run lẩy bẩy, một hồi lâu Độc Cô Ngọc mới thét lớn được một tiếng, chạy ra ngoài nhà.
Bên ngoài sương mù che lấp hết mọi vật và yên lặng như tờ, không thấy một bóng người nào hết. Chàng tức giận khôn tả, muốn tìm kiếm kẻ gian để giết mà không thấy kẻ gian đâu cả. Chàng dậm chân, giơ chưởng bổ mạnh vào tảng đá.
Một tiếng kêu bùng vang lên, tảng đá to bằng một người ôm đã bị chưởng của chàng chặt gãy, đá vụn bắn tung tóe. Lúc ấy chàng mới tỉnh táo và quay trở vào trong nhà.
Đột nhiên bên trái có tiếng người cười khẩy. Chàng vội quay đầu nhìn về phía đó, thấy một cái bóng đen ở góc nhà vừa chạy ra. Chàng quát lớn một tiếng và đuổi theo ngay.
Khi chàng ra tới ngoài nhà thì cái bóng đen ấy đã chạy vào trong rừng thông.
Chàng liền quát bảo :
- Lão tặc chạy đi đâu?
Trong lúc nổi khùng, chàng quên hết mọi lẽ, chỉ muốn bắt được đối phương, xé xác ra làm muôn mảnh mới hả dạ, nên chàng không do dự gì hết, chạy thẳng vào trong rừng.
Chàng vừa mới vào trong rừng được mười trượng đã cảm thấy phía sau có ánh lửa lấp loé và có tiếng kêu lốp bốp. Chàng vội quay đầu lại nhìn thì thấy căn nhà lá đang bốc cháy.
Chàng biết mình đã trúng phải kế điệu hổ ly sơn của Long Phan lệnh chủ, chàng không đuổi đối phương nữa mà vội quay trở lại. Nhưng chàng nghĩ bụng :
“Thầy trò Bách Hiểu lão nhân tuy bị tấn công lén mà toi mạng và không may bị chết, nhưng ta không thể để cho xác của hai người phải bị thiêu rụi được.”
Khốn nỗi, thời tiết khô khan, cỏ lá lại dễ cháy, nên chàng vừa quay trở về tới cửa ra vào thì lửa đã bốc lên cao, không thể nào vào trong nhà mà cướp được hai cái xác đem ra, đành phải đứng yên nhìn ngọn lửa bốc cháy mà thôi.
Chàng tức giận đến hai khóe mắt đã có máu rỉ ra, người run lẩy bẩy, và cứ trố mắt lên nhìn căn nhà lá cháy rụi thôi.
Chàng bỗng quỳ ngay xuống, lẩm bẩm nói :
- Lão tiền bối, Đơn huynh, anh linh của hai vị chắc hãy còn ở quanh đây, xin hãy nghe Độc Cô Ngọc tôi nói: Tôi còn sống một ngày nào, nếu không trả thù được cho hai vị thì tôi thể nào cũng sẽ tự tử ở trên đỉnh núi Thái Mụ tạ tội với hai vị.
Đồng thời chàng lại tức hận Long Phan lệnh chủ đến cực điểm, chỉ muốn ăn thịt, uống máu của đối phương mới hả dạ. Những lời nói của lão nhân vừa tặng cho mình vừa rồi chàng đã quên bẵng hết. Và tính nết của chàng cũng thay đổi hẳn. Chàng đã quyết tâm lấy giết để chỉ giết và giết sạch hết những hóa thân của Long Phan lệnh chủ mới thôi.
- Giết, giết, giết, giết...
Chàng đứng dậy, nói luôn mấy tiếng giết như vậy, rồi ngửng mặt lên trời cười một hồi. Tiếng cười của chàng nghe rất rùng rợn. Cười xong, chàng lại lẩm bẩm nói :
- Long Phan lệnh chủ, nếu thiếu gia không xé xác ngươi ra làm muôn mảnh, ta thề không làm người...
Bỗng có tiếng thất kinh kêu la nghe rất trong trẻo vọng tới. Độc Cô Ngọc giật mình kinh hãi, vội nhìn về phía đó thấy hai cái bóng người mảnh khảnh đang chạy xuống dưới núi. Nghĩ đến Long Phan lệnh chủ lúc là đàn ông, lúc là đàn bà nên chàng đoán chắc một trong hai thể nào cũng là Long Phan lệnh chủ nên chàng vội giở khinh công ra đuổi theo ngay.
Thấy hai cái bóng người nho nhỏ ấy nhanh như điện chớp chạy thẳng vào trong đám sương mù. Lúc này chàng đã như người mê man, không còn suy nghĩ gì hết, và cũng không để ý tới quanh ngọn núi đều là vách núi thẳng tuột, bên dưới là vực thẳm, chàng cứ việc tiến thẳng về phía đó mà đuổi theo thôi.
Khi nhảy xổ vào đám mây sương mù, bỗng thấy trước mặt tối om thì thần trí mới sực tỉnh táo, chàng vội kêu nguy tai nhưng chân khí đã bài tiết, người chàng đã rớt xuống vực thẳm. Bỗng thấy trước mặt có vật gì đen thui thủi, chàng không kịp suy nghĩ, vội giơ hai tay ra chộp luôn.
Khi tay chàng va đụng vào vật đó mới hay đó là những cành cây, chàng vội nắm chặt lấy. Cũng may nhờ vậy người chàng mới khỏi bị rớt xuống.
Định thần xong, chàng nhìn xung quanh liền toát mồ hôi lạnh ra và lẩm bẩm nói :
- May mắn thật!
Thì ra lúc ấy chàng đang treo lơ lửng ở trên không, bên dưới là khe núi, nước chảy thật mạnh. Cành cây mà chàng nắm đó là của một cây thông mọc ở chỗ vách núi.
Nếu vừa rồi chàng không nắm bừa thì có lẽ lúc này đã rơi xuống dưới khe núi sâu hơn trăm trượng và đã tan xương nát thịt rồi.
Chàng cố hết sức leo lên phía trên. Nửa tiếng đồng hồ sau chàng mới leo được lên phía trên đỉnh núi. Chàng đứng lau mồ hôi lạnh một hồi rồi thở dài một tiếng và đưa mắt nhìn xung quanh. Dưới ánh trăng lờ mờ chàng mới hay mình đứng ở bên lề rừng rậm rạp. Trong rừng tối om như mực, không trông thấy vật gì hết. Chàng đoán chắc hai bóng người mảnh khảnh hồi nãy đã chạy mất dạng rồi. Ngẫm nghĩ giây lát, chàng tiến thẳng vào trong rừng.
Khu rừng đó rất rậm rạp, đi một thời gian khá lâu chàng mới xuyên qua được khu rừng đó. Khi ra tới ngoài rừng, chàng đã nhận ra chỗ đó là chỗ chàng gặp Đơn Phi đang đẵn củi. Hồi tưởng lại cảnh hồi hôm với chuyện vừa rồi, chàng đứng ngẩn người ra giây lát, thở dài một tiếng rồi mới đi theo đường cũ mà xuống núi.
Con đường này đã đi một lần rồi nên Độc Cô Ngọc không bỡ ngỡ chút nào. Khi xuống tới chân núi chàng cũng chẳng hề bị lạc hai bị ngăn gì hết.
Chàng nhìn về phía trước, thấy chỗ cách xa hơn nửa dặm có ánh đèn sáng, liền nghĩ bụng :
“Chắc nơi đó là huyện thành Phúc Đỉnh cũng nên? Bây giờ đã khuya rồi, ta hãy tới đó nghỉ ngơi một đêm đã, chờ sáng mai sẽ đi núi Phạm Tỉnh sau!”
Nghĩ tới đó, chàng không do dự gì nữa, vội tiến thẳng về phía có ánh đèn ấy ngay.
Không bao lâu, chàng đã đi tới chân thành Phúc Đỉnh, ngửng đầu lên nhìn, liền lắc đầu gượng cười.
Thì ra cửa thành đã đóng kín, mà tường thành lại cao hơn mười trượng. Với công lực của chàng lúc này chưa có thể vượt qua nổi, như vậy chàng không lắc đầu bó tay chịu sao được?
Chàng đang buồn bực, bỗng thấy phía tây thành có ánh sáng đèn lấp lóe, chàng lại phấn chấn ngay và nghĩ bụng :
“Nếu có ánh sáng đèn là có nhà cửa, có người ở rồi. Đằng nào cửa thành đã đóng kín, không sao vào được trong thành nghỉ ngơi thì ta hãy tới nơi đó xin nhờ ngủ một đêm vậy.”
Chàng đã quyết định như vậy rồi, liền tiến thẳng về phía có đèn lửa ấy. Quả nhiên chàng thấy trong bụi trúc có một căn nhà lá thực. Ánh sáng đèn ở trong nhà ló ra, vì cành lá trúc rung động nên ở xa trông thấy ánh sáng lấp lóe là thế.
Không thấy trong nhà lá ấy có tiếng người nói, chàng đoán chắc chủ nhà đã ngủ rồi. Hơi do dự một chút, chàng mới đánh liều đi thẳng vào trong bụi trúc để gọi chủ nhà dậy mà quấy nhiễu người ta một phen vậy chứ biết làm sao được? Bằng không sẽ phải ngủ ở ngoài trời này.
Chàng mới đi được mấy bước đã nghe thấy trong nhà có tiếng người hỏi vọng ra rằng :
- Có phải lão Tam đấy không?
Chàng vội ngừng chân, chưa kịp trả lời đã thấy trong nhà tắt đèn luôn và lại thấy người trong nhà trầm giọng hỏi :
- Người nào ở bên ngoài thế?
Không hiểu tại sao người ở trong nhà lại có vẻ gây cấn như vậy Độc Cô Ngọc sợ đối phương hiểu lầm vội lên tiếng nói :
- Tại hạ là người qua đường, vì lỡ độ đường cửa thành đã đóng không có chỗ nghỉ ngơi, nên mới định đến quý phủ xin ngủ nhờ một đêm...
Chàng chưa nói dứt, người trong nhà đã vội trả lời :
- Bạn đã là người qua đường, đáng lẽ phải giúp bạn mới đúng, nhưng khốn nỗi tiểu xá chật hẹp, người nhà lại quá đông, không có chỗ tiếp khách. Bạn thử đi sang nhà khác hỏi xem.
Độc Cô Ngọc rất thất vọng nhìn xung quanh một vòng rồi quay mình định đi, nhưng thấy trời đã tối mà xung quanh đều là cánh đồng không mông quạnh, vì thế chàng mới trù trừ và đánh liều quay lại, ngượng nghịu nói tiếp :
- Tại hạ...
Chàng mới nói được hai tiếng thì người trong nhà đã giận dữ đỡ lời :
- Sao bạn không biết thoái như thế, chả lẽ phải chờ mỗ ra tận bên ngoài xua đuổi mới chịu đi hay sao?
Độc Cô Ngọc cũng không sao chịu nhịn được đang định nổi khùng nhưng chàng lại nghĩ lại :
“Nhà này là nhà của người ta. Người ta không chịu cho mình ngủ nhờ thì mình miễn cưỡng sao được. Đêm hôm khuya khoắt thế này đến quấy nhiễu người như thế, tất nhiên là người ta không bằng lòng rồi. Dù đối phương đã có thái độ vô lễ với ta, ta cũng không nên chấp nhất.”
Nghĩ tới đó, lửa giận lại tiêu tan ngay, chàng thở dài một tiếng quay người đi luôn.
Chàng mới đi được một bước, thì bỗng thấy trong nhà như có tiếng người vừa lên tiếng nói, thì có người khác bịt luôn lấy miệng người đó.
Chàng ngẩn người ra giây lát, rồi lại ngừng bước, lắng tai nghe mãi cũng không nghe tiếng động gì nữa chàng mới lắc đầu quay người đi tiếp. Nhưng mới đi được hai bước, lại nghe thấy trong nhà có tiếng kêu ối chà và tiếp theo đó lại có tiếng thất thanh kêu rú của một người đàn bà. Trong lúc đêm khuya, tiếng kêu không lớn lắm, nhưng cũng đủ làm cho người ta đinh tai.
Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái, quay người lại trầm giọng quát hỏi :
- Mở cửa!
Trong nhà liền có giọng nói rất thô lỗ và lạnh lùng hỏi :
- Chả lẽ bạn phải đợi mỗ đuổi đi mới cam tâm hay sao?
Độc Cô Ngọc trầm giọng đáp :
- Bây giờ tại hạ không muốn ngủ nhờ nữa.
Người trong nhà lại hỏi tiếp :
- Thế tại sao ngươi không chịu đi?
Độc Cô Ngọc đáp :
- Tại hạ cảm thấy trong nhà có tình hình hơi khác lạ.
Người trong nhà cười như điên như khùng đỡ lời :
- Thực không ngờ ngươi lại thích can thiệp cả vào chuyện vợ chồng của người ta đánh nhau hay sao?
Độc Cô Ngọc nghe nói ngẩn người ra và rất ngượng nghịu vô cùng và nghĩ bụng :
“Vợ chồng người ta đánh nhau mình không nên can thiệp vào.”
Nghĩ như vậy chàng vội đáp :
- Nếu là việc nhà của chủ nhân thì tại hạ không tiện can thiệp thực nhưng tốt hơn hết trong lúc đêm khuya canh vắng này bạn đừng có cãi nhau như thế nữa để người ta khỏi hiểu lầm.
Người trong nhà cười khẩy đáp :
- Bạn nói rất phải, cảm ơn bạn nhé. Nhưng bây giờ đã xong xuôi rồi, vợ chồng mỗ sắp đi ngủ đây. Chắc bạn không muốn nghe lỏm vợ chồng người ta thì thầm với nhau chứ?
Độc Cô Ngọc hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, quay người định lớn bước bỏ đi không ngờ trong nhà lại có tiếng đàn bà kêu la :
- Cẩu tặc...
Người đó chỉ nói được có một câu lại bị người khác bịt mồm nên cứ kêu ú ớ hoài.
Độc Cô Ngọc không nghi ngờ không được, vội quay lại nghiến răng, mím môi, giơ chưởng lên vỗ mạnh vào cánh cửa gỗ kêu đến “bùng” một tiếng, cánh cửa đã đổ xụp.
Chàng liền xông vào trong nhà, chưa kịp đứng vững đã có một luồng gió mạnh nhắm đầu chàng tấn công tới. Cả kinh chàng vội nghiêng đầu né tránh và giơ chưởng lên chống đỡ.
Chỉ nghe thấy kêu “bùng” một tiếng, trong bóng tối đã có người kêu hự, tiếp theo đó có một vật nặng rơi xuống đất rồi lại yên lặng ngay.
Độc Cô Ngọc ngạc nhiên định lên tiếng hỏi thì bỗng thấy trước mặt sáng chói, thì ra đã có người thắp đèn.
Một cảnh tượng hiện ra trước mặt khiến Độc Cô Ngọc cũng phải hổ thẹn đến mặt đỏ bừng và cau mày lại.
Thì ra người thắp đèn đó là một thiếu phụ khá đẹp, quần áo đã tới hầu như lõa lồ, mặt tái mét chưa hoàn hồn xong, đang ngơ ngác nhìn chàng.
Cách chỗ thiếu phụ không xa, một đại hán trung niên mặt võ trang màu đen mặt nhợt nhạt, mép có máu rĩ ra không thấy cử động gì cả, chắc đã bị chưởng của mình đánh chết.
Tuy Độc Cô Ngọc đã gặp rất nhiều trường hợp thảm khốc nhưng đây là lần đầu chàng ra tay giết người nên thấy thế chàng cũng phải ân hận và hoảng sợ. Nhưng chàng tự an ủi, không phải mình có ý giết chết đối phương mà đó chỉ là tự vệ mà mình phải ra tay thôi. Nhất thời chàng quên mất Huyền quan của mình đã đả thông, chưởng lực của mình có thể đánh vỡ được sắt đá.
Chàng đang ngẩn người ra nhìn cái xác của đại hán áo đen thì bỗng thấy thiếu phụ xinh đẹp kia vội vàng quỳ xuống trước mặt. Chàng cả kinh định giơ tay ra đỡ nhưng lại vội rụt tay lại tránh sang bên và nói :
- Đại tẩu không nên hành đại lễ như thế, xin mau đứng dậy nói chuyện.
Thiếu phụ vái một lạy rồi đứng dậy cúi đầu nói :
- Đa tạ tướng công đã cứu tiểu phụ thoát thân!
Độc Cô Ngọc đáp :
- Đại tẩu không nên khách sáo như thế. Chuyện nhỏ mọn như vậy có nghĩa gì đâu. Có phải nhà đại tẩu ở đây hay là...
Thiếu phụ lắc đầu đáp :
- Nhà của thiếp ở trong huyện thành. Sáng hôm nay cùng với mấy người nhà đi lễ ở núi Thái Mụ, lúc trở về trời đã tối, giữa đường mới gặp hai tên ác tặc, chúng giết chết hết mấy người nhà rồi bắt cóc thiếp đến đây.
Nghe thấy nàng nọ nói hai tên ác tặc, Độc Cô Ngọc mới sực nghĩ tới vừa rồi đại hán áo đen bị đánh chết ấy tưởng lầm mình là lão tam nên chàng lại hỏi tiếp :
- Đại tẩu có biết còn một tên giặc nữa ở đâu không?
Thiếu phụ xinh đẹp nọ hơi lắc đầu đáp :
- Thiếp không biết, chỉ biết tên giặc ấy tới đây xong không bao lâu y lại vội vàng đi ngay.
Đảo ngược đôi ngươi một vòng, Độc Cô Ngọc vội cúi xuống nhặt cánh cửa lên lắp vào khung cửa rồi lại lấy cái ghế trúc ở cạnh đó mà chặn cửa. Làm xong chàng quay người lại nói :
- Đại tẩu hãy ngồi yên ở đây đợi chờ giây lát, đừng có nói năng gì hết. Tại hạ phải diệt trừ nốt tên gian tặc còn lại, không cho y ở lại trên đời hại người nữa.
Thiếu phụ nọ vái một lạy rồi đáp :
- Thiếp xin tuân lệnh!
Nàng vội lui sang một bên ngồi ở trên một cái ghế trúc. Độc Cô Ngọc thấy thế liền nghĩ bụng :
“Thiếu phụ này ăn nói rất tao nhã, cử chỉ cũng đàng hoàng, ắt không phải là người tầm thường...”
Chàng vừa suy nghĩ vừa giơ tay lên búng một cái dập tắt ngọn đèn ngay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT