Trời vừa mới sáng, khí lạnh vẫn còn, khắp nơi sương sớm hẵn còn đọng lại chưa tan, nhìn từ trên cao vùng chiến trường trước mặt đang lẫn khuất sau bóng mây chập chờn nhẹ trôi qua đỉnh núi.

Lúc này một người đang ngồi ăn mặc theo lối văn nhân yên định ngắm nhìn vạn vật, tay không ngừng chấp bút, thủ pháp cực kỳ điêu luyện khiến cho cảnh núi sông chẳng mấy chốc mà họa vào tranh vẽ.

Người này đưa nốt nét bút cuối cùng, sau đó nhìn bức tranh vẽ của mình thì nói:
- Núi non trùng điệp, rừng mơn mởn xanh. Trăm hoa khoe sắc, ong bướm dập dìu.
- Cảnh đẹp như mộng, thế mà chỉ sau một trận chiến lại hoang tàn đến vậy.
- Không biết phải bao nhiêu năm mới lại được cảnh đất đai trù phú thế này mới được tái sinh…Haiz.

Người đó thở dài nhìn những mảng rừng bị cháy xém bởi lửa, còn mặt đất thì bị bước chân của vạn quân giày xéo trông hết sức tan hoang.

Đúng lúc ấy một người bước đến cất tiến:
- Tiên sinh kỹ nghệ thật tinh xảo, thật đáng là một vị kỳ nhân ở đời.
- Sao lại lựa lúc chiến loạn này mà tới đây, không sợ bị loạn quân đả kích hay sao.

Người mới đến quần áo thô mộc, vai vác bó củi khô, tay cằm rìu nhỏ trông ra là một người tiều phu.

Vị vẽ tranh nọ nghe vậy thì cười mà nói:
- Các hạ đốn củi ta vẽ tranh vốn là nước sông không phạm nước giếng. Nhưng các hạ đã hỏi thì tôi đây cũng xin thưa.
- Muốn thu hoạch lớn tất phải bỏ ra công sức, tranh này tôi vẽ về sau giá trị liên thành nên một chút nguy hiểm này có xá gì.
- Chỉ là cùng làm trên một mảnh đất mà trông sắc mặc của huynh không chút e ngại, chẳng lẽ huynh cũng có ý định riêng. Đừng nói vì đống củi ấy mà bỏ mạng chứ!
- Đã là đồng đạo tiều phu huynh có gì muốn nói chăng.

Người tiều phu bỏ bó củi xuống rồi nói:
- Chặng đường nguy hiểm nhưng bôn tẩu đẫ quen, trên mảnh đất này địa hình đôi chỗ lại am hiểu.
- So với tiên sinh đem cảnh họa vào vật, kẻ thô kệch như tôi thật không dám nói tới.
- Tuy nhiên tranh của tiên sinh tại hạ lại rất hứng thú không biết có thể nhường lại một bức được chăng?

Người kia nghe vậy cười lớn:
- Tranh có thể cho nhưng chỉ sợ các hạ nhận không nổi mà thôi.
Nói rồi người đó bỏ tranh vẽ xuống, tay với lấy bảo kiếm đặt cách đó không xa, chậm rãi tuốt kiếm hướng về người trước mặt.

Người tiều phu nói:
- Xem ra không trao đổi một chút, các hạ tất không để vật này cho không rồi.
- Đã vậy thì tôi chỉ còn biết tận lực bồi đáp thôi.

Người Tiều Phu tay nắm chặc rìu mỉm cười xông đến người vẽ tranh.

Keng.

Tiếng binh khí va chạm mãnh liệt, hai người như bóng quỷ chập chờn bám riết không buông. Đạo đạo chiêu thức cứ thế sử ra, trên khuôn mặt để lộ sự cuồng tiếu khó tả.

Mảnh đất yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, cái còn lại chỉ là hoa lửa bay kèm với tiếng chát chúa phát ra từ sắt thép.
-------------------------------------------------o00---------------------------------------------
Nửa canh giờ sau.

Người vẽ tranh ngồi dựa vào một gốc cây, tay dùng băng vải buộc vết thương lại, chung quanh ta có mười người nữa mặc đồ theo kiểu quân nhân đang đứng đợi. Một người trong đám đó lên tiếng.
- Uất Trì Kinh tướng quân, kẻ đó thân thủ ắt là lợi hại lắm mới có thể gây thương tích cho người như thế này.
- Nhìn vào thủ pháp liệu có phải là đại tướng dưới trướng của Mông Tập hay không.

Miệng ngặm sợi vải thô buộc gút lại chỗ băng bó, người này khuôn mặt điềm nhiên như không nói:
- Nghe khẩu âm có thể đoán biết là người phương Bắc.
- Hơn nữa nếu trong quân Mông Tập có một đại tướng như vậy đã không bị đám chó nhà của đại hoàng tử liên tiếp bức lui như thế.
- Lão Đỗ, ngươi lập tức đến chỗ hoàng tử đem những bức họa này, cùng những cảnh điểm mà kẻ kia nói truyền đạt lại cho hoàng tử.
- Sau đó nói với hoàng tử kẻ muốn thu hoạch trên mảnh đất này không chỉ có một nên cẩn thận một chút.
- Tốt nhất là lấy cớ kiểm điểm quân lương mà lui về Tịch Đông, không chừng vài ngày nữa sẽ có biến.

Cách đó không xa trên một ngọn đồi hoang vắng, vài người trong đội Hắc Vân Kỳ đang đứng vòng quanh một người, sau đó trong số họ nói:
- Tử Kỳ tình hình thế nào rồi.

Người mặt đồ tiều phu để lộ ra chân dung chính là Ngu Tử Kỳ, tay khẽ lau vết thương trên miệng, Tử Kỳ nói:
- Nơi này là hậu phương của quân Hỏa Lam, tuy chưa biết được động cơ của bọn họ là gì, nhưng xem ra chưa hẳn đã là địch thủ.

Nói rồi Tử Kỳ lấy từ trong mình ra một quyển sổ ghi chép rồi nói:
- Lập tức chuyển bức họa này cùng quyển sổ chú thích địa hình về cho Long Cơ, nói với Long Cơ kẻ biết thưởng ngoạn phong cảnh không chỉ có một người.
- Muốn động thủ thì phải nhanh lên.
- Hiện tại nơi này có một số cảnh điểm cần phải đi nữa, nên mọi người mau lui về trước.

Đội Hắc Vân nghe vậy thì lập tức rút lui, còn Ngu Tử Kỳ thì vẫn đứng đó một chỗ ngắm những áng mây lẳng lờ trôi, sau đó khẽ cười rồi từ từ thân ảnh lẩn khuất sau những hàng cây.
---------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------
Lúc này trên một đoạn đường gần biên giới, một đội người ngựa khoảng gần một trăm người đang di chuyển, đi đầu là một vị công tử dung mạo anh tuấn mặc áo lụa màu vàng nhẹ.

Người này mi thanh mục tú, da trắng như tuyết, cử chỉ quý phái, thân cưỡi bạch mã đi trước đoàn người, ai nhìn thấy dáng vẻ ấy đều phải trầm trồ khen ngợi.

Bên cạnh là một trung niên nhân khuôn mặt đầy xẹo tiến lại:
- Quận chúa phía trước tình hình chiến địa nguy hiểm khôn cùng, quân ta lại không nắm được tình hình, hay là cho người báo trước với đám Triệu Phong.

Vị công tử ấy nghe vậy thì bĩu môi nói:
- Tĩnh thúc à, cháu đã nói rồi khi ra ngoài đừng gọi là quận chúa nữa mà.
- Người không thấy hiện tại cháu không khác một vị công tử hào hoa phong nhã lắm hay sao?

Người được gọi là Tĩnh thúc ấy là Địch Tĩnh, đại tướng thống lĩnh cấm vệ quân của Việt quốc, còn vị công tử xinh đẹp bên cạnh không ai khác chính là Nạp Lan Yến nữ giả nam trang.

Nhìn điệu bộ của vị quận chúa này Địch Tĩnh cũng không biết phải làm sao, chỉ trách vị quận chúa này sao lại khác người thế không biết, thường các bậc thiên kim tiểu thư vốn chỉ ngồi trong màn che trướng phủ, thế mà Nạp Lan quận chúa sao mà cứ thích làm những việc mà đám nam nhi hay làm thế này.

Địch Tĩnh lắc đầu rồi nói:
- Vậy Nạp Lan công tử theo như tiểu nhân thấy vẫn cần sự trợ giúp của Hắc Vân Kỳ là hơn.
- Chứ ta đang ở trên địch quốc nếu hành sự loạn động e rằng sẽ không hay.

Nạp Lan Yến nghe vậy thì hí hửng, nàng cười tươi như hoa, dù rằng đã cải nam trang nhưng vẻ kiều mỵ của nàng đúng là không ai sánh nổi.
- Tĩnh thúc không cần đâu, ta muốn đến chỗ Phong để tạo cho hắn bất ngờ.
- Sẵng dịp phải giáo huấn hắn một trận, vì cái tội mấy năm trời đi biền biệt chẳng nhớ đến người bạn này gì cả.

Nhìn vẻ mặt của Nạp Lan quận chúa, Địch Tĩnh chỉ biết thở dài, sau đó đoàn người tiếp tục tiến bước. Lúc này phía trước bụi mù bốc cao, Địch Tĩnh thấy vậy thì cẩn thận quan sát, sau đó lớn tiếng hét:
- Đây là lãnh địa của địch mọi người cẩn thận, hộ vệ quân lên trước bảo vệ quận chúa.

Dứt lời hơn chục người binh khí tuốt trần lên chắn phía trước thái độ hết sức khẩn trương, còn Địch Tĩnh tay cầm côn sắt cưỡi ngựa lên đầu.

Được một lúc một toán quân mã mặc bào đỏ xuất hiện, quân số hơn ngàn người, đi đầu là một tướng tay cằm song kích ngắn.

Người này thấy đám người Địch Tĩnh thì dừng cương ngựa rồi nói:
- Các ngươi là ai, là quân Tây Lỗ sao?

Địch Tĩnh nghe vậy đoán biết kẻ đến ắt hẳn là quân Hỏa Lam, ông bình tĩnh đáp:
- Quan gia ngài sai rồi, chúng tiểu nhân chỉ là đội vận tải thành Đại Bảo.
- Chủ tôi buôn bán dọc một miệt biên giới tiếp giáp hai nước, vốn là lấy hàng hóa từ Tây Lỗ về bán, chẳng may chiến tranh bất ngờ nổ ra.
- Chủ tôi sợ vướng phải cảnh binh đao nên muốn chúng tiểu nhân dò đường trước, còn đội hộ tống sẽ theo sau mà trở về.
- Mong tướng quân xét cho.

Người kia nhìn đám người Đich Tĩnh đánh giá, sau đó nói:
- Nếu đã là thương nhân của Hỏa Lam bổn tướng cũng không làm khó các ngươi.
- Được rồi các người có thể đi qua.

Địch Tĩnh nghe vậy thì chấp tay cúi đầu đáp:
- Đa tạ tướng quân, đa tạ tướng quân, chúng tiểu nhân không dám làm phiền người.

Nói rồi Địch Tĩnh phất tay ra hiệu cho những người phía sau đi.

Khi đoàn người tiến dần về phía quân Hỏa Lam thì tên tướng cầm kích ngắn kia khẽ mỉm cười, sau đó lạnh lùng nói:
- Đóng kịch cũng giống lắm.
Hắn vung hữu kích về phía Địch Tĩnh, do bất ngờ trước hành động tráo trở của tên kia, Địch Tĩnh không tài nào tránh kịp chỉ còn biết đưa vờ côn lên đỡ. Nhưng xem ra vẫn chậm, lưỡi gươm cắt qua hông máu tuôn xối xã, còn đám quân Hỏa Lam phía sau như nhận được hiệu lệnh chúng tràn lên tấn công đám người trước mặt.

Địch Tĩnh gắng gượng hét lớn:
- Mọi người mau bảo vệ công tử chạy khỏi nơi đây.

Đội cấm vệ nghe vậy liền hiểu ý, họ tiến đến bên cạnh Nạp Lan Yến giục ngựa của nàng kéo theo một hướng khác, rồi cả đội đánh mở một đường máu cho Nạp Lan Yến bỏ chạy.

Quân cấm vệ dưới trướng Địch Tĩnh ai nấy cũng đều là những viên mãnh tướng tuyển chọn trong quân, đội người đi chung đợt này lại là những người giỏi nhất trong số một vạn quân cấm vệ, thân trải không biết bao khổ luyện nghiêm khắc. Nên đối diện với đám quân đông đảo Hỏa Lam đội quân này cũng không hề hoảng sợ.

Tên tướng Hỏa Lam Thấy đội người ngựa lạ mặt như vậy thì hết sức phấn khích nói:
- Vốn tưởng phải làm chuyện nhàm chán canh phòng tuyến sơn đạo này.
- Ai ngờ lại gặp một đám người lý thú như vậy.
- Rất tốt, rất tốt,…, Tử Kim ta phải làm một trận thiệt đã mới được.

Địch Tĩnh nghe vậy liền thì nói:
- Dựa vào ngươi sao?
- Muốn hại công tử nhà ta trừ khi bước qua xác của lão tử.

Địch Tĩnh gắng gượng múa côn xông đến đánh nhau với Tử Kim. Nhưng vết thương bên hông của Địch Tĩnh máu tuôn xối xã, đau như muốn ngất đi, Địch Tĩnh cắn chặt răng cằm cự giao chiến với tướng địch.

Keng, keng, keng.

Địch Tĩnh và Tử Kim đánh nhau hai mươi hiệp bất phân thắng bại.

Mặc dù Tử Kim ngoài mặt chiếm nhiều lợi thế nhưng khi giao phong với Địch Tĩnh lại không thể nào khuất phục tướng địch đã bị thương, thậm chị là dần bị ép phải thối lui liên tục.

Sát.

Địch Tĩnh hét lớn côn sắt nặng nề đánh từ cao xuống, Tử Kim gộp song kích lại đón chặn, chỉ thấy sức nặng đến ngàn cân khiến hai tay run lên.

Nhưng lúc này Địch Tĩnh gần như đã là diều đứt dây, tay mỏi hai mắt lờ đờ vì mất máu nhiều, Địch Tĩnh ho khan một cái:
- Thế nào, đến một người bị thương như ta mà ngươi cũng không làm gì được, xem ra tướng lĩnh Hỏa Lam cũng chỉ đến mức này mà thôi.

Tử Kim nghe thì tức lắm nhưng không nào đẩy thanh côn sắt của Địch Tĩnh bật ra được. Nhưng khi không biết phải làm sao thì từ xa một tiếng xé gió vun vút lao đi, một mũi tên quán mười thành sức lực nhắm vào hậu tâm không hề phòng bị của Địch Tĩnh.

Phập.

Mũi tên cắm ngập vào trong lồng ngực, Địch Tĩnh hai mắt trợn tròn, miệng thổ máu tươi. Thừa lúc Địch Tĩnh bị ám toán, Tử Kim không bỏ sót lấy một chút cơ hội liền đẩy côn sắt ra, sau đó mạnh tay chém xuống một kích.

Lưỡi kích bén ngọt cắt từ bả vai xuống đến tận bụng của Địch Tĩnh, máu từ cơ thể phún ra thành vòi tưới ướt người của Tử Kim.

Nhìn về phía mũi tên phát ra, một người mặt như chim ưng, áo bào màu xanh cưỡi con Hồng Câu từ từ tiến lại, sau đó nhếch mép cười với Tử Kim:
- Một kẻ bị trọng thương mà cũng không đối địch nổi.
- Chuyện này mà đến tai đại hoàng tử, Tử Kim ngươi tất phái muối mặt một phen.

Tử Kim nghe vậy bực tức lắm, nhưng kẻ đến bối phận khá cao nên đành ngăm bồ hòn cho qua. Sau đó người cằm cung nói với Tử Kim:
- Đám người trước mặt thân thủ rất khá, xem ra gã công tử mặt trắng kia thân phận ắt hẳn lý thú.
- Ngươi lập tức cho người thông báo với các đội quân quanh đây vây bắt cho bằng được.
- Tất phải bắt sống ta có chuyện cần hỏi?

Tử Kim nghe vậy vâng dạ một hồi rồi y lệnh hành sự.
------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------
Một canh giờ sau.

Nơi đóng doanh của quân Sở và quân Việt, một người be bét máu giục ngựa chạy đến, sau một hồi bấm báo liền được dẫn đến trại của Long Cơ.

Người này vào được một chập, sau đó Triệu Phong khuôn mặt khẩn trương chạy tốc ra chuồng ngựa. Theo sau Trác Bất Phàm vội níu lấy, hắn nói:
- Na Yến là ai mà xem ngươi khẩn trương như vậy.
- Đừng quên kế sách của chúng ta, nếu ngươi đi như thế này thì có thể sẽ làm hỏng đại sự mất.
- Triệu Phong ta nói lại lần nữa ngươi không được đi.

Triệu Phong nhìn Trác Bất Phàm, ánh mắt sát khí đầy trời khiến Trác Bất Phàm trông thấy cũng phải lạnh gáy, sau đó Triệu Phong nói:
- Buông ra. Ai dám cản ta đi cứu Na Yến thì đừng nói là minh hữu, dù là huynh đệ ta cũng không tha cho kẻ đó.
- Tốt nhất là ngươi buông tay ra. Nếu không…

Triệu phong vung quyền về phía xà ngang dựng chuồng, chỉ thấy đại lực phất xuống cây gỗ gãy làm đôi.

Long Cơ từ xa thấy cảnh đó liền chạy đến kéo Trác Bất Phàm ra, sau đó Triệu Phong không nói không rằng cắp đao lên ngựa phóng ra ngoài doanh.

Long Cơ nhìn Trác Bất Phàm thì nói:
- Trác huynh không biết nên chẳng trách được. Na Yến chính là quận chúa của Nạp Lan Phủ, và cũng là bạn thanh mai trúc mã với Triệu Phong.
- Quan hệ của hai người này thập phần thân thiết, mắt thấy Na Yến gặp nạn Triệu Phong tất nhiên là không thể không cứu rồi.

Trác Bất Phàm nghe vậy, nhưng khí tức vẫn còn, hắn hằn học nói:
- Dù vậy đi chăng nữa thì cũng không nên lỗ mãng như vậy.
- Nơi đây cách nơi đóng quân của địch không xa, đại quân từ sớm đã bao phủ khắp nơi, dù hắn tài năng thông thiên đi chăng nữa tiến vào đó chỉ có một con đường chết.

Long Cơ nghe vậy thì trấn an:
- Không cần phải lo, Long Cơ tôi đã phái Đình Nguyên dẫn đội Hắc Vân theo yểm trợ rồi.
- Tin chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, Trác huynh không cần bận tâm.

Nhưng Trác Bất Phàm nghe vậy thì suy nghĩ một lúc, sau đó hắn bái biệt Long Cơ chạy về trại lấy cung tên và kiếm, sau đó dẫn ba trăm thân binh chạy theo hướng của Triệu Phong mà đi.

Long Cơ thấy hành động của hắn thì lấy làm lạ, nhưng suy nghĩ một lúc thì gật đầu rồi cười, sau đó an nhàn tiến vào lều trại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play