Ngày mùng năm tháng hai quân Tây Lỗ cuối cùng cũng đã động thủ, sáng hôm đó Lý Nguyên lệnh cho A Báo cùng Cung Ngân mỗi người lãnh mười vạn quân tiến về thượng nguồn tấn công ải Tả Giang. Lại cấp cho Mông Tập mười lăm vạn quận bắt cầu phao tiến đánh Miện Thủy, quyết tâm chiếm lĩnh toàn bộ bờ tây ải Thiên Hựu. Còn Lý Nguyên ở giữa cùng Ngụy Giao và Sở Thủy thống lãnh thủy binh chia quân ra làm ba đạo: Một đạo quân do Tả Vương Bí lãnh đạo, một đạo quân do Ngụy Giao thống lãnh, còn một đạo sau cùng do chính Lý Nguyên và Sở Thủy chỉ huy, từng bước từng bước tiến công

Đầu tiên là cuộc tiến đánh của Mông Tập

Tối hôm trước khi quyết chiến, Mông Tập đã lệnh cho binh lính đấp mười nhịp cầu phao để sang sông, quân Bắc Nhung do Long Cơ chỉ huy tiến hành đánh phá nhưng do quân Mông Tập được quân của Ngụy Giao yểm trợ nên việc ngăn chặn địch đã không thành

Vừa sang sông Mông Tập không tiến hành tấn công ngày mà lập tức hạ trại, bố phòng nghiêm mật, tinh kỳ khí giới rợp trời rợp đất, hàng chục vạn ngọn đuốc thi nhau chiếu sáng cho màn trời đêm u quạnh

Đứng trên cao Long Cơ nhìn xuống mà khen thầm

- Lần này thật không ổn tí nào, quân ta ít lợi điểm duy nhất chính là đột kích, thế mà lại phải đánh nhau với vua phòng ngự Mông Tập đúng là lợi thế đã mất đi một nữa

- Hơn nữa doanh số hai, số năm và số bảy của chúng ta vẫn chưa hoàn thành, dựa vào tình hình này nếu sáng sớm mai địch phát binh thì kế hoạch của chúng ta sẽ phải tính lại từ đầu mất

Triệu Phong nghe vậy thì hỏi

- Nói cho tớ biết, Long Cơ hiện tại để hoàn thành việc đó cậu cần bao nhiêu thời gian

Long Cơ suy nghĩ một lúc rồi đáp

- Chậm nhất là đến trưa ngày mai là có thể hoàn công, nhưng chỉ e là địch vừa mới qua sông khí thế đang thịnh tất sẽ tấn công ngay, nhất quyết không cho chúng ta nhiều thời gian đến như vậy

Triệu Phong nghe vậy thì nói

- Nếu tối nay chúng ta tiến hành đột kích thì sao, như vậy chí ít địch sẽ bị ta quấy nhiễu một chập, đến sáng trước khi hiểu rõ tình hình nhất quyết sẽ không dại dột tiến binh

- Như vậy thời gian cho chúng ta cũng là vừa đủ

Long Cơ nhìn Triệu Phong rồi nói

- Tớ cũng đã nghĩ nên dùng cách này, nhưng hiện tại quân lực dùng để xây dựng đã chiếm gần hết số binh sỹ hiện có

- Số còn lại chỉ khoảng hai ngàn kỵ binh mà thôi, hơn nữa số kỵ binh này là dùng cho việc trinh sát không thể tùy tiện điều động

- Khã dĩ chỉ có thể dùng khoảng năm trăm quân, nhưng nếu ít như vậy tấn công vào trại địch có hơn chục vạn quân thật là như lấy trứng chọi đá, không phải ai cũng dám làm

Triệu Phong không chút ngần ngại đáp ngay

- Vậy thì việc này để tớ làm cho, dù sao trước giờ tớ vẫn là quân tiên phong mà, trận này tớ đánh là hợp lý nhất

- Nếu không có gì thì tớ xuống dưới chuẩn bị đây

Đình Nguyên nghe vậy thì can

- Triệu Phong đây không phải chuyện đùa đâu, phía trước chúng ta là mười lăm vạn quân chứ chẳng ít

- Cậu chỉ đem vài trăm quân đi chẳng khác nào là tìm đường chết

Long Cơ thấy vậy thì giơ tay ra ngăn Đình Nguyên, còn mình thì nhìn Triệu Phong mà nói

- Nếu vậy thì làm phiền cậu rồi!

Long Cơ vừa dứt lời Triệu Phong liền đi xuống dưới chuẩn bị, Đình Nguyên nhìn Long Cơ đầy vẻ khó tin rồi nói

- Để tớ mang huynh đệ trong đội Hắc Vân Kỳ đi yểm trợ không thể để Phong đi mạo hiểm như vậy

- Long Cơ đây thật sự không phải là chuyện đùa đâu, sao cậu lại hành xử như vậy

Long Cơ thở một hơi dài, sau đó vỗ vỗ vai Đình Nguyên rồi nói

- Kẽ bá chủ phải rèn từ trong xương máu mà thành, không khó không lộ tài, không nguy không nan không luyện thành bất tử chi thân

- Dã thú sinh ra đã có hung tính, tàn sát chính là tính trời, dù đàn trâu phía trước có đông đến đâu mạnh như thế nào, thì sư tử vẫn là sư tử nó sẽ không bao giờ chùng bước

- Đình Nguyên cậu không thấy sao! Không phải tớ không muốn ngăn mà là không thể ngăn lại. Con sư tử cuối cùng cũng phá củi mà ra rồi.

Đình Nguyên nghe đến không hiểu gì, đến vài năm sau gặp lại Triệu Phong ở trận Nhữ Dương, Kinh Huyện, Đình Nguyên mới hiểu được dụng ý của Long Cơ. Nhưng lúc đó kẻ được gọi là sư tử ấy đã mài móng vuốt và ranh nanh của mình sắc đến mức mà không một dã thú nào có thể đương cự nỗi và bước một bước thành thần. Ngày hôm đó trời cũng đen tối như đêm nay, nhưng sau đó ánh dương chiêu cuối cùng cũng xuất hiện, chiếu rọi thân ảnh một người đứng trên nơi cao nhất, ấy gọi là:“ Diễm Dương Soi Bá Chủ”

Triệu Phong bước xuống dưới, lệnh cho đội ngũ kỵ binh đứng trước mặt rồi nói

- Quân địch mới đến điều cần làm đầu tiên là phải đập tan nhuệ khí của chúng, vì vậy ta đã xin tướng quân cấp cho ta một số người để đột kích trại địch

- Lần ra quân này nguy hiểm trùng trùng, sống chết vô thường nên ta không muốn mọi người bước ra khỏi đây rồi mà trong lòng vẫn còn do dự

- Vì vậy người nào là con một trong gia đình, người nào có vợ trẻ con thơ, cha mẹ già yếu thì bước qua một bên không cần phải tham gia

- Còn những người còn lại ai muốn đi thì đứng lên phía trước

Lời nói vừa dứt đám kỵ binh lục tục di chuyển, tuy nhiên số người ứng tiến muốn tham gia chỉ có khoảng mười người, điều này dường như đã nằm trong suy nghĩ ban đầu của Triệu Phong

Triệu Phong nhìn mười người kỵ binh đó rồi nói

- Mọi người không sợ chết sao

Đám kỵ binh đó trả lời

- Người nhà ta bọn ta vì chiến loạn mà đã chết cả rồi, lưu lại tấm thân hèn mọn này chỉ vì nợ nước hãy còn chưa gì trả nỗi

- Nay đã là cơ hội tốt có gì mà phải sợ

- Đời người ai mà chẳng phải chết, chỉ là cách chết này mời thật không uổng công trở thành một võ tướng mà thôi

- Tướng quân chúng ta cùng xuống địa ngục nào!

Triệu Phong không hề thấy hành động của mười người này là ngốc ngếch, không thấy ít người mà rẻ khinh, anh ta mỉm cười khẳng khái đáp

- Đường xuống hoàng tuyền có mọi người bầu bạn Phong này hết sức cảm kích, chư vị nâng chén rượu tiễn biệt nào

Triệu Phong vừa dứt lời thì liền sai người mang rượu ra cho mười người cùng uống, bọn họ sảng khoái uống cạn chén rượu sau đó ném mạnh xuống đất đến vỡ nát, hành động của họ đã khiến không ít người phải động dung

Một người kỵ binh từ phía sau tiến tới, anh ta cũng bước xuống lấy một chén rượu uống cạn rồi ném xuống đất, sau đó lại leo lên lưng ngựa, anh ta nói

- Sống có gì vui chết có gì buồn, lão tử nay sống đến giờ chính là vì giây phút này, cùng lắm là chết thôi, chết thế này mới thật là thống khoái

Một người vừa lên, kẻ khác lại đến, người đến sau cũng tự giác cằm chén rượu nâng lên một hơi uống cạn, sau đó vác thương leo lên lưng ngựa nhìn Triệu Phong mà chào

Sau đó số chén quăng xuống đất ngày một nhiều hơn và số người quyết định theo Triệu Phong cũng vậy, tất cả là một trăm hai mươi ba người, điều đó cho thấy kẻ vong mệnh chi đồ muốn chết ngày hôm đó không chỉ có mình Triệu Phong

Nhưng sống chết là do mệnh trời, vẫn là một câu nói đó: “Người phải chết thì tất sẽ chết, kẻ phải sống thì vẫn tiếp tục sống”

Một tiếng hiệu lệnh cất lên, hơn trăm con ngựa cất vó lao về phía trước, dù biết rằng con đường này không hề bằng phẳng nhưng trong nội tâm lại ngập tràn hưng phấn, chiến ý đã đạt đến đỉnh điểm

---------------------------------------------------o0o--------------------------------------------------

Cách trại của Mông Tập không xa, ở góc chính Tây, Triệu Phong đứng đó quan sát một hồi, anh ta nói với mọi người ở sau

- Tháo nhạc ngựa ra, buột vải vào chân ngựa, quân ta chuẩn bị tấn công

Đám kỵ binh bên dưới nghe thấy thì lập tức thi hành, thế là người im tiếng ngựa lặng câm từ từ tiến tới doanh trại địch, trời tối là một trợ lực giúp cho việc ẩn mình thành công

Khi đã vào tầm, Triệu Phong quay lại nói

- Phá rào!

Trăm binh sỹ ai nấy đều dùng móc sắt quăng vào rào chắn buộc vào thân ngựa mạnh mẽ kéo phăng rào chắn đi, sau đó Triệu Phong hét lên một tiếng

- Mọi người theo ta

- Sát!

Tiếng nói vừa dứt, đám người theo sau Triệu Phong ai nấy đều mặt mũi dự tợn, thúc vào hông ngựa, khua khoắn binh khí mà xông vào. Đi đầu là Triệu Phong, hắn một ngựa một đao lao vào quân địch như vào chỗ không người, đi đến đâu là máu nhuộm đương trường hỏa nhuốm thiên địa, không gì có thể cản nổi, không ai có thể ngăn nổi

Mắt thấy địch ban đêm đột kích, quân Tây Lỗ đâm ra hoảng sợ, chỉ nghe tiếng hét la thảm thiết mà không hề hay biết địch ít hay nhiều, nên binh tan mã loạn lên hết cả, lúc này một đội bộ binh ở trung khu được điều ra để giúp đỡ. Thấy Triệu Phong đang mãi mê chém giết, một tên thiên nhân tướng hét lớn

- Bộ binh bố phòng, giết địch cho ta

Quân Tây Lỗ lập tức bày thành trận thế, đội cầm thương lao về phía Triệu Phong, Triệu Phong thấy thế thì cười lạnh lẽo

- Vong hồn giã quỷ sao lại xuất hiện trước mắt ta

- Đã vậy thì để ta tiễn các ngươi trở về địa ngục, đi chết đi

Bang, bang, bang

Triệu Phong không nói thêm lời nào, chiến mã mạnh mẽ lao tới, đao trong tay như gió cuốn uy lực vô ngần, sức mạnh như vòi rồng hủy diệt chúng sinh trên con đường nó đi. Những mũi thương sắc cạnh lướt qua thân mình không làm cho bước chân ai chùng bước, chỉ càng làm đao trong tay ai càng trở nên mạnh mẽ, đao sau tiếp đao trước chém bay không biết bao nhiêu thủ cấp, máu nhuộm khắp thân, đôi mắt như thiêu đốt linh hồn những kẻ cản đường

Ầm

Một đao nữa buông xuống, cả đám người bị lực đao như bài sơn đảo hải hất tung ra sau, Triệu Phong nhìn đám binh sỹ đau đớn nằm la liệt dưới đất thì gầm lên

- Cút!

Lời nói ngắn gọn nhưng khiến bất cứ ai ở đó cũng kinh hoảng không thôi, lũ lượt đám binh sỹ quăng bỏ vũ khí mà chạy, không ai dám đương cự, Triệu Phong nói với đám kỵ binh theo sau mình

- Huynh đệ châm lửa

Những người đi sau Triệu Phong dùng binh khí đánh vào những ụ đốt lửa của quân Tây Lỗ, tàn lửa bay khắp nơi rơi vào lều trại thì bắt cháy dữ dội, Triệu Phong từ lớp trại vòng ngoài dẫn huynh đệ tả xung hữu đột đánh thẳng vào trung khu, vó ngựa đi đến đâu là có kẻ mất mạng đến đấy

Lúc này một tướng tay cầm trường mâu cưỡi ngựa đứng chắn trước đám người Triệu Phong, hắn nói

- Tiểu tặc dừng bước cho ta

Dứt lời hắn vụt ngựa lao đến, Triệu Phong không nói không rằng xách đao đến đánh, chưa được ba hiệp Triệu Phong đã chém chết tướng giặc, quân Tây Lỗ theo sau thấy tướng bên mình chết thì lại càng loạn, kết quả là bị đám người Triệu Phong đánh cho một trận chạy trối chết

Lúc này Mông Tập nghe bên ngoài huyên náo thì bước ra xem, thấy phía tây trại lửa cháy ầm ầm, quân sỹ la hét không ngớt thì vội lên chòi canh đặt gần trại chính mà xem, quân sỹ hầu cận bên cạnh nói với ông

- Nhìn thế giặc như vậy chắc có khoảng năm ngàn người, quân ta tuy hoảng loạn lúc đầu nhưng sẽ sớm yên ổn thôi

- Không ngờ địch lại mạo hiểm tấn công như vậy, chúng không biết bố phòng là thực lực mạnh nhất của quân ta hay sao

Mông Tập khẽ cười

- Gì mà năm ngàn cơ chứ, bên trái chưa đến năm mươi, bên phải cũng vậy, hậu quân không đông, dám chắc quân địch chưa đến hai trăm

Đám tướng lĩnh bên cạnh nghe vậy thì kinh ngạc không thôi

- Không đùa chứ, hai trăm thôi sao, chỉ hai trăm người xông vào doanh trại mười mấy vạn người, điều đó cuối cùng là sự thật sao

Mông Tập khẽ cười nói

- Cách hành quân mạo hiểm này, cùng thế tấn công như vũ bão ấy thì chỉ có thế là hắn

- Thật đúng như chủ nhân từng nói, bốn con hổ phương Bắc ấy tên nào cũng thật sự rất đáng sợ, quả thật là không trừ không được

- Chư tướng nghe lệnh, lấy thủ cấp của tướng địch về đây cho ta

Lời của Mông Tập ban xuống, chư tướng bước xuống lên ngựa xông ra ngoài

Người ngựa từ trung khu từng tốp từng tốp ào ạt xông ra, hơn nữa các doanh Bắc và Nam cũng đem quân đến hiệp trợ, nhân số đã tăng đến năm vạn người. thấy tình hình như vậy Triệu Phong quay lại bảo mọi người

- Nhiễu địch thành công, chư vị đi trước Phong điện hậu

Đám binh sỹ theo sau Triệu Phong ai nấy đều muốn ở lại tử chiến không muốn để Triệu Phong mạo hiểm ở lại một mình, nhưng Triệu Phong liền nói

- Sinh mạng con người quý giá không nên phung phí, nhiệm vụ đã hoàn thành không cần phải liều mình

- Mọi người ở đây chỉ là cản chân cản tay tôi mà thôi, chư vị cứ đi trước Phong sẽ theo sau

Lúc này quân của địch cũng đã tới, đi đầu là mười tám tướng tiên phong của Mông Tập, người nào người nấy đều uy dũng nhìn Triệu Phong thì nói

- Muốn điện hậu sao!

- Chỉ dựa vào ngươi có đủ chăng

Triệu Phong nhìn những kỵ binh theo mình đã an toàn rời khỏi, thì quay lại khẽ cười

- Đến một người giết một người, đến một ngàn giết một ngàn, đến một vạn giết một vạn

- Nói cho các ngươi biết, hôm nay các ngươi không gặp may rồi

Không nhiều lời đó chính là phong cách của Triệu Phong, tay nắm chắc thanh đao hắn xông vào vạn quân như vào chỗ không người

Một tên

Hai tên, ba tên, …,tên thứ mười, …, tên thứ mười bốn

Phập

Kẽ đến đều là võ tướng khét tiếng nhưng khi chạm mặt với Triệu Phong không ai không phải hoảng sợ, đao trong tay hắn nặng kinh hồn, chiến mã thì chạy nhanh như bay, còn sát ý thì cuồng cuộn như bão táp mưa xa, khiến không chỉ người đối diện phải run rẫy mà cả lũ súc sinh đang cưỡi bên dưới cũng phải lầm lũi cúi đầu, phó mặt sinh mạng cho kẻ ma quỷ kia

Phì

Triệu Phong thở ra một hơi nặng nhọc, đao trong tay lại buông xuống chém bay đầu một tướng cầm đại đao trước mặt, máu của kẻ đó thấm đẫm tưới ra khắp nơi, trong ánh lửa bập bùng một màn này khiến vạn người phải kinh sợ

Lúc này cách đó khá xa một giọng nói vang lên

- Thấy rồi! thấy rồi, vừa thấy một tên tiểu tử không biết sống chết

Người nói là một tướng cưỡi con bạch mã, cầm cung tên đang đứng trong trại trung khu nhìn Triệu Phong đầy vẻ thưởng thức, người ấy tên là Siêu Chẩn đại tướng dưới trướng của Mông Tập

Hắn từ từ lấy một mũi tên trong ống đựng, nhẹ nhàng đặt lên trường cung, hai tay xử lực khiến dây cung kêu lên bần bật, Siêu Chẩn lạnh lùng nói

- Tuổi trẻ anh hùng vốn rất đáng quý, nhưng trời xanh vốn rất đố kỵ người tài cho nên ta mới có mặt trên đời

- Điều ta thích nhất chính là giết anh hùng

Bật

Mũi tên rời khỏi cung nhanh như gió thoảng lao đến chỗ Triệu Phong, lúc này Triệu Phong một mình đánh nhau với bốn tướng bên Tây Lỗ, căn bản là không có thời gian nhìn ra chước ám toán của Siêu Chẩn

Phập

Mũi tên lao đến cấm ngập vào vai bên phải của Triệu Phong, mũi tên mạnh mẽ xuyên qua lớp áo giáp đâm sâu vào trong da thịt, Triệu Phong kêu lên một tiếng lưỡi đao trong tay rơi ra ngoài

Một tướng đang vây đánh triệu Phong thấy thế thì liền phóng thương đến đâm Triệu Phong, Triệu Phong nén đau rút mũi tên khiến máu từ vết thương bắn ra vương vãi, Triệu Phong lách mình né mũi thương, sau đó thúc ngựa về phía trước thuận tay lấy mũi tên đâm vào cổ tên tướng trước mặt một phát chết tốt

Ba kẻ còn lại thấy Triệu Phong đã rớt binh khí thì hai kẽ phía trước múa thương lao đến đâm nhầu, Triệu Phong ánh mắt lạnh lẽo nhìn chúng, tay giục ngựa chạy nhanh hơn, con ngựa phóng mình về phía giữa hai người kia, lưỡi thương của chúng vô tình đâm sượt qua giáp hông của Triệu Phong, còn Triệu Phong hai tay dang ra thành trảo nắm lấy cổ hai tên tướng địch mà nhất bổng lên cứ thế lao về phía trước

Triệu Phong hét lớn về phía Siêu Chẩn

- Một mũi tên đổi lại hai cái thây người

Nói rồi Triệu Phong dùng thân thể của hai tên tướng tội nghiệp kia làm vũ khí mà quăng mà đập xông đến gần chỗ của Siêu Chẩn, khi còn cách chừng năm mươi bước, Triệu Phong lần lượt ném thi thể của hai kẽ kia về phía Siêu Chẩn. Sức ném rất mạnh khiến hai thi thể kia cấp tốc lao đi, Siêu Chẩn thấy vậy thì đổi cung lấy đại đao chém hai nhát phân thi thể thành bốn khúc rồi giương ánh mắt nhìn Triệu Phong mà khen thầm

- Hảo tiểu tử!

Triệu Phong nhìn Siêu Chẩn cũng khẽ cười sau đó Triệu Phong nhảy xuống ngựa lấy một thanh trường thương rồi giục ngựa một lần nữa đánh thẳng ra vòng ngoài, trên đường hắn đi không một người dám ngăn cản, còn những kẽ dại dột không biết thế thời kết cục đều trở thành những vong hồn táng mạng trước vó ngựa của Triệu Phong

Kể từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc tất cả là gần hai canh giờ, Triệu Phong toàn vẹn dẫn một trăm hai mươi ba người rời đi mà không mất lấy một người, lại gây cho quân Tây Lỗ huyên náo một phen, kẻ chết chém, kẻ chết cháy, kẻ chết vì dẫm đạp lên nhau lên đến con số hàng ngàn. Nhìn một góc trại rực cháy Mông Tập hai tay siết chặt lại thành quyền, hắn nói

- Cả đời binh nghiệp ta nổi tiếng là vua phòng ngự, thế mà lại bị tên nhóc tì này đùa bỡn như vậy, món nợ này ta quyết phải đòi lại

- Chư tương nghe lệnh, khi chiến dịch này kết thúc ta muốn đầu của tên tiểu tử đó phải được đặt ngay trước mặt

- Tất cả đã rõ rồi chứ

Còn về phía Triệu Phong hắn đã rời đi rất xa, lúc này một chỗ gần đó Long Cơ đang nhìn Triệu Phong đang tiến tới, Triệu Phong nhìn về phía trại Tây Lỗ đang bốc cháy thì hướng mũi thương chỉ về phía đó nói với Long Cơ

- Dựa vào tình hình này đến trưa địch chắc chắn sẽ không dám tiến công

Long Cơ đặt tay lên đầu ngựa của Triệu Phong rồi nói

- Phong! Đa tạ

Triệu Phong nhìn Long Cơ phì cười

- Ơn nghĩa gì, đây chỉ là việc tớ nên làm mà thôi

- Long Cơ chúng ta về thôi

Nói rồi hai người từ từ rời đi, để lại sau lưng một mớ hỗn độn ngập tràn của quân Tây Lỗ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play