- Bẩm đại soái, tất cả đã chuẩn bị chỉ cần ngài ra lệnh là chúng tôi sẽ xông lên làm cỏ bọn giặc trại An Ấp ngay
Lục Tác Na Nhi nhìn Hoàng Xí và đám thuộc hạ bên dưới đầy vẻ khinh thường, trong mắt hắn cả đám người này chỉ là bọn giá áo túi cơm không hơn không kém. Gặp chuyện thì co đầu rụt cổ, đến lúc lập công thì hăng hái đi đầu, thế mà lúc nào cũng vổ nhục xưng danh đúng là không biết nhục
Lục Tác Na Nhĩ thúc ngựa tiến lên phía trước, sau đó quay lại nói
- Bây giờ đám dân phu đã vô dụng rồi cho chúng lui ra cả sau đi, như vậy đại binh sẽ dễ tiến lên hơn
- Cam Mâu, Hoàng xí mỗi người dẫn ba ngàn quân tấn công hai bên trái phải của địch
- Ô Thiềm ngươi mang theo xung xa và hộ vệ đội tấn công chính diện của địch
- Còn ta sẽ dẫn chúng tướng và kỵ binh theo sau, hạn trong ngày hôm nay phải chiếm được trại
- Tất cả nghe rõ rồi chứ
Bọn tướng lĩnh đồng thanh
- Rõ thưa tướng quân
Rồi tù và rúc lên, quân sỹ Cô Trúc người nào người náy đằng đằng sát khí tiến về trại An Ấp
Sát
Tiếng quân hô vang dậy, hơn vạn người lao đi trên những con đường trãi phẳng, khí thế ngất trời, chúng chỉ muốn xông vào trại An Ấp càng sớm càng tốt, để trả món nợ bị hành hạ suốt gần một tháng qua
Ba cánh quân đồng loạt lao lên, đám bộ binh đi trước được hỗ trở bởi hơn ngàn cung tiễn thủ đi sau, chúng bắn tên ào ạt lên lâu thành.
Nấp dưới gờ tường quan sát, Đình Nguyên lo lắng nhìn Long Cơ
- Long Cơ chúng ta có nên bắn trả không, nếu để địch lên được thành thì quân ta sẽ khổ sở đó
Nhưng Long Cơ chỉ nhìn Đình Nguyên cười cười
- Chưa phải lúc, chúng còn nhiều tên như vậy tốt nhất là ta nấp ở đây cho an toàn
Đình Nguyên có vẻ nghi hoặc nhưng hắn biết Long Cơ là người suy nghĩ sâu xa chắc là có dự tính gì nên yên bụng nằm chờ cho bọn lính Cô Trúc tha hồ bắn phá
Đám quân Cô Trúc thấy quân kháng chiến không chống trả gì thì bắn tên ra càng tợn, để cho đám bộ binh dễ dàng leo lên thang tre tiến lên bờ thành. Một tốp, hai tốp hơn trăm quân địch đã nhảy được lên phía trên, chúng vung gươm sông đến tấn công. Quân kháng chiến thấy thành bị địch đặt chân lên thì dũng cảm chống trả ngăn địch không thể leo lên được nhiều hơn, tạo thành sự dằn co trên lâu thành.
Đình Nguyên thấy tình hình như vậy thì quay sang nhìn Long Cơ thấy tên này vẫn tỉnh bơ không ra bất cứ mệnh lệnh gì thì càng bồn chồn không yên, lại thấy binh lính của địch đã giao chiến thì lòng càng nóng như lửa đốt
Đình Nguyên nói
- Để tớ qua giúp họ nhé!
Long Cơ vẫn giữ vẻ thản nhiên
- Nếu cậu đã muốn như vậy thì đi đi
Đình Nguyên không dám tin vào những gì mình nghe thấy nữa, chẳng lẽ Long Cơ lại vô trách nhiệm đến thế sao, hắn dùng ánh mắt thăm dò Long Cơ hai ba lần nhưng có vẻ Long Cơ không quan tâm đến tình hình lắm thì phải. Nhưng chuyện đã kíp rồi Đình Nguyên cũng không lôi thôi nữa, hắn dẫn trăm huynh đệ trong đội Hắc Vân Kỳ tiến đánh đám quân địch đang ở phía bên trái
Đình Nguyên tay cầm song giản đi trước đánh nhau với tướng địch là Trữ Thôi. Nguyên Trữ Thôi là bộ hạ thân tín của Lục Tác Na Nhi, vốn là một tướng khỏe trong quân Cô Trúc, thường vác cây thương ba ngạc nặng bảy mươi cân. Lúc còn trẻ Trữ Thôi từng một mình đánh tan lũ cướp chỉ với đôi bàn tay không, nên được đám cướp tung hô làm đại vương trên núi Thái Nhạc. Về sau bị Lục Tác Na Nhi đem quân thu phục trở thành thân vệ dưới trướng, rất được Lục Tác Na Nhi coi trọng. Lần này ra quân Trữ Thôi muốn lập công nên lén rời khỏi vị trí đem theo một số thuộc hạ vốn cũng từng là những tên cướp khét tiếng trước đây, cùng nhau tấn công thành. Đám người Trữ Thôi mạnh mẽ lắm quân kháng chiến không sao đương cự được, may sao Đình Nguyên đến đánh giúp mới ngăn được quân địch ồ ạt xông lên.
Trữ Thôi chỉ mặt Đình Nguyên
- Tên nhóc ngươi không biết ta là Trữ đại tướng quân danh tiếng khắp nơi hay sao mà còn dám đến đây
- Nói cho ngươi biết lưỡi thương của ta trước giờ không thích giết tiểu tốt, biết điều thì cút đi không thì đừng trách
Đình Nguyên không nói không rằng múa song giảng đánh nhàu, thành ra hai bên kịch chiến căng thẳng
Bên dưới thành một tên lính chỉ mặt Đình Nguyên cho Hoàng Xí
- Tên kia không phải là tên trẻ tuổi mà chúng ta đã gặp trước đây sao tướng quân
Hoàng Xí nghe ra thì ngoái đầu nhìn lên
- Hừ! Chính nó cái tên nhãi nhép cùng với tên tiểu tử thối tha kia đã hợp sức lấy đầu Xích Hùng, báo hại ta phải chịu khổ
- Đúng là trời xanh có mắt cho ta gặp lại, nếu không báo thù bây giờ thì để chừng nào
- Người đâu đưa cung tên cho ta
Sau khi nhận được cung tên, Hoàng Xí giương cung nhắm Đình Nguyên bắn ngay một phát. Lúc này Ngu Tử Kỳ đứng cách Đình Nguyên khoảng một trăm bước, thấy bên dưới địch xôn xao thì cũng ngó xuống xem thử, nào ngờ thấy tên Hoàng Xí giở trò ám toán thì hét lên.
- Đình Nguyên cẩn thận chúng bắn lén
Nhưng than ôi Đình Nguyên đang đánh nhau với Trữ Thôi kịch liệt lắm, nên mặc dù nghe được lời của Tử Kỳ nhưng không tài nào né kịp, bị mũi tên gâm vào cánh tay đau đớn la lên ngã sang một bên. Trữ Thôi thấy địch bị trúng tên thì mừng lắm xốc tới định đâm cho một thương. Nào ngờ Tử Kỳ hét lên một tiếng
- Không được làm hại người của ta
Nói rồi từ trong người rút ra một phi đao ném tới, lạ thay phía trước Tử Kỳ khá đông người vậy mà phi đao vẫn rất chuẩn xác gâm ngay giữa mặt Trữ Thôi, khiến hắn thiệt mạng ngay tức thì.
Đám binh lính dưới trướng thấy Trữ Thôi chết thì hết sức hoang mang, còn bên này đội Hắc Vân Kỳ thấy địch ám toán Đình Nguyên thì tức lắm nên điên cuồng lao lên chém giết, báo hại đám thuộc hạ dưới trướng Trữ Thôi không một mống nào sống cả
Còn Long Cơ sau khi thấy quân địch đã dồn đến dưới chân thành, cả xung xa cũng đã được điều động thì cười thầm, hắn đứng dậy hét lớn
- Các huynh đệ đến lúc rồi còn không mau động thủ
Nhận được lệnh của Long Cơ bên dưới thành ở phía trong, quân kháng chiến hơn năm trăm người giương cung đặt tên bắn cầu vồng ra phía ngoài, còn trên lâu thành cũng có hơn ba trăm cung binh cũng bắn ào ạt vào đám binh lính Cô Trúc dưới thành
Vì khoảng cách quá gần lại không phòng bị, nên quân Cô trúc bị hơn vạn mũi tên lao xuống giết chết không biết bao nhiêu mà kể, đám quân dưới thành than trời trách đất cố gắng né tên. Bên trên đám quân binh leo lên được trên thành mất sự yểm trợ từ dưới đất thì ngày càng trở nên yếu thế, bị quân kháng chiến nhanh chóng đánh tan nát lên hết cả
Ô Thiềm đang vất vả cho bộ binh rút lui thì cổng thành của trại An Ấp mở ra, đi đầu là Ngang Nhiêm, sau đó là Lục Bang dẫn hơn năm trăm kỵ xông vào chém giết. Lớp binh phía sau của Cô Trúc chưa kịp lui nay lại bị quân trong thành đánh ra kết cục là chen lấn xô đẩy, giẫm đạp lên nhau mà chết rất nhiều.
Hai cánh quân còn lại của Cam Mâu và Hoàng Xí cũng không khá hơn, bị quân kháng chiến dùng gỗ đá ném xuống quân số thiệt mạng cũng không ít
Đến khi Lục Tác Na Nhi hạ lệnh lui binh thì đã có hơn sáu ngàn thi thể chất chồng như núi, nằm ngổn ngang trước cổng thành rồi. Quân Cô Trúc thua to phải lui về hơn hai mươi dặm mới giám hạ trại
Đến tối hôm đó Lục Tác Na Nhi lại hạ lệnh tấn công một lần nửa, nhưng trên thành ngoài của trại An Ấp vẫn im thin thít không một chút tiếng động. Lục Tác Na Nhi lại sợ mắc phải mẹo nên còn dùng dằng chưa quyết, chỉ để cho mật thám suốt ngày quan sát tình hình còn mình thì lui về trại sau.
Đến hôm thứ hai quân thám mã về báo cáo trên thành của trại An Ấp không có bất kỳ một bóng dáng quân sỹ nào cả thì Lục Tác Na Nhi lại càng nghi. Rồi bỗng bên ngoài có tiếng ồn ào, một tướng tiến vào trong dinh trình báo, trông có vẻ rất gấp gáp
- Bẩm tướng quân vào rạng sáng hôm nay, quân của trại An Ấp đã theo đường thủy mà đào thoát rồi ạ
Lục Tác Na Nhi hỏi lại
- Lời ngươi nói là đúng chứ
Tên đó báo lại
- Chính xác thưa tướng quân, rạng sáng nay bọn chúng chia quân thành hai đạo tiến đánh chúng ta trên sông Kinh Thầy, sau đó thì lũ lược rút đi rồi ạ
Lục Tác Na Nhi còn đang bán tín bán nghi thì đám binh tướng bên dưới đã nói chen vào
- Nếu như vậy thì chắc không sai đâu tướng quân, mấy ngày này chúng ta đã khiêu chiến nhiều như vậy mà địch không có động tĩnh gì
- Hơn nữa trên thành tinh kỳ xao xác, lại không có lấy một bóng lính canh
- Ắt hẳn là chúng đã bỏ chạy thật rồi, xin tướng quân ra lệnh để binh sỹ tiến vào thành, mở đường cho cuộc chinh nam của chúng ta
Suy nghĩ một hồi Lục Tác Na Nhi liền đồng ý dẫn các tướng lĩnh tiến lên và quả thật đi qua hai lớp tường thành mà không có lấy một bóng người. Thấy vậy Lục Tác Na Nhi càng vững tin hơn cho quân tiến sâu vào doanh trại
Khi vào đến bên trong thấy nhà cửa, đồ đạc ngổn ngang, dường như phải chuẩn bị rất gấp cho một chuyến đi xa vậy. Không chỉ vậy còn có rất nhiều quân dụng, khí giới, lương thực cũng bị bỏ lại, đám tướng lĩnh nói hùa rằng chắc là do bọn cướp sợ chúng ta nên mới chuồn nhanh như vậy. Tướng lĩnh thì vui mừng hoan hỉ chuẩn bị mở tiệc ăn mừng còn Lục Tác Na Nhi thì vẫn nghi hoặc, hắn nghĩ:
- Lạ thật quân dụng khí giới, lương thực là thứ cần dùng sao có thể tùy tiện vứt lại
- Với lại chúng có nhiều ngày chuẩn bị như vậy chẳng lẽ lại vô ý vứt lại những thứ này sao
- Trừ khi...
Lục Tác Na Nhi vừa thông suốt điều gì thì đã thấy chuyện không hay xảy đến, trống trận từ đâu dánh liên hồi rồi hơn vài trăm mũi tên lửa bay đến cắm vào các ngôi nhà khiến chúng bùng cháy dữ dội. Hỏa được, diêm tiêu và các đồ dẫn hỏa được giấu kín giờ đây thỏa sức tung hoành. Khắp nơi lửa bốc lên cao khói đen dày đặt bao lấy đám binh lính vào bên trong.
Lục Tác Na Nhi dẫm chân xuống đất chỉ đám tướng lĩnh mắng chửi không thôi
- Ta đã bảo là đừng có vào mà các ngươi không nghe, giờ đây thì sáng mắt ra chưa
Đám thuộc hạ nhìn nhau không dám nói gì, bên ngoài thì lửa cháy bừng bừng thế là thành ra náo loạn cả, mạnh ai nấy tìm đường sống. Nhưng vừa chạy ra khỏi chỗ lửa chưa bén tới thì đám quân tướng Cô Trúc lại thật kinh hồn vía, khi thấy phía trước quân kháng chiến đã phục sẵn, đao kiếm tuốt trần.
Đúng là vừa thoát kiếp hỏa tai đã gặp ngay binh biến, bọn tướng lĩnh chỉ còn biết liều chết mà đánh mở một con đường máu. Nhưng quân kháng chiến không tấn công gay gắt mà là vừa đánh vừa mở đường cho địch đi qua, sau đó tập hậu vào đám binh lính phía sau. Kết quả là chỉ có hơn vài trăm tên may mắn thoát ra được vòng ngoài
Lúc này trong đám quân kháng chiến đang đứng ở vòng ngoài có bọn Long Cơ, Ngu Tử Kỳ, Triệu Phong và Tiểu Hổ. Thì ra đoàn thuyền sáng nay chỉ có dân chúng và một nửa binh lính rời đi thôi, còn nửa số còn lại ở đây do Long Cơ trực tiếp chỉ huy. Long Cơ cho sử dụng đồ dẫn hỏa cả ba mặt Đông, Bắc và tây, chỉ để một hướng phía Nam cho địch lui quân, sau đó lại bố trí quân phục kích ở đây nhằm tiêu diệt đám tàn dư của địch. Kế hoạch diễn ra hết sức thuận lợi, đám bại binh của Lục Tác Na Nhi vất vả khốn đốn từ trong biển lửa chạy ra thì bị dần cho một trận nên thân, mười phần binh lực giờ chỉ còn chưa tới một phần. Hơn ba vạn binh lính chỉ qua mấy cuộc tranh đấu đã bị Long Cơ giết gần hết, chỉ còn vài trăm tên may mắn thoát được đang vắt giò trên cổ mà chạy
Đám người quân kháng chiến hả hê lắm, chưa bao giờ họ có một trận đánh thống khoái đến như vậy, nên tất cả đều ôm bụng đắc chí . Chỉ là lúc này Tiểu Hồ nhìn thấy trong đám bại quân có một tên tướng lĩnh rất quen mặt, sau đó thì khóc nấc lên giằng lấy thanh kiếm của một binh sỹ bên cạnh mà chạy về phía bọn lính Cô Trúc đang đào thoát, miệng lẩm bẩm
- Là hắn, là hắn..
Triệu Phong thấy Tiểu Hổ hành động khác thường thì cực kỳ lo lắng, hắn quay sang nói Long Cơ
- Các cậu xuống thuyền trước tớ đuổi theo Tiểu Hổ, thằng nhóc đi một mình như vậy thì nguy hiểm lắm.
Nói rồi Triệu Phong vác đao đuổi theo chạy về phía Tiểu Hổ vừa rời khỏi, hắn lo lắng lắm vì chưa bao giờ thấy Tiểu Hổ tâm trạng phẫn nộ như vậy
Hơn thế nữa quân địch cùng đường dễ làm chuyện khó phòng, Tiểu Hổ nếu cứ cố đuổi theo ắt hẳn sẽ gặp chuyện không may
Triệu Phong cứ cắm đầu chạy thật nhanh về phía trước, nhưng hỡi ôi bóng dáng Tiểu Hổ lại không thấy đâu, nên hắn đành chạy theo về phía có nhiều dấu chân in hằng trên đất và cầu sao Tiểu Hổ đang ở đấy
Và cứ thế hắn lần mò từng chút một mà không biết chắc chắn rồi sẽ đi về đâu, đi được hơn một dặm thì hắn trèo lên một cành cây cao để quan sát
Nhìn về phía trước có rất đông quân binh của Cô Trúc đang tụ họp lại, ước chùng có khoảng sáu bảy trăm tên. Cách đó không xa có một vật gì đó màu đo đỏ, Triệu Phong nhìn kỹ lại thì tâm trạng bàng hoàng xém chút nữa thì rớt từ trên cao xuống.
Cái vật đo đỏ ấy không gì khác hơn là thân thể của Tiểu Hổ bị chia năm xẻ bảy, đầu, mình, chân , tay bị phân ra nằm ngổn ngang trên mặt đất máu nhuộm đỏ cả một vùng. Nhìn thấy thảm cảnh Triệu Phong nước mắt chảy hai hàng, hơn ai hết trong trại An Ấp, Tiểu Hổ là người thân và quan tâm tới hắn nhất, từ lâu hắn xem Tiểu Hổ như là em trai của mình
Thấy Tiểu Hổ bị như vậy thì hắn làm sao có thể cằm lòng, Triệu Phong nghiến chặt răng gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, rồi từ từ tiến về phía đó. Giờ đây trước mặt hắn hơn vài trăm tên địch cũng không có ý nghĩa gì so với thân thể Tiểu Hổ, hắn nhặt lấy từng phần một rồi đặt lại một chỗ, sau đó dùng áo bào phủ lên trong sự ngơ ngác của đám binh sĩ Cô Trúc
Nhìn thấy Triệu Phong khóc lóc thảm thiết thì một tên tướng lĩnh hét lên
- Này tên kia ngươi là ai?
Triệu Phong nhìn về phía trước sau đó hét lớn
- Là ai, là ai trong các ngươi đã ra tay?
- Nó chỉ là một đứa trẻ, sao các ngươi nỡ ra tay tàn độc như vậy, các ngươi có còn nhân tính hay không?
Rồi một tiếng nói đáp trả
- Ai bảo tên nhóc đó dám cả gan tấn công đại tướng quân, bị như thế âu cũng là đáng đời
- Còn ngươi là gì với nó, phải chăng cũng là phản tặc
Tên đó vừa nói hết thì một tên lính từng có mặt trong trận Đồng Quan nhận ra tướng mạo Triệu Phong liền trình báo với Lục Tác Na Nhi đang ngồi trên một phiến đá
- Thưa tướng quân, tên trước mặt là một trong những thủ lĩnh của đám cướp trại An Ấp
Lục Tác Na Nhi nghe vậy thì kêu tất cả đứng giản ra để hắn có thể trông rõ Triệu Phong
Còn Triệu Phong nhìn về tên mặt áo giáp vàng thì căm phẩn hỏi lớn
- Các ngươi cũng là người, chúng ta cũng là người, máu của chúng ta có khác gì các ngươi
- Chúng ta chỉ muốn một nơi an cư lạc nghiêp,tại sao các ngươi hết lần này đến lần khác quyết sát hại chúng ta, thử hỏi các ngươi có còn lương tâm không
- Đối với các ngươi mạng người phải chăng chỉ là cỏ rác
Lục Tác Na Nhi lạnh lùng đáp
- Phản tặc như các ngươi mà cũng đòi nói đạo lý ư
- Đúng! Đối với ta mạng của bọn ngươi chỉ là thứ cỏ rác dơ bẩn, lần này ta thua nhưng rồi đây ta sẽ đem quân báo thù
- Ta thề sẽ căng xác các ngươi cho lũ quạ nơi Ô Sơn rỉa thịt, lấy đầu của của các ngươi làm bồn xí thì mới hả được nổi giận trong ta
Triệu Phong phẫn hận đáp
- Chúng ta đi đến bước đường này chẳng phải là do các ngươi ban cho ư
- Nếu không có lũ quan thối tha như ngươi thì làm sao bọn ta lại phải trở thành cướp
- Nếu không phải những kẻ uống máu người như các người thì chúng ta nào phải lìa xa thân thuộc
- Vậy mà các ngươi vẫn nhởn nhơ, ta tự hỏi ông trời có mắt không?
Lục Tác Na Nhi cả giận
- Được vậy ta sẽ cho ngươi đi gặp diêm vương để ổng trả lời cho ngươi nhé
- Người đâu sao còn không mau lấy đầu tên cướp bẩn thỉu này cho ta
Nói rồi Lục Tác Na nhi hét lớn, năm sáu tên lính xông đến định giết Triệu Phong. Triệu Phong đặt thi thể của Tiểu Hổ xuống, sau đó rút đao ra, thanh đao kêu lên một cách trầm mịch, sau đó quét ngang một phát chém đứt người đám binh sỹ Cô Trúc đang xông đến. Máu của bọn lính bắn ra thấm ướt áo ngoài của Triệu Phong, khuôn mặt hắn đầy phẫn hận, đao trong tay cứ run lên từng hồi
Triệu Phong nhìn thanh đao dang rỉ máu ti tách thì nói với bản thân
- Hà Doanh Chí lão nhân gia nói đúng, sống trong thời đại này ta không có quyền lựa chọn
- Sự yếu đuối trong ta chỉ càng làm cho những gì ta yếu quý bị mất đi
- Nếu trốn tránh là điều không thể thì chi bằng hãy đối mặt. Với thanh đao này ta sẽ chấm dứt chiến tranh, dù cho sau này chết đi xuống mười tám tầng địa ngục ta cũng cam lòng
- Tiểu Hổ trước vong linh của đệ ta xin hứa, một ngày nào đó chính tay ta sẽ mang lại bình yên cho đại lục này, để cho những đứa trẻ như đệ sẽ không phải chịu cảnh lầm than
- Vì vậy xin hãy dõi theo và phù hộ ta
Sau đó Triệu Phong tháo nút buộc tóc trên đầu, mái tóc xõa ra trong gió che đi khuôn mặt của hắn, đơn giản là hắn không muốn ai nhìn thấy cảm xúc của hắn trong lúc này.
Máu hòa với nước mắt chảy xuống như hai dòng huyết lệ, tay nắm chặt đao lao về phía đám người Lục Tác Na Nhi, còn trong lòng thì đã hoàn toàn thông suốt
“Giết ngàn người, cứu vạn người
Giết một thành, cứu mười thành”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT