Jordan ngồi xuống hàng ghế đầu hơi chếch về bên trái sân khấu, hờ hững lật qua lật lại tờ chường trình với tay Bec nắm chặt trên đùi.
“Chỗ này quá tuyệt! Em có thể ngửi thấy hormone *** của cậu ấy từ đây!”
Mọi thước phim được trình chiếu ra công chúng đều tập trung vào cái nhếch mép nổi tiếng và đôi mắt màu hổ phách kia. Hầu hết video clip của cậu ta sử dụng kiểu trang điểm gothic, những họa tiết phức tạp và các hình thù lôi cuốn được tạo hình một cách sắc sảo, khiến cậu ta hiện ra như một thiên thần bóng tối mang bản chất vampire. Không phải lúc nào cũng trang điểm, Curtis để mặt mộc trong các đêm nhạc hội và khi họp báo.
Luôn mặc đồ đen với mái tóc đen như mun ngắn ngủn, đi kèm với đủ các loại đồ trang sức nhiều đến mức có thể mở một quầy hàng trong chợ. Ngoài những thứ đó, cậu ta có một gương mặt xinh đẹp, trẻ trung, làn da không tì vết và đôi môi đầy đặn hoàn hảo. Ngoại hình của cậu ta không phải là thứ khiến Jordan chịu không nổi, mà là thái độ. Anh gập tờ chương trình vào và đưa mắt về phía đứa em gái đang cố lấy bình tĩnh.
“Trông ngực em đủ bự chưa? Cậu ấy là người thích ngực mà.”
“Bự thêm tí nào nữa là cặp mắt giả đó rớt ra liền.”
“Ngay khi đèn chiếu về hướng khán giả, điều đầu tiên cậu ấy thấy sẽ là ngực của em. Đến đây mà nhận nè cưng, của cưng cả đấy!”
Anh hạ mắt nhìn cô. “Tại sao em đeo nhẫn cưới?”
Khoác tay anh, cô tựa lại gần để giải thích. “Cậu ấy thích ngủ với phụ nữ có chồng. Cái nhẫn cưới giả này là chìa khóa đưa em lên giường Tyler. Ra vẻ chồng em đi. Nắm tay em nè, khoác vai em nè, làm đủ thứ ấy.” Cô là Thống Soái của trung đoàn ‘ngủ với Tyler’. “Một khi Tyler nhìn em, sớm thôi, trông em quyến rũ tuyệt đỉnh như thế này mà, anh có thể đợi em. Tyler chưa từng để cô nào ở qua đêm. Nghe đồn thế. Biết đâu với người đẹp như em lại là trường hợp ngoại lệ.”
Càng nghe anh càng thấy kế hoạch mỗi lúc một tệ đi. “Vậy chứ anh sẽ làm gì? Ngồi ở quầy bar chờ em hàng giờ hả?”
“Ừ. Ai mà biết được, lỡ chàng trai trong mơ của anh là bartender thì sao? Nếu đến năm giờ sáng mà em vẫn ở trong phòng Tyler, anh có thể về nhà.”
“Trời, cám ơn nhé, Bec!”
Ánh sáng phụt tắt, đám đông vỡ ra trong tiếng vỗ tay điếc tai, và Bec nhảy lên ghế như mọi người. Ban nhạc bắt đầu chơi. Tyler chỉ như một cái bóng bước ra sân khấu trước khi đèn bật sáng và cậu ta giơ tay lên trời như thể Chúa trên đỉnh Everest. Cậu ta chào khán giả bằng lời lẽ bậy bạ, hàm ý kích dục mà cậu ta tự cho là hay ho. Vũ công ở khắp nơi, hiệu ứng ánh sáng ngoạn mục và, dù rất đau lòng, Jordan vẫn phải thừa nhận, Curtis thật phi thường. Cậu ta nhếch mép với máy quay theo cái cách khiến đám con gái chết vì tim đánh lô tô trong ***g ngực. Tyler Curtis không cười bao giờ. Cậu ta lướt trên sân khấu như một con mèo đen, chiếm lĩnh tất cả và hiểu rõ điều đó.
***
Khách sạn lớn nhất London và bữa tiệc mừng đều hoành tráng hơn những gì Jordan tưởng. Phía cuối phòng khiêu vũ có một bục biểu diễn. Là một trong những người đến đầu tiên, Bec chiếm chỗ trực diện trước micro. Hai mươi phút tiếp theo, người người đổ vào phòng cho đến khi chật kín.
Không một lời giới thiệu, Curtis bước ra và đứng cuối bục biểu diễn giữa những tiếng gào thét cổ vũ. Cậu ta mặc quần vải đen buộc dây bên cạnh, từ cổ chân lên tới hông. Cái áo phông đen trơn được kéo lên để khoe cổ tay áo, và khóa thắt lưng là một chữ thập ngược bằng bạc. Bốt đã được thay sang giày đen. Jordan không muốn thừa nhận với bất cứ ai, ngay cả chính mình, rằng Curtis thật hấp dẫn.
Một lão ngoài năm mươi, trông chẳng khác con chó bun là mấy, mặc áo phông căng cứng vì cái bụng phệ đứng trước micro, làm Curtis trông nhỏ xíu.
Jordan huých cô em gái và nghiêng tới gần. “Em có nhận ra cậu ta thấp thế nào không?”
“Ai để ý? Đằng nào cậu ấy chẳng nằm xuống cơ chứ!”
Lão chó bun giơ một tay lên và tự giới thiệu mình là Frank Brooks, quản lý của Curtis. Curtis đứng đó, không nói gì. Đôi mắt hổ phách đảo quanh khán giả đứng hàng đầu, dừng lại tại Bec trước, rồi nhìn Jordan, rồi lại quay về Bec.
“Ôi Chúa ơi, Jordy, cậu ấy nhìn em kìa! Ra vẻ chồng em nào, nhanh, hôn em đi!”
“Anh không hôn con gái, đặc biệt là em gái anh.”
Frank hạ tay trái xuống và phất tay một cái. Curtis quay lưng và bỏ đi. Frank lại giơ tay để làm dịu đi sự đám đông đang thất vọng. “Cậu ta sẽ trở lại! Mọi người ổn định đi!”
Đám con gái ngay lập tức thay đổi thái độ.
“Khi quay lại, cậu ta sẽ ngồi trên bục này chụp ảnh với mọi người!” Frank mà bảo cậu ta sẽ trở lại để lột toàn bộ đồ trên người ra chắc lão sẽ nhận được phản ứng nhiệt tình hơn. “Có giá, đương nhiên. Cậu ta sẽ chẳng làm gì không công cả đâu! Năm mươi bảng, đóng dấu lên thẻ tham dự tiệc của các bạn, và quay về đây xếp hàng. Nhân viên an ninh sẽ dựng rào và nếu các bạn mà mất kiểm soát quá mức thì tôi dám khẳng định là cậu ta sẽ không chịu đựng được và nổi cáu cho xem.” Tiếng cười của lão nghe thật giả tạo. “Rồi tôi vẫn sẽ là người cố xoa dịu cậu ta và mất công giải thích tại sao lại có một cái TV nữa bị ném ra ngoài cửa sổ! Cậu ta sẽ quay lại sau bốn mươi lăm phút.”
Lão biến mất qua tấm màn mà Curtis vừa chui vào.
Jordan nhìn đứa em gái chen lấn với những cô gái khác vì một mục tiêu duy nhất là người đầu tiên có thẻ tham dự được đóng dấu. Chẳng phải mỗi mình cô nghĩ thế. Một trận chiến nảy lửa giữa cô và một cô nàng tóc vàng không kém phần quyết tâm nổ ra chỉ để đến được lối vào trước tất cả mọi người. Anh thong dong tiến đến quầy bar. Một chàng trai trẻ nhận order và quay lại đặt cốc nước cam lên mặt quầy với một nụ cười tươi rói. Jordan quay đi. Âm nhạc bùng lên nhấn chìm bớt vài tiếng hú hét và gào rú. Những giai điệu thập kỷ bảy mươi, tám mươi lệch lạc trong bữa tiệc của Curtis.
Mười phút sau, Bec phấn khích vung vẩy tấm vé chạy tới. “Ôi Chúa ơi! Em sẽ sẽ ở ngay bên cạnh cậu ấy! Chắc cậu ấy đang ở ngoài kia viết số phòng lên giấy để đưa cho em đó!”
Cô bật ngón tay. Cậu bartender trẻ nhận order champagne và vội vã biến mất để phục vụ quanh quầy bar đang nhanh chóng đầy lên vì khách.
Cô nốc một hơi sạch ly rượu và hất mái tóc đỏ dài ra sau vai. “Thiên hạ đồn đại là cậu ấy đã có sẵn hai con hàng rồi. Bọn nó đang chờ trong xe limo. Chỉ cần thấy em một lần nữa là cậu ấy quên béng bọn nó ngay.”
Jordan đổi chủ đề. Anh đã nghe về Curtis nhiều đến mức nhàm cả lỗ tai rồi. “Em không thấy lạ sao? Họ chơi nhạc của thập kỷ bảy mươi, tám mươi này.”
“Em có hỏi gã bảo vệ tại sao không chơi nhạc của Tyler. Gã bảo chắc vì nó sẽ khiến đám đông trở nên cuồng loạn. Người ta dùng loại nhạc như cục cứt để cho dịu bớt đi. Nếu thế mà vẫn không được, họ sẽ đem cả nhạc slow của đám nghệ sĩ chán nhất thế giới ra bật.”
Jordan bốc một nắm lạc từ cái bát pha lê nhỏ. “Không phải nhạc như cục cứt đâu, Bec, toàn bài kinh điển đấy.”
Cầm cái bát pha lê lên, cô nắm nó trong tay và vừa nói nhét lạc vào miệng. “Anh cũng thấy Tyler tia em mà. Cậu ấy đang tưởng tượng cảnh *** thác loạn với em đấy.”
“Em có kết nối siêu linh với suy nghĩ của cậu ta nữa à?”
“Em biết đàn ông muốn gì. Anh nghĩ làm thế nào mà vé của em được đóng dấu nhanh thế? Cho gã bảo vệ xem ngực đấy. Anh chịu khó học em thì còn có cơ hội được lên giường với người khác trước tuổi ba mươi.”
Anh đảo cặp mắt xanh chán chường và nhìn lơ đãng về phía trước. “Anh khoe ngực cho bảo vệ chắc cũng chẳng có hiệu quả đến mức đó đâu.”
Cô dùng cùi chỏ huých anh làm mấy hạt lạc văng khỏi bát rơi xuống thảm. “Anh có nhận ra cậu bartender cứ liếc anh mãi không?” Cô lại huých lần nữa. Lạc rớt trên sàn còn nhiều hơn lạc trong bát.
“Jordy? Nhận ra không? Cậu ta dễ thương lắm.”
“Và ý em là?”
“Em không đùa đâu, anh quả là tảng băng lạnh nhất thế giới. Nếu anh không chịu nói chuyện với ai thì làm sao biết được người đó của anh là người nào?”
Anh hờ hững nhún vai. “Cậu ta chẳng làm gì khiến anh thấy có hứng cả. Chỉ cần có hứng thì anh nói chuyện ngay.”
“Vậy chứ anh muốn cậu ta làm cái gì?”
“Chẳng biết. Anh sẽ nhận ra khi cậu ta làm thế.”
Bec vỗ vai anh. “Anh có đủ các ý tưởng lãng mạn nhưng bản thân thì lại ấm áp như tảng băng cắm trong mông gấu Bắc cực ấy! Nhìn cái cậu bartender đang dùng ánh mắt mời gọi với anh trong khi anh chẳng quan tâm chỉ vì cậu ta chưa làm cái gì để gây sự chú ý với anh. Cậu ta đang phục vụ trên bar mà, làm cái trò mèo gì mới được? Ăn lạc rồi ị ra kim cương chắc? Nếu anh không nhanh chóng đem cái thứ ở giữa hai chân kia ra sử dụng thì nó sẽ thu dọn hành lý để tự tìm trò chơi mới cho coi. Trò chơi mà bàn tay phải của anh không đáp ứng được ấy.”
Jordan chỉ lên bục biểu diễn. “Chẳng phải em nên ở đó thay vì đứng đây làm phiền anh sao?”
Cô ngoái qua vai và tụt khỏi ghế. “Jordan! Lẽ ra anh phải bảo em chứ!”
Jordan bắt gặp ánh mắt của cậu bartender và ra hiệu cho cậu ta đến gần bằng một cái hất đầu. Cậu chàng lập tức dừng việc đang làm và nở nụ cười lao tới.
Jordan phớt lờ lời chào và chỉ về tít cuối phòng. “Mấy cái bàn đằng sau sân khấu kia, có ngồi được không? Dây thừng của khu vực chặn khách không kéo tới tận đấy.”
Nụ cười của cậu bartender tan biến. “Tôi nghĩ nó trống vì không ai có thể thấy sân khẩu từ chỗ đó. Nếu nó thuộc khu vực chặn khách, người ta đã căng dây hết rồi. Khi Tyler chụp ảnh xong, người ta sẽ di chuyển sân khấu đi và mở rộng cả phòng khiêu vũ.”
“Nếu tôi ra đó để tránh đám đông thì liệu có bị bảo vệ kéo ra ngoài không?”
Cậu ta nhún vai, rõ ràng chẳng khoái giọng điệu không mấy thiện cảm của Jordan. “Họ sẽ yêu cầu anh rời đi nếu có vấn đề.”
Jordan cầm cốc, đứng dậy, và bỏ đi.
Bước ngang sân khấu, Jordan nhận ra Bec đang xếp hàng với khoảng hai mươi cô gái khác ở hàng đầu. Cạnh ba nhân viên an ninh, lão quản lý chó bun đứng khoanh tay trên cái bụng phình ra của lão, đảm bảo rằng mọi chuyện diễn ra chuẩn xác theo ý lão. Jordan đi đến bên cái bàn gần tường và ngồi xuống. Anh có thể thấy đám đông nhưng không thấy sân khẩu, và ngay trước mặt là khu vực treo màn đen mà Curtis lẩn bên trong. Mỗi một hớp nước, anh lại nhìn vào đồng hồ, cố dùng tư tưởng điều khiển cho kim đồng hồ chạy thật nhanh, vị cứu tinh duy nhất giúp anh thoát khỏi buồn chán là thứ âm nhạc bị người ta đánh giá là chán ngắt.
Một thân hình nhỏ bẻ mặc đồ đen xuất hiện từ phía sau khu vực màn treo khiến anh chú ý. Jordan thấy chàng trai bước ra, quay lưng và biến mất. Chỉ vài giây sau, Curtis lại đi ra, quay lưng, rồi đi vào. Cậu ta lượn qua lượn lại mà không hề biết Jordan ngồi đủ gần để thấy: ra, vào, ra, vào, với đôi tay chắp sau lưng và mắt dính xuống sàn. Cậu ta vào, đồng hồ tích tắc vài giây, và cậu ta ra lần nữa. Giờ thì cậu ta thả hai tay bên hông, đầu ngẩng lên, vai co lại, và cậu ta bước đi với cử chỉ mềm dẻo như mèo thường dùng trên sân khấu. Kiểu bước ‘nhìn tôi đây này’ với những sải chân đầy chủ ý. Cậu ta dừng lại, đứng trong tầm nhìn của Jordan, và ở yên đó. Rõ ràng là mù tịt chuyện mình có thể bị nhìn thấy.
Tyler bắt đầu nhịp ngón chân theo điệu nhạc. Lông mày Jordan nhướn lên khi nhịp chân chuyển sang nhịp xoay. Như thể bị một tia sét disco thập kỷ bảy mươi đánh trúng, Curtis quay vòng vòng và chuyển sang một loạt các bước nhảy đẩy hông mua vui trên sân khấu. Bất kể Jordan có cười lăn lộn thế nào, và cảnh ấy trông quái đản ra sao, không thể không thừa nhận Curtis rất biết cách lắc. Cậu ta nắm tay trái lại, hát vào nắm đấm như thể nó là micro trong khi tay phải giơ lên quá đầu làm động tác quăng dây thòng lọng. Cậu ta nhảy như một đứa trẻ đứng trước gương chơi trò ngôi sao nhạc pop. Nếu có người nấp sau tấm rèm chắc cậu ta cũng chẳng để ý. Lúc giai điệu nhanh dần lên, màn nhảy múa được thêm vào bằng đủ các hành động đi kèm lời ca sĩ: chỉ tay, biểu cảm gương mặt, vẫy ngón tay, và chống nạnh. Đến khi bài hát kết thúc, Jordan cười đến đau cả mặt. Curtis hoàn thành phần biểu diễn với một cú xoay vòng và lướt vào sau rèm.
Jordan gạt nước mắt, thất vọng vì trò thú vị nhất anh từng thấy Curtis làm đã hết mất tiêu. “Chắc đang phê thuốc!”
Một ca khúc khác nổi lên, và, dựa theo nhịp điệu, rõ ràng nó được dùng để làm dịu đi dãy xếp hàng dài dằng dặc của các quý cô. Đó là một bản nhạc đẹp đẽ được thể hiện bởi một nữ nghệ sĩ nổi tiếng bằng ca từ trầm thấp và gợi tình. Jordan xem giờ rồi ngẩng lên khi Curtis một lần nữa sải bước ra. Jordan chống khuỷu tay lên mặt bàn và đặt cằm lên tay, tự hỏi sẽ thế nào nếu Curtis phát hiện ra người khán giả lặng lẽ này.
Curtis bắt đầu xoay nhẹ, đắm đuối nhìn vào khoảng không trước mặt, miệng khẽ mấp máy theo lời hát. Đầu cậu ta hơi ngả ra sau, mắt nhắm, tay trái vẽ một vòng cung ở phía trước trong khi tay phải uốn thành đường tương tự ở trên đầu. Bàn chân trái duỗi thằng, ngón chân chìa ra, đầu gối gập vào, và động tác xoay tròn trên đầu ngón chân được biểu diễn một cách hoàn hảo. Mắt vẫn nhắm, chân tay di chuyển từ động tác này sang động tác khác không có chút tì vết, và gương mặt cậu ta vẫn như đang mơ màng. Mạch Jordan đập gấp gáp. Anh theo dõi tất cả, từ đôi môi khẽ hé mở của Tyler đến đôi tay tạo dáng hoàn hảo lướt trong không khí, duyên dáng và tinh tế. Kiểu bước như mèo của cậu ta không hề mang tính cao ngạo; đó là bước chân của một vũ công balê.
Đổi tư thế, Curtis quay sang trái, không mở mắt lấy một lần. Cậu đối diện Jordan bằng cái vẻ mặt mơ màng gợi tình hệt như lời bài hát cậu đang minh họa. Hơi thở của Jordan gấp dần và mạch anh đập nhanh hơn. Curtis giống như chỉ biểu diễn cho riêng anh, hướng về phía anh bàn tay lơ lửng bất cứ khi nào lời ca khúc nhắc đến khát khao của người ca sĩ.
Jordan lẩm bẩm, “Trời đất… cậu đẹp tuyệt.”
Trong điệu nhảy xuất thần, với biểu cảm ngọt ngào như thiên sứ, Jordan không thể tin một người nổi tiếng vì tính khí thất thường như Curtis lại thể hiện được cảm xúc ám ảnh đến mức này. Khi bài hát đạt đến cao trào, Jordan thầm khấn nó đừng kết thúc. Anh không thể hiểu, và cũng không biết tại sao, nhưng Curtis có moi tim anh ra nắm trong tay cũng không thể khiến anh bị lôi cuốn như thế.
Tyler làm một động tác vung tay mềm mại, quay ba vòng chuẩn xác theo những nốt nhạc cuối cùng và dừng ở đúng chỗ cậu bắt đầu. Cánh tay phải giơ lưng chừng về phía bàn của Jordan, bàn tay ngửa lên, và cặp mắt vàng mở ra nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đang mê mẩn của Jordan. Cơn sóng năng lượng vô hình dâng lên giữa hai mươi feet ngăn cách họ như có điện. Đầu Curtis quay ngoắt sang bên cạnh để trả lời ai đó đang lôi kéo sự chú ý của cậu từ đằng sau tấm màn. Cậu ngập ngừng, lùi vài bước rồi biến mất.
Jordan gục xuống và chậm chạp vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm. “Trời đất!”
Tránh xa đám đông đã không còn hấp dẫn đối với anh. Tiếng ồn nổ ra báo hiệu cho Jordan rằng Tyler đã bước lên sân khấu. Anh rời ghế và đi tới phía bên trái sân khấu gần như không có ai, trong khi đám con gái xếp hàng bên phải. Tyler ngồi trên một cái ghế bar, lão quản lý đứng sát bên, và các fan được đưa đến cạnh Curtis một cách nhanh chóng, máy ảnh nhá, rồi họ bị đẩy xuống nhanh chẳng kém. Không có thời gian bắt chuyện với ngôi sao, cả hàng người được Brooks giải quyết chóng vánh hết sức có thể.
Mắt Jordan vẫn đang dán chặt vào cậu ca sĩ và chỉ nhìn đi chỗ khác khi chiếc điện thoại réo trong túi áo. Anh lôi nó ra, đặt lên tai, ngước lên, và bắt gặp cặp mắt vàng đang nhìn trước khi vội liếc đi chỗ khác. Tim Jordan lỡ mất hai nhịp.
“Gì thế Bec?”
Anh cố nghe cô nói giữa tiếng lầm rầm hào hứng của đám đông. “Anh ở đâu?”
“Nhìn sang bên kia sân khấu đi.”
Cô thấy anh và vẫy tay. “Anh làm gì vậy?”
“Cảm nhận Trái Đất quay.”
“Gì cũng được. Ôi Chúa ơi, Tyler đang ngắm em kìa!”
Quả nhiên, khi Jordan đảo mắt về hướng đó, Tyler đang nhìn Bec chăm chú. Một cô gái khác đứng bên cạnh cậu ta, Tyler tạo dáng bằng cái nhếch mép, và Brooks gần như xô cô ta khỏi bục.
“Jordy, giờ thì cậu ấy nhìn anh!”
Cổ họng Jordan nghẹn lại. “Ừ, đúng thế.”
“Cậu ấy biết anh là chồng em!”
“Anh trai chứ.”
Cô tô thêm son môi, chỉ còn ba cô gái xếp hàng phía trước. “Nhưng cậu ấy không biết! Nhìn mà coi, cậu ấy sẽ đưa em số phòng mình.”
Bec xếp hàng thứ hai, Jordan không nhìn chỗ nào khác, chờ đợi bất cứ dấu hiệu hành động nào. Rõ ràng Curtis có đưa mắt về hướng Bec vài lần, nhưng cậu ta cũng liếc anh một số lần tương ứng. Nhân viên an ninh dẫn cô sang bên phải Tyler, cô nở nụ cười rực rỡ nhất. Jordan gắng sức quan sát xem có cái gì được luồn cho cô không. Brooks đặt tay lên vai Bec và dắt cô đi. Mặc kệ khuôn mặt đỏ bừng vì thất vọng của Bec, Jordan thở phào nhẹ nhõm. Curtis mà muốn Bec có mặt trong phòng mình, chắc chắn đến tận lúc này cậu ta đã phải tìm cách để cô biết rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT