“Có biết mấy giờ rồi không?”

“Đéo quan tâm, Leanne! Nó trả lời chưa?”

“Sớm bảnh mắt thế này ai đọc email làm gì.”

“Kiểm tra đi!”

“Trời đất! Đợi chút.”

“…”

“Còn đó không thế?”

“Tổ cha mụ, đương nhiên còn!”

“Trống. Chẳng có gì cả.”

“Mẹ kiếp! Có lẽ nó chưa đọc. Ta biết nó mà, nó sẽ không từ chối liên lạc với em trai đâu.”

“Ông biết thế nào được? Gần đây nó hay cãi lắm. Giờ tôi ngủ tiếp được chưa?”

“Nhớ xem hòm thư và báo cho ta ngay khi nó trả lời.”

“Rồi. À, nhân tiện, tôi không sống trong toa xe rác ở công viên đâu nhé, tôi sống trong nhà thuê của chính phủ, khác nhau đấy.”

“Thế hả? Ngạc nhiên là mụ còn có máy tính nữa cơ.”

“Không ngạc nhiên bằng chuyện hóa ra ông cũng biết dùng! Làm gì mà cuống lên thế?”

“Nó vừa lên cơn trước mặt phóng viên khoảng hai tiếng trước. Ngay trên bục phỏng vấn, sùi bọt mép, đái ra quần trước máy ảnh với phóng viên!”

“Sớm hay muộn mà chẳng bị.”

“Mụ chẳng biết gì cả, phải không?”

“Tôi ngủ tiếp được chưa?”

“Gọi ta ngay khi nó hồi âm.”

“Nếu nó hồi âm.”

Mụ gõ số điện thoại nhà và ấn nút gửi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play