Một cảnh tượng hãi hùng loạng choạng lao xuống cầu thang với cái mặt nạ dày cộp bằng đất sét, cái áo phông nửa người, và cái quần lót có dây nịt ren hồng. Mái tóc đỏ của cô một bên vẫn xoăn tít trong khi bên còn lại thì thẳng tuột. Rít lên như nữ thần báo tử, cô vấp phải bậc thang cuối, ngã về phía trước, văng vào tường, bật ra, lấy lại thăng bằng và lao đến cái điện thoại đang đặt trên đùi Jordan. Thứ tiếp theo rơi xuống là cái laptop, được cứu bởi thần kinh phản xạ đầy gian truân của Jordan khi anh cố xoa dịu cơn đau gây ra do màn phi thân nhẫn tâm của đứa em gái.

“Trời đất ơi, Rebecca, làm cái trò quái quỷ gì thế?”

Cô phớt lờ tiếng kêu chói tai của anh và điên cuồng bấm số điện thoại. Đối mặt với khung cảnh hình-cái-mông, và thấy nhiều phần của Bec hơn những gì mình cần thấy, Jordan ra sức tẩy hình ảnh ấy ra khỏi đầu trước khi nó kịp lò dò in vào trí nhớ.

Cô đi qua đi lại dọc phòng khách trong cái quần lót gần-như-không-mặc, tiếp tục bấm số, gác máy, rồi lại bấm. Thỉnh thoảng, cơn điên của cô được gắn kèm với tiếng chửi, dậm chân, và la hét tức tối. Hành vi ấy diễn ra trong suốt mấy phút, khiến Jordan phải ngước mắt kên khỏi màn hình máy tính và cân nhắc các biện pháp trị liệu tâm lý cường độ cao.

Giữa những tiếng hú hét và chửi bới, Bec Braxton ré lên như heo. “Suỵt! Ôi Chúa ơi, đổ chuông rồi này!”

“Anh có nói gì à?”

Cô phẩy những ngón tay sơn màu hồng chóe như điên dại. “Đừng gõ nữa! Suỵt!”

Cuối cùng rồi cũng có người trả lời máy, và tiếng ré được nâng cấp thành tiếng gào to đến nỗi có thể làm người chết hàng thế kỷ trước cũng phải bật dậy. Cô vỗ tay lên trán, run rẩy và cố nói tên mình giữa những câu rú lên sung sướng và dậm chân bình bịch. Cuộc gọi kết thúc và Bec chỉ còn là một đống lộn xộn, lẩy bẩy và khóc sướt mướt. Cô biến lên tầng mà không nói lời nào.

Jordan nhòm xuống cái mặt màu da cam lông lá của con mèo bự ngoại cỡ đang ngồi bên cạnh. “Và điều đó, Cục Lông à, là lý do tao gay!”

Hòa bình duy trì được thêm một giờ đồng hồ nữa. Khi Bec tái xuất hiện, cô đã thay đồ tử tế, mặt nạ đất sét được rửa sạch, và tóc được tết lại. Thay vì ngồi xuống ghế bành, cô thô lỗ gạt Cục Lông khỏi cái sofa và cười toe. “Anh sẽ không bao giờ đoán nổi đã xảy ra chuyện gì đâu!”

Cặp mắt xanh của anh vẫn dán chặt lấy trang web trước mặt. “Chắc là không.”

Cô rón rén ngồi lại gần. “Em muốn gì nhất thế giới?”

“Tóc thẳng?”

Vớ lấy cái laptop, cô sập nó lại và đặt sang bên.

Anh nhướn một bên lông mày. “Anh đang làm việc đấy.”

“Điều tuyệt vời nhất có thể xảy ra đã xảy ra rồi, ít nhất anh cũng phải nghe em nói chứ! Em muốn gì nhất thế giới hả?”

Jordan nhún vai, ***g các ngón tay vào nhau, giơ cánh tay lên quá đầu và duỗi người. “Phun ra nhanh để anh còn làm việc.”

Khi anh hạ tay xuống đùi, cô nắm chặt lấy chúng. “Tyler Curtis!”

Anh đảo mắt. “Cậu ta thì làm sao?”

“Em thắng được hai vé đi xem nhạc hội của cậu ấy vào tối mai.” Khi anh với laptop, cô đập tay anh ra. “Vì Chúa, Jordy, đây là khoảnh khắc hiếm hoi trong đời em!” Cô nâng cằm để anh quay lại nhìn thẳng vào cô. “Không phải vé cũ đâu, Jordan. Hàng ghế đầu tiên ở Sân vận động Wembley! Và… vé mời đến tiệc liên hoan đấy! Anh có biết thế nghĩa là gì không? Nghĩa là em sẽ lên giường với Tyler!”

Hai người họ nhìn nhau chằm chằm trong im lặng, vẻ mặt cô hoàn toàn nghiêm túc, và gật đầu mạnh mẽ như thể đang tuyên bố hòa bình thế giới.

“Vâng. Vâng, Jordy. Em biết anh không tin, nhưng thật đấy. Bao nhiêu lâu mới đến được ngày này, em sẽ gặp Tyler. Bọn em sẽ có một màn *** nóng bỏng. Trong phòng khách sạn của cậu ấy, trên giường của cậu ấy, suốt đêm.”

Jordan gãi đầu rồi nhíu mày. “Curtis có biết không?”

“Nhìn thấy em thì cậu ấy sẽ biết ngay. Em chính là loại con gái mà cậu ấy muốn lên giường cùng.”

“Thằng nhóc đó sẽ ngủ với người khổng lồ thối mồm, một chân, miễn đó là đàn bà.”

Tyler Curtis là một thần tượng âm nhạc Australia hai mươi tuổi, lao vào làng giải trí từ năm mười tám và chưa hề giảm tốc từ đó đến giờ. Hình tượng Goth/Rock của một gã trai hư hỏng, khuôn mặt của thiên thần, và thái độ ngang hàng quỷ Satan trong những ngày kinh khủng nhất. Khét tiếng vì nghiện rượu, nghiện ma túy, nóng nảy, và mỗi đêm một cô gái khác nhau. Đám fan thì yêu việc được yêu cậu ta trong khi cánh truyền thông thì yêu việc được ghét cậu ta. Các buổi họp báo kết thúc bằng những chiếc bàn bị hất tung, ghế quăng linh tinh, và nổi cơn tam bành. Phi thường trên sân khấu, live show của cậu ta tràn ngập những tác phẩm phóng túng và bán hết veo chỉ trong vài phút. Không ai có thể nghi ngờ Curtis trong vai trò một nghệ sĩ: hình mẫu điển hình của tài năng rực rỡ đi đôi với tính tình cao ngạo, gắt gỏng, và khó ưa. Chỉ hơn hai năm mà cậu ta đã trờ thành nỗi ám ảnh trong lòng Bec. Và nửa số con gái trên thế giới này. Ở tuổi hai mươi lăm, cô quay trở lại thành teen với những bức ảnh treo trong phòng ngủ và bật các ca khúc của cậu ta tại bất cứ chỗ nào cô tới. Bec thần tượng cậu ta, còn Jordan thì chịu không nổi.

Bec chọc một móng tay hồng vào cánh tay anh. “Em bảo Julie đi với em, nhưng em nghĩ lại rồi. Em sẽ đi cùng anh.”

Jordan bật ra tiếng cười không tin nổi. “Còn lâu!”

“Đưa anh đi là hợp lý rồi. Đi với Julie, lỡ cậu ấy thích nó hơn thì sao. Đúng là khó có chuyện đó lắm, vì nó chẳng có ngực nghiếc gì cả, nhưng ai mà biết được. Nếu Tyler say, cậu ta sẽ nghĩ cái lớp áo lót độn dày cộp của nó là hàng thật mất. Em không dám liều đâu. Cơ hội này sẽ không có lần thứ hai, và nếu anh yêu em, anh sẽ giúp em.”

“Và em đang nói là, nếu anh thật lòng yêu em, anh sẽ tình nguyện đưa em tới bữa tiệc này và để em lên giường với một đứa con trai suốt ngày quan hệ tập thể, để em bị chà đạp, rồi đá ra khỏi cửa sáng hôm sau cùng với một đống chấy rận ấy hả?”

Cô ngửa mặt lên trần rồi gật đầu. “Vâng, em nói thế đầy. Trừ việc Tyler không có chấy.”

“Gọi đứa bạn nào xấu đau xấu đớn ấy. Anh không đi.”

Giật phăng cái laptop, và bản thân mình, ra khỏi vòng kìm kẹp của Bec, Jordan chuồn vào phòng ngủ để làm việc suốt ba giờ sau đó. Cơn đói thuyết phục anh mạnh dạn xuống tầng và đi vào bếp. Anh vừa mới đặt chân lên lớp sàn trải thảm thì lại bị cô bám đuôi. Anh vẫn giữ thái độ thờ ơ khi cuộc nói chuyện của cô chuyển sang chiều hướng khác.

“Jordy, em lo cho anh mà. Anh đã hai mươi bảy, hai tháng nữa là hai mươi tám, và anh đã độc thân từ…” Cô ngừng lời và nhìn anh thương hại. “Chậc, từ nhỏ đến giờ. Tại sao?” Lôi ổ bánh mì ra khỏi tay anh, cô đẩy anh ngồi xuống ghế.

“Anh làm việc quá nhiều, chỉ một cái sandwich thì không đủ. Em sẽ làm bữa tối.” Cô lôi một khay đồ ăn ra khỏi tủ lạnh rồi quăng nó vào lò vi sóng. Xong xuôi, cô ngồi đối diện với anh. “Tại sao anh vẫn một thân một mình?”

Anh tì cằm lên lòng bàn tay. “Vì vẫn chưa gặp đúng người.”

Cô tì cằm lên lòng bàn tay. “Chẳng bao giờ gặp được đâu.”

Anh nhíu mày. “Ờ, cám ơn nhé!”

“Nghe em nói đi.” Cô giơ ngón trỏ lên minh họa. “Đầu tiên, anh không đi chơi. Anh chỉ nghịch với cái vi tính ngu xuẩn suốt đêm. Thứ hai, vì anh lúc nào cũng tỏ ra là một gã đốn mạt.”

Cái nhíu mày hằn sâu thêm. “Cảm ơn lần nữa!”

Lò vi sóng kêu và Bec rời bàn để lấy đồ. Gỡ bỏ tấm nilon dán, cô rút một cái nĩa trong ngăn kéo và đặt bữa ăn nhàm chán đó trước mặt anh. Cô lôi lon bia trong tủ lạnh ra và đặt nó cạnh cái khay.

Jordan trả lại lon bia. “Anh uống hồi nào?”

“Cũng nên thử đi, nó sẽ khiến anh thấy nhẹ nhõm!”

Cô đưa anh một lon coca và giữ bia cho mình. Jordan lấy nĩa chọc đống đồ ăn xám xám, không nhận ra là thứ gì, và đặt nĩa sang bên.

“Anh có ảo tưởng của anh, em cũng có chứ bộ.”

“Lại nữa!”

“Anh muốn có một chàng trai tốt để ôm ấp trên sofa khi cùng xem phim tình cảm và đút bỏng ngô cho nhau. Anh muốn kết hôn và dành các buổi sáng Chủ Nhật cùng giải ô chữ trên báo và chiều Chủ Nhật nắm tay đi dạo trong công viên để anh có thể hái hoa và tuyên bố tình yêu bất diệt. Thê thảm quá, Jordan! Anh làm việc thừa sống thiếu chết để xây dựng một tổ chim cúc cu vì chàng trai anh chưa gặp mặt, người mà có lẽ sẽ chẳng nhận lời đi chơi với anh vì nghĩ anh là một thằng khốn, và thậm chí chàng trai đó còn chẳng tồn tại nữa kìa.”

Anh gạt cái khay nhựa ra khỏi tầm mắt. “Giờ anh là một gã đốn mạt kiêm một thằng khốn? Mà cùng nhau giải ô chữ thì có gì không được?”

“Chỉ có mấy thằng mọt sách, đầu to mắt cận mới chơi ô chữ thôi! Anh định tìm cái tình yêu của đời anh, người tuyệt vời, thích ô chữ, đi dạo công viên, hái hoa đó ở đâu nếu anh không bao giờ ra ngoài và với ai cũng tỏ ra lạnh phát khiếp như thế hả? Anh rất đẹp trai. Nếu không phải anh em, và nếu không phải gay, em sẽ đè anh ra ngay lập tức.”

Anh nhăn mặt, lại càng không muốn ăn cái gì nữa.

Mở lon bia kêu xì một tiếng, cô tu một hơi không có chút nữ tính nào và dùng cánh tay chùi miệng. “Anh có thể có bất cứ chàng trai nào anh muốn nếu anh không kén cá chọn canh quá đáng như thế! Anh có đôi mắt xanh đẹp tuyệt, cao ráo, dáng ngon lành, tóc nâu nhạt. Anh có thể hợp với tất cả các loại, bất kể người đó thích tóc vàng hay tóc đen. Ra ngoài mà giao lưu đi, Jordy. Nếu không anh sẽ thành một gã đàn ông sáu mươi tuổi chuyên thiết kế trang web vì lông vũ và một cái tổ không có lấy một con chim tí teo nào ở trong. Em muốn anh gặp chàng trai trong mơ của anh. Em muốn anh dành cả phần đời còn lại để mây mưa với một người.”

Vươn tay ngang mặt bàn, cô chạm lên tay anh. “Nếu em có thể biến ra Mr. Right cho anh, em sẽ làm. Nếu em muốn thấy những giấc mơ của anh trở thành hiện thực, anh cũng nên ước cho em như vậy, thế mới gọi là công bằng chứ?” Cô vỗ vỗ tay anh và phớt lờ cái nhếch mép khe khẽ của anh. “Em không cần một cái tổ. Em cũng không muốn ngủ với cùng một người suốt đời. Ảo mộng của em là được *** cùng với Tyler Curtis. Rồi em sẽ tiến bước vì em biết Tyler và em sẽ chỉ như hai con thuyền lướt qua nhau trong đêm thôi.”

Jordan gục mặt xuống tay. “Bec ơi là Bec, em có thể lôi ra bao nhiêu thứ chỉ trong một lần ngồi nói chuyện?”

Cô dậm chân xuống sàn với một tiếng kêu tắc nghẹn. “Jordan! Chỉ một đêm thôi mà!”

Anh đứng lên để giải quyết cái sandwich mà lúc nãy chưa kịp ăn. “Kéo Julie theo ấy. Anh sẽ ở nhà để mơ về chàng trai không tồn tại, người mà sẽ không chịu nói chuyện với anh vì anh là một thằng khốn!”

***

Cầm một đĩa sandwich trong tay và cốc nước cam ở tay còn lại, Alec bước ra khỏi bếp trong bộ đồ ngủ bó quanh cổ chân. Cậu bật đèn bằng khuỷu tay và tiếp tục đi vào phòng ngủ. Cậu đặt đĩa và cốc xuống mặt bàn cạnh giường, mở ngăn kéo và lôi ra một quyển ô chữ. Vỗ cái gối cho phồng lên, cậu chui vào dưới chăn và mở quyển sách ra tìm một ô chữ mới. Sự im lặng trong căn phòng bị phá vỡ mỗi khi Alec lên tiếng lẩm bẩm với chính mình. Thỉnh thoảng cậu lại cầm sandwich lên, cắn một miếng, rồi đặt nó xuống đĩa.

Liếc mắt lên chiếc đồng hồ treo tường, cậu nhận ra đã một rưỡi sáng. Cậu ngáp và để cây bút trượt khỏi tay mình. Cảm giác thư giãn nhanh chóng biến mất, im ắng trở thành vũng cát lún của bồn chồn. Mọi thứ quanh cậu bị phóng to hơn thực tế và méo mó ở các góc cạnh. Loạng quạng mò mặt bàn cạnh giường, Alec cố gắng chống cự cảm giác cứ như cơn lốc nuốt lấy cậu và xoay xở tìm cách đặt cái cốc xuống. Nó lệch khỏi mép bàn và rơi xuống thảm. Tay, chân và cơ thể cậu run bần bật. Không thể đẩy cái đĩa đi, Alec nằm nghiêng, nhắm mắt, và chờ thứ sắp xảy ra. Sự tĩnh lặng của sáng sớm bị đâm thủng bởi tiếng ré sắc lẻm. Cái đĩa vỡ trên sàn, làm miếng sandwich còn nguyên bị văng lên mặt thảm.

Khi Alec thức dậy đã là hai giờ hai mươi phút sáng, dù bản thân cậu không nhận thức được bây giờ là mấy giờ, và cậu đang ở đâu. Chỉ có đau đớn khủng khiếp đang đè nghiến giữa thái dương, ga giường ướt, và nhu cầu cơ bản nhất được ra khỏi giường để tắm rửa. Cậu ngã sang một bên với tiếng ‘thịch’, cuộn tròn như quả bóng, và biết cậu sẽ không làm được gì cả. Cường độ mạnh mẽ của cơn đau đầu như hòa với các cơ bắp nhức nhối. Cậu sẽ không thể di chuyển đi đâu được. Cậu nhắm mắt vì ánh sáng trong phòng, nó làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Cậu run lên vì lạnh và đau. Cảm giác buồn nôn xộc lên. Chất bẩn trào xuống cằm và đọng thành vũng bên dưới mặt cậu.

Đó là chỗ Alec nằm trong suốt sáu tiếng sau, với sự hành hạ tột đỉnh mà không ai giúp đỡ, và chẳng ai quan tâm. Các lần lên cơn của cậu càng lúc càng nhiều, cậu sợ sệt và mắc kẹt trong sự cách ly. Cậu cô đơn cùng cực và cũng cùng cực ước có ai đó nhìn thấy cậu. Mệt mỏi đến mức muốn chết đi để thôi không phải chịu đựng nỗi đau tinh thần cứ liên tục tiếp diễn, còn tệ hơn cả nỗi đau thể xác mà cậu phải gánh chịu suốt sáu tiếng đồng hồ. Điều gì đó cần phải thay đổi, và phải thay đổi sớm, nếu không Alec sẽ từ bỏ trận chiến một phía này.

***

Tám giờ ba mươi phút sáng Chủ Nhật, Bec lao qua cửa phòng ngủ của Jordan, nhảy lên giường anh, và dùng gối đập anh bùm bụp. “Để em nói theo cách khác vậy.”

Anh quấn chặt chăn qua đầu và rên rỉ. Cô tìm cách kéo nó ra nhưng anh đã nắm cứng lấy. “Anh *** đấy, Bec!”

“Đêm nay em sẽ được *** với Tyler, chỉ cần anh ra vẻ một ông anh hào phóng và giúp em gái anh một chuyện nhỏ tí teo đó thôi.”

“Biến đi, đừng có làm phiền anh nữa!”

Cô bĩu môi. “Em chỉ xin anh một đêm nhàm chán từ cuộc đời vô vị của anh thôi, Jordy! Suốt hai năm trời em đã cố kiếm vé xem nhạc hội và thất bại cả hai năm. Anh có biết cơ hội thắng ngày hôm qua là bao nhiêu không? Một phần tỷ tỷ tỷ đấy! Số phận đã định đoạt cho em lên giường với Tyler! Đó sẽ là đỉnh điểm cho cái tôi *** của em. Đừng cướp nó khỏi em mà. Đừng đập nát cái tôi *** của em!”

Jordan ôm đầu gối vào sát ngực và nhướn mày. “Cậu ta sẽ là trận đàn đúm tồi tệ nhất mà em từng có. Biết tại sao không? Vì đó sẽ là kiểu ‘bang, bang, cám ơn nàng, cút xéo khỏi phòng ta, cô tiếp theo nào!’ Chẳng lẽ em không có đứa bạn nào xấu như chó để lôi theo sao?”

Đôi mắt xanh lục của cô đảo quanh khuôn mặt anh cứ như thể lời anh vừa nói hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì. “Em không quen với đám người xấu xí. Hỏng hình tượng. Tại sao anh không thể vì em một chút?”

“Quay lưng lại và đừng nhìn.”

Làm như lời anh bảo, cô quay lại và che tay lên mắt. Jordan vung chân ra khỏi giường, với một cái quần thể thao, mặc vào rồi đi ra cửa, gõ nhẹ lên đầu Bec khi bước ngang qua.

Gạt công tắc ấm đun nước sang chế độ sôi, anh thoáng thấy bóng phản chiếu của cô em gái trên kính tủ bát.

“Em cứ như cứt chó dính trên giày ấy!”

“Em sẽ không đi đâu cả, trừ phi anh chấp nhận đi với em.”

“Pha cà phê cho anh rồi anh sẽ nghĩ lại.”

Anh bỏ mặc cô trong bếp và thong dong sang phòng khách, thả mình trên ghế sofa để Cục Lông đến bên cạnh ngay tức thì. Nhặt cái điều khiển lên, anh bật TV và cho nó chiếu bất cứ thứ gì đập vào mắt. Vài phút sau, Bec đem một cốc cà phê cho anh.

“Anh nghĩ rồi. Câu trả lời vẫn là không.”

Trận khẩu chiến tiếp tục trong lúc Jordan uống cà phê và Bec đi qua đi lại trong phòng, im lặng khi chương trình thời sự buổi sáng chiếu trò hề mới nhất của Curtis vào đêm qua. Bec phóng tới cạnh TV và dán mắt vào màn hình. Đoạn phim quay cảnh một đám phóng viên cố chụp ảnh ngôi sao trẻ đang đi vào Sân vận động Wembley. Curtis chĩa ngón giữa vào cái máy quay gần nhất, miệng vặn vẹo thành một cái nhếch mép tức tối cho đến khi cậu ta uốn thành hai từ ‘Fuck you!’ và biến khỏi màn hình. Hành động mà Jordan cho là thảm hại và đáng ghê tởm, Bec lại nghĩ thật hài hước. Cô cười khúc khích như một nữ sinh khi phát thanh viên kể lại cuộc ẩu đả vì say rượu của Curtis bên ngoài một câu lạc bộ đêm tại London lúc hai giờ sáng sau khi biểu diễn, kết thúc với việc phòng khách sạn một lần nữa bị lật tung.

Cô thở dài và cuộc tranh cãi lại bắt đầu. “Em mà ở trong phòng cậu ấy, em sẽ cho cậu ấy việc khác để làm.”

Jordan chậm rãi lắc đầu. “Cậu ta là thằng đần độn! Mắc mớ gì mà em muốn lên giường với loại đó?”

“Thành thật nói em nghe, Jordy, anh cũng thấy Tyler hấp dẫn đấy chứ. Anh đã bao giờ gặp ai có đôi mắt đẹp như vậy chưa?”

Muốn đi khỏi phòng, nhưng biết rằng cô sẽ bám theo, Jordan đành ngồi yên ở đó. “Đẹp thế nào cũng không quan trọng, Rebecca, cậu ta là thằng khốn nạn! Cặp mắt đó là kính áp tròng thôi. Chẳng ai thật sự có mắt màu hổ phách, trừ mèo.”

“Người cũng có mắt màu đó chứ bộ. Hiếm nhưng vẫn có.”

“Người có mắt màu nâu nhạt, không ai có mắt màu vàng hổ phách. Kính sát tròng đấy.”

“Không phải! Jordy, nếu tối nay anh chịu đi với em, em hứa, em thề, sẽ không bao giờ xin xỏ anh cái gì nữa. Làm ơn nhé?”

“Không!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play