- Tao ư, tao đã làm rất nhiều. Tao đã từng ghét mày, hận mày, có lúc còn muốn bỏ mặc mày. Nhưng cũng chính cái ánh mắt này, nó giữ tao lại. Nó giúp tao có động lực phấn đấu, giúp tao từng ngày thay đổi. Từ một đứa ngỗ nghịch đến mức bị ba mẹ bỏ rơi ở Việt Nam, tao đã trở thành một đứa con ngoan, mày hiểu không? Nhưng cũng chính sự trưởng thành chết tiệt đó khiến tao làm tổn thương mày. À mà, tao không chắc mày có thực sự đau hay không, nếu được, tao ước là không, dù như vậy thì tao sẽ buồn gấp đôi. Nhưng không sao, tao sẽ chịu hết, chỉ cần mày vui...
- Thiên, mày nói gì vậy?
- Gọi tên tao lại xem nào. Tao muốn nghe.
- Thiên. Thiên à, chuyện gì xảy ra vậy? Thiên, đừng dọa tao chứ.
Hắn lại gần tôi hơn. Mùi hương dễ chịu quen thuộc lại làm tim tôi loạn nhịp.
Hay thật, cứ như ông trời không muốn tôi hạnh phúc. Mọi chuyện như đã sắp đặt sẵn, để luôn đảm bảo rằng người tôi thương không ở bên cạnh tôi...
- Yến...
Tôi giật mình. Bóng dáng quen thuộc ngồi xuống cạnh tôi từ lúc nào, giọng nói quen thuộc vang lên nhẹ nhàng khiến tim tôi tan chảy.
Tôi quay mặt hướng khác, không trả lời.
- Yến. Tao... tao xin lỗi... Tao xin lỗi, tao không cố ý...
-...
- Năn nỉ mày đó, đừng khóc mà.
-....
- Yến à... Tao...
Hắn bất ngờ ôm lấy tôi, thủ thỉ:
- Tao xin lỗi. Tao không kiềm chế được. Tao không thể ngăn bản thân nghĩ đến mày, nhớ đến mày. Tao không thể ngăn bản thân che chở mày lúc mày buồn. Tao không rời xa mày được mất...