Năm người bọn họ vốn rất thuần thục với game online, đánh quái luyện cấp đối với bọn họ mà nói không phải một chuyện khó, nhất là luyện chung, sau đó lại đánh quái vượt cấp, tốc độ thăng cấp cũng là lấy tốc độ vượt mức bình thường mà không ngừng tăng nhanh. Mới chỉ có một ngày thời gian trò chơi, mấy người bọn hắn đã lên tới cấp 8, không lâu nữa là có thể đột phá cấp 10.

Có chút không yên lòng đánh quái trước mặt mình, nam nhân có một đầu tóc đen dài vẫn thoải mái giải quyết quái cao hơn mình 5 cấp.

Những người khác đương nhiên cũng nhìn ra được tâm của hắn không yên, chịu không nổi hắn như vậy vẫn có thể đánh rất thuận tay.

“Chậc, Hàn, cậu đúng là yêu quái.” Sau khi đánh xong một con quái vật trong tay, nam hổ yêu chạy đến bên cạnh hắn, một tay gác lên vai hắn, không khách khí đem một nửa sức nặng trên người đều dựa lên người hắn.

Hắn quay đầu, nhíu mày.

“Đúng vậy, không cần dùng cái loại ánh mắt này nhìn tôi, hôm nay cậu theo tôi vào chưa được bao lâu mà đã bắt đầu tâm thần không yên, cậu nghĩ cứ như vậy sẽ tìm được Trục Quang sao?” Lời tuy nói như thế, nhưng hắn vẫn không có bất kỳ ý châm chọc, chỉ là đơn thuần nói chuyện.

Hàn dừng một chút, thân thể khom xuống nhặt lên đồ đạc mà quái vật rơi ra.

“Diễm, cậu cảm thấy. . . . . . Hiện tại Tinh Ấn có bao nhiêu người đang chơi?” Hai người bọn họ đang nói chuyện, đồng thời ba người khác xoát xong quái cũng hướng chỗ bọn họ xúm lại, nghe thấy câu hỏi kỳ quái của Ngôn Hi Hàn.

“Cũng đã mở ra một hai ngày rồi, những người lấy được số tài khoản có khả năng cũng đã lên chơi rồi! Làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu nhìn thấy người nào?” Nói đến đó, Diễm trừng lớn mắt nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc.

Những người khác nghe thấy lời Diễm nói cũng trừng lớn mắt, nghĩ rằng Hàn đã muốn nhìn thấy “cậu ấy”.

Hắn dĩ nhiên biết nhóm bạn tốt đã hiểu lầm, cho nên rất nhanh lắc đầu, phủ định suy đoán của bọn họ.

“Không phải Trục Quang, bất quá. . . . . . Là người mà các cậu đều biết. . . . . .A Kiệt, A Tối, buổi trưa hôm nay chúng ta vừa mới gặp qua cậu ấy . . . . . .” Ngôn Hi Hàn cười lạnh, không ngoài ý nhìn thấy Ma tộc và Hắc ám yêu tinh lộ ra biểu tình kinh ngạc.

“Cậu là nói. . . . . . . .Kẹo đường?” Bởi vì lần đầu tiên Dạ nhìn thấy Bạch Miên liền cảm thấy cậu mập mạp vô cùng đáng yêu, làm cho người có loại cảm giác thoải mái, rất giống một loại kẹo ngọt.

Kẹo đường? Mọi người sửng sốt, sau đó mới kịp hiểu ra Kẹo đường chính là Bạch Miên. Lại nói, cảm giác mềm mại mập mạp của Bạch Miên quả thật rất giống cái loại kẹo ngọt này.

Diễm nhịn không được chợt cười, bởi vì Dạ dùng từ thật sự rất thích hợp.

Kẹo đường? Mệt mình nghĩ tùm lum.

“Bất quá, năm người chúng ta đều lấy được số cũng đủ làm tôi ngạc nhiên rồi, không nghĩ tới ngay cả viên kẹo đường kia cũng có thể rút được. Tôi cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.” Kiệt có dự cảm, tiếp theo khẳng định sẽ còn phát sinh nhiều chuyện kinh thiên động địa.

“Bất quá cậu ta vừa nhìn thấy tôi liền bỏ chạy, cho nên. . . . . . Nói thật tôi cũng không chắc chắn lắm.” Kỳ thật Hàn xác định mình nhìn thấy Bạch Miên, nhưng mà có một số việc không thể khẳng định hoàn toàn.

“Nói đến tiểu tử kia, buổi trưa Hàn nói muốn mời khách mà cậu ta lại kiếm cớ đi vệ sinh để trốn, thật đúng là ngoài dự kiến của chúng ta a!” Nhớ tới buổi trưa, khi ba người phát hiện Bạch Miên nói muốn đi toilet mà đi thật lâu cũng không trở lại, chạy đến toilet tìm người thì người đã biến mất, thì ra cậu ta đã bôi mỡ vào chân chạy trốn.

Khi Lạc Thượng Kiệt nói tới đây, khóe miệng Hàn đột nhiên lộ ra một nụ cười thú vị, buổi trưa hắn không ngờ Bạch Miên lại nhân cơ hội chạy mất, thật sự là vô cùng ngoài ý muốn.

Bé mập mạp kia, quả nhiên sẽ làm ra chuyện đáng yêu khiến người ta giật mình a!

Thấy mạt cười ở khóe miệng Hàn, ba người đều ngoài ý muốn nhìn nhau, không nghĩ tới sư tồn tại và hành động của tiểu tử kia sẽ làm cho Hàn lộ ra vẻ mặt này.

Rõ ràng chỉ là quan hệ bạn bè thực bình thường, nhưng về sau. . . . . . Viên kẹo đường kia có thể địch nổi địa vị của Trục Quang trong lòng Hàn hay không?

Tuy bọn họ cũng không hiểu được vị bạn học mập mạp mới gặp mặt một hai lần đến tột cùng sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Hàn, nhưng bọn họ cũng có thể xác định, Bạch Miên khẳng định cũng là một mấu chốt quan trọng.

Trong lúc bốn người đang đăm chiêu, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận nổ vang trời, bọn họ nhìn theo hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy một đạo khói bụi chậm rãi lượn lờ từ chỗ rừng rập không xa.

“Wow! Nổ không nhỏ a! Là ai mạnh như vậy a?” Diễm huýt sáo, vô cùng kinh ngạc.

Năm người rất ngạc nhiên rốt cuộc là ai, bất quá, trong tâm Hàn đã có một loại cảm giác kỳ quái. Đó là một loại trực giác hắn không diễn tả được, từ sâu trong nội tâm hắn thoát ra, thúc giục hắn, muốn hắn nhất định phải đến nhìn chỗ vừa nổ mạnh kia, giống như có cái gì đang ở đó chờ hắn.

Không chút nghĩ ngợi, Ngôn Hi Hàn nhanh chóng chạy về hướng rừng rậm. Tuy rằng quá đột nhiên nhưng bốn người kia cũng lập tức đuổi theo.

Dù sao bọn họ cũng đã quen với việc Hàn hay đột nhiên làm mấy chuyện kì lạ.

※ ※ ※

Kỳ thật, đến Tây hoang sâm lâm nho nhỏ ngoài thành này, Mộ Ám có thể nói là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn.

Khi cậu bước vào sở chuyển chức, chuyển chức sư kia vô cùng đột ngột có phản ứng kì lạ, muốn cậu đến Tây hoang sâm lâm tìm Tri Vụ Điểu. Đây là một loại nhân diện nhân thân, có lông và cánh của điểu, nửa người dưới cũng là điểu yêu, là NPC điểu yêu có năng lực đặc biệt, người bình thường không dễ gì tìm được, huống chi là nhìn thấy. Nó sống trong Tây hoang sâm lâm, mà theo chuyển chức sư nói với Mộ Ám, nếu cậu muốn chuyển chức phải thông qua Tri Vụ Điểu đi tìm chuyển chức sư của chủng tộc ẩn tàng, đây cũng là nhiệm vụ chuyển chức của chủng tộc ẩn tàng.

Bởi vì thuộc chủng tộc ẩn tàng, Mộ Ám mới có thể đi vào Tây hoang sâm lâm. Nhưng là, cậu tìm khắp Tây hoang sâm lâm cũng tìm không thấy một con chim nào, nói chi là Tri Vụ Điểu.

Ngay lúc vô cùng nản lòng, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi lấy hơi, không nghĩ rằng lại không cẩn thận giẫm vỡ một đống trứng côn trùng, lập tức trước mắt cậu liền hiện ra một Thiên Túc Thú thật lớn, thân mình cao như tầng lầu, hướng cậu phát tiếng rống giận.

Cậu bị dọa đến mắt trợn tròn, đương nhiên lập tức hiểu được mình đã giẫm phải Thiên Túc trứng, nhưng dù vậy, cậu cũng chỉ có vừa né vừa tìm cơ hội công kích, Thiên Túc đã bạo phát sẽ không có chuyện bình tĩnh lại nghe cậu giải thích.

Ô. . . Đã nói vận may của cậu và vận xui nhất định là có quan hệ trực tiếp, nếu không tại sao lại tự nhiên gặp phải Thiên Túc cấp 20 cao hơn mình 10 cấp, mình lại còn giẫm lên trứng của nó. Con Thiên Túc này đã biến dị, căn bản đã biến thành Boss nhỏ rồi, tùy tùy tiện tiện cũng có thể đánh cậu bẹp dí.

Ở trong Tinh Ấn bị đánh chết tuy không có hạn chế thời gian login, nhưng sẽ có cảm giác không thoải mái sau khi bị đánh chết. Mọi trò chơi đều có hình phạt riêng, cậu thật sự rất chán ghét cái loại cảm giác này. . . . . .

Cho nên, cậu chỉ có thể kéo một thân cồng kềnh thịt béo cố gắng chạy tán loạn. Nếu có người thấy một màn này, có lẽ sẽ giật mình cảm thán nguyên lai mập mạp cũng có thể chạy nhanh như vậy.

Chính là, dù cho cậu nhanh thế nào cũng chỉ có hai chân, Thiên Túc kia có rất nhiều chân. Thời điểm mắt thấy sắp bị đuổi kịp, cậu chỉ có thể liều mạng lục đồ trong không gian trữ vật xem có cái gì có thể dùng không.

Sau đó, cậu ném ra mấy quả ổi màu xanh nhạt, là đạo cụ cậu mua trước đó không lâu. Về phần công dụng của mấy quả ổi này cậu đã muốn quên mất, chỉ đại khái nhớ là dùng để công kích gì đó.

Bởi vậy, cậu không lưỡng lự một lần ném ra 10 quả, tiếp theo liền phát ra khung cảnh làm cậu há mồm trợn mắt.

Chỉ thấy mấy quả ổi kia trong nháy mắt tiếp xúc với Thiên Túc đã nổ thật lớn, đem khôi giáp cứng rắn trước ngực Thiên Túc đánh vỡ, mơ hồ còn có thể thấy được thịt côn trùng bên trong, bốc đầy khói đen bốc hướng lên trời.

Uy lực thật mạnh. . . . . . Ngay cả chủy thủ của cậu còn chưa thể làm trầy sợi lông trên người Thiên Túc! Mộ Ám trợn mắt há mồm, cuối cùng hiểu được cái quả bề ngoài rất giống quả ổi này công dụng thực tế là làm lựu đạn, ai lại đem lựu đạn làm thành ổi chứ?

Nhưng điều ngạc nhiên còn ở phía sau, con Thiên Túc kia bị công kích mạnh bị thương rất nặng vẫn phát ra tê tê rống giận, sau đó nhanh chóng hướng cậu lảo đảo bước lại.

A a a a a. . . . . . Như vậy là phạm quy ! Mộ Ám phát ra kêu thảm thiết, liều mạng đem số ổi bom còn lại ném vào vết thương của Thiên Túc. Chính là, tuy rằng ổi bom lực công phá mười phần, nhưng lượng máu giảm bớt cũng có giới hạn, nhất là một con Thiên Túc biến dị.

Cậu đã lâu không có chơi game online, đánh Huyễn xà đánh lên tới cấp 10 cũng không thể cho là lợi hại, dù sao đống Huyễn xà kia điểm kinh nghiệm cao lại đánh rất dễ! Hơn nữa, trước kia cậu chơi ma pháp sư chứ không phải đánh cận chiến, dạng như thế này sẽ chết người a!

Ổi bom trong tay đã ném hết, cậu đã không còn đạo cụ gì có thể dùng để công kích, nhưng nếu bảo cậu đem chủy thủ của mình đâm vào vết thương của Thiên Túc biến dị. . . . . Chỉ sợ cậu còn chưa kịp ám sát nó thì đã hóa thành hồn ma bay về Tử Cấm đô rồi!

Chỉ thấy Thiên Túc biến dị phẫn nộ nhào lên, chuẩn bị hướng cậu đè xuống. Cậu chỉ có thể ôm tim ôm đầu ngồi xổm trước đại thụ đợi bị đánh bẹp dí rồi biến thành hồn ma.

Chỉ là hơi kỳ quái, đau đớn trong dự tính cũng không có đến. Cậu nghi hoặc mở to mắt, chỉ thấy Thiên Túc kia trong nháy mắt bị một đạo bóng người cao to đột nhiên xuất hiện, một đao gọn gàng từ miệng vết thương chém thành hai nửa, nửa người trên bộp một cái rơi xuống, sau khi co rút vài cái liền không cử động nữa .

Thân thủ của đối phương sạch sẽ gọn gàng và nhanh chóng làm cho Mộ Ám trợn mắt há mồm, nhưng cũng có một loại dự cảm bất an. Vì cỗ dự cảm này, cậu quyết định không để ý đến một đống đồ đạc cùng kim tệ mà Thiên Túc tuôn ra, lập tức chuyển thân chuẩn bị bỏ chạy.

Chính là vận khí của cậu không tốt, vừa mới chuẩn bị xoay người bỏ trốn thì đối phương liền xoay người lại, sau đó lộ ra một nụ cười khiến cho da đầu cậu run lên.

“Hi, lại gặp mặt, bạn học.” Giọng cười, thanh âm quen thuộc làm cho Mộ Ám hôm nay đã vài lần thấy hắn chỉ có thể ai thán chính mình quả nhiên là xui xẻo tận mạng, bằng không tại sao chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi người nam nhân này?

Trên khuôn mặt béo trắng hiện rõ tâm tình của cậu, biểu cảm sinh động đáng yêu làm cho người nhìn thiếu chút nữa bật cười, nguyên bản tâm tình có chút buồn đột nhiên thấy phản ứng thú vị của cậu lại trở nên tốt trở lại.

Thật đáng yêu. . . . . . Tại sao có thể có người đáng yêu như thế a?

“Buổi trưa hôm nay cậu không từ đã biệt, thât đúng là làm cho người ta thất vọng a! Bất quá, không nghĩ tới cậu cũng chơi được Tinh Ấn, vận khí thật sự không tệ. . . . . .” Nói đến một nửa, hắn đột nhiên chú ý tới trên trán Mộ Ám có khảm viên Long Châu lục tinh lượng không hề che lấp, cùng với Đồ Đằng chung quanh Long Châu. Hắn kinh ngạc một phen kéo qua Mộ Ám, sau đó vuốt ve khỏa hạt châu này.

Này không phải. . . . . . Chẳng lẽ cậu ta. . . . . .

Long Châu trên trán bị vuốt ve qua, Mộ Ám mới hậu tri hậu giác nghĩ đến viên Long Châu này như vậy cũng quá rõ ràng rồi, bất kể người chơi nào cũng sẽ hoài nghi chủng tộc của cậu, trong lòng lập tức thầm kêu không ổn, nhưng muốn che giấu cũng đã không kịp, chỉ có thể mặc cho đối phương vô cùng thân mật vuốt ve viên Long Châu này.

Kỳ quái là, Long Châu bị vuốt ve, thân thể cậu lại cảm thấy một trận run rẩy tê dại, làm cho cậu không được tự nhiên.

Mặt khác, khi bốn người còn lại tới, đã thấy Ngôn Hi Hàn đang nắm lấy Mộ Ám béo trắng đáng yêu ái muội vuốt ve trán đối phương.

Bọn họ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn thoáng qua, trong lòng đồng thời toát ra một đống dấu chấm hỏi.

“Cậu 『 cũng 』 là Long tộc?” Hắn thấp giọng nói, dùng thanh âm chỉ có mình Mộ Ám nghe được. Mộ Ám sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nhìn mảnh vải màu lam cột trên trán Hàn, trong đầu cũng hiện lên một cái khả năng.

Hắn nói “cũng”? Vậy không lẽ hắn cũng thế. . . . . .

Nhìn biểu tình sững sờ của Mộ Ám, còn có Long Châu và Đồ Đằng tương tự, tuy rằng Đồ Đằng có điều bất đồng, nhưng Hàn cũng đại khái đoán được Mộ Ám là thuộc một trong số chủng tộc ẩn tàng.

“Để như cậu lộ liễu quá coi chừng bị người ta dòm ngó, vẫn nên che lại một chút đi!” Hàn vỗ vỗ đầu của cậu, sau lại nhéo nhéo gương mặt cậu, ngoài ý muốn phát hiện cái xúc cảm mềm mại so với trong hiện thực không kém là bao, đều mềm mại như vậy.

“A, xem ra Hàn thật sự không nhìn lầm người nha! Thật đúng là kẹo đường nha!” Anh đẹp trai Ma tộc cười khanh khách đến gần Mộ Ám, học theo Hàn nhéo nhéo hai má Mộ Ám, rốt cục hiểu vì sao Hàn lại thích nhéo mặt người ta như thế, loại xúc cảm mềm mại lại co dãn, hơn nữa còn mịn màng như tơ làm cho người ta vừa sờ liền nghiện, sờ một lần lại muốn sờ nữa.

Kẹo. . . Kẹo đường? Mộ Ám sững sờ một chút mới hiểu được Kẹo đường trong miệng hắn là mình, nhất thời có loại cảm giác không biết nói gì.

Chính là hành động giúp vui của hắn còn có xu thế càng ngày càng nghiện, tay cứ dính ở trên mặt Mộ Ám, làm cho Hàn nhìn vào liền cảm thấy bất mãn, sau đó vỗ tay hắn ra.

Hành động này làm cho mấy người ở đây đều sửng sốt, bao gồm Mộ Ám, không ai nghĩ hắn sẽ làm như vậy, loáng thoáng lộ ra tham muốn giữ riêng cho mình, không cho phép những người khác loạn nhéo.

Đây là. . . . . . Xảy ra chuyện gì a? Mộ Ám khó hiểu nhìn mấy anh đẹp trai vẻ mặt kinh ngạc trước mặt và Ngôn hi Hàn, trên khuôn mặt đáng yêu tràn đầy nghi hoặc. Cậu không có nhìn ra ẩn ý trong hành động của Hàn, ở một phương diện khác mà nói, cậu có thể được xem là trì độn.

Nhìn bàn tay bị vỗ của mình, lại nhìn Mộ Ám vẻ mặt đáng yêu mờ mịt, anh đẹp trai Ma tộc đột nhiên bật cười.

Tên mập đáng yêu này. . . . . Thậm chí ánh mắt cùng khí chất cũng rất giống với Trục Quang, khó trách Hàn lại phản ứng như vậy, cả mình cũng rất ngạc nhiên.

Bất quá, chiếu theo độ trì độn trong tình cảm của Hàn, hắn chắc cũng chưa phát hiện nguyên nhân vì sao bản thân cảm thấy hứng thú với tên mập đáng yêu!

“Xin chào, Kẹo đường, tôi là Tiếu Vong Trần Ma tộc, về phần tên trong hiện thực của tôi, hẳn là không cần tôi giới thiệu nhỉ?” Hắn cười hì hì vươn tay thân mật với Mộ Ám, tự giới thiệu trước.

Hắn tự giới thiệu xong, Hàn đứng ở bên cạnh lập tức báo ra tên trong Tinh Ấn của mình.

“Tôi ở trong trò chơi tên là Hàn Tiêu, còn cậu?” Hàn Tiêu khẩn cấp muốn biết tên ở trong trò chơi của cậu, muốn đưa cậu nhập vào trong danh sách hảo hữu của mình; về phần vì sao mình nôn nóng như vậy, kỳ thật hắn cũng không biết.

Mộ Ám còn đang do dự rốt cuộc có nên nói cho bọn hắn biết hay không, ba người khác cũng tự giới thiệu trước.

“Du Phong.” Du Tối bình tĩnh đạm mạc giống như trong hiện thực, ID Du Phong cũng ngắn gọn hữu lực như vậy.

“Tôi là Vô Diễm.” Hổ yêu nam càn rỡ như hỏa diễm cũng lên báo tên của mình.

Cuối cùng còn một người lẳng lặng nhìn Mộ Ám, sau khi những đồng bạn báo danh tự xong hắn mới chậm rãi lên báo tên của mình.

“Tôi là Bàng Bối.”

Bọn họ cũng đã lên báo tên với mình, cậu nếu còn không báo. . . . . .Cậu một chút cũng không nghi ngờ ngày mai tới trường sẽ bị năm người bọn họ vây ép hỏi tên trong Tinh Ấn của cậu.

Nhưng là một khi báo ra rồi, cậu liền nhất định trốn không xong bọn họ a. . . . . .

“Còn cậu? Lần này đừng chạy trốn nữa nha!” Hàn Tiêu dùng cánh tay ôm lấy cổ Mộ Ám, tuyên bố nếu hôm nay cậu không nói ra tuyệt đối sẽ không để cho cậu đào tẩu.

Không biết có phải bởi vì Hàn Tiêu thân mật ôm cậu hay không, hay là vì nguyên nhân nào khác mà khuôn mặt phấn nộn trắng noãn hơi đỏ lên, thoạt nhìn ngon miệng đến mức rất muốn cắn một ngụm.

Sau khi từ chối một lúc lâu, xác định mình trốn không khỏi Hàn Tiêu, Mộ Ám đầu hàng, ngoan ngoãn nhỏ giọng nói ra tên trong Tinh Ấn của mình.

“Ở trong này tôi tên Mộ Ám. . . . . .” Hẳn là. . . . . . Không có người hiểu được dụng ý khi cậu đặt tên này đâu nhỉ.

“Là 『Mộc 』 và 『 Ám 』 sao?” Hàn Tiêu không muốn cậu nói tùy tiện qua loa, kiên trì muốn biết tên chính xác trong trò chơi của cậu.

Đối với Hàn Tiêu đang giở trò, Mộ Ám chỉ có thể ở trong lòng kêu rên, oán giận Hàn Tiêu ngu ngốc lúc này lại trở nên xảo trá như vậy.

“Là Mộ của ngưỡng mộ và Ám của hắc ám. . . Mộ Ám.” Lẩm bẩm nói ra tên của mình, cậu không có phát hiện Bàng Bối biểu tình bình tĩnh nhất trong mắt nháy mắt lại hiện lên một chút suy nghĩ.

Truy đuổi hào quang đảo ngược thành. . . . . Ngưỡng mộ hắc ám sao?

Không có người phát hiện Bàng Bối đang suy nghĩ sâu xa, mà Hàn Tiêu lại lập tức đem tên Mộ Ám nhập vào trong danh sách hảo hữu của mình, lập tức truyền tín hiệu đến Phong Luyện máy tính làm một line dành riêng cho cậu. Hàn Tiêu đã mời cậu trở thành bạn tốt, hỏi cậu có nguyện ý hay không.

Biết mình trốn không xong, hơn nữa nếu hôm nay không đáp ứng, Hàn Tiêu trong hiện thực rất có thể sẽ dính lấy cậu, Mộ Ám cũng chỉ có kiên trì chấp nhận, sau đó nhìn danh sách hảo hữu đầu tiên của mình hiện ra hai chữ Hàn Tiêu.

Khuê Lỵ Ti nếu biết hảo hữu thứ nhất của cậu là Hàn Tiêu chắc tức chết luôn quá! Cô nàng đảm bảo sẽ giận cậu khi không đem hảo hữu thứ nhất để dành cho người bạn thân thanh mai trúc mã này. . . . .

Nghĩ đến hình ảnh bão nổi của Khuê Lỵ Ti, trong lòng Mộ Ám bắt đầu sợ hãi.

Ô. . . . . . Vận khí của cậu thật sự không tốt. . . . . .

Tiếp theo lục tục lại là bốn người khác cũng đem cậu nhập vào danh sách hảo hữu. Để cho công bằng, Mộ Ám chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận toàn bộ, sau đó dự đoán cơn giận của Khuê Lỵ Ti.

Chính là cậu không hiểu, đám người đẹp trai bọn họ không biết đứng cùng với cậu mập mạp như mình sẽ phá hư hình ảnh sao, không biết sẽ chọc người ta chê cười sao!

Hơn nữa bị chê cười nhất định đều là cậu.

Tự hỏi nửa ngày vẫn nghĩ chẳng ra cái gì, cậu quyết định không ngược đãi đầu mình nữa, ngoan ngoãn tiếp tục giải nhiệm vụ chuyển chức tương đối quan trọng của mình.

“Cái kia, tôi muốn đi giải nhiệm vụ, trước tiên có thể để tôi đi không?” Dùng ánh mắt vô tội giống như con thỏ nhỏ nhìn bọn họ, Mộ Ám ấp úng hỏi.

“Cậu muốn giải nhiệm vụ gì? Chúng tôi có thể hỗ trợ cậu.” Hàn Tiêu lập tức nói, nhưng Mộ Ám lại dùng sức lắc đầu cự tuyệt.

“Nhiệm vụ của tôi là . . . Nhiệm vụ chuyển chức.” Mà nhiệm vụ chuyển chức thường thì không thể nhờ người khác.

Chính là. . . . . . Không biết cái này có phải là nhiệm vụ chuyển chức của cậu không nữa. Nhiệm vụ chuyển chức thường phải tìm được chuyển chức sư để nhận, nhưng chuyển chức sư của mình ở đâu cậu còn không biết, chỉ có thể nói tạm như vậy mà thôi.

Chỉ thấy năm người bọn họ nghe thấy Mộ Ám muốn làm nhiệm vụ chuyển chức thì nhịn không được lộ ra ánh mắt kinh ngạc, bởi vì nếu muốn tiến hành nhiệm vụ chuyển chức cũng phải lên đến cấp 10.

Nghĩ đến mình còn chưa đuổi kịp người ta, Hàn Tiêu vô cùng nản lòng, rất muốn đuổi theo sánh vai cùng với cậu.

Hắn mở ra tư liệu của mình, kinh ngạc phát hiện con Thiên Túc biến dị kia đã cho hắn rất nhiều điểm kinh nghiệm, thăng được cả 1 cấp. Giờ hắn mới biết vừa nãy mình đánh không phải Thiên Túc bình thường, mà là Thiên Túc biến dị, cho nên cả bọn mới có thể được nhiều kinh nghiệm như vậy.

Chính là nếu con Thiên Túc biến dị kia không phải Mộ Ám làm bị thương nặng trước, chỉ sợ mình cũng là thúc thủ vô sách a! Nói đến cũng phải nên cảm ơn Mộ Ám, nếu không chẳng khác gì là đang đoạt quái giành điểm kinh nghiệm của người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play