Tiến vào trò chơi cảm giác cùng phản ứng thứ nhất của Bạch Miên bây giờ đang ở trong nhân vật Mộ Ám chính là bị dọa đến nhảy dựng.

Bởi vì chỗ cậu đang đứng, không phải là Tân Thủ Thôn thông thường, cũng không phải là thành lăng hoa mỹ đồ sộ gì đó, lại càng không phải là Tân Thủ Thôn mà trong nhận thức bình thường cậu biết.

Cậu còn chưa có mở to mắt đã cảm giác được cả người mình đều bị một cái gì đó lạnh lẽo lưu động bao quanh. Nhớ tới mình là vịt trên cạn, cậu khẩn trương mở mắt ra, sau đó ngây người.

Nước, toàn bộ đều là nước, bốn phương tám hướng đều là nước, trong tầm mắt tất cả đều là nước.

Đây. . . . . . Là chỗ nào a a a a a ───

Cậu sợ đến giãy dụa, lại ngoài ý muốn phát hiện mình thế nhưng có thể hô hấp ở trong nước. Cậu dừng lại, chậm rãi bình tĩnh nhìn rõ mọi vật trước mắt.

Khi cậu ngưng thần nhìn, lại tiếp tục sửng sốt.

Thương điếm bằng vỏ trai thật lớn, còn có khách sạn san hô, cùng với ôn tuyền quán ở đáy biển… vân vân. Trước mắt bơi qua nhiều loại binh tôm tướng cua, bọn chúng trông gần giống con người, nhưng có nhiều loại vẫn còn đính đầu tôm, đầu cá cùng đầu cua ở trong biển bơi qua bơi lại.

Ngoài ra còn có nhân ngư mình người đuôi cá, những nhân ngư đó phi vô cùng xinh đẹp. Chính là, cái đuôi cá kia, làm cho cậu không nhịn được nghĩ nghĩ, tuy rằng nơi này là trong trò chơi, nhưng mà. . . . . . Nhân ngư đến tột cùng là sinh con bằng cách nào? Đẻ trứng hay là có bầu rồi đẻ con?

Đem tầm mắt nhìn gần hơn, cậu phát hiện mình đang ở một chỗ mang đậm phong cách kiến trúc cổ xưa của Trung Quốc. Tường cột chạm trổ, dùng vật liệu là san hô và thủy tinh mấy ngàn năm. Xa xa còn có nơi phát ra ánh sáng lấp lánh, là vô số dạ minh châu ấm áp được dùng để khảm xà nhà và phía trên trụ cột.

Đẹp quá! Nơi này thật đặc biệt! Bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, cậu liền hưng phấn muốn đi tham quan đô thị biển xinh đẹp này. Tuy nhiên mới vừa bước chưa được nửa bước, cậu liền phát hiện có điều không thích hợp.

Cúi đầu nhìn, cậu bỗng dưng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

A a a a a ───

Bản thân kêu thảm thiết như vậy, vào trong tai mình lại nghe rất nhỏ còn hữu khí vô lực, cậu thế nhưng lại không chú ý toàn bộ NPC trong đô thị biển đều đã dừng lại động tác, hướng chỗ Thủy Tinh Cung nhìn đến.

Cậu sở kêu lên thảm thiết, là bởi vì cậu phát hiện chủng tộc của mình thật sự quá mức không thể tin được.

Ngừng lại thanh âm quấy nhiễu đồng bào trong biển của mình, lực thích ứng của Mộ Ám có thể nói là thực tốt. Cậu tò mò nghi hoặc lật lên bàn tay không giống năm ngón bình thường mà đã trở thành hai móng vuốt màu bạc nhu hòa, phần cánh tay còn lại có màu xanh lá đậm. Nhìn xuống một chút nữa, cậu đã sớm có chuẩn bị tâm lý, không ngoài ý muốn nhìn thấy một đôi chân ngũ trảo so với tay thô hơn một chút, đằng sau còn có thêm một cái đuôi thật dài.

Trải nghiệm này thực kỳ lạ, cậu thế nhưng đã biến thành một loài bò sát.

Đây là chủng tộc ẩn tàng sao? Chắc là vậy đi.

Tò mò vẫy đuôi, cậu muốn thử rời khỏi nơi này nên vừa đứng bơi về phía trước. Nhất thời nửa khắc chưa quen, cậu bị trượt ra phía sau bình đài, hướng ngay mặt đất rơi xuống.

Mà lúc này cậu mới phát hiện thân thể của mình không ngờ lại nhỏ như vậy, tất cả mọi thứ xung quanh cũng vì thế mà trông thật lớn.

Theo bản năng phản ứng , cậu đóng chặt hai mắt, ý định thành thật ngã xuống.

Nhưng đau đớn trong mong đợi vẫn chưa đến, ngay lúc cậu sắp rơi xuống đất đột nhiên có một đôi tay ấm áp đỡ cậu.

“Ai da, ngươi chính là ấu tộc mới sinh ngàn năm có một phải không? Như thế nào vừa tỉnh dậy lại không chịu an tĩnh thế?” Thanh âm ôn hòa làm cho Mộ Ám sửng sốt. Cậu kinh ngạc mở mắt ra, cặp trọng đồng kim ngân trừng lớn nhìn『ân nhân cứu mạng 』.

Anh. . . . . .Anh cả?

Thật không thể tin được, gương mặt trước mắt giống anh cả cậu y như đúc! Hắn mặc ti gấm cổ trang, đầu đội tử kim quan, là một nam nhân cổ đại vô cùng xinh đẹp làm người nhìn không dời được tầm mắt. Mộ Ám hơn nửa ngày cũng chưa thể hoàn hồn.

Thật đẹp trai! Không nghĩ tới bộ dáng anh cả mặc đồ cổ trang lại thích hợp như vậy! Cậu hưng phấn đến nỗi quên chính mình mới vừa rồi vẫn còn chưa bơi được, di chuyển xung quanh đối phương, tò mò đánh giá bộ dáng anh cả nhà mình mặc vào cổ trang trông phi thường thành thục sang trọng, giống như người thực trong hiện thực, làm cho cậu cũng đột nhiên cảm thấy tò mò hai ông anh khác mà mặc đồ cổ trang sẽ trông như thế nào.

Mặc dù biết trước mắt không phải là anh cả Bạch Tỉnh mà chỉ là một NPC “nhái” dung mạo của anh, cậu vẫn thực hưng phấn tò mò.

Nam nhân trước mắt này có dung mạo giống như anh cả, trên trán còn có đồ đằng kỳ lạ, giữa đồ đằng có một khối tinh thạch màu vàng hình quả trứng sáng lóng lánh, mơ hồ lưu động hào quang.

Sau khi nhìn hết toàn bộ, cậu lại nhịn không được dựa vào trên vai đối phương, giống như đứa bé đang ỷ lại vào cha mẹ dùng hai má đi cọ cọ vào hai má lớn hơn mình không biết bao nhiêu lần.

Có thể nói rằng anh cả đã nuôi lớn cậu, trước đây cậu cũng thường bám dính anh cả trầm ổn làm nũng như vậy.

“Quả nhiên vẫn còn là đứa nhỏ.” Tiếng cười trầm thấp làm cậu có chút không phục, mình cũng đã muốn 20 tuổi rồi, làm sao còn là đứa nhỏ. . . . Tuy rằng đã rất lâu cậu không làm nũng với anh cả như vậy.

“Mộ Ám a. . . . . . .Ta là Đông Hải Long Vương Ngao Nghiễm, ngươi là tân sinh Long tộc duy nhất trong trăm ngàn năm qua của Đông Hải Long tộc chúng ta. Tân sinh Long tộc kế tiếp không biết phải đợi mấy ngàn năm sau, nhưng không còn nghi ngờ gì, ngươi là hi vọng mà chúng ta chờ đợi đã lâu. Ta hi vọng ngươi có thể trưởng thành bình yên và khỏe mạnh.” Lời này nghe như là lời dạo đầu mà NPC thôn trưởng Tân Thủ Thôn hay nói. Mộ Ám chuyên chú lên, bởi vì lời nói kế tiếp của đối phương nhất định có liên quan tới tương lai mình luyện chủng tộc đặc biệt trong trò chơi.

Nguyên lai. . . . . . Cậu thật sự may mắn ngẫu nhiên rút trúng chủng tộc ẩn tàng, hơn nữa lại còn là Long tộc!

“Ngươi vẫn chưa đạt được năng lực thập giai, cho nên không thể rời đi Đông Hải Thủy Tinh Thành, vì vậy trước đó ngươi phải đi Vô Uyển Các tu luyện. Vô Uyển các tổng cộng chia làm năm tầng lâu, ngươi là tân sinh Long tộc, ít nhất phải lên tới thập giai mới có thể tiếp tục lên trên tu luyện. Nếu năng lực không đủ ngươi cũng không thể đi lên trên, nhưng chỉ cần năng lực lên tới thập giai ngươi có thể lựa chọn đi ra bên ngoài tu luyện và tùy thời trở về.” Long Vương Ngao Nghiễm cực kỳ kiên nhẫn hướng cậu giải thích, đồng thời cậu cũng đại khái hiểu được, thập giai chính là phải đạt tới cấp 10. Về phần Vô Uyển Các kia chắc là tân thủ huấn luyện tràng, nhưng mà tân thủ huấn luyện tràng này. . . Hình như cũng có thể dùng để luyện thăng cấp.

“Mà sau khi ngươi đến thập giai mới có thể bắt đầu hóa thành nhân hình, cho nên phải cố lên nha!” Ngao Nghiễm ôn nhu dùng ngón tay vỗ về long lân trên người cậu làm cho cậu cảm thấy thực thoải mái, cảm giác giống như mình biến thành sủng vật vậy. Đây là khác biệt khi giữa thuận lân và nghịch lân đi?

“Mặt khác, đây là Long Châu của ngươi, đối với ngươi có tác dụng rất lớn. Chỉ có bản thân ngươi mới có thể sử dụng năng lượng của Long Châu, người khác không thể sử dụng nó, nhưng ngươi cũng có thể sử dụng nó đi giúp người khác.” Ngao Nghiễm lấy ra một viên ngân quang lục sắc nho nhỏ, cùng tinh thạch trên trán Phong Luyện có chút tương tự, nhanh chóng dán ở giữa trán cậu.

Cậu chỉ cảm thấy trên trán một trận lạnh lẽo, sau đó viên tinh thạch được Ngao Nghiễm gọi là Long Châu này liền dính luôn trên trán của cậu. Cậu chợt nhớ Long Vương và Phong Luyện sau khi hóa thành nhân hình đều có thể thấy được tinh thạch ở giữa trán, nguyên lai, đây là Long Châu a! Bất quá, như vậy hơi bị quá nổi nha. . . . .

“Cái này có thể lấy xuống được, ngươi không cần lo lắng, nhưng chỉ có bản thân ngươi mới có thể lấy. Một khi đã gỡ xuống, nó sẽ khôi phục hình dạng Long Châu, ngươi chỉ cần cất giữ thật cẩn thận là được.” Tựa hồ biết cậu đang suy nghĩ gì, Ngao Nghiễm rất kiên nhẫn giải thích với cậu.

Cậu đối với Long Châu tò mò không thôi, nhịn không được ở trong lòng thầm niệm “Mở ra đạo cụ” .

Chỉ thấy trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện một cột đạo cụ hơi mờ mà xem ra Long Vương Ngao Nghiễm cũng nhìn không thấy. Cậu chọn vào Long Châu để nhìn một chút công năng của nó, vừa nhìn thấy, cậu ngây ngẩn cả người.

『 Tinh Thần Long Châu, đạo cụ chuyên chức của người chơi Mộ Ám. Không thể mượn không thể vứt bỏ không thể giao dịch không thể cướp đoạt, có khả năng thăng cấp trì dũ thuật cùng không gian di động, công năng thời không ma pháp, không hao tổn ma lực bản thân của người chơi, Long Châu vô thời hạn sử dụng. 』

Này này này. . . . . . Thật biến thái, này không phải giống như không cần mua hồng thủy cùng hồi quyển sao? Tuy rằng chỉ có hai loại công năng, nhưng lại có thể thay cậu tiết kiệm không ít tinh tệ, hơn nữa trì dũ thuật còn có thể thăng cấp, cho dù muốn sử dụng trì dũ thuật phạm vi lớn hẳn là cũng không thành vấn đề.

Móng vuốt nho nhỏ buồn bực gãi gãi đầu, nghi hoặc nhìn Long Vương.

“Mộ Ám, năng lực Long Châu của ngươi xem ra khá đặc biệt. Trước mắt chưa có Long tộc nào có năng lực là Chúc Tinh Thần lực.”

Cái gọi là Tinh Thần lực, kỳ thật đúng là thời không lực.

“Tốt lắm, cũng đã đến giờ ngươi tiến vào Vô Uyển Các. Ngươi phải cố gắng lên, nhớ kỹ, trong Vô Uyển Các mặc kệ luyện đến mấy giai, một khi xui xẻo tử vong cũng sẽ không giảm bớt kinh nghiệm cấp bậc tích lũy của ngươi, nhưng ngươi vẫn sẽ cảm giác được đau đớn. Hơn nữa có 6 giờ không thễ tu luyện được, điểm ấy ngươi phải nhớ kỹ.”

Sẽ không rơi điểm kinh nghiệm? Nhưng là có 6 giờ không thể login. . . . . . Như vậy là ý gì?

Tuy rằng 6 giờ không thể login điều kiện hơi có chút khắc nghiệt, nhưng Mộ Ám không có cảm thấy như vậy có cái gì không tốt, đây là một loại điều kiện tương đối. Dù sao, cậu vốn đã có điều kiện nhiều hơn so với người chơi khác.

“Hiện tại, ta sẽ truyền tống ngươi đi qua, tất cả đều phải thật cẩn thận.” Long Vương Ngao Nghiễm không sợ người khác phiền lại một lần nữa dặn dò, mà cậu cũng nhẹ gật cái đầu nhỏ.

Lần cuối cùng đối cậu cười cười, Ngao Nghiễm cầm bàn tay cậu, phát ra một trận quang mang màu vàng bám vào trên người cậu. Thẳng đến lúc sắp biến mất, cậu mới đột nhiên tới một vấn đề phi thường trọng yếu.

Thảm rồi, cậu còn chưa có hỏi Long Vương với cái bộ dáng này thì công kích quái vật như thế nào a!

※ ※ ※

Rơi xuống trong một không gian mênh mông đầy bụi vô cùng kỳ lạ, nhìn phạm vi rộng lớn có vách tường vô hạn vô biên sờ không đến, ngay cả trần nhà cũng nhìn không tới, chỉ có nham thạch cùng cây rừng ở đằng xa thành từng mảnh, cậu biết đây cũng không phải phong cảnh núi rừng sẽ có trong biển, nhưng là Mộ Ám rất rõ ràng, nơi này chính là lầu 1 trong Vô Uyển Các.

Chỗ như thế này thật sự có cầu thang thông lên cái gọi là “trên lầu” kia sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu lấy lại tinh thần, vẫn còn phiền không biết mình phải công kích như thế nào.

Lại lần nữa gọi ra bảng trang bị, cậu ngoài ý muốn phát hiện bên trong có một thanh chủy thủ nhỏ. Cả thanh chủy thủ tối đen, nhưng thân chủy thủ cùng màu thủy tinh trên trán cậu thoạt nhìn có chút tương tự. Cậu nhịn không được điểm chọn thanh chủy thủ nhỏ này, muốn nhìn tư liệu của nó.

Chỉ thấy mặt trên viết.

『 Tinh Thần Chủy Thủ, vũ khí trưởng thành. Mộ Ám chuyên chúc, không thể mượn không thể ném không thể giao dịch không thể cướp đoạt. 』

Này. . . Là trưởng thành gì? Hơn nữa chỉ có cậu mới dung được?

Vận khí của cậu không khỏi quá tốt rồi đi?

Nghĩ đến đây, Mộ Ám đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở ra bảng thuộc tính nhân vật, vừa nhìn, liền hoàn toàn trợn tròn mắt.

Tính danh: Mộ Ám

Chức nghiệp: Sơ tâm giả

Chủng tộc: Đông Hải Long tộc

Thuộc tính: Tinh Thần lực

Cấp bậc: 1 điểm kinh nghiệm: 00. 00%

HP: 125 MP: 100

Trí lực: ? ? ? Thể lực: ? ? ?

Lực lượng: ? ? ? Phòng ngự: ? ? ?

May mắn: ? ? ? Mị lực: ? ? ?

Tinh thần: ? ? ? Nhanh nhẹn: ? ? ?

Vũ khí: Tinh Thần Chủy Thủ

Quan sức: Tinh Thần Long Châu

Tầm mắt nhìn đến những số liệu này làm cậu không thể tin được, đó là trị số cơ bản của mình sao?

Trời ạ. . . . . . Thật sự là số má con mẹ nó biến thái a! Nào có người cấp bậc 1 mà không có điểm kinh nghiệm gì, HP cùng MP cũng đã hơn trăm? Cậu trước kia trị số đều là 30, tối đa cũng chính là 50 HP máu trâu mà thôi, nào có nhiều đến 125 cái dạng này ?

Hơn nữa, trừ bỏ HP cùng MP ra, mấy cái còn lại đều “? ? ?”. Đây là ý gì a!

Cậu cũng không phải BOSS cấp Ma vương, vì sao những số liệu kia đều là ? ? ?

Trừng mắt nhìn đống ký hiệu kia hồi lâu, cậu rốt cục thở dài, vô vọng tắt bảng, đồng thời cũng âm thầm quyết định sau khi rời khỏi trò chơi nhất định phải tìm anh ba tính sổ.

Nói đi thì nói lại. . . . . . Một con rồng muốn cầm chủy thủ giết quái. . . . . Cảm giác cũng thật sự rất kỳ cục.

Phốc tê phốc tê. . . . . Một trận thanh âm kỳ quái làm cho cậu ngưng phiền não.

Quay đầu, liền gặp được một đại xà màu lam bộ dáng vô cùng ghê tởm, phốc tê phốc tê hộc hộc mở miệng thè hai cái lưỡi chẻ, mắt to bằng cái nắm tay ở trạng thái bình thường của cậu, đang chằm chằm theo dõi cậu, xem cậu giống như là con mồi.

“A a a a a ~~” Cậu phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tuy rằng xà cũng là bò sát, hơn nữa trong truyền thuyết cổ đại bị liệt là sinh vật gần họ hàng nhà Long, biệt danh cũng gọi là Phi Thiên Thần Xà, nhưng mà từ nhỏ đến lớn cậu ghét nhất là xà a!

Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!

Anh Tô nhớ kỹ cho em! Cậu reo hò thầm lặng ở trong lòng.

※ ※ ※

Thở hổn hển phù phù lấy lại tinh thần, Mộ Ám phát hiện bởi vì nhìn thấy nhiều quái Xà quá mà mình đã phát điên mất đi khống chế, đem nhóm Xà quái ở gần mình một lần thanh lý sạch sẽ, tàn thi cùng máu rơi đầy đất làm cho người ta nhìn thấy là muốn ói.

Thở hổn hển mấy hơi xong, nhìn đống thi thể trên mặt đất đã hơn 10 phút nhưng còn chưa biến mất, cùng với một đống tinh tệ và một đống đạo cụ không rõ sử dụng, cậu đầu tiên là nghi ngờ một chút, sau đó vội vàng đem bảo vật cướp đoạt bỏ vào trong không gian của mình, lập tức nhanh chóng dùng thanh chủy thủ khéo léo nhưng sắc bén của mình bắt đầu lột da cùng thịt của đám xà quái này, nhưng trước tiên bắt đầu từ xác con nào còn “đầy đủ”.

Quái vật không lập tức biến mất, đại biểu cho thân thể Xà quái có công dụng nào đó, có lẽ là đạo cụ hoặc là nhiệm vụ gì đó. Nói tóm lại, nhặt nhiều tuyệt đối sẽ không sai .

Thật vất vả thanh lý ba thi thể Xà quái, nhưng với thân thể hình long nho nhỏ của cậu thì tốc độ xử lý cũng có giới hạn, hơn nửa giờ mới xử được ba con mà thôi, xác mấy con xà quái khác cũng đã tiêu thất.

Mặc dù có không gian để trữ đồ vật, bất quá, hình như còn có hạn chế trọng lượng!

Mở ra thông tin của mình, ngoài ý muốn phát hiện mình thế nhưng đã bất tri bất giác lên tới cấp 5. Cậu đem điểm này phân chia cho các hạng mục và thuộc tính của mình, nhưng bởi vì đống dấu chấm hỏi kia làm mình không biết thêm vào mục nào, cậu chỉ có thể chia đều mỗi hạng mục một điểm.

Không biết cứ như vậy đi tiếp mình sẽ luyện thành cái dạng nhân vật gì. . . . .

Về phương diện chức nghiệp, cậu tin chắc anh ba ngốc kia hẳn sẽ không chỉ đặt ra vài loại cơ bản như vậy. Cứ nhìn đến Đông Hải Long Vương Ngao Nghiễm bề ngoài giống anh cả thì biết anh ấy sẽ không đặt vài cái chức nghiệp đơn giản, khẳng định còn có nhiều loại chức nghiệp quỷ quái gì nữa.

Mở ra bảng đạo cụ của mình, phát hiện ô đạo cụ tân thủ chỉ cho có một trăm ô làm cho cậu hơi do dự một chút. Mới chỉ nhặt ít đồ như vậy đã chiếm đi một nửa không gian, đừng nói chi về sau còn đánh tới bao nhiêu đồ.

Không biết có phụ trợ gia tăng không gian trữ vật gì đó hay không. . . . . .

Gãi gãi đầu, nhìn qua đống vật phẩm trang sức cùng trang bị nhặt từ trên người Xà quái kia đều chỉ là một đống trang bị cơ bản thực bình thường, cấp bậc cũng không cao, nhưng mà trang bị đối với mình mà nói cũng có ích. Bởi vậy, cậu vẫn chọn vài cái nhẫn và vòng cổ phụ trợ cao đeo vào.

Về phần những thứ khác. . . . . . Vẫn là chờ cậu lên tới cấp 10 có thể biến thành nhân hình rồi nói sau!

Ngẩng đầu nhìn tiếp một loại quái vật khác xuất hiện, Mộ Ám vui vẻ tươi cười, tiến ra tiếp đón.

“Giết quái nhặt bảo vật a!”

※ ※ ※

Thật vất vả lên tới cấp 10, kế tiếp điểm kinh nghiệm cũng như cậu đoán trước, bắt đầu trở nên khó thăng, từ cấp 10 đến cấp 11 cần điểm kinh nghiệm nhiều đến gấp đôi. Nếu muốn tiếp tục thăng cấp, phải dùng phương thức khác để tăng điểm kinh nghiệm.

Ngồi ở bên bờ hồ trong lầu thứ nhất này, Mộ Ám nhìn chằm chằm thân thể đã muốn biến thành nhân hình của mình. Cậu trông giống như trong hiện thực, một thân trắng noãn lại béo đô đô, một chút khí chất xuất sắc như Phong Luyện cũng không có.

Lúc mới hóa thành nhân hình cậu bị dọa sợ muốn chết, bởi vì cậu chưa từng nghĩ đến khi mình hóa thành nhân hình dĩ nhiên là cả người trần trụi, hại cậu muốn kêu thảm thiết ngay tại chỗ.

May mắn cậu nhớ lại trong không gian trữ vật của mình hình như có trang bị tân thủ, bằng không chắc cậu phải trần trụi như thế này mà rời Vô Uyển Các.

Cố sức đem bộ quần áo giống dân Trung Quốc cổ đại mặc lên, nhìn đống thịt béo trên người mình, cậu cảm giác mình quả nhiên không thích hợp với loại quần áo này, áo sơ mi rộng thùng thình và quần thể thao mới thích hợp với cậu. Về phần loại quần áo phiêu dật mà Phong Luyện cùng Long Vương Ngạo Nghiễm có khuôn mặt giống anh cả mặc, khả năng lại càng không thích hợp với thân hình béo mập của cậu.

Mặc như vậy bọn họ chắc chắn nhìn rất hại mắt, ngay cả cậu cũng không tưởng tượng được mình một thân mập mạp mặc vào loại trang phục phiêu phiêu đó sẽ trông kinh khủng thành cái dạng cảm giác gì.

Bộ dáng anh cả mặc cổ trang cậu đã biết rồi, cảm giác anh hai cùng anh Tô cậu cũng mơ hồ có thể tưởng tượng được đến, về phần người kia. . . . . .

Trong đầu của cậu, đột nhiên hiện lên một đạo bóng dáng anh tuấn, mặc kệ mặc dạng quần áo cùng trang bị gì, vẫn đều đẹp mắt giống người mẫu.

Cậu nghĩ đến đây đột nhiên rùng mình, khuôn mặt mặt nhỏ nhắn phúc khí hiện lên biểu tình kỳ quái, giống như muốn đem cái gì không nên có trong đầu đá ra.

Không nên không nên, cũng đã qua hơn hai năm rồi, như thế nào cứ tiếp tục suy nghĩ đến vậy chứ?

Yên lặng ở trong lòng cảnh cáo chính mình không được suy nghĩ tiếp, sau đó cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nhìn thời gian.

Bởi vì ở trong Vô Uyển Các không có phân chia ngày đêm, cho nên cậu có thể biết mình đã đánh thật lâu thật lâu, lâu đến mức tầng thứ nhất cũng đã sinh ra quái mới mấy chục lần, lâu đến mức mình có cảm giác ở trong Vô Uyển Các đã trôi qua mấy năm. Hơn nữa, hai trăm năm trước lúc mới bắt đầu có trò chơi thiết kế chân thực, chính phủ đã quy định thời gian trò chơi cùng thời gian hiện thực thống nhất tỉ lệ là 1: 24, nên người chơi có thể tự tính trong thế giới hiện thực đã đến mấy giờ.

“A ── đã muốn 7h, tới lúc rời giường lên lớp rồi!”

Hét to một tiếng, Mộ Ám quát lên “Gạch bỏ” sau đó vội vàng log out.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play