Gần đây tiểu nam hài luôn có vẻ rầu rĩ không vui, ngay cả niềm vui mỗi ngày là vẽ vời cũng không còn hấp dẫn được hắn nữa.

- “Tướng công, ngồi ngẩn người ở đây chi vậy? Tới đây nếm thử bánh rán nè, rất thơm, rất hấp dẫn, rất ngon, còn nóng hôi hổi đây!”

Giơ chân đạp đạp con chó nhỏ màu đen đang ngồi thè lưỡi bên cạnh nam hài, tiểu cô nương mang vẻ mặt chiến thắng lay lay tiểu nam hài.

- “Đúng rồi, tướng công, mấy ngày trước có mấy thúc thúc* tới tìm huynh á. Họ là ai vậy?”

*mấy thúc thúc: vì là truyện cổ đại nên để là “thúc thúc”, chứ nếu là hiện đại sẽ là “chú”.

- “Bọn họ…”

Nam hài thoát khỏi vẻ trầm mặc uể oải, ánh mắt phức tạp nhìn tiểu cô nương đang ngồi cạnh bên, mà nàng thì đang cao hứng đưa miếng bánh rán đến miệng hắn.

- “Mau ăn nào, nguội mất ngon.”

Nam hài nghe lời, cắn một ngụm.

- “An tỷ tỷ thật đáng ghét, chỉ dẫn huynh đi gặp mấy vị thúc thúc đó mà không cho muội theo, người ta cũng muốn biết họ là ai chứ bộ! Không biết bọn họ đến ngôi nhà lớn của chúng ta làm gì ha?”

- “Nếu…” – nam hài thu hết dũng khí, nói ra lời. “Có một ngày, huynh rời khỏi đây…”

- “Muội đi cùng huynh! An tỷ tỷ có nói là “gả chó theo chó, gả gà theo gà”, muội gả cho tảng đá dĩ nhiên phải đi theo tảng đá rồi, huynh đi đâu, muội liền theo đó!”

Nam hài thở dài, hắn không biết nói chuyện này với nàng thế nào.

- “Cho muội nè.” – hôm đó cũng vì tảng đá này mà hắn chọc nàng cáu.

- “Huynh mới vẽ gì cho muội xem à? A, lần này là hai tảng đá nha! Huynh vẽ thật sự càng ngày càng tiến bộ á, muội nhìn được đây là hai bức họa người, một nam, một nữ.”

Tiểu cô nương rất đắc ý, vì cuối cùng có thể nhìn ra hắn vẽ gì.

- “Đúng vậy.” – hắn xoa đầu nàng. “Nam là huynh, nữ là muội.”

Không thể nào?! Cô gái thầm than. Cái người mặt như bát cháo, đầu rõ to này là nàng?!

- “Huynh tặng muội tảng đá này, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải giữ gìn nó thật tốt, không cho phép vứt bỏ nó, nghe không?”

- “Biết rồi mà.” – lè lưỡi nghịch ngợm, tiểu cô nương nhận tảng đá rồi lại tiếp tục đút bánh rán cho nam hài.

Nhìn nàng vui vẻ ăn bánh, u sầu trong lòng nam hài càng lúc càng chồng chất.

Liệu nàng có biết, nhóm thúc thúc tự xưng là người thân của hắn kia không lâu nữa sẽ đem hắn trở về nơi gọi là “nhà” của hắn?

Liệu nàng có biết, hắn muốn mang nàng cùng đi đến mức nào không, mà bọn họ một mực không cho, thậm chí sau này khó có thể gặp nhau hay không?

Tảng đá trên tay, là phương tiện duy nhất để bọn họ gặp nhau sau này.

Tiểu cô nương đút cho hắn một ngụm nữa, hắn nhìn nàng thật lâu thật chăm chú, muốn nhớ kỹ hình dáng của nàng, rồi mới cắn một ngụm…

——— —————— —————— —————–

Bên ngoài trời trong nắng ấm, bên trong âm u khó nghĩ, hắn thật cảm thấy ông trời đang trêu ngươi hắn. Cảnh vật bên ngoài rực rỡ bao nhiêu thì tiền đồ của hắn càng u ám bấy nhiêu, kế hoạch mỹ mãn càng có nguy cơ thất bại bấy nhiêu.

Trở ngại đầu tiên chính là đại tẩu của nương tử thương yêu của hắn.

- “Linh Nhi, về cùng ta đi! Muội không đi, tẩu cũng chỉ có thể lưu lại thôi; mà ta lưu lại cũng có nghĩa là Vân Vân lưu lại; Vân Vân lưu lại thì Bảo nhi ở Ngạo Ưng bảo sẽ buồn chán. Bảo nhi không có ai tán gẫu, không có ai chơi cùng, sẽ lại xuất môn tầm bảo*. Mà muội cũng biết là xuất môn tầm bảo khó khăn gian khổ thế nào, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng; nếu lỡ Bảo nhi chẳng may gặp chuyện gì thì Vân Vân ở đây không vội vàng chạy đi tìm chết mới lạ á? Hơn nữa, hơn nữa…” – Thủy Như Nguyệt không ngừng sử dụng kế “ai binh”*, hy vọng có thể lôi kéo Linh Nhi hồi bảo.

*xuất môn tầm bảo: “xuất môn” là ra khỏi nhà, “tầm bảo” là truy tìm bảo vật, tóm lại nghĩa là “ra đi tìm bảo vật” =.=

- “Đi đi, đi đi, đừng làm nương tử ta dao động nữa! Đại tẩu muốn về thì tự mình về đi, đừng lôi kéo nương tử ta nữa!”

Động tác của Diêm Lạc y như đuổi ruồi, không ngừng chen vào giữa hai nữ nhân, xua xua tay bảo Thủy Như Nguyệt về.

- “Ta còn chưa nói hết mà! Cốc chủ cùng Linh Nhi kết hôn chưa mà đính hôn cũng chưa, lấy lý do gì để giữ Linh Nhi lại hả? Linh Nhi theo ta về là đúng lý hợp tình rồi còn gì!”

Lúc đầu Thủy Như Nguyệt rất vừa mắt nam nhân có thể giữ được trái tim của Linh Nhi, nhưng qua mấy ngày thấy hắn đông bám tây đeo muội muội, Thủy Như Nguyệt càng nhìn hắn càng thấy không vừa lòng.

Vân Khiếu Hồn nhàn rỗi đứng một bên, ngáp một cái, lâu lâu chêm vô vài câu.

- “Hừ hừ, không ngờ có loại nam nhân mặt dày như vậy, cứ lẽo đẽo theo sau người ta, bộ không thấy Linh Nhi ngay cả nửa câu đồng ý cũng chưa nói sao? Xem ra Linh Nhi cũng không để hắn vào mắt rồi! Đại tẩu, chúng ta không cần nhiều lời với hắn nữa, rất vô nghĩa, đệ thấy tốt nhất là chúng ta cứ kéo Linh Nhi hồi bảo là được.”

Diêm Lạc hung tợn trừng mắt với hắn.

Trở ngại thứ hai chính là “lão yêu” (nỡ nào nói Hồn ca như vậy hả ca T__T) này, vừa hay nói mát đâm chọt, vừa động tay động chân với nương tử hắn.

Không phải lão yêu này có người thương đang chờ đợi ở Ngạo Ưng bảo sao, sao còn không mau hồi bảo? Cứ ở đây hoài, lại ưa hỏi han ân cần nương tử hắn, làm hắn mắt chướng, bụng phát hỏa.

Sao lão yêu này cùng đại tẩu đó không mau cút về đi?!

- “Nói cho người biết, Linh Nhi nương tử đã cùng ta thề non hẹn biển rồi, nàng sẽ không rời bỏ ta! Các người nếu muốn mau chóng hồi phủ, thỉnh mau thu thập hành lý, tại hạ không tiễn; còn muốn mê hoặc nương tử ta, thỉnh chết tâm đi, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Diêm Lạc sống chết ôm chặt lấy bảo vật của hắn, đôi mắt lợi hại không ngừng bắn phá hai kẻ phiền phức kia, mà Đông Linh Nhi trong lòng hắn thật không khách khí đạp hắn một cái.

Ai da! Đau lắm đó nương tử.

Xứng đáng! Ai thề non hẹn biển với ngươi hồi nào? Đông Linh Nhi nhíu mày.

- “Thề non hẹn biển? Oa oa, Linh Nhi, muội xác định muốn cùng loại kẹo mạch nha này dính với nhau cả đời sao?” – Thủy Như Nguyệt điên đầu, vẻ mặt khắc rõ ba chữ “thật không đáng”.

- “Đúng đó! Loại nam nhân không bảo hộ được người yêu, còn làm nàng bị thương, phỏng có ích lợi gì?” – Vân Khiếu Hồn hùa theo.

Tên này có cần khoét sâu nỗi đau của hắn không vậy? Diêm Lạc tức giận nghiến răng nghiến lợi.

- “Mặc kệ các người nói thế nào! Hừ hừ, dù sao nương tử cũng đã đồng ý làm thê tử của ta rồi, ai cũng không thể tách rời! Khi nào thành thân ta sẽ gửi thiếp mời, các người đến hay không cũng không thành vấn đề.”

Đông Linh Nhi kéo kéo tay áo hắn. “Bọn họ đều là người thân của muội, huynh đừng hung hăng như vậy, nói năng cũng đừng thô lỗ như vậy, còn nữa, muội đồng ý gả cho huynh khi nào hả?”

Hai người kia nghe được câu này, khoái chí vỗ tay reo hò, còn Diêm Lạc quai hàm bạnh ra, nương tử sao lại không giúp hắn như vậy chứ.

- “Nương tử, chẳng lẽ nàng đã quên đã nhận lời ta việc gì sao?” – cắn môi, Diêm Lạc chậm rãi nhả từng chữ một.

- “Việc gì?”

- “Lần trước chúng ta hẹn hò đi ngắm mặt trời mọc ở lưng núi, nàng rõ ràng nhận lời làm thê tử của ta; lần khác khi chúng ta ở trong phòng, khi vành tai và tóc mai chúng ta chạm nhau, nàng cũng hứa sẽ không bao giờ rời khỏi ta. Những chuyện này ta đều thay nương tử nhớ rõ ràng rành mạch hết á!”

Hai mắt Đông Linh Nhi mở to giống hệt cái chuông đồng, nàng hẹn hò với hắn khi nào? Rồi vành tai và tóc mai chạm hắn khi nào?

Diêm Lạc càng nói càng sôi nổi, vẻ mặt càng lúc càng ái muội.

- “Còn nữa, còn nữa, mới hôm trước ta thổ lộ tình cảm với nàng, nàng còn trao ta một hôn nồng cháy, chẳng lẽ mới có mấy hôm mà nương tử đã quên?”

- “Diêm Lạc!”

Nếu có thể, Đông Linh Nhi buồn bực nghĩ, nàng sẽ ra tay bóp chết hắn! Hoặc độc chết hắn cũng được.

- “Đại tẩu, Hồn, hai người đừng tin những lời nhăng cuội của hắn -”

Âm cuối của Đông Linh Nhi biến mất khi khóe mắt nhìn thấy bóng dáng màu tím, không phải là… sao?

Diêm Lạc cũng chú ý tới người mới đến.

- “Tử Hồ, sao muội lại đứng dậy?”

Hắn hốt hoảng gọi, chân cũng đi lại chỗ nàng.

- “Sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?”

- “Thôi, muội ngủ một ngày cũng đủ rồi, muội nghĩ muốn đứng lên vận động một chút…”

Diêm Lạc nhìn nàng muốn nói lại thôi, trong lòng hiểu rõ. Tử Hồ, là nỗi phiền lòng thứ ba của hắn, không phải vì muội ấy, mà là vì một người vẫn ám ảnh giữa hai người bọn họ – Lam Diễm.

Đây mới là chuyện hắn cần quan tâm trước nhất.

Hắn muốn giúp Tử Hồ, giúp Lam Diễm, giúp mọi người giải thoát khỏi bóng ma của quá khứ, nhưng Lam Diễm lâu quá vẫn chưa thấy xuất hiện.

Lần nào hỏi đến việc Lam Diễm hạ độc, Tử Hồ cũng chỉ không ngừng rơi lệ, không chịu nói gì cả, làm hắn dù có tâm cũng không biết hỏi tiếp thế nào.

Hôm nay Tử Hồ tìm hắn, có phải do nàng đã quyết định sẽ chỉ chỗ của Lam Diễm cho hắn không?

- “Các người ở đây thật náo nhiệt nha!”

Tử Hồ tươi cười đầy cảm xúc, nhìn nhìn tất cả rồi vuốt cằm.

Ban nãy khi nàng ở phía sau, đã cảm thấy không khí náo nhiệt, vui sướng ở đây, cảm giác này nàng mong nhớ đã lâu rồi.

- “Tử Hồ cô nương, thân thể cô nương có điều gì không ổn à?” – Đông Linh Nhi cũng lại gần hỏi han.

- “Không còn gì đáng ngại nữa, y thuật của cô nương thật sự vô cùng cao minh, cám ơn cô nương đã cứu Tử Hồ một mạng.”

Tử Hồ hơi cúi người, hành lễ với Linh Nhi.

- “Đúng rồi, Lạc đại ca, chiều nay muội muốn đi hồng lâm ngắm cảnh một chút, huynh có thể đi giải sầu cùng muội không?”

- “Đương nhiên không thành vấn đề.”

Diêm Lạc ngay lập tức đáp ứng, Đông Linh Nhi ngược lại, nhíu chặt mày.

- “Một lời đã định ha. Nếu vậy sau buổi trưa, Tử Hồ sẽ đến tìm Lạc đại ca. Xin lỗi đã quấy rầy các vị, Tử Hồ xin cáo lui trước.”

Thấy bóng dáng của nàng dần xa khuất, Đông Linh Nhi nhìn sang Diêm Lạc.

- “Ta cũng phải đi.” – Tử Hồ tìm hắn nhất định là liên quan đến chuyện của Lam Diễm.

Diêm Lạc nghịch ngợm gõ trán nàng.

- “Chẳng qua là sư huynh sư muội gặp gỡ, nói chuyện phiếm thôi, nàng cũng đừng nghi thần nghi quỷ, ăn dấm chua bậy bạ, ngoan ngoãn ở phòng chờ ta trở về nha.”

- “Muội không phải –” đáng ghét! Hắn rõ ràng biết nàng không có ý này!

- “Nương tử khẩn trương vì ta đi cùng nữ nhân khác thế này, còn ai dám nói ta không có ý nghĩa với nương tử nữa? Các người mau tâm phục khẩu phục đi! Ta cảnh cáo các người, không được nhân cơ hội ta không ở đây mà lén lút dắt nương tử ta chạy mất đó!” – hắn cảnh cáo Thủy Như Nguyệt và Vân Khiếu Hồn.

Vòng tay qua eo nàng, Diêm Lạc làm như không có chuyện gì, nắm tay Đông Linh Nhi dắt đi.

- “Chắc nàng đói bụng rồi, đi thôi, mọi người về ăn trưa thôi! Muốn ầm ĩ cũng phải đợi sau khi no bụng đã chứ! Không biết trưa nay được ăn món gì ha…”

Đông Linh Nhi nhìn hắn, nàng biết, hắn không muốn nàng tham gia vào trận chiến này, nhưng sâu thẳm trong lòng nàng vẫn cảm thấy lo lắng cho hắn.

Không hiểu vì sao, nàng luôn có dự cảm xấu về chuyện này.

——— —————— —————— —————

- “Tử Hồ, muội có nhớ khi xưa chúng ta cùng các ca ca từng làm một cái đu giữa các cây này không? Lúc đó chúng ta còn cố tình đẩy muội lên thật cao, làm muội hoảng sợ khóc thét lên nữa.”

Bước chân vào hồng lâm, ký ức xưa cũ tràn về, làm trái tim Diêm Lạc như tan vỡ một lần nữa.

- “Ý Lạc đại ca là lần đó muội mất mặt chứ gì, hơn mười tuổi đầu rồi còn bị trò đùa dai của các ca ca dọa thành dạng gì gì nữa…”

Nụ cười vui vẻ yếu ớt thoáng qua rất nhanh không che lấp nổi vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt Tử Hồ.

- “Lạc đại ca –”

- “Muội không cần nói, huynh biết mà.” Diêm Lạc dùng mắt trấn an nàng. “Muội cứ dẫn huynh đi gặp Lam Diễm đi, vốn dĩ chúng ta cũng nên sớm đối mặt nhau rồi.”

- “Lạc đại ca, huynh có thể đáp ứng muội, đừng tức giận với Lam Diễm sư huynh được không? Huynh ấy cũng vì –”

Hắn không cho Tử Hồ nói tiếp.

- “Bất luận Lam Diễm hiện giờ thế nào, huynh ấy vĩnh viễn là Lam Diễm trong lòng ta, điều này sẽ không thay đổi, ta cũng sẽ vĩnh viễn không tức giận với huynh ấy.” – Diêm Lạc cam đoan với Tử Hồ.

Tử Hồ an tâm, liền dẫn hắn vào sâu trong hồng lâm.

Trong hồng lâm vốn dĩ luôn có nhiều âm thanh, tiếng lá cây xào xạc xen vào nhau, tiếng chim hót ríu rít, tiếng gió thổi vi vu… mà nay chỉ có tiếng bước chân hai người đạp trên lá khô, yên tĩnh đến kỳ lạ, thậm chí cả một tiếng côn trùng kêu cũng không có.

Không lâu sau, Diêm Lạc nhìn thấy thân hình quen thuộc vẫn luôn hiện về trong ký ức.

Đó là một nam nhân cao gầy, mặc lam bào, lúc này đang bắt tay sau lưng, đưa lưng về bọn họ, mắt nhìn về tàng cây nơi đã từng có một đám nam hài vui đùa, tình cảm thắm thiết.

- “Diễm sư huynh.” – Tử Hồ kêu to.

Diêm Lạc không dám thở mạnh, thần kinh căng thẳng chờ người kia quay lại.

- “Đã lâu không gặp, Diêm Lạc.”

Người nọ mỉm cười với Diêm Lạc.

Vẫn đứng ở chỗ cũ, hai mắt Diêm Lạc mở to, có chút không thể tin hình ảnh trước mắt là sự thật. Nam tử áo lam có nụ cười ấm áp như ánh mặt trời này, thật sự vẫn là người trong trí nhớ của hắn… Thật sự đúng là hắn! Lam Diễm sư huynh!

- “Lam Diễm, mấy năm nay huynh sống có tốt không?”

- “Lời này ta hỏi ngươi mới đúng.”

Khuôn mặt tươi cười của Lam Diễm thay đổi.

- “Mấy năm nay Cốc chủ Diêm Lạc sống có tự tại, đêm đêm vẫn an ổn ngủ chứ?” – âm thanh lạnh lùng.

Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt quen thuộc đã không còn, khuôn mặt Lam Diễm trở nên âm u tối sầm, hận thù như ác quỷ đang chuẩn bị giơ nanh múa vuốt, nhào tới giết người.

- “Diễm sư huynh, Lạc đại ca không hề phản bội chúng ta, chuyện năm đó tất cả đều do lão Cốc chủ an bài, Lạc đại ca một chút liên quan cũng không có. Lạc đại ca cũng không hề cảm kích sự an bài này, huynh ấy cũng là lực bất tòng tâm, không thể ra tay cứu hai vị chủ tử kịp lúc mà thôi…” – Tử Hồ nóng lòng, nhịn không được xen vào.

- “Dù hắn không có ý gì, mọi chuyện cũng từ hắn mà ra, vì hắn mà hai vị chủ tử mới chết thảm! Chung quy nguyên nhân cũng là vì Diêm Lạc, hắn không tránh khỏi không có quan hệ!”

- “Huynh nói đúng, Lam Diễm, đệ quả thật nên chịu trách nhiệm.” – nếu không phải vì hắn, gia gia sẽ không xuống tay độc ác như vậy với hai vị ca ca.

“Bá” một tiếng, Lam Diễm rút nhuyễn kiếm ra, chỉ vào Diêm Lạc.

Hắn cười lạnh hai tiếng. “Ngươi biết là tốt rồi, toàn bộ bi kịch này đều do ngươi, lúc trước nếu không tìm ra ngươi, lão Cốc chủ cũng sẽ không phát điên làm ra loại chuyện tàn sát huyết thống, giết chết con cháu như vậy; nếu ngươi không về Diêm Cốc, tất cả mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra!”

Ngân quang lạnh lẽo phát ra từ kiếm cũng giống như tâm hắn, lạnh lẽo vô tình.

- “Ta không ngờ bên cạnh ngươi lại có cao nhân như vậy, có thể giải được loại độc dược tối tàn nhẫn “Hoa hồng”.” – thật đáng tiếc, trong đám người trúng độc lần đó cũng không có hắn.

- “Ta càng không ngờ Hồ nhi phản bội ta, không hoàn thành nhiệm vụ giết ngươi như kế hoạch.”

Vốn hắn muốn hạ độc Tử Hồ, để nàng có cớ tiếp cận Diêm Lạc, thừa dịp ra tay.

- “Hồ nhi, muội làm ta rất thất vọng! Chẳng lẽ muội đã quên hai vị chủ tử vô cùng yêu thương muội sao?”

Lam Diễm lạnh lùng liếc Tử Hồ đang đứng sau Diêm Lạc, đáy mắt dao động làm người ta khó hiểu.

- “Muội không quên! Nhưng chuyện này không liên quan đến Lạc đại ca, cục diện hôm nay ai cũng khổ sở, không chỉ huynh khổ sở, mà Lạc đại ca cũng –” – Tử Hồ mong hắn tỉnh lại từ trong hận thù.

- “Muội đừng nói nữa! Hôm nay ta đến đây cũng chỉ vì muốn tự tay kết thúc cừu hận này!”

Diêm Lạc chậm rãi đi lên từng bước.

- “Nếu giết đệ có thể làm lòng huynh thoải mái, không còn buồn khổ vì cừu hận như huynh đã nói, huynh cứ ra tay đi!”

Vẻ thản nhiên của Diêm Lạc làm Lam Diễm ngẩn người, nhất thời nắm chặt chuôi kiếm.

- “Lời này là ngươi nói!”

Lam Diễm cầm kiếm, nhắm thẳng vào người Diêm Lạc, không chút lưu tình đâm tới.

Lục Y vẫn lặng lẽ bám đuôi, ẩn thân trong chỗ tối Diêm Lạc, phòng điều gì bất trắc xảy ra, thấy tình hình nguy cấp mà Diêm Lạc không hề có ý chống cự, lập tức xông ra, đỡ lấy một kiếm của Lam Diễm.

- “Chờ chút! Lam Diễm, ngươi không thể ra tay với Cốc chủ, ngươi thật sự đã quên tình cảm anh em như thủ túc của mọi người rồi sao?”

- “Lục Y sư huynh!”

Lam Diễm bị đánh lui lúc này đã nhận ra người mới tới là ai, hạ mắt, trầm giọng nói: “Mỉa mai thay! Bốn năm sau gặp lại lại là ở hồng lâm mà tất cả vẫn chơi đùa từ tấm bé!”

Lục Y mềm giọng: “Lam Diễm, đệ đừng nghĩ chỉ có huynh đau khổ, những ngày qua của chúng ta cũng như địa ngục, đau đớn khổ sở vô cùng. Đừng để thù hận che mắt mình, sư đệ, buông kiếm đi! Đệ thật sự nghĩ hai vị chủ tử sẽ đồng ý cho đệ làm vậy sao?”

- “Đủ rồi! Ta không muốn nghe giảng đạo nữa!”

Nhuyễn kiếm sắc bén lại hướng về Diêm Lạc.

- “Diêm Lạc, hôm nay ta nhất định lấy máu ngươi tế chủ tử, chủ tử ta trên trời có linh thiêng sẽ an lòng nhắm mắt!”

Lúc này, động tác của Lam Diễm linh hoạt vô cùng, nháy mắt di chuyển qua một chút, thoát khỏi ngăn cản của Lục Y, tốc độ như gió cuốn hướng về Diêm Lạc.

Lục Y đuổi theo ngăn cản, không ngờ một bóng dáng màu tím còn nhanh hơn, từ bên sườn bay qua, lao thẳng tới chỗ hai người kia, ngay thời điểm chỉ mành treo chuông, chắn trước mặt Diêm Lạc.

- “Tử Hồ!”

Diêm Lạc thấy thế, lao đến ôm lấy Tử Hồ, dùng lưng che chắn cho Tử Hồ.

Hắn không cần, cũng không muốn một người quan trọng nữa bỏ mình vì hắn.

- “A!”

Mắt Lam Diễm vằn đỏ, nhuyễn kiếm trong tay mạnh mẽ đâm xuống.

Trong phút chốc, chim chóc bay tán loạn, những cánh hoa huyết bay bay khắp trời.

Mọi vật lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play