- “A, lại đá, huynh cứ lo vẽ vẽ hoài, chẳng chú ý gì tới muội hết vậy? Muội mới là nương tử của huynh đó!”

Tiểu cô nương hỏi bảy, tám lần mà tiểu nam hài đang vùi đầu say sưa trong thú vui của mình vẫn không để ý đến.

- “Huynh vẽ gì mà xấu vậy! Đây là gấu đúng không?” Hình vẽ rất tối tăm, nàng thật không biết hắn đang vẽ gì nữa, chỉ có thể dựa vào hình dáng mà phỏng đoán.

Tiểu nam hài chỉ hơi hơi dừng tay rồi lại tiếp tục vẽ.

- “Không phải gấu!”

Tiểu nam hài cả người rung rung như đang kiềm nén cơn giận.

- “Haiz, huynh vẽ xấu vậy, sao nhân gia* ta đoán ra được!” – Tiểu cô nương chu môi, bộ dáng thập phần bất mãn. “Hồ ly? Mèo? Heo? Thỏ? Coi bộ cũng không phải! Chẳng lẽ huynh đang vẽ con chuột?”

- “Là hổ! Ta đang vẽ một con hổ!” – Hắn không kiềm chế được nữa, ngắt lời nàng, rống to.

Hắn thật sự tức giận, không lẽ hắn vẽ tệ đến thế?

Vì thế, hắn bắt đầu gom các dụng cụ vẽ tranh đơn giản lại, hắn không vẽ trước mặt nàng nữa là được chứ gì.

- “A, a, tảng đá tướng công, huynh đi đâu vậy?” tiểu cô nương liền đuổi theo. (bó tay, “tảng đá tướng công” =.=)

Tiểu nam hài dừng bước, nỗi tức giận như một quầng lửa bao quanh thân mình, làm tiểu cô nương không kịp dừng, đầu va vào cái lưng đang cứng ngắc (vì giận).

- “Ai da, đau quá! Tướng công, lần sau huynh có dừng lại nhớ nói trước cho muội biết nha!”

Lại nữa, hai chữ “tướng công” này đã trở thành ngòi nổ cho cơn tức của hắn.

- “Ta cảnh cáo ngươi, ta không phải cái gì gì tướng công của ngươi! Ngươi đừng có đi theo làm phiền ta nữa, nhanh chóng cút đi, nghe chưa!”

Không quan tâm tới vẻ mặt khó coi của hắn, tiểu cô nương vẫn tươi cười bu lấy cánh tay hắn như cũ.

- “Được rồi, được rồi, đừng nóng, đừng nóng! Là lỗi của muội, không nhận ra đó là con hổ. Oa, không ngờ tướng công lợi hại như vậy, vẽ con hổ luôn nha!”

Mấy lời nịnh nọt thổi phồng của nàng làm tâm tình hắn tốt lên không ít, nhưng…

- “Buông ra.” Tiểu nam hài rầu rĩ nói.

- “Không buông, huynh là tướng công của muội mà! Nếu buông tay, lỡ đâu huynh chạy mất thì muội biết làm sao?”

- “A…” – Tiểu nam hài dường như chịu không nổi, đột nhiên rống lên một tiếng bất lực.

Hắn đã nói mấy lần rồi, sao nàng vẫn không chịu hiểu? Hắn không phải tướng công của nàng, cũng không muốn làm tướng công của nàng, sao nàng cứ cố chấp như vậy!

Dùng sức gạt ra cánh tay nhỏ bé đang ôm lấy tay hắn, tiểu nam hài lập tức chạy lấy người.

- “A, tướng công, huynh đợi muội, đợi muội với! A, tướng công!”

Còn muốn chạy! Nàng không cho hắn chạy, hắn là tướng công nàng khó khăn lắm mới chọn được, làm gì có chuyện nàng để hắn chuồn mất như vậy!

——— ——————-

Diêm Cốc, nơi “thế ngoại đào nguyên” bí mật dưới đoạn nhai.

So với Ngạo Ưng bảo rộng lớn, nơi này có vẻ gần gũi với thiên nhiên hơn, sơn cốc một màu xanh, kỳ hoa dị thảo mọc khắp nơi, ai đứng giữa thiên nhiên thế này đều cảm thấy lòng khoan khoái dễ chịu.

Giang hồ tung tin vịt (ta thề cụm từ “tung tin vịt” là của bản convert chứ ko phải ta chém!) Diêm Cốc là tổ chức thần bí, tập hợp toàn cao thủ võ lâm, lại cũng có lời đồn Diêm Cốc là phú thương nổi tiếng khắp nước, những chuyện đồn thổi mơ hồ này đều xuất phát từ việc Cốc Chủ của Diêm Cốc có hành tung bí ẩn, chưa bao giờ lộ diện trên giang hồ, mà hành vi của Diêm Cốc cũng có chút khác thường.

Nhưng, có phải tất cả đều là lời đồn không?

Nàng không nghĩ vậy. Các đại hán nơi này người người đều hữu lực, nhất định đều tập võ từ nhỏ. Còn nữa, phàm là bán củi, dệt, ngân hàng tư nhân, tiêu cục, thực phường (nhà ăn đó, mà ta nghĩ quy mô lớn hơn, nên ta để nguyên), các cửa hàng kinh doanh này Diêm Cốc đều có, với quy mô này mà nói Diêm Cốc chỉ là tiểu phú thương* ai tin nổi?

*tiểu phú thương: nhà buôn nhỏ, ta để “tiểu phú thương” vì dù sao bối cảnh cũng là cổ đại.

Diêm Cốc tuy không hoa lệ, nhưng cũng không kém phần trang trọng.

Nếu không có buổi chiều đó, có lẽ nàng sẽ càng thích nơi này hơn.

——— —————— ————————–

Đêm đó, nàng đang ngủ mơ…

- “Nương tử, nương tử…”

Âm thanh dường như của nam nhân làm nàng giật mình tỉnh dậy.

Là ai? Ai vào phòng mà nàng không cảm giác được?

Nàng không phải cao thủ bình thường, nhờ trải qua nhiều năm huấn luyện gian khổ, lúc này không cần mở mắt nàng cũng ngay lập tức đánh một chưởng về hình bóng mơ hồ kia.

Lạ kỳ là tay nàng bị chặn lại.

Khắc chế nỗi kinh ngạc, nàng hé hé mắt, nhìn khuôn mặt bị màn đêm u tối che khuất, giả giọng trầm trầm, hỏi: “Ai?”

- “Nương tử, là ta! Mới một đêm không gặp mà nàng đã không nhận ra giọng của ta!” – làm hắn rất đau lòng.

Nương tử?!

Kêu nàng như vậy, chỉ có tên vô lại hôm qua thôi…

Nàng mở to mắt.

Đập vào mắt nàng là bóng dáng thon dài tuấn dật mà nàng không muốn nhớ đến, nàng xoay người dựa về trước, nhìn thấy đôi mắt quen thuộc kia đậm đặc ý cười…

Quả nhiên lại là hắn!

Nàng trừng mắt, thu lại chưởng, hắn lại không chịu buông tay, nàng nhíu mày hỏi: “Ngươi vào bằng cách nào? Còn nữa, ngươi vào phòng ta làm gì?”

- “Nương tử, những câu này rất kỳ quái, tự dưng hỏi ta vào bằng cách nào? Dĩ nhiên ta vào từ cửa phòng rồi! Ta đặc biệt đến gọi nàng dậy, dẫn nàng ra ngoài thưởng thức cảnh hồng lâm đẹp tuyệt vời thế gian hiếm có đó!”

Đôi mắt đen láy nhìn không chớp mắt vào cặp thủy mâu phát ra thần thái mê người, quả nhiên giống như suy nghĩ của hắn, bộ dáng vừa tỉnh ngủ của nương tử vô cùng động lòng người. (quả nhiên tiếng Hoa ý nghĩa cao thâm, thay vì câu “làm người ta rung động”, sửa thành “vô cùng động lòng người” nghe ra càng động lòng hơn nữa… haiz…!)

- “Ngươi không hiểu đạo lý “nam nữ khác biệt” à? Sao một nam nhân như ngươi lại đùng đùng xông vô tẩm phòng của nữ tử như vậy?” – ở Ngạo Ưng bảo, ngay cả mấy vị sư huynh của nàng còn không làm vậy.

- “Nàng là nương tử của ta, ta là tướng công của nàng, phu thê vốn dĩ cùng phòng, nên ta đến phòng nàng là chuyện “thiên kinh địa nghĩa”*, có gì để phải lo lắng hay sao?”

Đông Linh Nhi nghe xong tức giận muốn hộc máu, hắn thật không biết xấu hổ! Hai người ngay cả bái đường thành thân cũng chưa có, mà hắn đã dám tự nhận là tướng công của nàng?!

- “Nói vậy thì ngay cả giường của ta, ngươi cũng muốn lên nằm đúng không?”

- “Đương nhiên tướng…”

Nhận ra ánh mắt giết người của nàng, hắn ho khan vài tiếng. “Tuy nhiên, ta cũng không muốn nửa đêm lại đá nương tử xuống giường, thời gian này trước mắt cứ kiên nhẫn thôi.”

- “Ngươi câm miệng cho ta!”

Nhận thấy có một chưởng đánh về phía mình, nam tử vội vàng lùi ra xa nàng vài bước, phun khí, vỗ ngực, nói: “Oái! Nương tử, nàng lại muốn động thủ đánh ta giống ngày hôm qua nữa! Không tốt đâu! Trên đời này nào có nương tử nào mưu sát chồng? Có tội đó!”

- “Ngươi mau cút ra ngoài cho ta!” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, mỗi lần nhìn thấy hắn, cơn tức của nàng lại trào dâng mà.

- “Được rồi, vậy nàng mau mau thay quần áo đi, ngoài trời hơi lạnh, nàng nhớ mặc nhiều áo một chút, ta chờ trước cửa nha.”

Bước đến cửa xong, hắn lại quay lại, bộ dáng vô lại.

- “Ai… biết là nói ra nàng sẽ không vui, nhưng mà… Nương tử, ừhm, cặp đùi trắng nõn của nàng, cùng tà áo hơi hé mở kia thật sự… thật động lòng người!”

Nói vừa dứt câu, hắn nhanh như chớp lẻn đến đứng ngoài cửa.

Để lại trong phòng một Đông Linh Nhi không biết nên xấu khổ hay tức giận, khuôn mặt xinh xắn đỏ hồng, kéo ngoại bào lại cho kín đáo, mang hài vào và…

Cầm gối hung hăng ném vào cửa phòng.

——— —————— ——————–

Tầng tầng lớp lớp sương mù bao phủ không gian, bầu trời xa xa nhuốm màu lam xinh đẹp, vạn vật dưới đất nhu hòa mỹ lệ, mông lung trong cơn mê ngủ như cô thiếu nữ chưa tỉnh giấc nồng, đẹp đẽ mà không thô tục, như ẩn như hiện dưới những tia sáng yếu ớt.

Dần dần, những tia sáng mỏng manh loang rộng, loang rộng thành một dải ánh sáng trắng lóa, mặt trời dần thức giấc, hiện ra sau những đám mây ngũ sắc, màu lam nhu hòa nhường chỗ cho màu vàng rực rỡ.

Ở “hồng lâm”, Linh Nhi chăm chú nhìn giọt sương đang yên vị trên một phiến lá, được những tia nắng vàng nhuộm thành màu sắc rực rỡ huyền bí, lấp lánh như màu cầu vồng sau mưa.

Giờ này khắc này, trời đất như hòa làm một, người xem cũng có cảm giác cảnh đẹp nhất thế gian – cũng chỉ đến thế này mà thôi. (Ta thừa nhận, đoạn này… ta chém =)) )

Sau khi ngẩn người ngắm cảnh mặt trời mọc, nàng nghĩ, ừ, nàng sẽ không so đo chuyện hắn “đột nhập” vào phòng nàng, phá bĩnh giấc ngủ của nàng nữa, nhưng mà…

- “Ngươi đừng dựa nữa được không!” – Nàng tà nghễ (tà nghễ là sao T__T nàng nào biết giúp ta với) nhìn hắn.

- “Đừng mà, nương tử, sao nàng lại nói vậy? Tốt xấu gì cũng nhờ ta đưa nàng đến đây, sao lại không đối xử với ta ôn nhu một chút chứ! Ta nào có ác ý gì với nàng, mà nàng cứ tỏ vẻ ghét bỏ ta hoài! Nàng lạnh nhạt như thế, nàng biết ta có bao nhiêu thương tâm không!”

Nói đoạn, hắn bày ra vẻ mặt “tiểu con dâu” thập phần oan ức, cúi đầu, ra vẻ ủy khuất.

- “Ta nói rồi, không được gọi ta là “nương tử”, ta không phải nương tử của ngươi!” – rốt cuộc là ai tra tấn ai đây cơ chứ.

- “Ta chỉ biết là nàng vẫn luôn ghét bỏ ta… Vi phu thật đáng thương, trời chưa tỏ đã vội vàng chạy đến tận giường gọi nương tử dậy, chỉ sợ nàng bỏ lỡ cảnh đẹp hiếm có nơi trần gian này… Không ngờ, ta hao hết tâm tư đổi lại lại là thái độ lạnh lùng lạnh nhạt của nàng, ta thật đáng thương mà…”

Đông Linh Nhi ngán ngẩm, nàng đang nói gà mà hắn lại nói vịt*, có phải hắn cố tình hiểu sai ý nàng hay không vậy.

*nàng đang nói gà mà hắn lại nói vịt: nguyên văn là “Đông Linh Nhi phát hiện chính mình cùng hắn căn bản là ông nói gà bà nói vịt”, ta sửa một chút cho dễ nghe thôi.

- “Ta nói ngươi…” – nàng sửng sốt.

Hắn… hắn… tự dưng lại khóc?!

- “Hu hu… nương tử ghét bỏ ta, không cần ta, chán ghét ta… oa oa oa…” – hắn bắt đầu giống tiểu hài tử, khóc rống lên.

- “A, ngươi… ngươi… ngươi đừng khóc mà!” – có phải nàng khi dễ hắn không vậy?

Đông Linh Nhi tay chân luống cuống, không biết an ủi hắn thế nào. Mà nàng lại không muốn hắn tới gần nàng, do dự một lát, cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ nhẹ lên vai hắn.

- “Ngươi đừng khóc nữa, đường đường là thân nam nhi mà khóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa?”

- “huhu…” – hắn vẫn khóc, như không để lời nàng vào tai.

- “Ngươi đừng vậy, được không?” – trời ơi, có ai tới cứu nàng không?

- “hu hu… nàng ghét bỏ ta…”

- “Aiz… ngươi…” – Nàng muốn trả lời là “Đúng, ta đúng là ghét bỏ ngươi đó” sau đó sẽ vỗ mông chạy lấy người, như vậy từ nay về sau hắn cũng sẽ không làm phiền nàng nữa, không phải sao? Thế nhưng, tiếng khóc của hắn bất tri bất giác đi vào lòng nàng, làm nàng mềm lòng, kết quả là…

- “Ta không có…” – nàng tự an ủi, “không có” ghét bỏ hắn.

- “Nàng không cần ta…” – hắn ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn nàng.

Nàng hít sâu một hơi: “Ta không có!”

- “Nàng… chán ghét ta…” – nước mắt bắt đầu tràn ra.

- “Ta không có, được chưa?” – Đông Linh Nhi thở dài.

Ở Ngạo Ưng bảo, đại ca bình tĩnh cao ngạo, Hồn bướng bỉnh ưa gây sự, Tường cơ trí khôi hài, Phách mồm miệng độc ác, có người nào mà nàng không thể ứng phó?

Vậy mà, khi đối diện với hắn, một kẻ có công phu thâm sâu không lường được, lúc vô lại như kẻ lưu manh, lúc lại giống như một đứa bé ưa gây sự, nàng vô phương chống đỡ, chỉ có thể đầu hàng.

- “Nàng thật không chê bai ta, không phải là không hề muốn ta, càng không chán ghét ta?”

Đôi mắt đầy chờ mong, dáng vẻ cẩn cẩn thận thận hỏi làm lòng nàng mềm nhũn.

Nàng dùng thái độ như đang dỗ trẻ con, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng, nhẹ nhàng rất nhiều.

- “Ừh, ngươi lau mặt đi, lớn như vậy rồi mà còn khóc thành bộ dạng này nữa.” – khuôn mặt của nam nhân trưởng thành lại tèm lem nước mắt nước mũi, trông thật khó coi!

- “Tuân lệnh nương tử!” – khuôn mặt hắn sáng bừng lên vì nụ cười.

Linh Nhi mệt, chẳng muốn sửa xưng hô của hắn nữa, nàng biết có nói hắn cũng sẽ không nghe. Hắn muốn kêu thế nào cứ để hắn kêu thế đó, dù sao thì sau khi nàng rời khỏi Diêm Cốc, hai người cũng chẳng còn quan hệ gì nữa.

Tuy nhiên, thân phận của hắn vẫn làm nàng hoang mang. “Ngươi… rốt cuộc là ai?”

Một nụ cười nhẹ như gió xuân lan ra trên mặt hắn. “Tướng công của ngươi, Tiểu Lạc Lạc đó.”

——— —————————–

- “Tiểu Lạc Lạc?” – Giọng nam vang lên, đầy kinh ngạc.

- “Đúng, công tử biết hắn à?” – Đông Linh Nhi xấu hổ.

Dáng vẻ nàng thiếu tự nhiên khi nhắc tới tên này, thật sự tên này nghe cứ âu yếm như tình nhân gọi nhau, làm nàng cảm thấy thẹn thùng, dù bọn họ căn bản không phải quan hệ này.

Sau khi đưa nàng đến phòng ăn, tên tự xưng là tướng công của nàng, Tiểu Lạc Lạc, liền rời đi. Nghĩ đi nghĩ lại, một người có thể tự do đi lại ở bên trong trang viên của Diêm Cốc, thân phận của hắn tất cũng không phải bình thường.

- “Hắn… hắn nói hắn tên là Tiểu Lạc Lạc?! Hắn nói cô nương gọi hắn là Tiểu Lạc Lạc à?”

Lục Y vừa có vẻ kinh ngạc vừa như đang nhịn cười, làm Linh Nhi càng khó hiểu, nàng khẳng định Lục Y chắc chắn biết hắn!

- “Ha ha ha…” – Lục Y cười không ngừng.

Nàng nhíu mày. “Lục Y công tử?”

- “A, xin lỗi, khụ, chuyện liên quan đến Tiểu Lạc Lạc, khụ, hắn chính là nhân vật cực trọng yếu của Diêm Cốc, chờ một thời gian nữa cô nương sẽ biết thân phận của hắn thôi.”

- “Giờ không được sao?” – cũng không phải nhân vật thần bí gì mà đợi đến thời điểm mới công bố, không phải sao!

- “Ta nghĩ, chuyện của Tiểu Lạc Lạc cũng không liên quan tới mục đích đến đây của cô nương, hẳn là vấn đề trọng yếu của Linh Nhi cô nương chính là bệnh tình của Cốc chủ chúng ta, đúng không?”

Hắn không đề cập tới thì thôi, thật ra nàng cũng đang muốn hỏi hắn vấn đề này.

- “Ta tới đây cả một ngày rồi, vậy xin hỏi Cốc chủ ở đâu?” – Chuyện của “Tiểu Lạc Lạc” trước mắt cứ tạm gác lại đã.

- “Thỉnh Linh Nhi cô nương kiên nhẫn chờ thêm một ngày nữa, hết ngày mai Cốc chủ sẽ xuất hiện.”

Lại phải đợi!

Đông Linh Nhi không khỏi thầm oán từ đáy lòng, rõ ràng là người ta mời náng đến, tại sao cái gì cũng bắt nàng phải chờ?!

- “Ta biết Linh Nhi cô nương nhất định đang nghi hoặc tại sao cứ phải chờ đến ngày mai. Bởi vì chỉ có đến lúc đó cô nương mới có thể rõ ràng về bệnh tình của Cốc chủ.”

- “Không thể nói trước cho ta biết được sao?”

- “Ta nghĩ sau khi cô nương gặp mới nói sẽ tốt hơn.”

Đông Linh Nhi nhíu nhíu mày, nàng không hiểu sao người nơi này cứ ra vẻ thần thần bí bí, tuy nhiên nàng đã đáp ứng người ta, thôi thì cứ chờ vậy.

——— ————————-

Cách phòng nàng chừng mười bước có một mảnh rừng liễu rủ nên thơ vô cùng, chiều về, không hiểu nàng nghĩ gì mà lững thững tản bộ đến đó.

Khi nàng chuẩn bị trở về, đột nhiên phát hiện trong góc khuất âm u của rừng liễu ẩn hiện một căn nhà gỗ nhỏ.

Từng bước đến gần, phát hiện cửa hơi he hé, nàng tò mò đẩy cửa vào.

Đây là một gian phòng vô cùng đơn sơ giản dị, trong phòng có một chiếc bàn gỗ hình tròn, trên bàn bày la liệt các đĩa màu (vẽ), bên phải ngoài một chiếc giường cũ thì không còn gì khác nữa.

Trong góc phòng bên phải là một đống đá nho nhỏ, nàng đến gần nhìn mới thấy những viên đá này đều có hình vẽ tô màu rực rỡ ở trên.

Lại là vẽ lên tảng đá.

Làm nàng nghĩ tới một người.

Đúng vậy, người có thể vẽ lên tảng đá những hình thù mà người khác khó có thể phân biệt được, trừ “Tiểu Lạc Lạc”, còn ai vào đây nữa?

- “Nương tử, sao nàng lại vào đây?!” – câu hỏi đầy vẻ kinh ngạc, mà người hỏi cũng đã bất động thanh sắc xuất hiện sau lưng nàng.

Hắn cứ nghĩ kẻ nào lớn mật xâm nhập phòng làm việc của hắn, hóa ra lại là nàng.

Vốn dĩ hắn cũng tính dắt nàng đến đây chiêm ngưỡng các “tác phẩm” của hắn, không ngờ nàng đã sớm xuất hiện ở đây rồi.

- “Nơi này… là phòng của ngươi?”

Nam nhân có vẻ ngoài mê đảo chúng sinh này võ công hơn hẳn nàng, điều này từ lâu nàng đã nhận thức được, nên đối với việc hắn xuất hiện mà nàng không hề cảm giác được cũng không cảm thấy lạ lẫm nữa.

- “Không, nơi này là chỗ để ta cất các thành phẩm của mình.”

Nàng nghiêng đầu, chống lại cặp mắt đen láy mang ý cười kia, bất ngờ hỏi: “Ngươi thích vẽ lên tảng đá như vậy, sao không lấy tên là “tảng đá” luôn đi?”

Câu hỏi của nàng làm nội tâm hắn gợn sóng, hắn chú mục vào đôi mắt đang nhìn chằm chằm của nàng, đáy mắt hắn lóe lên chút ánh sáng khác thường rồi lại trở về như cũ.

Khóe miệng khẽ cười, khoảnh khắc thất thần vừa rồi của hắn rất nhanh, căn bản nàng sẽ không nhận ra.

- “Gọi “tảng đá” có vẻ khó nghe, ta thích nương tử gọi ta là “Tiểu Lạc Lạc” à.”

Hơi chun mũi, hắn làm mặt ngây ngô, cười. “Ta vẫn muốn tìm dịp thích hợp dẫn nàng đến đây xem các tác phẩm bảo bối của ta, không ngờ nương tử đã phát hiện ra trước rồi. Thế nào, thế nào? Ta vẽ rất tuyệt đúng không? Mỗi dao mỗi nét trên các tảng đá này đều là tâm huyết của ta đó, ta rất ít chia sẻ với ai, đương nhiên nương tử của ta là ngoại lệ đó.”

Vẻ mặt của hắn giống như đứa bé làm được việc tốt đang háo hức chờ người khác khen tặng vậy.

Đông Linh Nhi chỉ có thể gượng cười, chậm rãi phun ra vài chữ. “A… ờ… không sai.”

- “Ta biết mà, nương tử chắc chắn sẽ thưởng thức tác phẩm của ta, cũng như Lục tiểu tử…”

Hắn lẩm bẩm vài tiếng, lại gần nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đến xem tảng đá ở phía trên.

- “Nương tử, nàng xem, đây là hình vẽ mà ta mất công vẽ lâu nhất đó! Nàng xem nè, hình vẽ này có phải giống y như thật hay không?”

Nàng cẩn thận nhìn kỹ hình vẽ, vừa có chân, lại có mỏ, có lẽ là một con chim?!

Nàng không nói cụ thể. “Con chim giống thật nha.”

- “Đúng rồi! Nàng xem, bộ dáng oai hùng này, một con ưng tầm thường sao có thể sánh được với nó?”

Hóa ra là một con diều hâu! Đông Linh Nhi bừng tỉnh đại ngộ.

- “Sao ngươi thích vẽ lên tảng đá vậy?” – nàng tò mò nhất là chuyện này đó.

- “Thích là thích thôi!” – hắn thưởng thức những tảng đá của chính mình. “Ta nghĩ, khi nhìn thấy một vật gì cũng không muốn quên đi, mới đem nó vẽ lên tảng đá, để hình ảnh đó vĩnh viễn có thể lưu lại. Lúc trước ta thường vẽ tranh sơn dầu, sau này ta mới phát hiện ra, so với tranh sơn dầu thì đá dễ kiếm hơn, lại có ở khắp nơi, tùy tùy tiện tiện cũng có thể vẽ được.”

Hắn cầm lên tảng đá ở trên cùng, dùng tay áo nhẹ nhàng lau sạch bụi.

Nàng hơi hơi nhìn tảng đá vừa được hắn chăm sóc đó.

Tảng đá vẽ lên hình một cô gái mặc y sam màu tím, duy chỉ có gương mặt nhìn không rõ.

- “Ai vậy?”

- “Một người rất quan trọng của ta.” – Sau khi lau sạch sẽ, hắn lại lần nữa để nó vào chỗ cũ, nhìn nàng cười. “Cũng là người mà ta từng quý trọng nhất.”

Không hiểu sao nụ cười này của hắn làm lòng nàng có điểm không thoải mái, như có con gì gặm nhấm chỗ bị thương, làm tim nàng hơi nhoi nhói, mà ngực cũng thấy buồn buồn.

Người con gái đó… có khi nào là người trong lòng của hắn không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play