Tàng Truy Dương giận dữ, xoay người, lao về phía Tô Phong, Mộc Linh Kiếm rơi vào trong tay, một đường kiếm cương bắn ra chém thẳng vào người Tô Phong.
Tô Phong thấy vậy, liền kết "Băng ấn" đẩy về phía Tàng Truy Dương chăn lại một kiếm kia.
Tàng Truy Dương vừa chém xuống một kiếm, đột nhiên cảm thấy từng trận cương phong sau lưng, lạnh thấu xương, bàn tay băng kia vẫn đang ầm ầm đập xuống, Tàng Truy Dương giật mình, cuối cùng hiểu ra mình vừa mắc một sai lầm lớn.
Vốn dĩ Tàng Truy Dương muốn đột phá phòng thủ của Tô Phong, nhiều nhất ba kiếm Tô Phong sẽ phải rút lui. Nhưng bây giờ trong động vẫn còn một ma tu tu vi không hề thua kém hắn, hắn căn bản không có cơ hội chém cho Tô Phong một kiếm.
Bây giờ hắn chém Tô Phong thì bàn tay băng của ma tu Tà Băng Tông lại đang xuất hiện sau lưng hắn.
Đòn công kích của Ma tu Tà Băng Tông uy lực lớn hơn công kích của Tô Phong rất nhiều, Tàng Truy Dương sao có thể không giật mình được?
Mộc Linh Kiếm kiếm cương bất ngờ bạo trướng, Tàng Truy Dương lật tay chém mạnh một kiếm về phía sau, kiếm cương dài mấy chục trượng cắt bàn tay băng thành hai nửa, nhưng hai nửa của bàn tay băng vẫn như cũ, lao thẳng về phía trước, một trái một phải đập vào đầu vai Tàng Truy Dương.
Phụt...
Tàng Truy Dương phun ra một ngụm máu tươi, bị ma tu Tà Băng Tông đánh trúng, ầm một tiếng, Tàng Truy Dương bay thẳng vào bức tường băng, một trận băng nứt đá lở, thân thể Tàng Truy Dương cùng vô số băng rơi xuống đất, lại một ngụm máu tươi nữa phun ra, có vẻ hắn bị thương không nhẹ.
Bàn tay băng bị cắt thành hai nửa của Ma tu Tà Băng Tông, sau khi đánh trúng Tàng Truy Dương, không ngưng tụ nữa mà hóa thành vô số đường hàn khí, tan biến, nhưng hai tay của Ma tu Tà Băng Tông lại kết ấn, vô số hàn khí chảy ra từ chiếc giường băng, đi qua cỗ quan tài băng và thân thể băng của hắn, hội nhập vào hai bàn tay, một chưởng xuất ra, lại một bàn tay băng khổng lồ nữa xuất hiện, đập xuống Tàng Truy Dương lúc này còn đang bò lóp ngóp trên mặt đất.
Tàng Truy Dương đập mạnh tay xuống đất, bay người sang một bên, ầm... một tiếng lớn, nơi mà hắn vừa nằm lúc nãy, bị bàn tay băng của ma tu Tà Băng Tông đập ra một vết bàn tay sâu chừng mấy thước.
"Họ Tàng, ta gặp kẻ nào giết kẻ đó, đi chết đi..."
Ma tu Tà Băng Tông rống lên một tiếng, biến quyền thành chưởng, hai tay tiếp tục tấn công Tàng Truy Dương.
Bàn tay băng một phân thành hai, hóa thành hai bàn tay băng khổng lồ, đuổi theo đập Tàng Truy Dương, hai tay đồng thời xuất kích, khiến Tàng Truy Dương không chạy đâu cho thoát.
Mặc dù Tàng Truy Dương vì công kích mình mà mới bị một chưởng của ma tu Tà Băng Tông đánh trúng, nhưng biểu hiện của hắn đúng là khiến người ta thất vọng. Tô Phong ngồi nhìn trận đấu, hai mày nhíu chặt, hắn cứ tưởng thực lực hai bên tương đương, chắc chắn phải là kết cục hai bên cùng bại, như vậy hắn mới có thể ngư ông đắc lợi được.
Nhưng bây giờ xem ra Tàng Truy Dương bị thương khá nặng còn ma tu Tà Băng Tông chẳng hề hấn gì, nếu như Tàng Truy Dương cứ thế mà chết, Tô Phong không chắc mình có thể giết được Ma tu Tà Băng Tông, bởi vậy, hắn có chút thất vọng.
Nhưng, thất vọng thì cứ thất vọng, Tô Phong hoàn toàn không hề có ý muốn giúp đỡ, nếu như hắn lao lên, Tàng Truy Dương tranh thủ thời cơ bỏ chạy ra khỏi sơn động, như vậy tình huống sẽ đảo ngược, chuyển thành Tàng Truy Dương nhìn Tô Phong và ma tu Tà Băng Tông chiến đấu.
Thấy hai bàn tay băng đánh tới cùng một lúc, Tàng Truy Dương không còn nơi nào để chạy, ném Mộc Linh Kiếm ra, Mộc Linh Kiếm hóa thành một đường thanh quang, từ đỉnh thiên linh cái đâm vào trong cơ thể Tàng Truy Dương.
Tàng Truy Dương hai mắt trợn tròn, khí thế đại trướng, thét:
"Pháp bảo hóa hình, mộc linh phụ thân..."
Vù... vù...
Hai đường quyền cương và băng quyền chạm vào nhau, hai tiếng nổ lớn, băng quyền vỡ tan, quyền cương cũng yếu đi không ít, quay trở lại thân thể Tàng Truy Dương.
"Ngũ Linh Phụ Thể Thuật..."
Thấy khí thế của Tàng Truy Dương đột nhiên tăng mạnh, Tô Phong và ma tu Tà Băng Tông đều ngạc nhiên, cùng thốt lên.
Ngũ Linh Phụ Thể Thuật là pháp thuật vô cùng lợi hại của Tàng gia, có thể gọi là yêu nghiệt, pháp quyết Tàng gia bắt nguồn từ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ngũ linh, gọi là Ngũ Linh Ngự Thiên Quyết, tất cả công pháp, pháp quyết đều không thể rời được kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ngũ linh, pháp bảo cũng vậy, mỗi loại pháp bảo đều có một thuộc tính trong ngũ linh.
Lúc tu sĩ gặp nạn, pháp bảo có kim, mộc, thủy, hỏa, thổ phụ linh vào thân thể. Là loại linh hệ năng lượng nào, biến hóa ra sao, phụ thuộc vào thân thể tu sĩ, cái giá phải trả là tiêu hao pháp bảo, đổi lại tu vi tạm thời nâng cao.
Luyện chế pháp bảo rất khó, không phải bất đắc dĩ, tu sĩ Tàng gia không bao giờ sử dụng Ngũ Linh Phụ Thể Thuật!
Mộc Linh Kiếm của Tàng Truy Dương chính là pháp bảo hệ mộc, bởi vậy, hóa thành năng lượng hệ mộc, nhập vào thân thể Tàng Truy Dương, tác dụng gần giống với giáng linh phù phụ thể.
Tàng Truy Dương chỉ là mộc linh phụ thể, hơn nữa, pháp bảo của hắn chỉ là pháp bảo phổ thông, nếu như Ngũ Linh Phụ Thể Thuật được luyện đến cảnh giới viên mãn, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ngũ linh toàn bộ phụ thể, sẽ là một sự tồn tại vô cùng biến thái.
Tàng Truy Dương thi triển Ngũ Linh Phụ Thể Thuật, thực lực được nâng cao không ít. Hai đường quyền cương đánh ra đánh tan hai bàn tay băng của Ma tu Tà Băng Tông.
Trong nháy mắt, một bàn tay băng được kết bởi pháp lực, to gần một trượng, đánh đến Tàng Truy Dương, tiếp sau đó... Theo sự biến hóa chưởng ấn của Ma tu Tà Băng Tông, bàn tay băng thứ hai lại sinh ra từ trong không khí, một quyền đánh đến.
Chỉ thấy Ma tu Tà Băng Tông ngồi thẳng trong quan tài, hàn khí không ngừng trào ra từ chiếc giường băng bên dưới, truyền vào thân thể hắn, theo sự biến hóa chưởng ấn của Tà Băng Tông, đại pháp lực ngưng kết thành băng quyền, không ngừng tấn công Tàng Truy Dương.
Bàn tay băng thứ nhất vừa xuất hiện, bàn tay băng thứ hai đã lại sản sinh, bàn tay băng thứ nhất tấn công trực diện Tàng Truy Dương, lúc này trong không khí đã có tất cả năm sáu bàn tay băng, mỗi cái to hơn một trượng, thi nhau đánh về phía Tàng Truy Dương, gần như chiếm trọn không gian động sảnh.
Nhìn những bàn tay băng khổng lồ, Cổ Thần thầm giật mình, nếu như lúc nãy Ma tu Tà Băng Tông cũng sử dụng chiêu này, cho dù có dùng Tam Tuyệt đại trận, e rằng bản thân hắn cũng không thể chống đỡ nổi. Xem ra đây là tuyệt chiêu của Ma tu Tà Băng Tông, không dễ gì lấy ra sử dụng.
Mối hận của ma tu Tà Băng Tông với Tàng gia thực sự quá lớn, thấy Tàng Truy Dương đánh vỡ hai bàn tay băng kết bởi pháp lực của mình, lập tức sử dụng tuyệt chiêu: Băng Chấn Thiên Địa.
Nếu như ở thời kì toàn thịnh, sử dụng chiêu Băng Chấn Thiên Địa này, trong nháy mắt có thể đánh ra hàng trăm đường băng quyền, phủ kín phạm vi một trăm trượng vuông. Dưới uy lực của Băng Chấn Thiên Địa, trong phạm vi một trăm trượng vuông, không một vật phẩm gì không bị băng quyền làm cho vỡ vụn.
Bây giờ, Ma tu Tà Băng Tông bị pháp bảo "Ngũ Linh Phân Thần Chùy" khống chế, pháp lực đều bị Ngũ Linh Phân Thần Chùy ngăn chặn, phải mượn một nơi lạnh lẽo như thế này mới có thể trấn áp sự khống chế của Ngũ Linh Phân Thần Chùy, bảo toàn tính mạng. Thực lực vận dụng không bằng một phần thời kì toàn thịnh, sử dụng chiêu Băng Chấn Thiên Địa, cũng chỉ có thể đánh ra năm sáu băng quyền.
Nhìn năm sáu đường băng quyền, Tàng Truy Dương không lộ ra nửa phần sợ hãi, thanh mang đột nhiên lóe sáng toàn thân, hai tay nắm chặt, vô số thanh mang hội tụ lại ở hai bàn tay, phát ra quang mang chói mắt, như hai quả cầu ánh sáng.
"Thanh Giao Quyền..."
Tàng Truy Dương quát lớn, đánh ra một đòn, một đường quyền cương thanh sắc bắn ra nhanh như chớp, lao thẳng vào băng quyền.
Một tiếng rống lên vang lên trong động sảnh, bên trong đường quyền cương thanh sắc đó như có một con thanh giao đang không ngừng lồng lộn, con thanh giao dài gần mười trượng, ngẩng đầu rống vang. Khoảnh khắc quyền cương và băng quyền chạm vào nhau, con thanh giao trong quyền cương há miệng, cắn chặt băng quyền, thân thể vừa quấn vừa vặn, bóp vỡ tan băng quyền...
Rầm....
Cả hai cùng trúng quyền của nhau, mỗi người lùi xa năm trượng. Thấy Ma tu Tà Băng Tông bị bắn ra khỏi băng quan, Tô Phong đại hỉ lập tức sử dụng "Băng Ảnh thân pháp", chạy tới gần băng quan thu vào Càn Khôn Trạc. Sau đó dùng hết sức lực lao ra ngoài.
Ma tu Tà Băng Tông lóp ngóp bò lên từ đống băng vụn, miệng đầy máu, rõ ràng bị thương không nhẹ, nhưng vừa thấy cỗ quan tài băng bị phá vỡ, Ma tu Tà Băng Tông lập tức lộ vẻ hoảng hốt, rít lên một tiếng giận dữ, nói:
"Quan tài trường sinh của ta..."
"Quan tài trường sinh?"
Tô Phong vừa chạy ra vừa nói vọng lại:
"Từ giờ nó là của ta! Cảm ơn nhé ta đi trước".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT