"Ta thật sự không muốn ăn, ngươi liền . . . . . ." Lời Thạch Mặc còn chưa dứt, bỗng dưng mắt liền trợn to, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin!

Huyễn nhi cảm giác Thạch Mặc kinh ngạc, quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy tướng mạo chủ tử đã khôi phục như cũ, sắc mặt không phải rất tốt đi vào.

"Chủ tử." Huyễn nhi cung kính hành lễ, đứng ở một bên.

"Ừ, đi xuống đi."

Mị Ngạn Nhi đuổi Huyễn Nhi xong, ánh mắt cũng một mực đặt ở trên người Thạch Mặc, nàng cảm thấy thần sắc của Thạch Mặc thập phần quái dị, mang theo hương vị sợ hãi nào đó.

"Ngươi, ngươi là ai? Làm sao ngươi lại ở chỗ này?" Thạch Mặc tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân mà rống to, ngón tay có chút run rẩy chỉ vào Mị Ngạn nhi.

". . . . . . Thạch Mặc, Nhan Mị Nhi chỉ là tên giả của ta, ta vốn tên là Mị Ngạn Nhi, tiểu vương gia Thương Vương Phủ." Nghe được câu hỏi của Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi mới nhớ tới hình dạng của mình đã khôi phục lại như cũ, hơn nữa thân phận của mình hắn cái gì cũng không biết, nghĩ nghĩ cũng hiểu được không có gì phải giấu diếm, liền ăn ngay nói thật, giới thiệu đơn giản một chút về mình.

"…" Lúc này biểu tình của Thạch Mặc tuyệt đối đặc sắc, liên tiếp mấy lần, làm cho Mị Ngạn Nhi nhìn thấy mà mày nhíu lại càng ngày càng gấp… Cuối cùng tựa hồ cảm giác biểu tình của Thạch Mặc có chút không đúng, vừa mới bắt đầu kinh ngạc không giống như thấy người xa lạ, về sau dường như trong kinh hoảng tựa hồ còn mang theo hương vị oán hận, làm cho nàng có chút kinh hãi, mà bây giờ tựa hồ còn mang theo chút ý cười chế giễu…

"Ha ha ha ha, Nhan Mị Nhi, Mị Ngạn Nhi…Tiểu vương gia… Nguyên lai, hết thảy đều là gạt người…" Thạch Mặc thì thào tự nói, phát hiện mình thật sự có chút đáng thương…

Đêm đó, hắn sửa sang lại gian phòng, đem đồ vô dụng cầm lấy rồi đi vào trong ngõ hẻm ném đi, không phải đã khuya nhưng sắc trời cũng đã tối xuống, hắn vừa ném hết đồ, đang muốn về nhà thì lại thấy một bóng người theo nóc nhà mà bay xuống....

Hắn còn chưa kịp kinh hô, cũng không kịp chạy trốn thì bóng dáng vừa phi thân xuống kia đã đứng ở trước mặt hắn, trong đêm tối gương mặt tà mị càng tăng thêm vẻ tà tứ, giống như một cái đầm nước sâu màu đen không thấy đáy, làm cho người ta mê huyễn…

Chính là, lúc hắn còn đang kinh ngạc thì nàng lại mang theo tiếu dung tà tứ kéo đến trước mặt hắn… Sau đó hết thảy tựa như một cơn ác mộng, hắn lớn tiếng kêu cứu nhưng lại bị điểm á huyệt (huyệt câm), hắn muốn giãy dụa thì lại bị quần áo trói buộc tay chân, sau khi nghe thấy thanh âm xé rách quần áo, một hồi long trời lở đất, hắn liền nằm trên mặt đất lạnh như băng, mùi hôi khó ngửi, địa phương dơ bẩn, mang theo dục vọng cưỡng bức, làm cho hắn khó chịu muốn nôn mửa…

Vẫn còn nhớ rõ, một khắc kia khi hắn mất đi trinh tiết, hắn đã xấu hổ và giận dữ mà muốn đi tự sát, lại cuối cùng vì chấp niệm ấu đệ trong nhà, cũng liền kiên cường mà sống… Sau đó không biết đã trôi qua bao lâu, hắn chỉ nhớ rõ chính mình bất tỉnh rồi lại bất tỉnh… Mà cái kia gương mặt tà mị vẫn một mực xuất hiện trước mặt hắn, trên mặt hiện ra màu đỏ không bình thường, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng khiếp người, khiến người khác không khỏi tuyệt vọng.

Đúng vậy a, lúc ấy cảm giác của hắn chính là tuyệt vọng, loại bi ai sâu không thấy đáy, cho hắn cảm giác cái gì cũng nhìn không tới rồi, nơi thiên địa không gian này chỉ còn lại mình hắn, cô đơn… bi ai… tịch mịch… tuyệt vọng…

Từ nhỏ, phụ mẫu liền lần lượt qua đời, lưu lại hắn – một hài tử vừa có chút hiểu biết cùng một đệ đệ còn đang ngây ngốc, vội vã kiếm sống, hắn gánh một nhà hai người, vất vả gian khổ không coi vào đâu, tối trọng yếu nhất chính là làm cho đệ đệ lớn lên... Thế nhưng, vì sao trời cao không thể chiếu cố hắn nhiều hơn một chút, đệ đệ hắn tuy vẫn lớn lên nhưng con mắt lại nhìn không thấy gì, khiến người khác không khỏi không quan tâm, mà hắn hiện tại lại xãy ra chuyện như vậy, hắn mộng tưởng bình thường tựa hồ cũng rất khó thực hiện…

Bối rối, thậm chí liền một lần cuối cùng cũng không dám xem, thời điểm hắn tỉnh lại lần nữa thì phát hiện người kia tựa hồ đang ghé vào người hắn mà ngủ, hắn thậm chí ngừng lại hô hấp, nhẹ nhàng đem người kia đẩy khỏi người mình, hai tay bị quần áo trói buộc bởi vì một đêm giãy dụa cũng đã buông lỏng, sau khi xác định mình có thể đứng dậy, hắn liền thừa dịp trời còn chưa sáng mà thoát khỏi địa phương này...

Hắn không dám đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào, đệ đệ bởi vì con mắt nhìn không tới nên cũng không biết hắn xãy ra chuyện gì , cho nên chuyện tình hắn thân bị hủy hoại cứ như vậy mà giấu ở đáy lòng, đã trở thành hồi ức hắn không muốn nhớ lại nhất.

Sau đó, hắn lại gặp hình tượng Nhan Mị Nhi mà Mị Ngạn Nhi dịch dung xuất hiện ở trước mặt hắn… Lúc ấy hắn cũng chưa nghĩ gì nhiều, chỉ là về sau lại bị nàng mang theo khí tức vô lại cùng cường thế hấp dẫn, nàng rất mâu thuẫn, tựa hồ bề ngoài thoải mái lại ẩn núp một người khác âm trầm nhìn không thấu, vô lại tùy ý dường như chỉ xem là trò chơi, làm cho người ta không dám tiếp cận quá mức, cho nên, hắn lựa chọn trốn tránh, tận lực không cùng nàng tiếp xúc, nhưng mà phòng ở như vậy nhỏ thì làm sao có khả năng không tiếp xúc.

Càng muốn trốn tránh thì càng hãm sâu, hắn chú ý bảo vệ lòng mình nhưng lại như cũ kìm lòng không được mà rơi vào tay giặc rồi, chỉ là, dù cho thích nữ nhân này, hắn vẫn như cũ tinh tường hiểu rõ, đây không phải là thứ mình có thể truy cầu...

Có thể để ở trong lòng yêu mến, thời điểm nàng có thể nguyện ý ở đây thì cho nàng một chỗ an thân, cũng có thể đem nàng coi như một bằng hữu thông thường, nhưng lại không thể để cho nàng biết rõ hắn yêu mến nàng, hắn không xứng, cũng không thể...

Đoạn thời gian cùng nàng ở chung kia là một quãng thời gian ngọt ngào nhưng lại thống khổ, bởi vì mỗi lần cảm nhận được khí tức của nàng, hắn lại cảm thấy ngọt ngào đồng thời liền lại nghĩ đến cái đêm đó khuất nhục đầy kinh khủng, nghĩ đến khuôn mặt tà mị kia...

Rồi sau đó chuyện xảy ra, làm cho hắn trở tay không kịp, nàng thổ lộ, ôm ấp của nàng đó là một cái huyễn mộng làm cho người khác mê luyến, hắn kìm lòng không được liền lâm vào, mang theo tâm tình bất cứ lúc nào đều có thể tỉnh mộng.

Nhưng là, thời điểm tâm hắn còn chưa lắng đọng xuống thì nàng đã bị quan sai mang đi, hắn kinh hoảng bất lực, suy nghĩ mình có thể nghĩ tất cả biện pháp, cuối cùng nguyện ý dùng chính mình làm điều kiện trao đổi.

Đó là một loại tâm tình bị phá hỏng, hắn nghĩ có thể dùng thân thể dơ bẩn của chính mình mà đổi lấy sự tự do của nàng, vậy liền đổi a, đệ đệ đã lớn, còn có Mộc tỷ có thể chiếu cố hắn, hắn đã không còn tâm nguyện gì, sau đó hắn mặc vào giá y, trở thành tân lang của người khác.

Đêm đó, hắn ngồi trên hỉ giường, đã sớm ngầm hạ quyết định, tuy hắn có thể gả cho Đặng phúc, nhưng hắn lại không nghĩ sẽ lừa gạt Đặng phúc đến mức này, thân thể của hắn đã sớm không sạch sẽ, hắn là không xứng làm tân lang của người khác, hắn một mực nghĩ, chỉ cần Đặng Phúc đến, sẽ đem hết thảy đều nói rõ ràng, muốn chém giết muốn róc thịt muốn đánh, cũng đều tùy tiện…

Chỉ là, Đặng Phúc còn chưa tới, hắn liền đã thấy được nàng, nữ nhân mang theo vẻ mặt tức giận mà đến, loại tức giận hiếm thấy này làm cho người ta sợ hãi không thôi, bất quá điều làm hắn khổ sở nhất chính là câu kia từ nay về sau sẽ không còn liên quan, đều không còn liên quan… Có lẽ, đây là kết quả tốt nhất rồi, nhìn bóng lưng của nàng biến mất trong tầm mắt mình, hắn thậm chí còn cao hứng, hắn rốt cục cũng không cần nói cho nàng biết, hắn là cỡ nào dơ bẩn, không cần đem bí mật nơi đáy lòng mình nói cho nữ nhân mà hắn hâm mộ, sẽ không đối mặt loại khó coi cùng tuyệt vọng, hơn nữa, hắn cũng đã cứu nàng ra, vậy là đủ.

Sau đó, Đặng Phúc tiến đến, hắn thẳng thắn hết thảy, lại sau đó chính mình bị đánh bị chửi, bị trói đưa đi diễu hành, khuất nhục dần dần bị tuyệt vọng thay thế, hắn nghĩ, chết như vậy cũng tốt, lại không nghĩ rằng, ngay tại lúc này lại nhìn thấy nàng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play