Đỗ Dự đại chiến may mắn thắng lợi, tìm sống trong chết nên không ngừng thở dốc sung sướng nào ngờ nghe thấy tiếng cười nhạo bên cạnh. Điều này làm Đỗ Dự vội vã nhảy dựng lên, tay cầm đại đao nhuốm máu, lạnh lùng nói: "Ai?"

Nếu là bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau thì thảm rồi. Lúc này hắn chỉ còn 18 điểm sinh mạng không hơn lúc rắn hổ mang trọng thương là bao.

Một bóng hình xuất hiện trên tấm bia đá "Phái Hoa Sơn" cười ha ha: "Thú vị! Thú vị! Hai tên không biết võ công, đánh đến người chết ta sống còn dùng không ít tâm cơ, thú vị a." Trong tay hắn là một ni cô áo xanh thân hình nhỏ xinh.

Đỗ Dự thầm kêu khổ nhưng lại cố gắng mạnh miệng quát lớn: "Ngươi là ai?"

"Tên của đại gia ta sao?" Bóng hình kia nhảy ngay từ bia đá cao hơn 10 mét xuống, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Đỗ Dự.

Đỗ Dự không khỏi lạnh gan. Nhảy từ độ cao như vậy xuống mà nhẹ nhàng tiếp đất hơn nữa còn xách theo một ni cô nữa. Khinh công như vậy quá khủng bố đi! Công phu của người này chắc chắn trên Lục Hầu!

Hắn ngấm ngầm quan sát đối phương, người này gương mặt rất bình thường nhưng mắt thỉnh thoảng lóe tia tinh anh, cơ thịt mạnh mẽ, bước đi thoăn thoắt như báo, nhất định là cao thủ hạng nhất trên giang hồ.

"Đại gia đã nhìn ngươi đánh cả nửa buổi rồi, cảm thấy ngươi thuận mắt nên nói cho ngươi biết. Đại gia đây là Điền Bá Quang, được nhân sĩ giang hồ tặng ngoại hiệu vạn lý độc hành." Điền Bá Quang tùy tiện nói.

Điền Bá Quang? Là đại dâm tặc trong tiếu ngạo giang hồ a! Vậy nữ ni trong tay hắn hẳn là Nghi Lâm phái Hằng Sơn.

Đỗ Dự ngẩng đầu lên nhìn, Nghi Lâm quả nhiên là tiểu mỹ nhân thanh lệ như tiên. Dù cho không biết là bị điểm huyệt hay trúng mê hương mà hôn mê bất tỉnh nhưng mi mục thanh tú như nước, lại thêm tia linh khí như tiên nữ. Dù cho trên đầu không chút tóc xanh nhưng vẫn không chút nào ảnh hưởng đến dung nhan mỹ lệ của nàng. Trong tay Điền Bá Quang, lông mi thon dài của nàng khẽ run rẩy, rõ ràng dù trong cơn mê nàng vẫn vô cùng sợ hãi, môi đào nhỏ nhắn khẽ nỉ non, không biết có phải đang tụng kinh cầu khấn bồ tát trong mộng không nữa, quả thật là càng thấy càng thương.

Điền Bá Quang thấy Đỗ Dự ngây ngốc nhìn Nghi Lâm, không những không chút tức giận mà còn ha ha cười lớn, giống như người khoe khoang rượu ngon, chữ viết của bản thân nói: "Tiểu tử ngươi cũng có mắt nhìn đấy! Chuyến đi Hành Sơn của đại gia ta thật không dễ, để bắt được cô gái non này suýt nữa thì bị bà già Định Nhàn đuổi kịp. Như nào, cô nàng này quá ngon đúng không?"

Đỗ Dự đờ đẫn gật đầu, đột nhiên hai mắt hắn sáng ngời. Chính mình nếu như đã mang khí tượng lang cố quyến cuồng, không thể ở phe chính phái võ lâm, thậm chí bị ngụy quân tử Nhạc Bất Quần kêu đánh kêu giết thì sao không vào phe phản diện chứ? Phải biết chuyện nào cũng có lợi có hại. Tái Ông mất ngựa chắc gì đã không phải phúc? Khí tượng lang cố quyến cuồng làm độ hảo cảm của nhân sĩ chính phái với mình -20, mà nhân sĩ tà phái với mình lại là +20 a! Đây hẳn là lý do Điền Bá Quang chịu nói chuyện với mình, còn cảm thấy bản thân hợp ý. Manh mối nhiệm vụ đầu tiên và thứ hai của mình là bái sư và tán gái của mình chính nằm trên người Điền Bá Quang và Nghi Lâm!

Đỗ Dự một khi đã nghĩ ra điều này thì như người chết đuối vớ được cọc, sao có thể không ôm chặt chứ!

Hắn ổn định lại tinh thần đang kinh hoảng, hắc hắc khẽ cười làm ra điệu bộ bỉ ổi bình luận: "Điền huynh, thật không dám giấu, huynh đệ ta là người cùng nghề a!"

Điền Bá Quang ha ha cười lớn: "Tặc hành thập dặm, khí phiêu bát hương. Ta vừa nhìn tiểu tử ngươi tuy không công phu lại nhất định không phải người tốt! Ngươi nói thật xem nào, đã hại trinh tiết bao nhiêu cô nàng rồi?"

Đỗ Dự khẽ cười khổ, chính mình trước kia cả ngày si mê trên mạng, họa may có xem jav mà thôi… Nhưng rõ ràng Điền Bá Quang đang khảo nghiệm hắn nên hắn chỉ đành cắn răng nói: "A, khẩu vị tiểu đệ rất đặc biệt, không thích xử nữ chỉ thích nhân thê, đại ca chớ chê cười."

Ai ngờ hắn vừa nói câu này, Điền Bá Quang như Tây Môn Khánh thấy Phan Kim Liên, hai mắt tỏa sáng, nước miếng suýt thì rớt ra: "Ha ha ha! Lão ca ta ánh mắt không tệ! Tiểu tử ngươi chính là người đồng đạo với ta a! Vi huynh cũng không thích xử nữ, khóc khóc kêu kêu, không biết làm gì cả nào có chút thú vị chứ? Không bằng nhân thê a, cực phẩm, cực phẩm!"

Bàn tay to lớn của hắn ập xuống bả vai Đỗ Dự, Đỗ Dự gương mặt đầy nhăn nhó, suýt thì bị vỗ đến nội thương nhưng là ban đầu Điền Bá Quang tự xưng đại gia, giờ đã chuyển sang xưng huynh gọi đệ, rõ ràng một câu vừa rồi của Đỗ Dự vô cùng hợp với khẩu vị hắn, như là chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Điền Bá Quang vung tay lên nói: "Đây là sơn môn của phía Hoa Sơn, ta nghe nói Nhạc lão nhi đang cử hành đại hội quan khí thu đệ tử nên đến xem náo nhiệt. Giờ đã gặp lão đệ ngươi thì cũng không cần đi xem náo nhiệt làm gì, nơi này không phải chỗ tốt để nói chuyện, chúng ta đi vào thành Lạc Dương đi, uống rượu một phen a! Ta lại mời ngươi đi Quần Ngọc viện dạo chơi, ha ha ha…"

Đỗ Dự một mặt cười khổ, chính mình si mê internet, lại mạc danh kỳ diệu bị dán mác phản phái, chỉ có thể đi cùng Điền Bá Quang, thật sự nếu phải đi Quần Ngọc viện cũng không thể từ chối.

Ba người một đường xuống núi, Điền Bá Quang không hổ danh hiệu vạn lý độc hành, tốc độ nhanh đến kinh người, vừa chạy đã thấy bóng hình mờ ảo, xách theo Nghi Lâm không tốn chút sức lực nào. Đỗ Dự toàn lực chạy theo cũng không kịp chỉ đành dồn dập gọi vị đại huynh này chậm lại.

Điền Bá Quang quay đầu không vui nói: "Huynh đệ, không phải ca ca trách ngươi nhưng ra ngoài giang hồ, sao không luyện khinh công chứ? Phải biết người như chúng ta, công phu quyền cước đao kiếm không tốt cũng không sao nhưng khinh công phải học tốt, đấy để giữ mạng đấy. Huynh đệ ngươi phải cố gắng luyện tập vào."

Đỗ Dự linh cơ khẽ động, như vậy sao không nhân cơ hội này bái sư học nghệ?

"Điền huynh, tiểu đệ quả thật cũng hổ thẹn không thôi. Nếu đã như vậy xin Điền huynh làm sư phụ, đồ đệ xin dập đầu bái sư a." Đỗ Dự vì mạng sống, ngay lập tức dập đầu.

Điền Bá Quang vội kéo lại Đỗ Dự, như cười như không nói: "Ngươi ta huynh đệ tuy hợp ý nhưng vi huynh độc lai độc vãng đã quen, không quen có người đi cùng. Lão đệ ngươi công phu lại kém, chẳng may đi thâu hương thiết ngọc bị phát hiện, bị người tóm thì chẳng phải vi huynh hại đệ rồi sao?"

Đỗ Dự biết đây là thời cơ then chốt bái sư nên cắn răng nói: "Điền huynh mau nói phải như nào thì huynh mới chịu truyền công phu cho đệ a?"

Điền Bá Quang gật đầu nói: "Nếu như hai huynh đệ ta đã hợp ý thì không cần bái sư. Vi huynh sẽ truyền thụ một tuyệt kỹ cho đệ nhưng nhiều nhất chỉ có thể dạy tầng 1, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở bản thân, như thế nào?"

Đỗ Dự biết đây là tác dụng của 20 điểm hảo cảm, tuy kỹ năng cấp 1 nhưng có còn hơn không, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Điền Bá Quang hắc hắc khẽ cười: "Vi huynh có hai bộ công phu, một là cuồng phong đao pháp, hai là khinh công vạn lý độc hành, đệ muốn học cái nào?"

Đỗ Dự không khỏi đắn đo, vừa rồi chiến đấu với rắn hổ mang, nếu có cuồng phong đao pháp lại thêm đại đao trong tay thì sẽ không đến mức lấy mạng đổi mạng nhưng nếu học đao pháp thì không học được khinh công vạn lý độc hành rồi. Hắn hơi chút suy nghĩ rồi trầm giọng nói: "Tiểu đệ nguyện ý học khinh công vạn lý độc hành!"

Đây là quyết sách trải qua mưu tính kỹ càng của Đỗ Dự, lúc này hắn mang khí tượng lang cố quyến cuồng, là thần khí kéo thù hận, chính phái nhất định không dung, Nhạc Bất Quần vừa thấy đã muốn giết, chắc hẳn nhân sĩ chính phái khác cũng như vậy. Từ Lục Hầu giết rắn hổ mang như giết gà mà xem, chính mình có học cuồng phong đao pháp cũng đừng hòng đối phó được cao thủ giang hồ hạng N.

Thiên hạ võ công, duy tốc bất phá, ba mươi sáu kế tẩu là thượng sách. Điền Bá Quang có danh là đại dâm tặc, bị cao thủ võ lâm có cả Nhạc Bất Quần vây bắt nhưng vẫn sống đến hiện tại, không phải dựa vào đao pháp mà là một thân khinh công vạn lý độc hành của hắn a.

Hai người vừa đi đường, Điền Bá Quang vừa tiện tay truyền thụ kỹ xảo khinh công. Đỗ Dự không có chút cơ sở nào nên việc học vô cùng tốn sức, mấy lần Điền Bá Quang đều chán nản muốn bỏ. Cũng may Đỗ Dự làm người cơ trí, mấy lần kéo câu chuyện đến nữ nhân, hắn tuy không có kinh nghiệm thực chiến nhưng thắng ở xem nhiều jav, kinh nghiệm lý luận vô cùng phong phú, nói đến hứng trí bừng bừng, mặt mày hớn hở, miêu tả sống động như là từng có chiến tích huy hoàng vậy.

Điền Bá Quang nào ngờ đến lão đệ mới quen miệng đầy dâm tục này lại là gà non chưa từng sờ tay nữ nhân chứ? Càng nghe huyết mạch càng thịnh, thầm cho là đúng nên càng thêm chăm chú dạy khinh công. Nhưng là thiên phú võ học của Đỗ Dự thật quá kém, cuối cùng Điền Bá Quang đưa ra tám chữ tổng kết: "Xương cốt thanh kỳ, thiên phú dị bẩm". Đương nhiên nói trắng ra thì là thanh kỳ chỉ Đỗ Dự đã qua tuổi học võ, thiên phú dị bẩm là khác với người thường, quá ngốc, dạy như nào cũng không được.

Đỗ Dự chỉ đành cúi đầu xấu hổ không thôi, nào ngờ tình huống bản thân lại như này, coi như đi tong giấc mộng một đời đại hiệp của mình!

Cũng may tính cách hai người quá hợp, Điền Bá Quang tuy mắng to không ngừng nhưng vẫn an ủi Đỗ Dự: "Lão đệ ngươi đừng quá chán nản, trong võ lâm có rất nhiều kinh pháp, diệu dược thay đổi tư chất và gân cốt. Thiếu Lâm tự có dịch cân kinh, tẩy tủy kinh đều có thể thay đổi tư chất, hắc hắc, chỉ cần lão đệ cơ duyên xảo hợp…"

Đỗ Dự thầm nghĩ nói vậy bằng với không nói, nếu hắn có bản lĩnh lấy được dịch cân kinh thì còn cần theo đại dâm tặc học võ công sao?

Hai người cứ như vậy đi xuống Hoa Sơn, vào thành Lạc Dương. Thành Lạc Dương chính là thành lớn nhất con đường Nam Bắc, Điền Bá Quang cứ xách theo ni cô xinh đẹp rõ ràng không tiện. Nhưng là hắn có vô số biện pháp, hắn lấy ra một bộ tóc giả, cũng không biết là lấy từ tóc của vị tiểu thư nào đội lên đầu Nghi Lâm.

Đỗ Dự khẽ nhìn, Nghi Lâm sau khi đeo tóc giả liền như biến thành đại gia khuê tú, ánh triều hồng nơi má thêm vào mấy sợi tóc mai vương, không còn nết nghiêm túc giữ giới luật của ni cô mà tràn đầy ôn nhu. Nhất thời, Đỗ Dự quên cả Điền Bá Quang ở bên, mắt nhìn chằm chằm vào Nghi Lâm. Nghi Lâm tức giận hắn vô lễ nhưng là bị Điền Bá Quang điểm huyệt không thể động đậy, chỉ đành u oán trừng mắt nhìn hắn, quả thật hấp dẫn tột cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play