Lần đầu tiên chính thức hẹn hò, Thẩm Gia Hành mang theo Hạ Hành Thù đi vào quán bar nơi hai người lần đầu tiên gặp mặt .
Hạ Hành Thù là lần thứ hai đi vào nơi này, lần trước không có chú ý, lần này lúc đi vào cửa cũng cẩn thận nhìn ngó một tý , mới biết ở phía bên phải cánh cửa nơi khó chú ý có treo một tấm biển nhỏ , một khối mộc điêu rất bé, mặt trên có khắc bốn rồng bay phượng múa – phong hành vô lệ.
Đi vào bên trong, như trước là bầu không khí cùng tên này hoàn toàn không hợp, ngọn đèn u ám che dấu những thứ chân thực xung quanh, âm nhạc náo động mê huyễn vang vào màng tai mọi người , ánh đèn lờ mờ lấp lóe sáng chiếu rọi lên một đám người biểu tình khác nhau đang buông mình phóng túng thành đủ loại tư thế theo điệu nhạc ở trên sân khấu.
Thẩm Gia Hành lần này không có lựa chọn vị trí bên cạnh quầy bar , mà đi lên lầu hai , ở trên sô pha trong góc ngồi xuống, sau đó liền dị thường im lặng nhìn chăm chú cảnh tượng quần ma loạn vũ ( lũ quỷ múa loạn ) dưới lầu .
Hạ Hành Thù cũng lặng yên ngồi xuống, chờ nhân viên phục vụ buông hai chai bia xuống,thấy Thẩm Gia Hành vẫn không có động tác gì, vì thế bất động thanh sắc mà dịch đến gần bên chỗ cậu ngồi , vươn một tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cậu.
“Nơi này đối với em có ý nghĩa gì à ?”
Giống như lúc này mới chậm rãi hoàn hồn, Thẩm Gia Hành thu hồi tầm mắt, miễn cưỡng hướng Hạ Hành Thù cười nói:“Nơi này là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chẳng lẽ anh nhanh như vậy liền quên?”
“Anh đương nhiên không quên, nhưng đây không phải nguyên nhân chân chính.” Hạ Hành Thù tay dùng chút lực, đem thân mình Thẩm Gia Hành kéo lại gần, để đầu cậu dựa vào trên người mình “Em tính nói gì đó phải không ? Vậy nói đi, anh sẽ nghe.” Hiện tại Thẩm Gia Hành thoạt nhìn tựa như đêm đó giống nhau, bi thương mà yếu ớt, làm cho người ta không đành lòng buông tay.
Có lẽ là tâm tình cho phép, Thẩm Gia Hành không có cự tuyệt ôn nhu mà Hạ Hành Thù dành cho cậu , an thuận gối lên đầu vai anh, đây đúng là ủng hộ mà cậu cần vào tối nay.
“Ba năm trước đây, lần đầu tiên tôi … em đi vào quán bar này.” Thẩm Gia Hành đột nhiên cất tiếng, mà Hạ Hành Thù chỉ chậm rãi vỗ về lưng cậu , biểu đạt cổ vũ không tiếng động. Cậu tiếp tục nói:“Khi đó em mới vừa tốt nghiệp, tìm được công việc rồi vào công ty, vốn tính toán từ đó về sau sẽ nghiêm túc làm việc, hảo hảo tạo ra chút sự nghiệp…… Chỉ là có một ngày, hắn gọi điện thoại hẹn em ra ngoài,để cho em bồi hắn uống rượu — bởi vì hắn thất tình .”
Không cần phải nói rõ, Hạ Hành Thù cũng có thể đoán ra “Hắn” là chỉ ai.y
“Em tìm được hắn, hắn đã uống rất nhiều, em không cùng hắn uống, chỉ vẫn nhìn hắn, nghe hắn nói rất nhiều điều . Cuối cùng hắn uống say như chết, em liền đem hắn dẫn về nhà , sau đó lại ở trên đường loạn đi loạn dạo , kết quả đi tới nơi này.” Thẩm Gia Hành lại liếc nhìn dưới lầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại “Thật là kỳ quái, theo đạo lý mà nói, hắn bị bạn gái đá, thuyết minh cơ hội của em sẽ lớn hơn nữa , em nên cao hứng mới đúng , chỉ là khi đó em lại chỉ cảm thấy khổ sở. Hắn vì một đứa con gái, ở trước mặt em thương tâm như vậy, mà em phải nghe phải nhìn , phải hiểu hắn có bao nhiêu yêu người con gái kia. Em cũng thương hắn, sẽ không so đo hắn yêu người con gái kia bao nhiêu , nhiều hay ít , lại cái gì cũng không thể nói cho hắn. Khi đó em hỏi chính mình, chuyện trên thế giới này , vì cái gì phải biến thành bi ai như vậy?”
Thẩm Gia Hành nâng ngón tay chỉ đám người phía dưới “Sau đó, em liền biến thành giống như bọn họ, dù sao tiến tới cũng tốt, phóng đãng cũng tốt, đôi mắt hắn nhìn vĩnh viễn sẽ không là em, em đây cần gì phải làm cho bản thân ngay cả một chút vật chất khoái hoạt đều không chiếm được.” Sau khi nói xong, Thẩm Gia Hành ngồi thẳng dậy, đối diện Hạ Hành Thù nói:“Em mang anh tới chỗ này, bởi vì nơi này là nơi bắt đầu, mà em cũng lại ở trong này gặp anh . Từ chỗ nào bắt đầu , không bằng ngay tại chỗ này chấm dứt.”
Hạ Hành Thù cùng cậu đối diện thật lâu , sau đó nghiêng thân, gần như thành kính mà hôn lên trán cậu “Gia Gia, cám ơn em, cám ơn em nguyện ý nói cùng anh sự thật.”
Lông mi Thẩm Gia Hành run rẩy vài cái, đôi mắt cơ hồ nhắm lại, lại kiên trì không có nhắm chặt , lấy giọng như phát thệ mà nói :“Về sau, em không bao giờ tới nơi này một mình nữa , không bao giờ .” Lặng im một lát, đột nhiên lại đứng lên, lùi về phía sau một bước , ngẩng cằm lớn tiếng nói “Cho nên từ hôm nay trở đi, khi nào em gọi anh đi cùng em, anh nhất định phải gọi cái liền tới, thiếu một lần đều không được!”
Hạ Hành Thù mỉm cười cũng từ trên sô pha đứng lên, làm bộ một quý ông vươn tay hướng về phía cậu “Tẫn theo quân mệnh. Xin hỏi ngài đây hiện tại muốn làm chuyện gì ?”
Khóe miệng Thẩm Gia Hành chứa đầy ý cười, chọn mi hướng Hạ Hành Thù chớp mắt mấy cái, phóng ra dòng điện cao thế , nói :“Cùng em đi xuống khiêu vũ !”
Lôi kéo Hạ Hành Thù chui vào trong đám người , Thẩm Gia Hành tựa như một con yêu tinh nhanh nhẹn, nhịp nhàng lắc lư vòng eo theo tiết tấu, toàn thân tự nhiên mà bắn ra mị lực bốn phía, trong lơ đãng tản mát ra gợi cảm làm người ta mặt đỏ tim đập dồn dập . Khi ngoạn đến hưng phấn , một tay cậu ôm lấy cổ Hạ Hành Thù, vòng trên thân anh khiêu vũ điệu nhảy cực kì sát thân thể , đôi mắt chợt lóe không tránh mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hạ Hành Thù, nhiệt độ như là muốn đem Hạ Hành Thù thiêu cháy, mà Hạ Hành Thù thủy chung vẫn duy trì mỉm cười, tay vịn trụ eo nhỏ của cậu , mặc cậu phát huy. Nóng bỏng giữa hai người rất nhanh kéo được sự chú ý của mọi người xung quanh, mọi người dần dần dừng lại động tác, vây quanh ở bên người bọn họ để xem Thẩm Gia Hành biểu diễn, có người vỗ tay, có người huýt sáo, không khí quán bar toàn bộ đều bị đốt cháy tới tận đỉnh .
Rốt cục nhảy tới đã nghiền , Thẩm Gia Hành mới ló đầu chui vọt ra bên cạnh quán bar, hất hất tay ý bartender lấy ra một cốc bia lạnh , ừng ực ừng ực một hơi uống hết nửa cốc , lúc này mới vẫy vẫy mái tóc ẩm ướt mồ hôi rồi ngồi xuống ghế cao .
Hạ Hành Thù lúc này cũng đi ra, ở bên cạnh cậu ngồi xuống, vừa lấy tay nện nện chân vừa thở dài nói :“Ai, không được, già rồi nên chơi không được cái loại giải trí của giới trẻ này nha .”
Thẩm Gia Hành vốn đang uống bia, vừa nghe lời này suýt nữa sặc, buông cái chai xuống rồi nói:“Anh căn bản không hề động nha, rõ ràng chỉ có em nhảy , thế mà giờ lại ở đây giả bộ ông già .”
Hạ Hành Thù một tay gối lên quầy bar, nhìn sàn nhảy còn có vài đám người đang tùy ý phóng khoáng :“Bất quá không khí này anh không mấy thích ứng được, anh rất ít đến quán bar náo nhiệt như vậy.”
“Vậy lần trước vì sao anh lại tiến vào ? Là Alice ngẫu nhiên xông vào wonderland sao ?” Thẩm Gia Hành cảm thấy hứng thú hỏi han.
Hạ Hành Thù lấy tay xoa xoa đầu cậu “Nếu anh nói là vì cố ý muốn gặp em, em tin không ?”
Thẩm Gia Hành lập tức phát ra một tiếng ‘phì’ : “Đương nhiên không tin! Anh cho em là một cậu nam sinh ngây thơ sao .”
“A, vậy thì anh đành khai thật thôi, ngày đó có cậu bạn gọi anh tới đây , nói rằng ở đây có rất nhiều trai đẹp dễ nhìn , muốn anh tới ngắm thử .”
Thẩm Gia Hành lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi:“Vậy kết quả thì sao ? Cảm thấy có nhiều trai đẹp dễ nhìn hay không ?
“Kết quả?” Hạ Hành Thù giả hồi tưởng lại một chút, ý vị thâm trường nói “Kết quả, anh vừa đi vào cửa, còn chưa kịp nhìn có bao nhiêu người đẹp trai ở đây , liền liếc mắt một cái đã bị một nam yêu tinh vừa u buồn lại cao ngạo, hơn nữa xinh đẹp mê người hấp dẫn, còn có tâm trí đâu mà chú ý người khác.”
Thẩm Gia Hành biết anh đang nói mình, mặt không khỏi đỏ lên, quay đầu nhỏ giọng nói:“Phi, nguyên lai cũng là con sắc lang da mặt dày.”
Trừ bỏ Hạ Hành Thù, ai cũng không có chú ý tới, ở dưới ngọn đèn mờảo của quán bar, Thẩm Gia Hành cố ý quay mặt đi hướng khác, trừ bỏ hai mạt ửng đỏ trên má, còn hiện ra một nét cười yếu ớt khó có thể phát hiện.
Mà tươi cười kia, là hồn nhiên như vậy, mê người như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT