Sáng sớm, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ bằng gỗ chiếu vào trong phòng, đáng tiếc chỉ chiếu tới góc giường , chiếu không tới người còn chưa thanh tỉnh ở trên giường .

Bất quá theo thời gian trôi qua, nhiệt độ không khí dần dần kéo lên, Thẩm Gia Hành cũng vẫn là không chịu nổi, chậm rãi mở mắt.

Tuy rằng cũng chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng vẫn ngồi dậy, lại ở khi xoay thắt lưng suýt thì ngã ngược trở về giường , cuối cùng đành phải lấy tay chống lên trên giường để cho thân thể dần dần thích ứng.

Nghĩ đến tình sự tối hôm qua, cậu không khỏi rên rỉ một tiếng, đại khái là do ngày hôm qua cậu nói lời gây kích thích, biểu hiện của Hạ Hành Thù so với dĩ vãng đặc biệt nhiệt tình, kịch liệt triền miên mà lần nữa yêu cầu, ngay cả người thân kinh bách chiến như cậu cũng thiếu chút mở miệng cầu xin tha thứ. Bất quá, không chịu khuất phục thì phải trả giá là bản thân hiện tại bước đi cũng khó khăn.

Nhấc lên chăn lập tức xuống giường, tùy ý để ánh mặt trời sáng lạn chiếu ở trên người mình, mấy vết hồng rải rác quanh thân, tỏ rõ trình độ kịch liệt của chiến sự đêm qua.

Thẩm Gia Hành trước tiên ở trong phòng dạo qua một vòng, không có nhìn thấy bóng dáng Hạ Hành Thù, vì thế mới cầm lên một bộ quần áo tùy tiện mặc vào , rời khỏi phòng tìm người.

Bốn phía trong phòng cũng không có người, đi dọc theo bờ cát cũng không tìm được, mãi cho tới khi đi ra đại sảnh của làng du lịch, mới nhìn thấy Hạ Hành Thù từ nhà ăn đi ra.

“Anh đang làm gì thế ?” Thẩm Gia Hành đi lên trước , trên mặt không có khí sắc gì, đầu tiên là do thân thể không khoẻ, thứ hai là không muốn thừa nhận rằng mình đi một lượt dài như thế chỉ vì khẩn trương muốn nhìn thấy người này .

“Em lại không thấy tờ giấy anh lưu lại sao ?”

“Tờ giấy? Cái gì, không chú ý tới.” Phát hiện tựa hồ là vấn đề do mình , Thẩm Gia Hành le lưỡi, khóe mắt chú ý tới túi lưới trên tay Hạ Hành Thù , lập tức nói sang chuyện khác “Đây là cái gì vậy ?”

Hạ Hành Thù bất đắc dĩ lại sủng nịch mà vươn tay kéo cậu trở về, vừa đi vừa giải thích :“Anh cùng phòng bếp nhà ăn thương lượng một chút, mua vài kí hải sản mà họ mới đưa tới sáng nay, anh muốn chúng ta cùng nhau nướng đồ ăn .”

“Anh xác định hai chúng ta sẽ không bị đau bụng đấy chứ ?”

Hạ Hành Thù bật cười mà ở trên lưng cậu nhéo một cái , kết quả chợt nghe Thẩm Gia Hành một tiếng kêu thảm thống, sau đó anh bị ăn một quyền thật mạnh, lập tức tỉnh ngộ là do mình phạm “Lỗi”, vội vàng giúp cậu mát xa mát xa .

Từ trung tâm phục vụ thuê một lò nướng cùng một cái bàn, mua thêm một ít thịt và cánh gà cùng gia vị đồ nướng , hai người ở một nơi cách phòng không xa bắt đầu nổi lửa , chuẩn bị bữa sáng kiêm cơm trưa hôm nay của bọn họ. Thẩm Gia Hành từ sau lần sinh nhật đó , trù nghệ rất có tiến bộ, mà Hạ Hành Thù thân là một kẻ sành ăn , sao lại không có một thân trù nghệ tốt chứ , bởi vậy hai người rất nhanh liền quen việc , đem thịt nướng được tẩm gia vị lên bếp , hương khí bốn phía, ngay cả hàng xóm ở nhà gỗ khác cũng bị hấp dẫn mà chạy ra xem thử .

Đợi cho đến lúc nướng cũng được tầm hai suất đồ ăn , Hạ Hành Thù cũng không để Thẩm Gia Hành mang hộ , một mạch đuổi cậu về ghế trước, Thẩm Gia Hành cũng không nhún nhường, ngoan ngoãn chạy đến trên ghế ngồi xuống, cầm lên cánh gà nướng liền cắn mấy miếng .

Đợi cho đến khi cậu tiêu diệt được ba miếng cánh gà , hai xuyến tôm lớn sau, mới buông chén đĩa trong tay, đột nhiên mở miệng hỏi :“Hành Thù, buổi sáng khi em thức dậy không tìm được tờ giấy anh lưu , nhưng sao anh lại nói là ‘Lại’?”

“…… Di?” Hạ Hành Thù kinh ngạc quay đầu lại.

“Đừng nghĩ lấp liếm nhé , là anh nói .”

“Xem ra em thật sự không phát hiện.” Hạ Hành Thù cười cười, đem mấy xuyến rau củ nướng lẫn bắp để vào bàn , sau đó dọn lên bàn đồ ăn mới , đem lửa vặn nhỏ, sau đó bưng chén đĩa đi tới.

“Nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không ? Buổi sáng ngày đó trước khi anh rời đi , bởi vì lúc ấy anh phải qua Mỹ gần một tuần , cho nên để lại cho em một tờ giấy, mặt trên viết tên của anh cùng số điện thoại di động, bởi vì sợ em không thấy , cho nên đặt riêng ở phía dưới di động của em , nghĩ rằng chờ tới khi chuông di động rung lên thì em sẽ thấy. Không nghĩ tới mãi sau này em cũng không gọi lại cho anh , sau đó anh trở về chỗ cũ mấy ngày liền nhưng không gặp được em , cho nên anh cảm thấy đại khái là em đối anh không có hứng thú . Không nghĩ tới ở Hòa Tín cư nhiên lại thấy được em , từ phản ứng của em lúc đó cùng lời nói của em, anh đoán đại khái em không để ý tới tờ giấy anh lưu lại , tưởng tượng như vậy, cũng coi như khiến anh từ chỗ vỡ mộng lấy lại được cân bằng.”

Thẩm Gia Hành mở to hai mắt “Thật sự? Chỉ là , sao anh chưa từng nói qua với em ?”

“Gia Gia, em biết không , kỳ thật lòng tự trọng của anh cũng rất cao . Khi đó thái độ của em đối với anh cũng không tính là tốt , phải không ? Tuy rằng anh đã hạ quyết tâm phải theo đuổi em, nhưng nói ra một chuyện khiến anh mất mặt mà lại chẳng có lợi gì như thế , anh đương nhiên sẽ không làm.”

“Nói thật, đến bây giờ em cũng không thể nào tin được.” Thẩm Gia Hành buông đồ ăn , nghiêm túc nhìn anh “Chẳng lẽ anh đối em thật là nhất kiến chung tình? Chuyện này cũng không quá thực tế nha .”

“Đích xác, không tính là nhất kiến chung tình.”

Nghe được lời anh nói, Thẩm Gia Hành nhíu mày.

“Em có biết bộ dáng lúc ở quán bar của em như thế nào không ? Anh còn nhớ rõ, khi đó, em gợi cảm, mị nhãn như tơ, hào quang bắn ra bốn phía, cố ý hấp dẫn tất cả đàn ông xung quanh , họ đều chăm chú nhìn em , nhưng mà, sâu trong đáy mắt em lại không như thế . Thực rõ ràng , em vì tình mà khổ sở , nhưng trong mắt em không có hận ý, cũng không có thống khổ, chỉ khổ sở. Anh thực kinh ngạc, với hình tượng lúc đó của em thực không tương xứng , anh rất muốn biết, là ai có thể để em thương hắn như vậy, lại vì nguyên nhân gì khiến em không hận người đã tổn thương em.”

“Chỉ là, khi em ở trước mặt anh khóc , anh mới lập tức hiểu được , căn bản không cần dựa vào nguyên nhân gì, em ở trước tình cảm chỉ như một đứa bé ngây thơ , ngăn nắp cùng phóng túng ở mặt ngoài của em chỉ để tự vệ mà thôi , cũng bởi vậy, em mới có thể dùng phản ứng thành thực như vậy để biểu đạt cảm xúc nội tâm. Thẳng đến một khắc kia, anh mới chính thức cảm thấy không nên bỏ qua duyên phận giữa hay chúng ta .”

Nghe xong lời anh nói , Thẩm Gia Hành lẩm bẩm nói:“Trời ạ, sao em cảm thấy em bị anh che dấu rất nhiều chuyện , đầu óc của em hình như không hoạt động nữa hay sao ấy ……”

Hạ Hành Thù dở khóc dở cười “Gia Gia, người bình thường ở loại thời điểm này hẳn sẽ nói ‘Em thực cảm động’ linh tinh đi?”

“Mới là lạ ! Em hiện tại mới phát giác bình thường anh cái gì cũng không thèm nói cho em biết , mà em lại ngốc đến mức bị anh nắm mũi dắt đi, chuyện này thật sự rất không công bằng nha.”

Hạ Hành Thù vươn tay ôm cậu , hướng trên môi cậu hôn một cái thật kêu “Lúc này mới chứng minh , chúng ta là trời sinh một đôi nha!”

Hoàn thành một vòng hành trình ngọt ngào [ hành trình tâm linh?], Thẩm Gia Hành rốt cục trở lại chỗở xa cách lâu ngày , trực tiếp ném hành lý xuống đất rồi nhảy lên giường đánh một giấc , cậu mới cảm thấy mỹ mãn mà rời giường ăn cơm, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị sửa sang lại vật phẩm. Bởi vì đã thông báo trước cho chủ nhà trọ, cho nên bây giờ còn có không đến một tuần là phải giao nhà , cậu phải dùng ba ngày để đem đồ đạc của mình dọn sang nhà Hạ Hành Thù , về phần những đồ gia dụng nào quá lớn không tiện di chuyển thì bán lại cho chủ nhà , dù sao Hạ Hành Thù khẳng định đã bố trí phòng cậu tốt lắm rồi .

Đang đóng gói quần áo, chuông cửa đột nhiên vang lên, Thẩm Gia Hành nghĩ tới đại khái là chủ nhà dẫn người đến xem phòng, vội vàng chạy tới mở cửa, không nghĩ tới đứngở bên ngoài , lại là hai vợ chồng chị hai Thẩm Mạn của cậu .

Còn không đợi cậu từ giật mình hoàn hồn trở lại , Thẩm Mạn đã tùy tiện đẩy cửa ra, lôi kéo chồng mình đi quanh một vòng trong phòng, vừa đi vừa nói chuyện :“Gia Hành à, chị hỏi em mấy hôm nay đi đâu thế ? Chị cùng anh rể em tới đây mà không thấy em đâu , em lại chưa bao giờ cho chị số điện thoại di động , làm bọn chị không liên lạc được với em , chủ nhà em lại không dám cho bọn chị vào nhà , chị với anh rể em phải ở lại một khách sạn nhỏ đó , một buổi tối cư nhiên tốn bảy mươi đồng , tiền mang trên người cũng tiêu gần hết rồi , nếu em không trở về, hai người bọn chị có khi phải đi ăn ngủ đầu đường . Lại nói tiếp , chủ nhà của em cũng chả phải người tốt gì , chị kêu cho hai bọn chịở lại hai ngày mà lão không chịu , mệt lão còn thu tiền nhà ……”

Thẩm Gia Hành càng nghe càng nhức đầu, mau chóng đóng cửa lại rồi tiến lên ngăn lại Thẩm Mạn đang chuẩn bị tiến vào phòng ngủ của cậu , tức giận hỏi:“Chị , sao không báo cho em biết chị sẽ tới , hai người đột nhiên đến đây như vậy là có chuyện gì?”

“Còn có thể vì chuyện gì? Đương nhiên là tới tìm công việc, chị với anh rể em đã thương lượng , nhìn em hình như bận bịu lắm, cũng không thể để em lo lắng cho bọn chị được , không bằng bọn chị qua đây tự tìm , so với ở nhà cũng kiếm nhiều hơn được vài đồng , chỉ cần trước đó có thểở tại nơi này của em một thời gian là được rồi .”

“Gia Hành” Chu Hồng cũng mở miệng nói “Tiểu Quyên cũng sắp sáu tuổi , cũng sắp lên tiểu học rồi , đến lúc đó mỗi năm đều phải chi tiêu rất nhiều , bọn anh cũng cần nhiều tiền hơn .”

Thẩm Gia Hành lạnh lùng nhìn tên anh rể tướng mạo đáng khinh, muốn ăn ngon lại lười làm “Bọn chị lại đem Tiểu Quyên gửi ở chỗ mẹ à ?”

Thẩm Mạn nói:“Đúng vậy, bây giờ bọn chị cũng tính rồi , không kiếm ra chút tiền thì không về với ông bà .”

Thẩm Gia Hành chịu đựng không nổi hắt cho họ một chậu nước lạnh , chỉ nói:“Chỉ là , phòng này em cũng không thuê nữa , cuối tuần sẽ dọn đi.”

“Dọn? Em dọn đi đâu ?” Thẩm Mạn vội vàng truy vấn.

Thẩm Gia Hành nhìn ra chị ta đang tính dọn đi theo mình , nói “Em muốn dọn tới ở cùng đồng nghiệp, không có phòng dư đâu, mang theo bọn chị không được .” Kỳ thật phòng ở nhà Hạ Hành Thù rất nhiều, nhưng sao cậu có khả năng đi nói cho bọn họ chứ .

Thẩm Mạn cùng Chu Hồng nghe xong vô cùng thất vọng, nguyên bản đã nghĩ chuyện hoàn mĩ rồi nhưng đứa em này lại không trông cậy được , nhưng , Thẩm Mạn cũng không phải người dễ buông tha , trong nháy mắt liền sinh ra một cái ý niệm trong đầu, mặt dày nói:“Vậy , em trai à , em xem nếu không thì thế này đi, dù sao phòng này cũng là phòng cho thuê , ai ở cũng giống nhau mà, em cùng người ta ở chung chắc cũng tốn không bao nhiêu tiền, không bằng chờ em đi rồi thì cho chị cùng anh rểở lại , được không ? Chờ bọn chị tìm được việc rồi , cũng sẽ đem tiền thuê nhà trả lại cho em .”

Nếu không phải ngươi này là chị mình , Thẩm Gia Hành thiếu chút nữa liền chửi ra từ thô tục !

Tính kiểu gì thế , căn bản là muốn ỷ lại mình thôi , trời mới biết bọn họ khi nào thì mới có thể tìm được công việc ? Huống hồ , không biết đến lúc đó bọn họ có thật sự trả tiền cậu hay không , chẳng lẽ bộ dáng của mình giống kẻ coi tiền như rác sao ?

Bất quá, vợ chồng Thẩm Mạn cùng Chu Hồng da mặt dày đến mức người thường khó tưởng tượng , bị bọn họ quấn quít bám lấy , cho dù là người sắt cũng chống đỡ không được, cuối cùng Thẩm Gia Hành rốt cục vẫn đáp ứng bọn họ, coi như là lấy tiền chắn tai đi.

May mà đến nhà Hạ Hành Thù cũng không cần giao tiền thuê nhà , nếu không bằng tiền lương mỗi tháng của cậu thì thật chống đỡ không được.

Thật muốn phỉ nhổ , muốn tiết kiệm tiền cũng không được !

Trấn an hai tên hút máu người xong, Thẩm Gia Hành lập tức bớt thời giờ gọi điện cho Hạ Hành Thù, muốn anh tầm 9 giờ lái xe tới đón cậu , sau đó liền nhanh chóng bắt đầu thu dọn đồ dùng . Đem tất cả đồ riêng tư , mấy thứ đồ không thể để cho bọn họ thấy cùng tất cả đồ dùng thiết yếu cần cho cuộc sống đều đóng gói hết, Thẩm Gia Hành lại mang bọn họ tới tìm chủ cho thuê nhà, giải thích rõ ràng tình huống, sau đó mới đem chìa khóa chuyển giao cho Thẩm Mạn.

Chín giờ vừa đến, dưới lầu liền truyền tiếng ô tô , Thẩm Gia Hành từ cửa sổ nhìn qua , quả nhiên là chiếc BMW của Hạ Hành Thù, vì thế lập tức mang theo hành lý lớn nhỏ đi ra ngoài, ngay cả hai người phía sau hư tình cáo biệt cũng lười đáp lại .

Hạ Hành Thù nhìn thấy hai tay Thẩm Gia Hành đầy ních thì hơi hơi sửng sốt, vội vàng xuống xe giúp cậu đặt đồ lên sau xe , một bên hỏi:“Sao đột nhiên gấp như thế ?” Ở trong điện thoại cậu cũng chưa cùng anh nói rõ ràng , chỉ nói rằng muốn anh tới, nhưng lại không thể đi lên lầu.

Thẩm Gia Hành liếc anh một cái, tức giận nói:“Trong nhà bị hoàng trùng tảo cảnh ( nơi ở của sâu phát sáng ) , nếu em không trốn, sẽ bị cắn hết.” Cậu đem chuyện hôm nay kể lại một lần .

“Có lẽ, bọn họ……” Hạ Hành Thù cẩn thận chọn chữ “Thật sự có tâm vì con gái mà sửa đổi cũng không chừng ? Dù sao cũng là người thân của em .”

Thẩm Gia Hành không cho là đúng “Quên đi , nguyên nhân chỉ vì là người thân, cho nên em muốn sòng phẳng cũng không thể , trước kia bọn họ cũng nói muốn sửa đổi , kết quả lần nào cũng bỏ dở giữa chừng , sau đó trở về tìm ba mẹ em đòi tiền ?! Nếu nói giúp , em coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ , phòng ở đều để bọn họở , chuyện khác thì bọn họ tốt nhất đừng nghĩ sẽ trông cậy vào em .”

Nhìn cậu quyết tâm đã định, huống hồ lại là chuyện nhà của cậu , Hạ Hành Thù cũng không nói thêm nữa, khởi động xe chở hai người chạy về nhà mình .

Quả nhiên như Thẩm Gia Hành sở liệu, Hạ Hành Thù sớm đem phòng của cậu thu dọn đến rực rỡ , chăn màn gối đệm đều là màu thủy lam cậu thích , biết quần áo cậu nhiều, còn để riêng 1 phòng nhỏ để cậu treo quần áo, đối diện giường cũng đặt TV , xứng thượng một bộ khéo léo nhưng tính năng cùng âm hưởng siêu tốt, quả thực so được với hoàn mỹ.

Thẩm Gia Hành tán thưởng mà nhìn phòng , tự tiếu phi tiếu :“Anh không sợ em đối nới này quá vẹn toàn vẹn ý, về sau mỗi ngày đều ngủở bên này , thì anh làm sao bây giờ?”

Hạ Hành Thù vươn tay từ phía sau ôm lấy cậu , thấp giọng nói:“Em cảm thấy giường bên này chứa không được hai chúng ta sao ?”

Thẩm Gia Hành cúi đầu liền thấy, King size, không khỏi thở dài, quả nhiên thương nhân vẫn chỉ là thương nhân, tính cái gì cũng tốt .

Nghĩ lại, cậu lại ha ha nở nụ cười, nếu phòng ngủ nhiều như vậy, vậy đêm nay ngửở phòng người nào trước mới tốt đây ?

Nếu không, về sau mỗi ngày tung tiền xu quyết định đi ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play