Cuộc sống mấy ngày nay của Thẩm Gia Hành có thể nói là thuận buồng xuôi gió , tiếc rằng người gặp thuận lợi liền khó tránh khỏi bị lão thiên không ưa nhìn , cho dù cậu không đi kiếm phiền toái, phiền toái cũng sẽ lao tới cậu, nhưng lại là loại trốn cũng trốn không xong.
Ngày hôm đó, Thẩm Gia Hành mới vừa mới đưa dự án qua cho bộ phận quảng cáo rồi quay về văn phòng đã thấy giám đốc thật cẩn thận vẫy vẫy tay gọi cậu , sau đó đem cậu kéo đến một bên, trịnh trọng tới lạ lùng mà thấp giọng nói:“Phó tổng giám đốc vừa rồi điện thoại đến đây, kêu cậu lập tức đi gặp ông ấy .”
Thẩm Gia Hành rùng mình , khiến ông bác già kia hạ cái mệnh lệnh này, chỉ sợ sẽ không phải chuyện tốt, nhìn thấy giám đốc nhà mình lộ vẻ khẩn trương, cảm thấy lại bất giác buồn cười, phụ trách toàn bộ tầng này của công ty thế nhưng phải chạy tới gọi một tên nhóc trưởng phòng nho nhỏ là cậu , nếu nghĩ về giả định tốt thì chắc sếp đang nghĩ cậu có tài năng đặc biệt xuất sắc , hấp dẫn cấp trên chú ý , như vậy chức giám đốc của lão liền nguy hiểm , còn nếu về giả định xấu thì chắc lại nghĩ cậu đã gây ra lỗi gì đó đặc biệt nghiêm trọng , vậy chức vị của lão cũng thực khó giữ , cho nên cũng khó trách giám đốc sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Đi thang máy lên tầng thứ 17 , dọc theo hành lang thẳng tắp đi tới văn phòng phó tổng giám đốc , về phần người chức vụ cao hơn thì ngồi trên lầu 18 . Thư kí tiểu thư vừa thấy Thẩm Gia Hành đến lập tức đứng dậy, mỉm cười dẫn cậu tới cửa, nghiêng người cung kính mà nhẹ gõ cửa, hướng người ở bên trong báo cáo:“Thẩm trưởng phòng tới rồi.”
Chợt nghe thanh âm Hà Thế Bằng cách ván cửa truyền ra:“Để cho cậu ta vào đi.”
Thư kí tiểu thư đem cánh cửa xoay mở tầm 75 độ , Thẩm Gia Hành cơ hồ hoài nghi góc độ kia có phải hay không chuẩn đến không kém một li , sau khi đi vào liền thấy Hà Thế Bằng đang ngồi ở bàn công tác cúi đầu làm việc, thẳng đến khi nghe thấy tiếng bước chân Thẩm Gia Hành, lão mới chậm rãi ngẩng đầu, hướng thư kí phất phất tay “Cô đi ra ngoài đi, bất luận kẻ nào tôi cũng không gặp .”
Thật sự rất giống lời nói của mấy lão chủ trong TV khi chuẩn bị ngả bài nha, Thẩm Gia Hành không khỏi thầm than, thực không biết ông bác già này có thực sự bận việc trước khi cậu bước vào không nữa.
“Cậu ngồi đi” Khi Thẩm Gia Hành xuất thần hết sức, Hà Thế Bằng lấy tay chỉ tới ghế sô pha , sau đó liền không nói tiếp .
Trong lòng biết lão đây là muốn mình mở miệng ra trước, Thẩm Gia Hành cũng vô tâm bồi lão so tính nhẫn nại , vì thế đánh vỡ cục diện bế tắc , nói:“Không biết phó tổng tìm tôi có chuyện gì quan trọng không ?”
Hà Thế Bằng lúc này mới đưa mắt nhìn về phía cậu, trên mặt lộ ra một mỉm cười không rõ hàm ý “Gần đây cậu hợp tác cùng bên Hoya tốt lắm, thật khiến người ta vừa lòng ”
“Đa tạ phó tổng khích lệ, vừa lòng cũng chưa dám nói đã được, phương diện này tôi là tay non , còn có rất nhiều chuyện cần học hỏi trau dồi thêm .” Thẩm Gia Hành dùng một cái Thái Cực Quyền đẩy trở về . ( Thái Cực Quyền ý nói là nhẹ nhàng đưa đẩy )
“Thanh niên mà, không cần quá khiêm tốn, có bốc đồng cũng tốt. Hiện tại dự án hợp tác này đang tới thời kì quan trọng , nhân lực cao thấp trong công ty đều phải tập chung cao độ , cậu phải so với trước kia càng thêm cố gắng hơn, không thể làm cho nó xảy ra một chút sai lầm.” Lão đột nhiên tạm dừng một lát , hai tay ngón tay đan lên cùng nhau, lại nói:“Đương nhiên, cho dù thực có xảy ra sai lầm , tin tưởng cũng sẽ không sao nhiều lắm .”
Nhìn tươi cười trên mặt Hà Thế Bằng sâu xa khó lường , Thẩm Gia Hành đột nhiên trầm mặc xuống. Đầu óc cậu cũng không kém, hiểu được Hà Thế Bằng gọi cậu đến đây khẳng định là có mục đích riêng, lời nói mới rồi cũng là có ý ám chỉ, bởi vậy không muốn tiếp tục lại càng không muốn hỏi dò xem lời nói của lão có ý tứ gì .
Bất quá Hà Thế Bằng đương nhiên sẽ không đơn giản mà buông tha cậu như thế, cả hai không nói gì tầm một lát , Hà Thế Bằng vẫn đem lời nói sớm chuẩn bị sẵn nói ra :“Dựa vào quan hệ giữa Thẩm trưởng phòng cùng Hạ phó tổng tài, tin tưởng dù có sai lầm gì thì bên Hoya cũng có thể tha thứ , nhỉ ?”
Sắc mặt Thẩm Gia Hành lập tức chậm rãi lạnh xuống , rất nhanh lại trở nên hờ hững một mảnh.
Trong lòng cậu đã hiểu được gần hết ý của Hà Thế Bằng , nhưng vẫn không thể nhịn xuống mà nói :“Phó tổng muốn nói cái gì , không ngại thì xin nói thẳng , vòng vo rất tốn trí nhớ .”
Nhìn Thẩm Gia Hành không có đột nhiên biến sắc, Hà Thế Bằng cũng có chút kinh ngạc, miễn cưỡng cười hai tiếng, nói:“Tôi tuy rằng tuổi đã lớn, nhưng nhãn lực còn chưa thái hóa nhiều lắm , nếu cấp dưới ở trước mặt tôi muốn chơi đùa đủ kiểu thì cứ chơi đùa đủ kiểu , thì chức phó tổng này tôi cũng chẳng nên ngồi nữa. Thẩm Gia Hành, chuyện giữa cậu và Hạ phó tổng tài, tưởng lão già này nhìn không tới sao ? Bất quá nếu không phải lần trước hắn một mực che chở cậu , tôi đây thật đúng là cũng không chú ý tới , coi như cậu có tài năng , thiếu một mục tiêu thì liền lập tức có thể dời đi mục tiêu đến trên người người khác, hơn nữa còn câu được con cá lớn lắm, tôi thật sự bội phục cậu đấy .”
Lúc này trong lòng Thẩm Gia Hành đã là một mảnh trăn trở , vừa tức vừa thẹn, nhưng ở trước mặt Hà Thế Bằng, vô luận cậu thế nào cũng không chịu rơi vào thế hạ phong , cho dù dưới tay đã ẩn ẩn phát run, trên mặt vẫn trấn định nói:“Phó tổng, hiện tại đang ở công ty , hẳn nên lấy công việc làm trọng chứ nhỉ ? Về phần giao hữu riêng tư của tôi, tin tưởng cũng không xếp vào phạm vi quản hạt của công ty, lại càng không cần phiền ngài…… Tự mình chỉ bảo đâu.”
Hà Thế Bằng nghe xong lời này thì kiềm chế không được nữa, bàn tay đập bàn một cái, nghiêng thân , nói:“Cậu công tư rõ ràng lắm hả ? Vậy cậu trêu chọc cháu tôi thì giải thích thế nào ?!”
Nghĩ đến Hà Thế Bằng nhắc tới người kia, Thẩm Gia Hành không tự giác mà hơi hơi thẳng lưng, ngạo nghễ trả lời:“Tôi, chưa bao giờ ‘Trêu chọc’ quá hắn.”
Lời nói mới vừa ra khỏi miệng, Hà Thế Bằng đã hối hận vì quá mức xúc động, chỉ đành đổ thừa rằng do Thẩm Gia Hành có thái độ không bằng lão suy đoán, nhưng lại làm cho lão có chút tự rối loạn. Lúc này ổn định cảm xúc, Hà Thế Bằng lại khôi phục tư thế kẻ ngồi trên , lên tiếng nói:“Quên đi, chuyện này tôi cũng không muốn tốn nhiều võ mồm với cậu . Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết , đối với việc cậu có quan hệ với công ty đối tác , công ty hiện tại không tính toán truy cứu, mặc kệ cậu là dùng quan hệcông vụ, hay là quan hệ tư vụ, chỉ cần phải đem dự án thu về là được rồi , tuyệt không thể bởi vì cậu mà làm công ty tổn thất gì , nếu không, hậu quả cậu hẳn đã rõ ràng.”
Thẩm Gia Hành trong lòng không khỏi cười lạnh, rõ ràng? A, đương nhiên rõ ràng, cùng lắm thì cậu bị kỉ luật đuổi việc, sau đó dù có tìm việc khác cũng không được nữa , phải không ? Đáng tiếc như Hà Thế Bằng mới nói , cậu hiện tại đã “Câu” được con cá lớn Hạ Hành Thù, thì làm sao Hòa Tín có thể một nhát ‘giết’ cậu được ? Hà Thế Bằng uy hiếp cũng thật sự không có mấy tác dụng .
Lười cùng lão biện giải , Thẩm Gia Hành hơi gật đầu, đứng dậy hướng ngoài cửa đi đến , Hà Thế Bằng cũng không giận cậu vô lễ,chỉ ngồi ở trên ghế nhìn cậu rời đi .
Thẩm Gia Hành đi đến trước cửa, đã mở cửa ra rồi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu trầm giọng nói:“Hà Qúy bên kia có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Hà Thế Bằng hoàn toàn không dự đoán được cậu cư nhiên sẽ sát cá hồi mã Thương (1) , lập tức khống chế không được biểu tình , vừa sợ vừa nghi.
Thẩm Gia Hành vừa thấy bộ dáng của lão , càng biết chính mình đoán đúng, mày không khỏi nhăn chặt , nghĩ nghĩ lại hỏi:“Hắn…… Chẳng lẽ đã về đây ?”
Cái này cũng không cần Hà Thế Bằng trực tiếp nói ra , Thẩm Gia Hành nhìn nhìn lão , hừ khẽ một tiếng, quay đầu hướng phía ngoài đi đến.
Hà Thế Bằng rốt cục nhịn không được, hô:“Đứng lại!” Sau đó thấy Thẩm Gia Hành quả nhiên dừng lại chân, mới cố gắng trấn định hỏi:“Cậu vì sao lại nghĩ tới chuyện này ?”
“Ông muốn hỏi tôi phát giác như thế nào sao ? Có gì đâu, có thể khiến đường đường phó tổng giám đốc một mình gặp tôi , nếu nói là vì bút sinh ý của Hoya kia, lý do thật sự miễn cưỡng, mà tôi biết phó tổng ông cũng không phải kẻ thích xem thường mọi chuyện , còn thêm phản ứng cùng lời nói vừa rồi của ông, chân chính khiến ông lo lắng không cần nghĩ nhiều cũng ra .” Thẩm Gia Hành vì lão giải nghi hoặc, chung quy cũng giận , lại nói:“Ngài yên tâm, cũng thỉnh nói cho những người đang sầu khổ vì vụ này rằng , Thẩm Gia Hành hư vinh lợi thế, hiện tại khó khăn lắm mới câu được cá lớn, Hà Qúy kia là loại cá nhỏ không đáng để vào mắt , làm cho bọn họ thỏa mái buông tâm đi !”
Dứt lời, chạy lấy người, đóng sập cánh cửa.
Ở lại trong văn phòng , Hà Thế Bằng sửng sốt sau một lúc lâu, đợi dư âm của tiếng đóng cửa đều tan hết , mới chậm rãi dựa lưng vào trên ghế , thở dài.
“Thằng nhóc này , cũng không phải kẻ tài trí bình thường, mình lại không thể gạt được nó……. Đáng tiếc, đều là đàn ông , vậy nên cái gì cũng không thành.”
Hồi mã thương (chữ Hán: 回馬槍) hay hồi mã thế là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa. Hồi mã thương là đòn thế cơ bản và đặc trưng của Dương gia thương pháp được cho là bắt nguồn từ thời nhà Tống trong lịch sử Trung Quốc, được sáng chế bởi các danh tướng của gia đình họ Dương (Dương gia tướng) và được ưa chuộng sử dụng trong thời này.
Mặc dù đây là một thế võ nhưng với sựlợi hại bởi yếu tố bất ngờ và hiệu quả, dụng rộng rãi trong võ thuật Trung Hoa. Đặc biệt, thuật ngữ “Hồi mã thương” không chỉ đơn thuần đề cập về một thế võ, đòn đánh mà nó đã được nâng lên thành một thuật ngữ để chỉ sự phản kích, phản công của một đối thủ với đối thủ còn lại trong các cuộc thi đấu cũng như chỉ một chiến thuật thi đấu, kinh doanh[4]…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT