Bởi vì lo lắng lão bà
không quen với cái rét căm căm của phương bắc, Phó Thanh Dương nguyên tính
trước khi trời lạnh đóng băng sẽ về Trung Nguyên, nhưng mà lại xảy ra tình
huống ngoài dự tính khiến hắn không
thể không thay đổi kế hoạch...
"Thanh ca! Thanh
ca!"
Lâu Thấm Du vừa khóc vừa
cười chạy về phía Phó Thanh Dương đang thảo luận cùng bằng hữu người Mông Cổ,
bất chấp có quấy rầy bọn họ hay không, nàng trực tiếp nhào vào lòng Phó Thanh
Dương.
"Thanh ca, ta thật
vui vẻ, thật vui vẻ lắm!"
"Sao vậy? Sao
vậy?" Thấy nàng chảy nước mắt, Phó Thanh Dương nhất thời lại hoảng lên tay
chân bối rối.
"Ta có rồi!"
Lâu Thấm Du cười đến vui sướng, lệ cũng rơi xuống nhiều hơn. "Chúng ta
cuối cùng có hài tử rồi!"
"Hài tử?!" Phó
Thanh Dương kinh hô, mừng như điên. "Thật sự có sao?"
"Phải, phải, "
Lâu Thấm Du lau nước mắt, gật đầu mạnh. "Tháng trước nguyệt sự của ta không
có đến, Lạp Lan Tát cũng nói ta có dấu hiệu mang thai, khẳng định là có
rồi!"
"Thật sự có?"
Phó Thanh Dương lẩm bẩm nói, trong khoảng thời gian ngắn lại cảm thấy mờ mịt
không biết làm gì. "Vậy...vậy...vậy...sau này nàng không được tự cưỡi
ngựa, cỡi chung với ta được rồi; còn có...còn có...không được cùng Tuyết Vụ vừa
chạy chơi vừa nhảy múa; sau đó...sau đó..." Còn chưa nghĩ ra phải hạn chế
lão bà cái gì, hai cánh tay vừa trắng vừa mềm kia của lão bà đã gắt gao khóa
chặt lại thắt lưng của hắn, tựa vào trước ngực hắn nỉ non.
"Thanh ca, chàng
thấy sao? Ta thật vui vẻ, thật hạnh phúc, hạnh phúc đến mức muốn bùng nổ!"
"Được, được,
được...ta biết rồi!" Phó Thanh Dương vuốt ve lưng của nàng trấn an như
đang dỗ dành tiểu hài tử. "Nếu nàng mang bầu, chạy đi chạy lại cũng không
tốt lắm, chúng ta ở đây cùng bọn họ mừng năm mới đi! Tập tục mừng năm mới của
bọn họ cũng rất thú vị, đợi sau khi tuyết tan rồi chúng ta sẽ trở về, được
không?"
"Đều nghe lời chàng,
Thanh ca." Lâu Thấm Du mềm mại nói.
Thế là bọn họ tạm thời ở
lại Mạc Bắc, ở đây băng thiên tuyết địa trời đông giá rét, tuy lạnh đến nỗi thở
ra hơi thở cũng muốn kết băng, nhưng Lâu Thấm Du vui vẻ vô cùng, bởi vì...
"Tuyết! Tuyết! Ta
chưa từng thấy qua tuyết nha!"
"Thật là, giống y
hệt tiểu hài tử."
Phó Thanh Dương than thở,
lại vẫn phủ thêm áo choàng da lông cho nàng, mang nàng ra khỏi lều xem tuyết
rơi, cũng thật cẩn thận bảo hộ nàng; mà con chó nhỏ kia của nàng - Tuyết Vụ,
nay cũng đã choai choai không
còn nhỏ nữa, thích chạy tới chạy lui trên tuyết, nhất là cùng thi chạy với nữ
chủ nhân...
"Nàng nữ nhân này
sao nói mà không chịu nghe lời, không được chạy tới chạy lui cùng Tuyết Vụ
nữa!" Phó Thanh Dương tức giận thoá mạ.
"Được thôi, thực xin
lỗi mà!" Lâu Thấm Du chột dạ giải thích.
"Tuyết Vụ, tự mình
đi tìm Bạch Yên chơi đi!" Phó Thanh Dương phất phất tay, Tuyết Vụ lập tức
ngoan ngoãn đi tìm Bạch Yên.
Nói ra cũng kỳ lạ, Phó
Thanh Dương chẳng những tinh thông về ngựa, ngay cả con chó nhỏ cũng rất thuần
phục, Tuyết Vụ mặc dù là do Lâu Thấm Du nuôi, nhưng nàng chỉ biết cho nó ăn no
rồi cùng nó đi dạo chơi khắp nơi; vẫn là Phó Thanh Dương nhìn xem nhịn không
nổi, thừa dịp nàng nghỉ ngơi, bắt Tuyết Vụ đến một bên dạy dỗ huấn luyện nó
không được cắn người, cắn ngựa, cắn cái nọ cái kia - muốn cắn thì tự cắn chính
mình, hoặc là kêu tới là phải mau mau chạy tới, nếu kêu cút đi thì phải dùng
tốc độ nhanh nhất biến mất đi ngay.
Mà Tuyết Vụ mặc dù là nhỏ
nhất yếu nhất trong đám huynh đệ tỷ muội, nhưng lại là thông minh nhất, được
huấn luyện tốt làm cho người ta tưởng nó nghe hiểu được tiếng người.
Muốn làm tốt hay không
thì phải thật sự nghe hiểu được!
"Có uống thuốc nhị
ca đưa đúng hạn hay không?"
Phó Thanh Dương kéo nàng
trở về, cẩn thận ôm nàng vào lòng; Lâu Thấm Du lập tức tựa vào lòng hắn không
muốn rời xa, giống như con mèo nhỏ, thỏa mãn cọ xát làm nũng.
"Không có, ta đều là
uống trước hạn hai ngày, khỏi phải sợ không cẩn thận để quá hạn."
"Ừ, tốt lắm, bên
ngoài lạnh đòi mạng như vầy, không biết có cái gì mà xem, vào trong đi
thôi!"
Mặc dù chỉ mới hơn nửa
tiếng đồng hồ, Lâu Thấm Du cũng không được phép ra ngoài chơi tuyết, nhưng nàng
không biết phải làm gì để giết thời gian.
Phó Thanh Dương bận rộn
chọn giống ngựa để lai cho bằng hữu Mông Cổ, còn nàng lại theo thê tử của những
vị bằng hữu Mông Cổ kia học cách vắt sữa ngựa ủ rượu, lại bắt chước người Mông
Cổ làm một ít đồ vật này nọ, đem da lông gia công chế thành thảm hoặc màn lều,
chuẩn bị ở cử.
Tháng hai năm mới, cuối
cùng tuyết cũng bắt đầu tan.
Nhưng mãi đến đầu tháng
ba, Phó Thanh Dương mới quyết định quay về Lục Ánh sơn trang; lúc này, bụng của
Lâu Thấm Du đã rõ ràng nhô hẳn ra, Phó Thanh Dương quay đầu nhìn trái, nhìn
phải một hồi, rồi lại chống cằm suy nghĩ, sau đó trịnh trọng lắc đầu.
"Không được cưỡi
ngựa, vẫn nên ngồi xe ngựa đi!"
Phó Thanh Dương điều
khiển xe ngựa, Bạch Yên và Mặc Dạ cùng chạy theo sau xe ngựa, Tuyết Vụ ở trong
xe với Lâu Thấm Du nên nàng cũng đỡ nhàm chán.
Hơn nữa không biết là vô
tình hay cố ý, Phó Thanh Dương chọn lộ trình đường về khác hẳn với lúc đến, ven
đường nếu gặp phải thành trấn hoặc hội chợ, chùa chiền nào có vẻ náo nhiệt, hắn
sẽ tìm lý do ngủ lại, nói là nàng không thể chịu đựng mệt nhọc, nhưng rồi lại
tự mâu thuẫn nói muốn dẫn nàng "đi một chút" các nơi.
"Đại tẩu nói, đi
nhiều một chút tốt cho phụ nữ có thai." Đây là lý do của hắn.
"Phải" Lâu Thấm
Du mím môi cười thầm.
"Thế nào, nàng nhất
định sẽ thích chỗ này, vào xem đi!"
Đó là một gian thư phòng
không lớn, nhưng nồng đượm mùi mực, giá sách được sắp xếp chỉnh tề, còn có một
bên vách tường treo đầy những bức họa, Lâu Thấm Du nhất thời kinh hô vui sướng.
"Thư?!"
Phó Thanh Dương dẫn đầu
đi vào, lão bản sau quầy lập tức cung kính đón chào."Tam gia."
"Mau, đem tất cả
những “thứ” tốt nhất ra bàn cho lão bà của ta xem!"
Lão bản nghe thấy kinh
ngạc liếc Lâu Thấm Du một chút. "Dạ, tam gia."
Chỉ chốc lát sau, lão bản
nơm nớp lo sợ ôm ra hai mươi, ba mươi quyển sách, còn có hơn mười cuộn tranh,
toàn bộ để trên bàn trước mặt Lâu Thấm Du; Lâu Thấm Du vừa nhìn qua đã mừng như
điên thiếu chút nữa rơi lệ.
"Cái này, cái này,
cái này..."
"Tất cả đều là bút
tích bản gốc cả, Tam phu nhân."
"Quả thật là bút
tích bản gốc sao?!" Lâu Thấm Du kinh hô, thật cẩn thận nâng lên một bản,
thoáng chốc lại kinh hỉ kích động lên. "Toàn tập Đoạn Trường Từ của U Tê
cư sĩ, cái này...này...này...ta tưởng...ta tưởng bản gốc của bà không có lưu
truyền đến nay..."
"Tam phu nhân thích
U Tê cư sĩ? Vậy..." Lão bản cười lấy ra một bản khác phía dưới. "Có
lẽ ngài cũng sẽ thích bản này..."
"Văn tập của Dịch an
cư sĩ?!"
Lâu Thấm Du tưởng chừng
như hét toáng lên, Phó Thanh Dương nhịn không được bịt lấy lỗ tai, chịu không
nổi lắc đầu, bỏ đi ra ngoài thư phòng, tùy ý lão bà kinh thiên động địa,
nghiêng trời lệch đất trong thư phòng, còn mình nhàn nhã nhàm chán ngồi bên
ngoài huấn luyện Tuyết Vụ ngồi xuống, nằm xuống, đứng lên...
Một lúc sau, hắn quay đầu
lại đã thấy Lâu Thấm Du ngồi trong đó trên mặt ra vẻ khó nghĩ, cầm lên quyển
sách này, rồi lại cầm lấy quyển họa kia, nhìn bên trái, nhìn bên phải, nhìn
nhìn thư và họa trong quầy, không biết như thế nào cho phải.
"Lão bà, nàng đang
làm gì vậy?"
"Ta biết những thứ
này rất quý, ta chỉ có thể chọn một" Lâu Thấm Du không chút để ý nói, còn
đang mãi đọc sách bên trái, xem họa bên phải, phía dưới cũng bày la liệt những
quyển sách và bức họa, mỗi quyển mỗi cuộn đều là bảo bối, thật sự rất khó quyết
định. "Nhưng lại không biết chọn cái nào là tốt nhất..."
"Không cần phải
chọn" Phó Thanh Dương đi đến cạnh người nàng. "Đây là cửa hàng của
Lục đệ, thích cái gì cứ lấy cái đó."
Đang lẳng lặng chìm đắm
trong thư và họa, đột nhiên Lâu Thấm Du quay đầu lại. "Gì? Nhưng...nhưng
không phải chàng nói lục đệ là..."
"đào quặng, đó là
gia nghiệp, còn cửa hàng này..." Phó Thanh Dương chỉa chỉa xuống. "Là
đam mê của hắn."
"Thì ra là thế.
Vậy..." Lâu Thấm Du lẩm bẩm nói, quay lại tiếp tục xem bên trái một chút
rồi lại xem bên phải một chút, vẻ mặt càng lúc càng hưng phấn. "Ta thật sự
có thể chọn nhiều thứ?"
"Không cần chọn,
thích thì mang tất cả đi!"
"Cái nào ta cũng
thích hết!" Không phải nàng tham, thật sự không phải, mà là...
Toàn bản gốc bút tích
thật, có tiền cũng mua không được a!
Lúc trước nàng muốn mua
loại bản gốc bản thật như thế này, nhưng nương nói đó là lãng phí tiền, không
cho nàng mua, cho nên nàng chỉ có thể thưởng thức trong cửa hàng, giờ vất vả
lắm mới có thể có được...
Không phải nàng tham,
thật sự, thật sự không phải!
"..." Thì ra
lão bà là một con mọt sách!
"Còn có cái kia, cái
kia, và cái kia, cái kia nữa..."
Nàng đang chỉ là mấy bức
họa đang treo trên tường, mấy bức họa này kết cấu ngắn gọn, tươi mát nhàn đạm,
ngay cả nét bút trong hào phóng có ôn nhã, không câu nệ lề luật, trong họa có ý
thơ, quả là một nhân tài trong giới văn nhân nhã sĩ, nàng vừa liếc mắt thấy đã
chú ý ngay.
Phó Thanh Dương liếc nhìn
lạc khoản một cái."Nàng chọn đều là những bức họa của Lục đệ thôi!"
"A! Thật sao?"
"Sau khi chúng ta về
nhà thì kêu Lục đệ vẽ cho nàng đi!"
"Ừ, được."
Lại lên đường, Lâu Thấm
Du dường như đều rúc trong xe ngựa đọc sách, vẻ mặt đầy trân quý trước những
trang sách tuy cũ kỹ nhưng được bảo tồn vô cùng cẩn thận, si ngốc mê mệt đắm
chìm trong thế giới sách hơn nửa ngày.
Nữ nhân!
Phó Thanh Dương mãnh liệt
lắc đầu, buông màn xe xuống, xoay người lại, nắm dây cương điều khiển hai con
ngựa phía trước bắt đầu di chuyển, nhưng vẫn rất cẩn thận không cho xe đi quá
nhanh để tránh gây trở ngại đến việc đọc sách của lão bà; mà Tuyết Vụ thì nằm
sấp một bên, gối đầu lên đùi hắn ngủ gà gật.
Đầu mùa xuân tuy có chút
lạnh, nhưng gió nhẹ thổi đến thấm vào tận phế phổi, thật thoải mái vô cùng!
Vì bọn họ trên đường về
cước trình thong thả chậm rãi tựa hồ như du sơn ngoạn thủy, nên không biết Lục
Ánh sơn trang đã sớm náo loạn, sắp diễn ra một cuộc "thay đổi triều
đại"...
※※※
"Ngươi nói vậy là có
ý gì?"
Lục Phù Dung chấn kinh,
phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâu Nguyệt Lan, trăm lần triệu lần cũng không ngờ thứ nữ
mà bà tưởng sẽ là phụ tá tốt nhất cho trưởng nữ trong tương lai, lại cũng có dã
tâm tranh giành với đại tỷ.
"Ta nói là ta thích
hợp làm trang chủ của Lục Ánh sơn trang hơn so với đại tỷ!"
Lâu Nguyệt Lan kiều mỵ
liếc mắt nhìn vị tân hôn phu đang đứng kế bên, Hải Đi Ta –Hải nhị thiếu gia của
Tùng Giang phủ Hải gia, hắn nói với nàng, hắn nguyện ý đến Lâu gia ở rể, chỉ
cần nàng đồng ý gật đầu, hắn sẽ dốc hết toàn lực giúp nàng ngồi lên ngai trang
chủ của Lục Ánh sơn trang. Bởi vậy sau khi Lục Phù Dung trở về trang, Hải gia
liền phái người đến Lục Ánh sơn trang cầu hôn, không đến hai tháng sau hai
người sẽ thành thân.
Nhị thiếu gia của Hải phủ
- một trong võ lâm thế gia hiện nay, có người có bối cảnh ưu việt như thế ở rể,
Lục Phù Dung đúng là cầu còn không được, tất nhiên không hề phản đối.
Ai ngờ bọn họ vừa thành
thân chưa được nửa tháng, hai vợ chồng đã đến "khuyên răn" mẫu thân
"về hưu" non để an hưởng tuổi già, chức vị trang chủ nên giao lại cho
Lâu Nguyệt Lan; còn Lâu Nguyệt Sương thì gả đi ra ngoài sẽ thích hợp hơn.
"Nếu ta không đồng ý
thì sao?" Lục Phù Dung nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Không đồng ý?"
Lâu Nguyệt Lan lạnh lùng cười. "Không đến phiên ngài đồng ý hay không đâu,
Nương à, ngài và đại tỷ, tiểu muội đều đã trúng độc, tốt nhất vẫn nên ngoan
ngoãn nghe lời đi!"
"Sao ngươi
biết?" Lục Phù Dung kêu lên sợ hãi, tư lự ngẫm nghĩ rồi biến sắc.
"Chẳng lẽ là ngươi..."
"Vô độc bất trượng
phu, đây không phải do ngài “dạy” sao?" Lâu Nguyệt Lan gợi ý. "Nếu
ngài có thể hạ thuốc đối với tam muội để khiến nàng không thể mang thai, tại sao
ta lại không thể hạ độc đối với bọn người của ngài?"
"Ta là vì Lục Ánh
sơn trang của chúng ta!" Lục Phù Dung cãi lại một cách hợp tình hợp lý.
"Ta cũng vì Lục Ánh
sơn trang của chúng ta vậy" Lâu Nguyệt Lan ngạo nghễ nói. "Lục Ánh
sơn trang đổi trang chủ mới có thể có tiền đồ huy hoàng!"
"Ngươi...ngươi..."
Lục Phù Dung tức giận đến nói không ra lời.
"Để ta xem, ngày hai
mươi ba tháng này chính là ngày tốt, đến đó thỉnh nương hãy chính thức truyền
lại địa vị trang chủ cho ta đi, đừng kéo dài thời gian nữa, hiểu chứ?"
Lâu Nguyệt Lan ngang
nhiên ngồi lên chiếc ghế trang chủ tại chính sảnh, làm ra vẻ như nàng đã là
trang chủ của Lục Ánh sơn trang.
"Còn nữa, tốt nhất
ta cảnh cáo ngài trước một chút, chất độc mà ngài và các tỷ muội đây trúng
phải, đó là kịch độc gia truyền của nhà mẹ ruột ta, ngay cả Đường môn cũng giải
không được, cho nên ngài cũng đừng phí sức muốn chạy trốn ra khỏi trang rồi đi
cầu cứu, nếu các ngươi chạy quá xa, cho dù có muốn giải độc cho các ngươi cũng
không được, vậy sẽ hối hận không kịp đó!"
Nói một cách khác, ba mẹ
con Lục Phù Dung và Lâu Nguyệt Sương, Lâu Tuyết Du đều bị giam lỏng.
Một lát sau, mẹ con ba
người bà đã bị "thỉnh" đến trong tẩm phòng của trang chủ "nghỉ
ngơi", Lục Phù Dung và Lâu Nguyệt Sương, Lâu Tuyết Du chỉ biết nhìn nhau cười
khổ, hoàn toàn thúc thủ bó tay.
"Ta đã sai lầm rồi
sao?" Lục Phù Dung thấp giọng.
"Nương..." Lâu
Nguyệt Sương thật sự không biết nên an ủi bà làm sao.
"Nhị tỷ thật là gian
trá!" Lâu Tuyết Du căm giận nói.
Lục Phù Dung thở dài, bắt
đầu thật sự hối hận. "Ta tưởng vậy là để bảo vệ Lục Ánh sơn trang, ngược
lại, lại dẫn sói vào nhà, tên Hải Đi Ta kia thật là tri nhân tri diện bất tri
tâm; mà Nguyệt Lan lại làm người ta quá đau lòng a!"
"Chỉ sợ..." Lâu
Nguyệt Sương trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó. "là Hải gia muốn nuốt luôn
Lục Ánh sơn trang!"
"Cái gì?" Lục
Phù Dung kinh ngạc nói. "Tùng Giang phủ Hải gia trên giang hồ thanh danh
lớn như vậy, có cần thiết phải nuốt luôn Lục Ánh sơn trang chúng ta hay
không?"
"Có lẽ bọn họ cảm
thấy còn chưa đủ lớn..."
"Sao?"
"Nương, ngài không
để ý sao? Bốn đứa con trai của Hải gia, tên chia ra là Hải Đi Duy, Hải Đi Ta,
Hải Đi Độc, Hải Đi Tôn..."
"Duy ngã độc tôn?
!" Lâu Tuyết Du bật thốt ra.
Lâu Nguyệt Sương gật đầu.
"Duy ngã độc tôn, dã tâm xưng bá võ lâm của Hải gia thực rõ ràng !"
"Chỉ bằng mấy tên ẻo
lả kia sao?" Lục Phù Dung cười nhạt nói.
Trong chốn giang hồ ai ai
cũng biết, Hải đại thiếu gia là một người bán nam bán nữ, ẻo lả nhăn nhó, muốn
vỗ mông tự nhận mình thiên hạ đệ nhất? muốn xưng bá võ lâm? Kiếp sau đi!
"Có lẽ đó là do hắn
giả vờ."
"Vì sao phải giả
vờ?"
"Nhiều năm nay chưa
từng có ai hoài nghi rằng Hải gia có bất cứ dã tâm gì, không phải sao?"
Tim Lục Phù Dung đập mạnh
và loạn nhịp một hồi, "Thì ra cũng không phải chỉ mình ta muốn thống lĩnh
võ lâm." Nàng lẩm bẩm nói.
Lâu Nguyệt Sương chần chờ
một chút rồi nói tiếp. "Thật ra
ta cũng không muốn thống lĩnh võ lâm, chỉ thầm mong có thể khiến cho Lục Ánh
sơn trang lớn mạnh hơn thôi, ít nhất chúng ta cũng không cần phải dựa dẫm vào
người khác, cũng không ai dám khi dễ bức hiếp Lục Ánh sơn trang!"
Lục Phù Dung nhíu mày,
lại thở dài. "Giờ đừng nói là thống lĩnh võ lâm, chỉ sợ ngay cả Lục Ánh
sơn trang cũng giữ không nổi!"
Lâu Nguyệt Sương cười
khổ. "Ta cũng đang lo lắng chuyện này, kỳ thật Nguyệt Lan cũng là tỷ muội
trong nhà, giao Lục Ánh sơn trang cho nàng cũng được, chỉ sợ là sau đó Lục Ánh
sơn trang sẽ rơi vào tay của Hải gia, việc này..."
"Hiện tại có khuyên
nhị tỷ, chỉ sợ tỷ ấy cũng nghe không lọt lỗ tai đâu?" Lâu Tuyết Du lầm
bầm.
Ba người liếc mắt nhìn
nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu, thở dài, giờ là thời điểm Lâu Nguyệt Lan đắc
chí nhất, sao có thể nghe lời khuyên của các nàng chứ?
Nhưng nếu không nghĩ ra
được biện pháp nào, không lẽ các nàng thật phải trơ mắt đứng nhìn Lục Ánh sơn
trang rơi vào trong tay của Hải gia ư?
※※※
"Lão bà, đến Vô Tích
rồi, chúng ta ở lại đây nghỉ hai ngày đi!"
Vẫn yên lặng không nghe
nhúc nhích gì, Phó Thanh Dương nhướng mắt, xốc lên rèm xe ngựa, lấy tay dùng
sức lay Lâu Thấm Du đang vùi đầu vào trong đống sách. Sau đó chợt thấy nàng như
đột nhiên hoàn hồn, mờ mịt nhìn chung quanh.
"Hả?"
"Đến Vô Tích
rồi!"
"Gì? Đến Vô Tích rồi
sao?" Lâu Thấm Du kinh ngạc nhìn phía trước thăm dò, thấy trước mắt là
khách điếm.
"Không phải nói muốn
đi thăm người nhà đại tẩu sao? Sao lại..."
"Vừa mới đi ngang
qua rồi, chúng ta đến thăm bọn họ, còn bọn họ lại chạy đến Thiên Sơn thăm đại
tẩu."
"A? Đi qua rồi, tại
sao ta không biết một chút gì cả!"
"Ta có gọi nàng,
nhưng nàng không có nghe."
"...Thực xin
lỗi."
Hổ thẹn cụp mắt nhìn
xuống đất, Lâu Thấm Du lẳng lặng xuống xe ngựa, tuy rằng thấy bốn phía dường
như thập phần náo nhiệt, nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ dám dùng khóe
mắt nhìn lén.
"Ngày mai miếu Đông
Nhạc có hội chùa, chúng ta thuận đường đi xem đi!" Phó Thanh Dương không
để ý gì đến, nói.
Vừa nói xong, lập tức cảm
giác được bàn tay mềm mại trong tay của hắn khẽ lay động, ngoái đầu nhìn lại,
thấy lão bà vẫn thiểu não gục đầu xuống, bộ dạng kiểu "Ta thực hổ thẹn,
xin cho ta cơ hội sám hối", hắn thật không biết nên khóc hay nên cười.
"Được rồi, được rồi,
ta cũng không giận, đừng bày ra bộ dáng này cho ta xem nữa!"
Một lát sau, bọn họ vào
phòng riêng trong khách điếm, Phó Thanh Dương nhìn trái nhìn phải một vòng rồi
lưu Tuyết Vụ lại làm bạn với lão bà, còn bản thân mình thì đến xe ngựa lấy quần
áo để tắm rửa.
"Tuyết Vụ, ở lại bảo
hộ lão bà của ta cho tốt, có việc gì thì kêu lớn tiếng một chút, hiểu
không?"
"gấu...gấu!"
Tuyết Vụ kêu lên hai tiếng, cái đuôi lông xù vẫy không ngừng: rõ rồi!
"Tốt lắm." Phó
Thanh Dương gật đầu hài lòng, xoay người đi ra ngoài.
"Thanh ca."
Phó Thanh Dương ngoái đầu
nhìn lại. "Sao?"
Lâu Thấm Du đầy nhu tình
chân thành nhìn hắn chăm chú. "Đừng sủng ta quá a!"
Đuôi lông mày của Phó
Thanh Dương nhướng lên một chút, "Ai sủng nàng?" Vẻ mặt oán giận phủ
nhận, "Lão cha đã nói qua, không được sủng nữ nhân, hễ sủng thì nữ nhân sẽ
giương oai trên đầu ta a, cho nên ta tuyệt không sủng nàng!" Hắn thập phần
nghiêm túc trịnh trọng thanh minh.
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị
gì hết!" Phó Thanh Dương giận dữ nói, "Ta đây là chăm sóc nàng, hiểu không?
Mẹ ta nói, trách nhiệm của trượng phu là chăm sóc cho lão bà, ta đây chính là
hoàn thành trách nhiệm mà thôi, cho nên đừng có nói lung tung là ta sủng nàng
nữa, ta tuyệt không sủng nữ nhân!" Dứt lời, hắn lộ vẻ mặt không vui đi ra
khỏi phòng.
Lâu Thấm Du không khỏi
mỉm cười.
Đúng vậy, hắn là một nam
nhân như thế, thuần dương cương tính, tuyệt không có mềm mỏng, nhưng thật ra,
tim của hắn còn thiện lương, ôn nhu hơn gấp mấy lần so với bất cứ nam nhân nào
khác.
Cho dù tim của hắn thật
ra không thiện lương, không ôn nhu, cho dù hắn lãnh khốc hơn cả Diêm vương dưới
mười tám tầng địa ngục, tàn nhẫn khát máu hơn so với lục vị Tu La, nhưng tâm ý
của hắn đối với nàng vẫn là ôn nhu nhất.
Phụ thân nhìn xem! Thấm
nhi được gả cho một phu quân ôn nhu như vậy! Hắn khiến Thấm nhi thật hạnh phúc,
thật hạnh phúc, đây không phải là hạnh phúc mà ngài vẫn thường không ngừng mơ
ước đến tận lúc cuối đời hay sao?
Trong lòng thầm nói với
cha, nàng đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Phó Thanh Dương một tay cầm hành
lý, một tay cầm tay nải bước vào phòng, theo sau là điếm tiểu nhị. Nàng biết,
hắn đang phân phó điếm tiểu nhị chuẩn bị nước ấm để nàng tắm rửa, nếu không hắn
chỉ cần hai gáo nước giếng là đủ tắm rửa sạch sẽ cho bản thân mình rồi.
Ngoài ra, hắn còn hỏi rõ
ràng thời gian diễn ra hội chùa ở miếu Đông Nhạc, tuy trên đường đến đây hắn đã
dẫn nàng dạo qua không biết bao nhiêu hội chùa, bao nhiêu chợ đêm.
Đúng vậy, nàng có thể
khẳng định, đây chính là hạnh phúc mà cha vẫn thường không ngừng mơ ước đến tận
lúc cuối đời!
Cho dù một ngày nào đó
hắn nói với nàng hắn thật ra cũng là người trong giang hồ, nàng cũng không để ý
nữa, bởi vì hắn là nam nhân có thể làm nàng hạnh phúc, mọi thứ khác đều chỉ là
tiểu tiết.
Có đúng vậy không phụ
thân?
"Lão bà, trong miếu
có bát tiên, nàng có nhớ vị nào đặc biệt hay không?"
"Không phải họ đều
giống nhau cả sao?"
"Ta đã đặt một cái
bàn ở tửu lâu rồi, chúng ta qua bên đó xem cũng được."
"Ừ, được."
"À, đúng rồi, trước
khách điếm có người bán đậu hủ, nàng có muốn ăn không?"
"Ăn! ăn! Còn có mứt
quả ghim thành xâu, ta cũng muốn ăn!"
"..."
※※※
Hội chùa Đông Nhạc ở Huệ
Sơn, tục xưng là hội chùa Bát tiên tạ lễ, là hội chùa quy mô lớn nhất vùng Tô
Nam, mỗi lần hội diễn ra liền kéo dài mấy canh giờ, đội ngũ rước lễ thường đi
vòng quanh đến vài dặm, chẳng những muôn người trong thành Vô Tích đều đổ xô ra
đường, mà dân chúng hành hương ở các huyện thành chung quanh cũng sẽ đặc biệt
đến, nhóm tiểu thương lại quảng bá rao bán hàng hóa, cứ thế trên những con phố
dài mười dặm từ thành Vô Tích đến Huệ Sơn đều rất đông người tụ tập tấp nập,
náo nhiệt vô cùng.
Ban ngày ai nấy tranh
nhau ra xem đội ngũ rước lễ, ban đêm thắp đèn ca múa hát tưng bừng, mãi đến nửa
đêm mới nghỉ.
Nếu phải chen chúc trong
đám đông xem rước lễ, chi bằng ngồi trên lầu hai của tửu lâu nhàn nhã ngắm
nhìn, đây thật là một lựa chọn thông minh nhất.
"Xíu mại ở đây ngon
lắm, mau ăn đi, đừng đợi đội rước lễ đến rồi bận xem mà không ăn được!"
Phó Thanh Dương vừa thúc
giục vừa gắp xíu mại nóng hổi vào chén cho lão bà, còn có giò cháo quẩy, bánh
bao...cứ liên tục gắp dồn vào cái chén nhỏ trước mặt của nàng.
"Được."
"... . . Đừng lén
cho Tuyết Vụ ăn như vậy!"
"Nhưng nó cũng muốn
ăn mà!"
Phó Thanh Dương thật
không biết nên khóc hay nên cười, kể từ lúc lão bà mang thai, số lần cải lão
hoàn đồng càng ngày càng tăng, không có việc gì cũng làm nũng với hắn, có đôi
khi hắn cũng muốn trách nàng một chút, để nàng khỏi đâm ra càng lúc càng kiêu
ngạo.
Dù trong lòng cố tình
nghĩ như vậy, nhưng miệng lại không thể nào mở ra trách cứ, bất đắc dĩ đành
phải thuận theo nàng.
"Ta sẽ kêu thêm hai
phần nữa, được không?"
"Cám ơn Thanh
ca."
"Ăn nhanh đi!"
Thế là Phó Thanh Dương
lại kêu thêm mấy phần xíu mại, hai phần để Lâu Thấm Du cho Tuyết Vụ ăn, vừa rồi
Lâu Thấm Du lén ném cho nó mấy cục xíu mại, con tiểu súc sinh này đã lập tức
bắt đầu phun nước miếng chảy tùm lum trong quán như lũ lụt, tất cả đều là kiệt
tác của nó.
Nhưng nó vẫn rất nghe
lời, Phó Thanh Dương kêu nó gục xuống không được nhúc nhích, nó liền thật sự
gục xuống không dám cử động chút nào, mặc dù cái mũi không ngừng ướt sũng, hai
mắt cũng lom lom nhìn lên bàn, hận không thể xuất một chiêu Hoành tảo thiên
quân liếm sạch, nhưng ngoại trừ nhễu nước miếng tùm lum nó cũng không dám làm
gì khác.
Mãi đến khi xíu mại đưa
tới trước mặt, nó mới dám há mồm thật to ra nuốt lấy nuốt để, những vẫn nằm
phục xuống như cũ, ngay cả mông cũng không dám nâng lên một chút nào.
"Gì? Thanh ca, thiệt
nhiều quan sai nha! Muốn bắt người sao?"
"Bắt cái đầu của
nàng, là đội ngũ rước lễ đã sắp đến, quan sai đến để dẹp đường cho đội rước
lễ."
"Thật sao, đến nhanh
vậy ? Ta đây..."
"Ăn xong mới cho
xem!"
"Được thôi!"
Sau khi quan sai dọn dẹp
hai bên đường, nghi thức "bốn tiếng súng, tám tiếng kèn" diễn ra, đầu
tiên là nghênh đón bài tự sơn son thếp vàng của Bát tiên và bách thần được thờ
phụng trong miếu, nhạc công đánh chiêng la thổi kèn trống, theo sau là võ sĩ
che cờ phướng ngũ sắc, trong tay cầm lư đồng nghi ngút khói hương, vây quanh là
đại kiệu nâng bát tiên.
Sau đó là biểu diễn hí
kịch các loại, tiếng đàn sáo Giang Nam du dương trỗi lên, có ca múa vũ, có múa
lửa; có đi cà khêu, làm xiếc ảo thuật; có cúng xe ngựa, nữ trang; có chọn trà
ẩm trà; có kẻ giả trang làm đao phủ tay cầm cương đao, có kẻ giả trang làm tù
phạm; còn có người giả lóc thịt nơi cánh tay, thắt cổ..., vừa vũ vừa xướng trên
đường thật vô cùng náo nhiệt.
Không biết đã qua bao
lâu, cuối cùng đội rước lễ náo nhiệt cũng qua đi, Lâu Thấm Du mới mỹ mãn quay
đầu lại, bắt gặp ánh mắt không hề hờn giận của Phó Thanh Dương, trong lòng giật
mình, cuống quít cúi đầu xuống xem...
Trên bàn, dĩa xíu mại,
bánh bao..còn hơn phân nửa chưa đụng đũa đến.
"Thực xin lỗi!"
Hổ thẹn thầm thì một câu,
nàng lập tức rũ vai gục đầu xuống, tính dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt tội
chứng, ai ngờ ngay cả một miếng xíu mại còn chưa kịp gắp, tất cả tội chứng trên
bàn đều đã bị đem xuống cho Tuyết Vụ ăn hết, Tuyết Vụ cảm động đến muốn rơi cả
nước mắt, cứ ư ử không thôi.
"Đều lạnh hết rồi
còn ăn gì nữa!" Phó Thanh Dương giận dữ mắng mỏ, chợt ngoắc gọi điếm tiểu
nhị đến, lại kêu mấy phần xíu mại và bánh bao, giò cháo quẩy mới ra. "Nàng
a! Sau này mà còn không nghe lời, sẽ không mang nàng đi xem diễn nữa!"
"Được thôi, được
thôi, thực xin lỗi mà!" Lâu Thấm Du cúi đầu nhận sai, thật tình sám hối.
Bởi vậy khi xíu mại được
đem ra, nàng liền vùi đầu tập trung ăn, tính giải quyết tất cả những món ăn hắn
kêu lên để hắn vui vẻ.
Việc này cũng không có gì
khó khăn, từ sau khi nàng mang thai liền trở nên tham ăn vô cùng, sức ăn mạnh
gần bằng Phó Thanh Dương.
"Tam muội?!"
Đang bận rộn chìm đắm
trong dĩa thức ăn, bất ngờ nghe được một thanh âm quen thuộc, Lâu Thấm Du không
khỏi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, chợt kinh ngạc đến mức trợn trừng mắt.
"Đại công tử!"
Quả thật là Vũ Văn Tĩnh
Nhân, hơn nữa theo sau hắn còn có hai vị cô nương, cô nương lớn tuổi hơn thì
đoan trang văn tĩnh, cô nương nhỏ hơn một chút thì hoạt bát bướng bỉnh. Hai vị
cô nương này mặt mày rất giống nhau, xem ra hẳn là tỷ muội.
Giống như những nữ nhân
khác, tầm mắt của các nàng vừa chạm vào Phó Thanh Dương cũng không thể dịch
chuyển ra nổi.
Nhưng Vũ Văn Tĩnh Nhân căn
bản không để ý tới Phó Thanh Dương, trong mắt của hắn chỉ có Lâu Thấm Du.
"Tam muội, sao nàng lại ở đây?"
"Thanh ca dẫn ta đến
xem hội chùa." Lâu Thấm Du lén liếc Phó Thanh Dương một cái, thấy ánh mắt
của hắn đang chăm chú quan sát đánh giá Vũ Văn Tĩnh Nhân từ trên xuống dưới, vẻ
mặt hồ nghi. "Sao Đại công tử ngươi lại ở đây? Ta nhớ là ngươi cũng không
thích náo nhiệt như vầy a!"
Cuối cùng Vũ Văn Tĩnh
Nhân cũng nhớ ra là hắn không phải đi một mình, ngoái đầu lại liếc phía sau một
chút.
"Là Hạ Hầu Tam cô nương,
nàng muốn ta dẫn các nàng đến đây."
"Thì ra là thế,
vậy..."
"Lão bà, hắn là ai
vậy?" Phó Thanh Dương chen vào, ngữ khí hồ nghi.
"Thanh ca, ta đã
từng đề cập qua với chàng về Vũ Văn đại công tử, có nhớ không?" Lâu thấm
Du trả lời thật thản nhiên.
Thời điểm nàng nghĩ mình
thích Vũ Văn Tĩnh Nhân, có lẽ cảm thấy dường như hơi có lỗi với Phó Thanh
Dương, nhưng nay nàng đã nhận ra rõ rằng nàng và Vũ Văn Tĩnh Nhân chỉ có tình
cảm bằng hữu, nàng đã có thể yên tâm thoải mái, bình tĩnh thản nhiên đối mặt
với chất vấn của Phó Thanh Dương.
Phó Thanh Dương giật
mình. "Vũ Văn Tĩnh Nhân? Là người mà nàng kiên quyết không muốn gả cho hắn
mà gả cho ta sao?"
Mặc dù đó là sự thật,
nhưng trước mặt người ta cũng không thể không hề e ngại gì mà nói ra nha!
Lâu Thấm Du có chút
ngượng ngùng giật nhẹ ống tay áo của hắn, đợi hắn cúi thấp đầu xuống, lại dùng
thanh âm nhỏ đến mức không nghe được nói bên tai của hắn, "Phải"
Ánh mắt đang nhìn chăm
chú trên người Vũ Văn Tĩnh Nhân lập tức thay đổi, "Thật có lỗi, lão bà ta
không muốn gả cho ngươi, lại bị ta cưới mất." Phó Thanh Dương áy náy nói.
"Nhưng nam tử hán đại trượng phu lo gì không cưới được vợ, thí dụ như hai
vị cô nương phía sau ngươi kia, tuy rằng kém hơn so với lão bà của ta, nhưng
coi cũng được, ngươi cứ thử xem!"
Cái này càng quá đáng!
"Thanh ca," Lâu
Thấm Du dở khóc dở cười đỏ mặt. "Sao chàng lại nói vậy!"
"Ta nói rất đúng sự
thật a!" Phó Thanh Dương hoang
mang nói. "Không đúng chỗ nào?"
Mắt thấy cặp tỷ muội kia
sắc mặt càng lúc càng khó coi, ái ngại một hồi, Lâu Thấm Du thật cảm thấy thập
phần bất đắc dĩ vì cái tính chân chất thẳng như ruột ngựa của Phó Thanh Dương,
rất muốn lôi ruột hắn ra cột lại, xem có thể quấn lại được mấy vòng.
"Thanh ca, chàng cẩn
thận nhìn kỹ lại xem, các nàng ấy đẹp hơn so với ta đó chứ!" Nàng hạ giọng
nhỏ xuống nhắc nhở hắn.
"Ai nói, nàng xinh
đẹp hơn gấp mấy lần so với các nàng ấy!" Phó Thanh Dương lớn tiếng kháng
nghị.
Trong lòng Lâu Thấm Du
thoáng chốc thật cảm động vui sướng, thật ra hai vị cô nương kia dung mạo đẹp
hơn nàng, nhưng trong mắt Phó Thanh Dương nàng lại đẹp hơn so với các nàng ấy.
Nhưng mà...
"Cho dù thế nào
chàng cũng phải nói hai vị cô nương kia đẹp hơn ta, đây là lễ phép."
"Lễ cái rắm!"
Phó Thanh Dương nổi giận. "Rõ ràng kém hơn nàng, tại sao muốn ta nói
dối?"
Lâu Thấm Du không biết
nên khóc hay cười. "Thanh ca..."
Điếm tiểu nhị đứng kế bên
thấy không khí có vẻ ngưng trọng, nhanh nhẩu lên tiếng. "Thực xin lỗi hai
vị khách quan, tiểu nhân muốn hỏi một chút, giờ xung quanh không còn bàn trống,
có thể cho ba vị khách quan này ngồi chung một bàn với hai vị được không?"
"Đương nhiên không
thành vấn đề!" Phó Thanh Dương xua tay mời khách. "Mời ngồi! Mời
ngồi!"
"Cám ơn." Vũ
Văn Tĩnh Nhân lập tức ngồi xuống, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn thủy chung dán
chặt trên người Lâu Thấm Du.
Tuy mất hứng, nhưng thấy
Vũ Văn Tĩnh Nhân cũng đã ngồi xuống, tỷ muội Hạ Hầu gia cũng chỉ đành miễn
cưỡng ngồi xuống theo, sau đó Vũ Văn Tĩnh Nhân gọi mấy món thức ăn, rồi lễ phép
giới thiệu hai vị cô nương kia.
"Hai vị này là Ninh
Quốc phủ Hạ Hầu gia nhị tiểu thư, tam tiểu thư."
"Thì ra là tỷ muội
của Hạ Hầu gia." Phó Thanh Dương gật gù, "Ta tên là Phó Thanh Dương,
nàng là lão bà của ta." Rồi quay đầu ra lệnh cho Lâu Thấm Du, "Mau ăn
nhanh đi chứ không xíu mại nguội lạnh hết!"
"Dạ, Thanh ca."
Không lâu sau, thức ăn
của Vũ Văn Tĩnh Nhân cũng được đưa tới, hai bên liền im lặng dùng bữa, cũng
không nhìn nhau và tán gẫu nữa.
Mãi đến khi Lâu Thấm Du
sắp ăn xong xíu mại, Phó Thanh Dương hai mắt nhàn rỗi nhìn ra ngoài cửa sổ của
tửu lâu đột nhiên lên tiếng .
"Gì? Phía đối diện
có sạp bán mai hoa cao và bánh trôi kìa!" đột nhiên đứng dậy "Nàng
nhất định sẽ thích, ta đi mua liền!" vừa nói xong đã vội vàng đi xuống
lầu.
Thấy Phó Thanh Dương rời
đi, hai vị tiểu thư của Hạ Hầu gia kia cũng nói nhỏ vào tai nhau rồi sau đó hai
người cũng đứng dậy.
"Chúng ta cũng muốn
đi mua một chút đồ, sẽ mau trở lại thôi."
"Muốn ta đi chung
với các ngươi không?" Vũ Văn Tĩnh Nhân lễ phép hỏi.
"Không cần, tự bọn
ta đi được rồi!"
Vũ Văn Tĩnh Nhân đoán
rằng chắc các nàng muốn mua đồ dùng cho nữ nhân gì đó, tự nhiên không muốn nam
nhân đi theo, nên cũng không ép, huống chi, thừa dịp này, hắn cũng có thật
nhiều chuyện muốn nói với Lâu Thấm Du.
Nhưng hắn còn chưa lên
tiếng, Lâu Thấm Du đã mở miệng trước.
"Đại công tử, sao
không chọn một trong hai vị tiểu thư kia làm thê tử?"
Vũ Văn Tĩnh Nhân vẻ mặt
gượng lại một chút, chợt thở dài, ảo não. "Cha muốn ta chọn một trong hai
người bọn họ, nhưng ta cũng không..."
"Vậy sao, ta thấy vị
nhị tiểu thư văn văn tĩnh tĩnh kia có vẻ thích hợp hơn." Lâu Thấm Du thành
tâm đề nghị.
Vũ Văn Tĩnh Nhân hai mắt
nhìn nàng một cách mãnh liệt, không thể tin được nàng lại nói như thế,
"Không, người nào ta cũng không muốn!" Hắn oán giận cự tuyệt.
"Tam muội, ta sẽ chờ nàng, cho dù cha ta có bức ta cỡ nào, ta cũng sẽ chờ
nàng!"
Chờ nàng?!
Lâu Thấm Du có chút giật
mình nhìn hắn một hồi lâu, sau đó thở dài nói. "Đừng chờ ta, đại công tử!
Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không đợi được đâu!"
"Tam muội, cái thứ
kia là một gã buôn bán ngựa thô tục, sớm muộn gì nàng cũng sẽ không chịu nổi,
ta..."
"Đại công tử!"
Lâu Thấm Du nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn "Có lẽ Thanh ca thô lỗ, có lẽ hắn
chỉ là một anh chàng buôn bán ngựa bình thường, nhưng mà hắn lại là một nam
nhân rất ôn nhu, một trượng phu rất săn sóc thê tử, hắn đối với ta rộng lượng,
bao dung đến mức ngươi cũng không thể tưởng tượng nổi, được ở bên hắn, ta nghĩ
đời này ta cũng không còn mơ ước gì nữa, thậm chí..."
"Không, không thể
nào!" Vũ Văn Tĩnh Nhân không tin nàng. "Nhị tiểu thư nói cho ta biết,
hắn là một nam nhân thập phần bá đạo, chẳng những bắt nàng tuân theo hắn trong
mọi chuyện, thậm chí còn không cho nàng rời khỏi nhà quá ba thước, cái loại nam
nhân như thế này..."
Lâu Thấm Du nở nụ cười.
"Vậy ngươi nghĩ vì sao ta lại ở đây? Phải, hắn không cho ta rời khỏi nhà
quá ba thước, nhưng đó là vì an toàn của ta, hơn nữa khi hắn biết ta cũng muốn
xuất môn đi dạo đi ngắm khắp nơi, hắn liền quyết định thỏa mãn tâm nguyện của
ta, kỳ này xuất môn, hắn đã mang ta đi xem qua không biết bao nhiêu địa phương,
thậm chí còn đến cả quan ngoại nữa..."
Nàng thỏa mãn than thở,
"Đại công tử, ngươi có từng nghĩ tới ta cũng ao ước được xuất môn đi xem
khắp nơi? Có từng nghĩ tới ta cũng muốn đi dạo hội chùa, đi dạo chợ đêm? Có
từng nghĩ tới..." Nhẹ giọng cười. "Ta cũng muốn ăn mứt quả ghim thành
xâu, ăn một cách ngấu nghiến sỗ sàng?"
Vũ Văn Tĩnh Nhân thập
phần ngoài ý muốn trừng lớn mắt. "Nàng..." cũng muốn làm chuyện như
vậy?
"Ngươi không
có." Lâu Thấm Du trả lời thay hắn. "Bởi vì ngươi chỉ nghĩ đến chính
mình, ngươi hy vọng ta có thể trở thành một thê tử xứng đáng, một người vợ có
thể chia sẻ một nửa trách nhiệm với ngươi, phụ trợ ngươi hoàn thành kỳ vọng của
cha mẹ, còn muốn ta ở bên cạnh ngươi bất cứ lúc nào ngươi cần, trấn an ngươi,
an ủi ngươi, làm cho lòng ngươi bình thản lại. Đại công tử, ngươi..." nhẹ
nhàng một chút. "...mới là một nam nhân muốn trói buộc ta vào gia
đình!"
Vũ Văn Tĩnh Nhân há hốc
mồm, lại không biết nói gì cãi lại, bởi vì hắn đúng thật là có ý tưởng này.
"Mà Thanh ca lại
trái ngược lại với ngươi, hắn chỉ muốn ta làm một thê tử tốt, ôn thuần phục
tùng, hiếu thuận với cha mẹ chồng, biết chăm lo việc nhà, hầu hạ trượng phu,
sanh con dưỡng cái, sau đó..." Lâu Thấm Du cười thật ôn nhu. "Hắn sẽ
yêu thương ta, sủng ái ta, chẳng những quan tâm đến tâm tình của ta, cũng sẽ
cực lực thỏa mãn tâm nguyện của ta. Hơn nữa..."
Nàng lại thở dài thật sâu
trấn tĩnh lại sự xúc động dâng trào, "Hắn nói muốn rước bài vị của cha ta
vào đại từ đường nhà hắn để cung phụng!" lại tươi cười thỏa mãn.
"Còn có..."
Nàng thuận tay đem toàn bộ xíu mại, bánh bao còn lại trên bàn đổ xuống cho
Tuyết Vụ ăn. "Nó tên là Tuyết Vụ, là Thanh ca đã mua cho ta , bởi vì ta
thích, hắn liền bỏ ra một trăm lượng mua về cho ta. Đại công tử, ngươi sẽ làm
những chuyện như vậy sao? Chỉ vì ta thích, ngươi liền sẽ bỏ ra một trăm lượng
mua một con chó bé nhỏ không giá trị gì như vậy?"
"Ta...Ta..."
"Ngươi sẽ
không." Lại một lần nữa, Lâu Thấm Du trả lời thay hắn. "Bởi vì nuôi
dưỡng, cưng chìu một con chó, đối với ngươi mà nói là không hề có ý nghĩa,
huống chi ngươi cũng sẽ lo lắng việc này sẽ làm lệnh tôn, lệnh đường mất hứng,
trách ngươi quá sủng thê tử, cho nên ngươi tuyệt sẽ không làm những chuyện
này."
Hắn sẽ không làm những
chuyện này, nhưng là vì...bởi vì...
Vì cái gì?
Bởi vì đó là chuyện vô
nghĩa?
Bởi vì cha mẹ hắn nhất
định sẽ trách hắn là quá sủng thê tử?
Vũ Văn Tĩnh Nhân toát mồ
hôi lạnh đầy đầu, vừa lo lắng vừa sợ hãi, rất muốn bào chữa cho chính mình,
nhưng lại không nghĩ ra bất cứ từ nào có thể bác bỏ lời nói của nàng.
Bởi vì nàng nói đúng, chỉ
là hắn không muốn thừa nhận sự thật.
"Đại công tử, ta vẫn
từng nghĩ, trên thế gian này, ngươi là nam nhân có thể thông cảm và hiểu ta
nhất, có thể đối đãi ngang hàng với ta" Lâu Thấm Du nói tiếp. "Nhưng
sau khi gả cho Thanh ca, ta mới hiểu được, ngươi cũng ích kỷ, bá đạo như những
nam nhân khác, chẳng qua bề ngoài không lộ ra mà thôi. Nhưng Thanh ca..."
Nhắc tới Phó Thanh Dương,
khóe môi Lâu Thấm Du không tự chủ được liền tràn ra một nụ cười chân thành đầy
nhu tình, "bề ngoài hắn thật là một nam nhân rất bá đạo, nam nhân là trời,
nữ nhân là đất, hắn còn hung hăng đem ta dẫm nát dưới lòng bàn chân, nhưng
mà..." Nàng bật cười. "nếu thật sự ngẫm lại, bị dẫm nát dưới lòng bàn
chân có lẽ chính là hắn!"
"Vậy sao?" Vũ
Văn Tĩnh Nhân bật thốt lên nói.
Lâu Thấm Du liếc hắn một
cái, không muốn giải thích thêm, bởi vì đó là chuyện không thể dùng ngôn ngữ để
giải thích, chỉ có thể tự mình thể nghiệm và lĩnh hội.
"Cho dù ra sao đi
chăng nữa, đại công tử, xin đừng chờ ta, ta tuyệt sẽ không rời bỏ Thanh ca, cả
đời này ta cũng chỉ làm thê tử của hắn, ta..." Hai gò má nàng xuất hiện
hai vệt đỏ hồng như hai cánh hoa."...yêu hắn, ngươi hiểu chưa?"
Yêu tên buôn bán ngựa thô
tục kia?
Sao lại có thể như vậy
được? Một gã buôn ngựa thô tục sao có thể xứng với tình cảm của nàng!
"Nhưng tam muội,
ta..."
"Đại công tử, ngươi
nhất định có thể tìm được một đối tượng khác có thể thỏa mãn các điều kiện của
ngươi!"
"Nhưng..."
Mới nói được một chữ, Vũ
Văn Tĩnh Nhân liền ngậm miệng lại không lên tiếng nữa, bởi vì Phó Thanh Dương
đã thình lình xuất liện tại thang lầu.
"Đến đây rồi, đến
đây rồi, ta xếp hàng lâu lắm mới mua được đó!" Một tay cầm một bịch mai
hoa cao, một tay cầm chén bánh trôi, Phó Thanh Dương thật cẩn thận đặt trước
mặt Lâu Thấm Du, tiện đà trừng mắt, rống giận. "Nàng lại cho Tuyết Vụ ăn
hết hả, thật đáng giận, mai mốt không mang theo nàng đi xem diễn nữa!"
"Nhưng mà..."
Đôi mắt trong sáng của Lâu Thấm Du như ngập nước một cách đáng thương,
"Nếu ta ăn hết những thứ đó, vậy..." Nàng liếc mắt nhìn Mai hoa cao
và chén bánh trôi trên bàn. "làm sao còn bụng ăn vô hai món này a!"
Phó Thanh Dương giật
mình, nhìn xíu mại trước mặt Tuyết Vụ, rồi lại nhìn nhìn bịch mai hoa cao và
chén bánh trôi, lắc lắc đầu.
"Nói vậy cũng phải,
thôi được rồi! Vậy nàng mau ăn xong đi rồi ta mang nàng đi xem biểu diễn!"
Vũ Văn Tĩnh Nhân trừng
mắt nhìn cảnh trước mặt, đầu tiên hắn chợt sửng sốt, sau lập tức bừng tỉnh đại
ngộ, hiểu được vì sao nàng nói người bị dẫm nát dưới lòng bàn chân là Phó Thanh
Dương.
Bởi vì, chỉ cần đủ thông
minh trong nói năng, ứng xử, muốn đem Phó Thanh Dương "dẫm nát dưới lòng
bàn chân" thật là dễ dàng.
Nhưng mà, nàng sẽ lợi
dụng điểm này sao?
Sẽ, nàng sẽ, khi nào hắn
không vui, nàng sẽ lợi dụng điểm này để hắn hết tức giận, nhưng những lúc khác,
nàng tuyệt sẽ không lợi dụng việc này.
Nàng tình nguyện bị hắn
"dẫm nát dưới lòng bàn chân", sau đó hưởng thụ sự quan tâm, sủng ái
của hắn.
Sau khi hiểu ra điều này,
cuối cùng Vũ Văn Tĩnh Nhân cũng không thể không hết hy vọng, Lâu Thấm Du nói
đúng, hắn rất ích kỷ, không thể ”đơn thuần” được như Phó Thanh Dương.
Hắn cưới vợ là vì mục
đích có lợi cho chính bản thân mình, mà Phó Thanh Dương chỉ cưới vợ vì đơn
thuần muốn cưới vợ.
Việc gì hắn cũng nghĩ đến
bản thân mình trước tiên, sau đó mới lo lắng đến Lâu Thấm Du, đến lúc không thể
đảm đương nổi, hắn cũng sẽ nghĩ đến việc hy sinh nàng.
Còn Phó Thanh Dương, hắn
cũng không có nghĩ đến chính bản thân mình trước hoặc nghĩ đến ai sau, hắn chỉ
đơn thuần chiếu cố thê tử, che chở thê tử, nên thế nào thì liền làm thế ấy,
cũng không lo lắng nghĩ ngợi là làm như vậy có bạc đãi chính mình hay không,
hoặc là làm như vậy có khiến ai mất hứng hay không.
Bọn họ là ”phu thê” chân
chính, mà không phải là ”phu” và ”thê” vì mục đích nào đó mà phải ở chung với
nhau.
Chứng kiến cảnh Lâu Thấm
Du vì thấy Phó Thanh Dương trở cổ tay "hô biến" ra một xâu mứt quả
ghim rồi nhất thời kinh hỉ đoạt lấy, vội vội vàng vàng cắn lấy cắn để, Vũ Văn
Tĩnh Nhân không khỏi hổ thẹn cười khổ.
Người chân chính không
xứng với Lâu Thấm Du là hắn mới đúng!
※※※
Hội chùa Đông Nhạc vô
cùng náo nhiệt rốt cuộc cũng trôi qua.
Hôm sau, bọn họ tiếp tục
cuộc hành trình đi về phía nam, Lâu Thấm Du còn đang đoán xem không biết Phó
Thanh Dương lại dẫn nàng đi đâu chơi tiếp, không ngờ vừa mới đi ngang qua một
thành trấn, xe ngựa đột ngột ngừng lại, nàng tưởng thành trấn này có chỗ nào đó
đặc biệt nên Phó Thanh Dương muốn dẫn nàng đi xem.
Ai ngờ màn xe cuốn lên,
Phó Thanh Dương lại tiến vào thăm dò, vội vã nói: "Chúng ta không nghỉ
trọ, cũng không đến Nam Dương nữa!"
"Tại sao?"
"Ta vừa nhận được
thư tín của đại ca, hắn nói Lục Ánh sơn trang xảy ra chuyện phiền toái, muốn
chúng ta mau chóng trở về, hắn cũng sẽ đến đó hội họp cùng chúng ta."
Trong lòng Lâu Thấm Du
căng thẳng. "Chuyện phiền toái gì vậy?"
Phó Thanh Dương lắc lắc
đầu. "Ta cũng không biết, trong thư đại ca chưa nói rõ ràng, chỉ bảo chúng
ta mau chóng trở về, hắn nói nhạc mẫu cần chúng ta hỗ trợ."
"Ừ, vậy chúng ta mau
chóng đi đi!"
Thế là, cả hai lại tiếp
tục lên đường, Phó Thanh Dương đi mau hơn nhưng vẫn chú ý không làm ảnh hưởng
đến sức khỏe của Lâu Thấm Du, mặt mày bơ phờ mệt mỏi, râu ria lởm chởm, tóc tai
lộn xộn, mà Lâu Thấm Du cũng không để ý mấy, chỉ một lòng lo lắng không biết
Lục Ánh sơn trang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì phiền toái?
Có thể khẳng định chuyện
phiền toái này tất nhiên là chuyện trên giang hồ, nếu là như vậy, phu quân chỉ
biết buôn bán ngựa thôi, cũng đâu có giúp được gì?
"Lão bà."
"Dạ?"
"Đừng lo lắng, có ta
ở đây, tất cả cứ giao cho ta là được rồi!"
Kỳ lạ là vừa nghe Phó
Thanh Dương nói như vậy, không hiểu sao nàng lại thật sự ổn định tinh thần lại.
Rõ ràng hắn chỉ là một
anh chàng buôn bán ngựa bình thường, không có nửa điểm liên quan đến giang hồ,
cũng tuyệt không thể giúp đỡ được bất cứ việc gì, nhưng mà...
Nàng tin tưởng hắn!
Bởi vì hắn là người ngay
cả lời nói dỗ ngọt dễ nghe cũng không biết nói, từ trước đến nay hắn luôn luôn
chỉ biết nói thẳng, không nói đến nửa câu nói dối.
Không phải không nói, mà
là sẽ không nói, hắn quá thẳng thắng trực tính, căn bản không hiểu nên nói dối
như thế nào.
Có lẽ giống như hắn đã
bán ngựa cho muội muội của nàng, hắn cũng đã mua bán giao dịch với những người
giang hồ, nên biết vài vị thành danh trên giang hồ, có lẽ hắn có thể thỉnh bọn
họ đến hỗ trợ, có lẽ...
"Đúng rồi, lão bà,
thiếu chút nữa đã quên..."
"Thanh ca?"
"Ba viên thuốc này
là đại ca đã gửi cho ta, nàng giữ lấy, trước khi bước chân vào Lục Ánh sơn
trang, phải nhớ rõ uống một viên chung với máu của ta..."
Máu của hắn?!
"Gì?"
"Tuy rằng thứ độc
kia ngay cả Đường môn cũng không giải được, nhưng không làm khó được nhị ca của
ta..."
Độc?!
"Dạ?"
"Cho nên trăm ngàn
lần đừng quên, nhất định phải dùng máu của ta uống viên thuốc trước rồi mới có
thể tiến vào Lục Ánh sơn trang!"
"..."
Lục Ánh sơn trang rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT