Nguyên là tính đến Nam Dương, nhưng Phó Thanh Dương lại thay đổi kế hoạch.

"Thanh ca, không phải nói muốn đi thăm người nhà của nhị tẩu sao?"

"Hoàng Hà lại vỡ đê, người nhà nhị tẩu tám phần mười là lại đi chẩn tai cứu trợ rồi, lúc này đến sẽ khiến người ta thêm phiền toái."

"Ừ, vậy khi nào có cơ hội rồi đi cũng được."

Cho nên bọn họ lướt qua Nam Dương, trực tiếp đi về hướng kinh thành, thay Phương Anh tặng đồ cho muội muội Phương Thúy của hắn đã gả đến kinh thành.

Kinh thành vào tháng mười đã bắt đầu vào mùa đông, trời lạnh đến mức răng ai nấy đều run cầm cập, may mà một đường đi về hướng bắc, Phó Thanh Dương lại chứng minh hắn đích thực là người rất biết săn sóc, hắn đã sớm chuẩn bị ổn thỏa quần áo mùa đông cho lão bà, không để nàng lạnh một chút nào.

"Đừng nhúc nhích!"

Trời vừa sáng sớm, Lâu Thấm Du đang định rời giường chuẩn bị hầu hạ phu quân thay quần áo rửa mặt chải đầu, lại bị Phó Thanh Dương đè lại không cho nàng đứng lên, chính hắn xuống giường trước lung tung mặc đại một bộ đồ rồi rời phòng, một lát sau trở về, chờ điếm tiểu nhị đưa nước ấm đến, hắn mới cho Lâu Thấm Du xuống giường.

"Được rồi, nàng tự lo chuẩn bị cho bản thân mình trước đi rồi hẵng đến hầu hạ ta đi!"

Nàng biết, hắn sợ nàng lạnh, trong lòng ấm áp tràn đầy cảm động, nàng nhanh chóng sửa soạn cho bản thân mình rồi đến hầu hạ phu quân thay quần áo rửa mặt chải đầu.

"Thanh ca, hình như chàng không thấy lạnh sao!"

"Nhà của ta ở Thiên Sơn, sớm đã quen rồi!" Lim dim hai mắt, vẻ mặt Phó Thanh Dương đầy hưởng thụ say mê.

Không biết vì sao, tóc của hắn đặc biệt rất dễ dàng bị rối, trước đây, lúc chải đầu cho hắn, lão nương vừa chửi mắng vừa mất kiên nhẫn dùng sức giật mạnh chỗ tóc rối, làm hắn đau đến nhếch miệng hé răng, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Sau khi hắn trưởng thành, lão nương cũng không chải đầu cho hắn nữa, chính bản thân hắn càng lười chải đầu, trừ phi là dịp năm mới phải mặc quần áo mới, nếu không hắn luôn tùy tiện lấy tay lùa lùa hai cái coi như xong, còn không thì đơn giản túm lên cột lại là xong.

Nhưng mà, lão bà của hắn, mỗi ngày đều rất kiên nhẫn chải đầu cho hắn, chẳng những chưa bao giờ làm hắn đau, ngược lại, còn làm cho hắn cảm thấy được chải đầu là chuyện rất thoải mái, hưởng thụ cảm giác tê dại từ da đầu đến lòng bàn chân, khiến hắn thật say mê vô cùng, hận không thể kéo dài giây phút này đến vĩnh viễn.

Từ trước đến nay tính hắn luôn luôn thiếu nhẫn nại, cũng chỉ có thời điểm này là hắn đặc biệt nhẫn nại.

"Hèn chi!" Lâu Thấm Du vừa chải đầu cho Phó Thanh Dương, vừa ngắm bên ngoài cửa sổ. "Trời vừa sáng sớm mà bên ngoài đã rất ồn ào náo nhiệt!"

"Bên ngoài là chợ sáng, tất nhiên là náo nhiệt."

"..."

Không nghe hồi âm, Phó Thanh Dương hồ nghi quay đầu lại xem, thiếu chút nữa bị cây lược chải lên trên mặt, nghiêng đầu tránh ra một bên, lúc này Lâu Thấm Du mới hốt ha hốt hoảng thu hồi ánh mắt đầy khát khao từ bên ngoài cửa sổ về, vẻ mặt sợ hãi.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!"

Phó Thanh Dương nhướng mắt, lấy cây lược trong tay nàng, tự cột tóc rồi ghim lung tung lên, sau đó dắt tay nàng đi ra ngoài.

"Đi thôi, đi dạo đi!"

Lão bà lại cải lão hoàn đồng a!

※※※

Thật ra ở đâu cũng vậy chợ buổi sáng đều giống nhau, không phải bán thức ăn thì bán nguyên vật liệu để nấu ăn, còn có một ít vật dụng hàng ngày nho nhỏ, hình thức thì khác nhau, nhưng nội dung vô cùng giống nhau, nhưng đối với những người chưa từng ra khỏi nhà mà nói, những nội dung giống nhau này cũng đủ khiến cho bọn họ hoa mắt rối loạn lên rồi.

Tuy Lâu Thấm Du cực lực duy trì thái độ thản nhiên như không, nhưng Phó Thanh Dương vẫn như trước có thể từ cặp mắt nâu lòe lòe tỏa sáng kia mà nhìn ra sự hưng phấn của nàng.

Thật là, chỉ một cái chợ sáng thôi đã khiến nàng hưng phấn đến như vậy!

Xem ra từ nay về sau hắn cũng không cần lại mang nàng đi xem những non xanh nước biếc hay thác nước chẳng chút thú vị gì nữa, cho tới bây giờ hắn cũng chả hiểu nước từ trên núi chảy xuống nhàm chán như vậy thì có cái gì đẹp.

Vẫn nên mang nàng đi dạo hội chùa, chợ đêm nhiều một chút đi! Ít nhất cũng được coi như náo nhiệt.

"Ăn sáng trước đi!"

"Được."

Sau khi dùng qua điểm tâm sáng ở một sạp nhỏ bán thức ăn sáng sớm, Phó Thanh Dương liền mang theo lão bà đi dạo chợ, sau đó phát hiện lão bà thật sự chỉ muốn "nhìn xem" mà thôi, cũng không có muốn mua cái gì cả, thế là hắn để cho nàng vừa đi vừa nhìn chậm rãi dạo quanh, đến khi nàng thỏa mãn rồi mới rời đi.

Tuy bề ngoài nàng vẫn rất bình tĩnh, nhưng theo cách bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt tay hắn, hắn có thể cảm giác được nàng rất vui vẻ, chỉ nhìn xem thôi mà đã cao hứng đến thế này, có thể thấy được cuộc sống trước đây của nàng bần cùng biết bao nhiêu.

Quan tâm đến tâm tình của lão bà cũng là trách nhiệm của trượng phu, lão nương cũng đã nói vậy.

"Lão bà, có từng đi xem hội chùa chưa?"

"Chưa."

"Chợ đêm?"

"Cũng chưa."

Quả nhiên.

Lập tức, hắn liền quyết định muốn dẫn nàng đi du ngoạn khắp nơi rồi mới trở về Nam Xương, mãn hạn hai năm là hắn có thể trực tiếp mang nàng về nhà ở Thiên sơn.

"Ta sẽ tìm cơ hội mang nàng đi dạo hội chùa và chợ đêm."

"..."

"Đừng dùng loại ánh mắt kỳ quái này nhìn ta!"

"Hả?"

"Làm như ta là thần!" Mẹ ơi, nàng dùng ánh mắt này nhìn hắn làm hắn sợ hãi, hại hắn toàn thân đều nổi da gà! "Được rồi, dạo xem các nơi xong rồi, chúng ta nên đem vật này đưa cho Phương Thúy đi!"

"Nội thành?"

"Phải."

Đi một chuyến vào nội thành, sau khi giao đồ cho Phương Thúy xong, khéo léo từ chối khi Phương Thúy muốn giữ lại ở chơi, Phó Thanh Dương trực tiếp trở lại khách điếm, hỏi thăm biết hai ngày này ở ngoài cửa thành Triều Dương vừa lúc có hội chùa, liền quyết định dùng bữa trưa ở khách điếm rồi mang lão bà đi dạo hội chùa.

"Thanh ca."

"Hả?" Phó Thanh Dương không chút để ý lên tiếng, vẫn như cũ chăm chú nuốt từng ngụm từng ngụm miến.

Lão cha nói, thời điểm ăn cơm thì phải chuyên tâm ăn cơm, không thì đừng ăn, nhà Thất Diêm La nuôi dưỡng toàn côn trùng là bọn anh em nhà hắn, không chuyên tâm ăn cơm, thức ăn ngon sẽ bị cướp sạch hết.

"Có người ngắm nhìn chàng nãy giờ kìa"

"Ờ" Có đề tài gì mới thì hẵng nói với hắn!

"Thanh ca."

"Sao?" Nữ nhân thực phiền phức a!

"Là một vị cô nương đó!"

"Ờ" Không có gì đáng ngạc nhiên.

"Nàng đang đi về hướng chúng ta kìa!"

"Ờ" Tốt nhất là đi ngang qua thôi.

"Thanh ca."

"Gì?" Lưỡi nữ nhân quả nhiên là dài.

"Vị cô nương kia..."

Còn chưa nói xong, bên cạnh bàn liền xuất hiện "vị cô nương kia", cũng đường hoàng ngồi xuống, hai con mắt kia quả nhiên dán chặt vào mặt Phó Thanh Dương, làm như quên không biết nháy mắt là gì, còn cười đến khóe miệng muốn rách, chỉ thiếu điều chảy nước miếng như chó mà thôi.

"Ta thích ngươi, theo ta về nhà, ta muốn thành thân với ngươi!"

Kể cả Lâu Thấm Du, khách khứa bốn phía ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm trừng trừng nhìn "vị cô nương kia", cô nương này thật to gan!

Chỉ có mỗi mình Phó Thanh Dương làm như không hề nghe thấy, cứ thế ăn đến ngụm miến cuối cùng, rồi lại nâng bát canh lên uống sạch, bởi vì khẩu âm kỳ quái của "vị cô nương kia", nên hắn mới ngước mắt lên liếc một cái.

Mặc trường bào, đi giày da, mái tóc thô, quả nhiên là nữ nhân phiên bang.

Lười biếng thu hồi tầm mắt, "Ta đã có lão bà rồi." Hắn không chút để ý nói, chăm chú nhìn dĩa bánh bao thịt còn nóng hổi trên bàn. "Lão bà, nàng ăn quá chậm, bánh bao trên bàn này ta giải quyết trước, khi nào nàng muốn ăn ta sẽ kêu cho." Dứt lời, cầm lấy cái bánh bao trên bàn đặt trước mặt, lại bắt đầu từng ngụm từng ngụm cố gắng ăn thêm cơm.

"Vị cô nương kia" mắt thấy Phó Thanh Dương căn bản không hề nhìn nàng một cái, nhất thời tức giận đến khóe miệng run rẩy, đôi mày liễu dựng thẳng đứng lên.

"Ta mặc kệ, ta thích ngươi, muốn ngươi cưới ta!"

"..." Quả nhiên vẫn là bánh bao ở phương bắc có vẻ ngon hơn.

"Ngươi, ngươi, ngươi...Ngươi dám không để ý tới ta, ngươi có biết ta là ai không?"

"..." Hai ngày nữa lên đường thì phải nhớ mua thêm vài cái mang theo.

"Ta là nữ nhi của Thái Ninh Vệ Lĩnh Chủ Chuyết Xích, Lan Bích công chúa, thế nào? Sợ rồi sao?"

"..." Nhưng lão bà hình như không có thói quen ăn theo khẩu vị của phương bắc, nên ăn không được nhiều.

"Ê ê, ngươi có nghe thấy không đó? Ta là công chúa nha!"

"..." Nhìn xem, nàng mới ăn vài ngụm miến đã ngừng lại rồi, như vậy không được a!

"Ê ê ê, ta là đang nói chuyện với ngươi, ngươi..."

"Lão bà, sắp lên phương bắc, trời rất lạnh, nàng mà không ăn nhiều một chút để có sức, ta sẽ không mang nàng đi đó nha!"

Không mang theo nàng?!

Vẫn đang tò mò nhìn qua nhìn lại bọn họ, Lâu Thấm Du chợt giật mình, vội vã cúi đầu giải quyết bát miến sớm đã bị nàng quên mất.

"Ta muốn ngươi theo ta trở về thành thân với ta, có nghe hay không?" "Vị cô nương kia" - Lan Bích công chúa phẫn nộ giận dữ rống lên. "Ta là công chúa, ngươi không nghe thấy hay sao!" Nam nhân tuấn mỹ mà khí khái này, nàng đã chấm trúng rồi! "Nếu không..."

Nữ nhân này thật khiến người ta chán ghét mà!

"Ta cũng không phải kẻ điếc, sao lại không nghe thấy tiếng kêu như quỷ như mèo sắp chết của ngươi chứ!" Phó Thanh Dương không kiên nhẫn nói.

"Vậy ngươi..."

"Ta nói rồi, ta đã có lão bà." Cúi đầu, tiếp tục cắn từng miếng từng miếng ăn bánh bao.

"Không sao, nam tử hán đều có thể ba vợ bốn nàng hầu, cái này là người Hán các ngươi đã nói, ngươi có thể cưới hai lão bà."

"Đó là người khác, nhà chúng ta chỉ cho phép cưới một lão bà."

"Vậy ngươi hưu lão bà của ngươi đi rồi cưới ta." Lan Bích công chúa nói như thể đây là chuyện đương nhiên.

"..."

"Ê, ê, ta kêu ngươi hưu lão bà của ngươi rồi cưới ta, ngươi rốt cuộc..."

"Lão bà, trà!"

Vùi đầu ăn miến, hai lỗ tai lại dỏng lên nghe chuyện rất là thú vị, thình lình nghe được mệnh lệnh của phu quân, Lâu Thấm Du không khỏi ngẩn ngơ, vội vàng buông đũa, châm trà cho phu quân, đợi hắn uống xong rồi lại rót đầy một chén nữa cho hắn, cũng thuận tay lấy khăn tay lau đi một ít thịt còn dính bên khóe môi của hắn, còn có một chút canh rơi vãi trên vạt áo của hắn.

Trừ bỏ những chuyện liên quan đến ngựa, Phó Thanh Dương làm cái gì cũng đều qua loa, nhất là khi ăn cơm hắn đặc biệt thô lỗ, luôn ngồm ngoàm đầy miệng, lại hay rơi vãi tùm lum; nhưng nàng chưa bao giờ để ý đến điểm ấy, loại nam nhân tính tình đặc biệt dương cương như hắn, nếu bảo hắn làm ra vẻ nhã nhặn thanh tao, ngược lại rất khó coi, cho nên nàng cũng chưa bao giờ nhắc nhở hắn, chỉ yên lặng lau chùi cho hắn, năm bữa nửa tháng cũng thành thói quen.

Đang bận rộn, lại thấy phu quân hất cằm chỉ chỉ vào miến của nàng, nàng vội buông khăn tay ra, cầm lấy đôi đũa tiếp tục ăn miến, mà Phó Thanh Dương cũng tiếp tục tấn công cái bánh bao thứ ba.

Lan Bích công chúa nhìn xem lại nổi cơn tam bành lục tặc lên.

"Ê, ê, ê, ngươi có nghe hay không? Ta nói..."

"Trong tình huống như thế này, bình thường đại ca của ta sẽ nói..."

Hả, đại ca của hắn?

Hiện đang nói chuyện với hắn, tự nhiên lôi đại ca hắn vào làm gì?

"Nói cái gì?"

"Đi mua một cái gối đầu..."

"Sao?"

"Về nhà ngủ rồi nằm mơ đi!"

Phụt!

Đây coi như là đã khách khí rồi.

Ha ha ha!

Tất cả khách khứa chung quanh đều không khách khí gì cất tiếng cười to, trong đó có một tiếng cười còn đặc biệt lớn, đặc biệt càn rỡ, càn rỡ đến mức Phó Thanh Dương muốn không để ý đến cũng không được, lập tức ngẩn ra, đột nhiên quay đầu lại, thất thanh kêu to.

"Đại ca, nhị ca, Tứ đệ!"

Gì?!

Phì cười không được, Lâu Thấm Du đang che miệng cười khẽ không ngừng chợt giật mình, ngước mắt lên chăm chú xem, thấy từ chỗ thang lầu có ba nam nhân trẻ tuổi bước lên, một người phong tư tiêu sái, cười mắt díp cả lại; một người đoan chính tú dật, lãnh diện lạnh lùng; còn người trẻ tuổi nhất còn lại kia thì vẻ mặt tinh quái vô cùng, tiếng cười đặc biệt càn rỡ chính là từ miệng hắn phát ra.

Phó Thanh Dương lập tức bỏ lại cái bánh bao đang ăn một nửa, kéo Lâu Thấm Du đi về phía trước đón, "Đại ca, nhị ca, nàng chính là lão bà của ta, Lâu Thấm Du." Khẽ đẩy Lâu Thấm Du về phía trước một chút. "Lão bà, còn không mau ra mắt đại ca, nhị ca của ta."

Lâu Thấm Du lúc này mới sửa lại sắc mặt đoan chính, nghiêm mặt khép mi. "Thấm Du ra mắt đại ca, nhị ca."

Độc Cô Tiếu Ngu nâng tay đỡ dậy, "Đều là người một nhà..." vẻ mặt tươi cười, nhưng ý cười cũng không chạm lên mắt, ánh mắt nhìn Lâu Thấm Du cực kỳ cảnh giác, giữ kẽ. "Không cần phải đa lễ."

Nữ tử nam nhân bà của Lục Ánh sơn trang, phải cẩn thận!

"Còn tên kia..." Phó Thanh Dương chỉa chỉa cái về phía thanh niên tinh quái kia - Quỷ Tu La Dạ Hành. "là Tứ đệ."

"Tam tẩu." Dạ Hành cợt nhả khoa trương lên tiếng.

"Tứ đệ." Lâu Thấm Du lại đoan trang nhún mình một chút.

"Đại ca, các ngươi sao lại ở đây?" Phó Thanh Dương kỳ quái hỏi.

"Có chút việc." Độc Cô Tiếu Ngu thản nhiên nói. "Ngươi ở đâu?"

"Khách điếm kế bên."

"Vậy kêu một bàn rượu và thức ăn đến khách điếm bàn chuyện đi!"

"Dạ, đại ca."

"Vị công chúa này..." Độc Cô Tiếu Ngu chuyển sang hướng Lan Bích công chúa, cười trong suốt nói. "Thật xin lỗi, nhà ta từ trước đến nay nam nhân chỉ luôn luôn có một thê tử mà thôi, ba vợ bốn nàng hầu là đối với người khác, không có liên quan gì đến chúng ta."

"Vậy hưu..."

"Đừng nói nữa!" Độc Cô Tiếu Ngu nhẹ nhàng phủ quyết. "Nam nhân nhà ta không cưới ba vợ bốn nàng hầu, cũng không tùy tiện hưu thê, thỉnh công chúa chớ nên ép buộc."

"Ta mặc kệ!" Công chúa chính là công chúa, vị công chúa Lan Bích này theo phụ thân từ quan nội đến kinh thành triều cống, quả nhiên tính tình rất "công chúa", có chuyện gì không vừa ý, lập tức điêu ngoa sinh sự, bất kể như thế nào khiến người khác không thể không thuận theo nàng. "Ta thích hắn, muốn hắn cưới ta, nếu không...nếu không..."

"Nếu không thì sao, công chúa?" Độc Cô Tiếu Ngu vẫn cười dài như cũ, hoàn toàn không thèm để ý đến khẩu khí uy hiếp của Lan Bích công chúa.

Lan Bích công chúa hai mắt lóe sáng, "Đúng rồi, ta có thể cướp cô dâu!" Dứt lời, kích động chạy đi.

Cướp cô dâu?

Có phải nàng đã quên bản thân mình là nữ nhân?

Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần nàng có thể cướp được!

Độc Cô Tiếu Ngu cười mỉm chi quay lại đối mặt với Phó Thanh Dương "Đi thôi! Thanh Dương, chúng ta..." dường như lơ đãng liếc Lâu Thấm Du một cái. "phải tâm sự thật nhiều!"

Hừ hừ hừ, tâm sự với tên đệ đệ này của hắn, ai không cưới mà lại cố tình cưới nữ nhân nam nhân bà của Lục Ánh sơn trang...

Tại sương phòng phía tây của khách điếm, bọn người Độc Cô Tiếu Ngu ngồi vây quanh một bàn rượu và thức ăn vặt, nói nói cười cười, sau khi rượu quá bán tuần, Độc Cô Tiếu Ngu mới vờ như lơ đãng đưa ra vấn đề hắn đang rất nghi ngờ.

Xem ra Lâu Thấm Du cũng không biết Phó Thanh Dương là ai, chỉ tưởng hắn là một gã buôn bán ngựa bình thường, hơn nữa trước khi thành thân, nàng cũng không có khả năng thấy chân diện mục của Phó Thanh Dương giấu dưới hàm râu xồm xoàm kia, không phải vì "danh", cũng không phải vì "sắc", vậy đường đường tam tiểu thư của Lục Ánh sơn trang rốt cuộc vì sao chịu gả cho một anh chàng buôn bán ngựa bình thường lại thô tục như vậy?

"Đệ muội, theo ta được biết, không phải Lâu trang chủ vừa mắt con rể tương lai là Vũ Văn gia đại công tử sao?"

Nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu, ngữ khí lại như không hề để ý, nhưng Lâu Thấm Du lập tức nghe ra vẻ hoài nghi và sự không tin tưởng ẩn chứa trong câu hỏi.

Đại ca của phu quân không tin nàng.

Nàng cũng không trách hắn, ngoại trừ phu quân ngay thẳng của nàng, bất kỳ kẻ nào cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ này, nếu đổi ngược lại là nàng, nàng cũng sẽ hoài nghi.

Ngược lại, đối với huynh đệ của Thanh Dương, nàng cũng cảm thấy nghi ngờ giống như vậy.

Phó Thanh Dương từng nhắc qua với nàng, đại ca hắn là nông dân, nhị ca là đại phu, Tứ đệ là bố thương, Lục đệ là đào khoáng, nhưng nàng xem kiểu nào thì đại ca nhã nhặn tuấn lãng kia tuyệt không giống nông phu, mặt lạnh mắt lạnh nhị ca càng không giống là một đại phu tế thế cứu dân, còn có cái dạng lúc nào cũng không đứng đắn kia của Tứ đệ, cũng không có vẻ gì là không học vấn không nghề nghiệp thương nhân buôn bán linh tinh cả.

Hơn nữa bọn họ rõ ràng là dân chúng bình thường, lại không lạ lẫm gì đối với chuyện trên giang hồ, là vì bọn họ thường lang thang bên ngoài, khó tránh khỏi phải tiếp xúc và quan hệ với người giang hồ hay sao?

Huynh đệ bọn họ thật sự có điểm kỳ quái!

Nhưng bất kể ra sao, bọn họ là huynh đệ của phu quân, cũng là thân nhân của nàng, huống chi bọn họ là vì quan tâm huynh đệ của mình mới sinh cảnh giác đối với nàng, đây là chuyện thường tình của con người, cho nên nàng cũng không tính giấu diếm bọn họ bất cứ chuyện gì, bọn họ có nghi vấn, nàng sẽ thành thành thật thật giải thích để bọn họ rõ ràng, chỉ hy vọng bọn họ có thể mau chóng tin tưởng nàng, tiếp nhận nàng.

"Phải" nàng thản nhiên thừa nhận.

"Vậy vì sao đệ muội lại không gả cho Vũ Văn đại công tử?"

"Bởi vì ta muốn thoát ly giang hồ, gả cho một nam nhân bình bình thường thường, làm một thê tử bình bình thường thường, sống một cuộc sống vợ chồng bình bình thường thường."

"Vì sao?"

Một câu "vì sao" nhẹ nhàng nhất thời khiến người ta đau lòng, chuyện cũ lại một lần nữa ùa về trong tâm trí nàng, đôi mắt Lâu Thấm Du hạ xuống, tinh thần chán nản, một hồi lâu sau mới lên tiếng.

"Cha ta là người ở rể, mà mẹ ta...là một nữ nhân không đáng được nam nhân yêu..."

Tỉ mỉ, chi li, dài dòng, nàng lại một lần nữa kể lại câu chuyện cũ cho người khác nghe, điểm khác biệt là, lần này, nàng tự thuật càng tường tận hơn, càng chi li hơn, bao gồm cả tâm tình của chính mình, bởi vì nàng cảm thấy có lẽ vị phu quân tính tình thẳng tựt như cây thông kia có lẽ nghe mà không thể hiểu hết, nhưng huynh đệ của hắn hẳn có thể hiểu được.

"Ta còn nhớ rõ cha đã nói, ông biết ông đã yêu sai nữ nhân rồi, nhưng mà có muốn cũng không thể thu hồi lại tình cảm của mình được..."

Bởi vì nàng tự thuật rất tường tận, khiến nàng như lại nhớ tới giây phút đó, không tự chủ được mà nghẹn ngào, bởi vì lúc ấy nàng cũng đã khổ sở như vậy.

"Mặc dù nương là thân sinh của ta, nhưng lúc ấy, có lúc, ta...thật sự rất hận mẹ ta..."

Nói đến đây, nàng đột nhiên im bặt, đầu rũ xuống, lại trầm mặt gần nửa ngày, mãi đến khi nàng khôi phục bình tĩnh, mới lại tiếp tục mở miệng.

"Cho nên ta hạ quyết tâm, cha không thể hoàn thành tâm nguyện, ta sẽ thay ông hoàn thành..."

Cuối cùng nàng kể đến nàng "lựa chọn" Phó Thanh Dương làm phu quân như thế nào, bốn huynh đệ bọn Độc Cô Tiếu Ngu không khỏi nhìn nhau thăm dò, dở khóc dở cười.

"Thì ra sự thật là như vậy." Độc Cô Tiếu Ngu thật không biết nói gì mới phải.

Vừa nhận được thư của tam đệ, thông báo với cả nhà hắn cưới tam tiểu thư của Lục Ánh sơn trang làm vợ, lập tức người nhà ai nấy đều hổn hển dậm chân ngắt lời, nói tiểu tử kia nhất định là bị nữ nhân hư hỏng câu dẫn, sau đó hắn liền cấp tốc mang theo hai đệ đệ đến đây, xem có cách gì cứu vãn hay không.

Thí dụ như, tìm lý do để hưu nữ tử nam nhân bà kia!

Cho nên lần này xuất môn, một bước đến trung nguyên, hắn trước hết đi điều tra tất cả những việc có liên quan đến Lục Ánh sơn trang, tự nhiên cũng tra ra được trò khôi hài ”chọn rể” kia của tam tiểu thư Lục Ánh sơn trang, lúc đó còn đang nghĩ rằng, đây nhất định là một âm mưu, Lục Phù Dung sao lại có khả năng làm ra chuyện vớ vẩn như thế!

Bây giờ, Lâu Thấm Du lại chứng thật toàn bộ chuyện đó đều do dã tâm của Lục Phù Dung tạo thành, nói là âm mưu cũng đúng, nhưng âm mưu này cũng không thực hiện được, bởi vì sự kiên trì của Lâu Thấm Du, cũng bởi vì tính tình nóng nảy của Lục Phù Dung, khiến chuyện sắp thành lại bại.

Lục Phù Dung kia chẳng những là một nữ nhân không đáng được nam nhân yêu, mà còn là một mẫu thân không đáng được nữ nhi kính yêu!

"Mẹ nó, dám dùng cách này để chọn ta!" Phó Thanh Dương rầu rĩ lầm bầm.

Nói xong liền bị một cái bánh bao nện vô đầu đến mất thăng bằng.

"Không được chửi tục!" Độc Cô Tiếu Ngu nghiêm trang quở trách, hoàn toàn không nhớ rõ chính mình nói tục thì lại bị chỉnh như thế nào .

"Nhưng mà giờ ta thật sự cảm thấy mình rất may mắn vì lúc ấy Thanh ca đã xuất hiện ở chỗ đó..." Lâu Thấm Du vội nói.

Thân ca?

Ba huynh đệ Độc Cô Tiếu Ngu không hẹn mà cùng quay người ra ngoài ho khan, còn Phó Thanh Dương lại hung tợn trừng mắt bọn họ cảnh cáo.

Không cho phép!

"Chính là hắn, nên ta mới có thể hoàn thành tâm nguyện của cha nhanh như vậy" Lâu Thấm Du lại vừa cảm kích vừa thỏa mãn thở dài. "Vì hắn thiện lương như vậy..."

"Thiện lương?" Nàng đang nói ai? "Tam đệ?" Độc Cô Tiếu Ngu không thể hiểu nổi, lẩm bẩm nói.

"Khoan dung..."

"Khoan dung?" Hình như dùng sai từ để hình dung rồi? "Tam ca?" Dạ Hành vẻ mặt khó tin cảm thấy buồn cười.

"Lại rất biết quan tâm săn sóc..."

"..." Quân Lan Chu từ đầu tới cuối không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng toát ra ý khinh thường - săn sóc? Cái thứ thô lỗ kia? Không đáng bình luận!

"Ôn nhu..."

"Ôn nhu?" Cái này ngay cả chính bản thân mình Phó Thanh Dương cũng không cho là đúng, "Ta?" Hắn chỉ chỉ vào mũi của mình, căm giận than thở. "Về sau nàng không được dùng cái loại từ như mẹ nói với con này để mô tả ta!"

Lâu Thấm Du mỉm cười. "Dạ, Thanh ca."

Lại thân ca!

Chiêu bài tươi cười của Độc Cô Tiếu Ngu bắt đầu có chút vặn vẹo, Dạ Hành chỉ đơn giản quay lưng lại cười thống khoái, không chút biểu cảm gì, Quân Lan Chu lạnh như băng trực tiếp hỏi.

"Tại sao ngươi lại gọi tam đệ như vậy?"

Gọi như vậy?

Gọi cái gì?

Thanh ca?

Gọi như vậy có gì không đúng sao?

Lâu Thấm Du rất là hoang mang, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn giải thích. "Bởi vì cha ta, ông vẫn hy vọng mẹ ta có thể gọi ông một tiếng Lam ca, nhưng kể từ ngày đầu tiên thành thân, mãi cho đến ngày cuối cùng, mẹ ta đều lôi cả tên lẫn họ cha ta ra gọi, thậm chí phút cuối cùng khi cha ta hấp hối, đó là yêu cầu duy nhất của cha ta trước khi lâm chung, nhưng mẹ ta vẫn như cũ không chịu gọi cha ta một tiếng Lam ca, cho nên..."

Nàng cười đau khổ. "Ta nghĩ, ta muốn thay nương của ta..."

Quân Lan Chu đột nhiên hung hăng đánh một quyền lên vai của Dạ Hành, thật ra cho dù hắn không đánh, Dạ Hành cũng không dám cười nữa, Độc Cô Tiếu Ngu âm thầm than thở.

Thật là mỗi nhà một cảnh!

Không ngờ một Lục Ánh sơn trang chuyên sản sinh ra nam nhân bà lại cũng có một cô nương ôn hòa thiện lương như vậy, mà hoàn cảnh của nàng lại khiến người ta thương tâm như thế.

"Ta..." Lâu Thấm Du bất an không yên tâm nhìn mọi người chung quanh. "không thể gọi như vậy sao?"

"Ai nói?" Phó Thanh Dương bật thốt lên nói. "Nàng thích gọi thế nào cũng được, tùy nàng!"

Độc Cô Tiếu Ngu và Dạ Hành cùng cười, nhưng không còn là cười kiểu đùa cợt nữa, mà là cười kiểu hài hước, thậm chí ngay cả sắc mặt Quân Lan Chu cũng không còn lạnh như băng như vậy.

"Nói đến việc này..." Phó Thanh Dương chuyển hướng xoay qua Độc Cô Tiếu Ngu. "Lão bà của ta nói nhạc mẫu không cho đem bài vị của nhạc phụ vào từ đường của Lâu gia, nàng đành phải mang theo bài vị của nhạc phụ gả đến nhà chúng ta, ở nhà thì không thành vấn đề, nhưng vừa ra khỏi cửa thì không có ai thắp hương cung phụng, nàng đành phải mang theo bài vị kè kè bên mình, làm phiền lão nhân gia theo chúng ta chạy quanh khắp nơi, việc này cũng không tốt lắm, ta nghĩ, hay là thỉnh nhạc phụ vào đại từ đường của nhà chúng ta đi! Nhạc phụ của ta, cũng không xem như người ngoài, đại ca thấy thế nào?"

Tùy thân kè kè mang theo bài vị bên người?!

Độc Cô Tiếu Ngu nghe thấy đột nhiên ngẩn ngơ, nhưng trong nháy mắt liền phục hồi tinh thần lại, "Chuyện đó đương nhiên " hắn không cần nghĩ ngợi gì liền đồng ý. "Đều là người một nhà, không thành vấn đề!"

Đến lúc này, dù hắn có hoài nghi cỡ nào cũng đều trở thành hư không.

Cho dù ra sao cũng không ai dám âm mưu trên vong hồn của trưởng bối, tùy thân mang theo bài vị, nếu không vạn bất đắc dĩ, không ai làm như vậy.

Lâu Thấm Du cuối cùng nhịn không được òa khóc, vừa vui mừng, vừa an tâm, nước mắt nàng chảy ròng ròng.

Tuy rằng Phó Thanh Dương có nói qua sẽ cho nàng mang bài vị của cha vào từ đường nhà hắn, nhưng đó là hắn nói, dù sao Phó gia còn có trưởng bối, nếu trưởng bối phản đối, làm vãn bối cũng không thể cãi lại.

Nay đại ca của Phó Thanh Dương cũng không chút do dự đồng ý, vậy chuyện kia cũng không thành vấn đề nữa.

Nghĩ đến bài vị của phụ thân cuối cùng cũng có thể vĩnh viễn "quy túc", có thể đúng giờ đúng khắc nhận cung phụng, cũng sẽ không bị tịch mịch nữa, nàng thật không biết được an ủi cỡ nào, phải cảm kích nhiều cỡ nào!

"Cám ơn đại ca!" Nàng khóc nức nở chân thành nói lời cảm tạ.

"Không cần, đều là người một nhà cả!" Độc Cô Tiếu Ngu chân thành nói một cách thiệt tình, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy có chút lỗi với đệ muội.

Muốn thoát ly giang hồ?

Thật xin lỗi, phu quân của nàng tuy là buôn bán ngựa, nhưng mà lại là Nộ Tu La, đổi tới đổi lui, kết quả nàng vẫn luẩn quẩn trong vòng giang hồ thôi!

Muốn gả cho một trượng phu bình thường?

Thật có lỗi, gã buôn ngựa Phó Thanh Dương đúng là thật bình thường, nhưng là Nộ Tu La - nhi tử của Nộ Diêm La, thật đặc biệt không bình thường a!

Muốn sống một cuộc sống bình bình thường thường?

Càng thật có lỗi, cuộc sống buôn bán ngựa đúng thật là bình thường, nhưng chỉ sợ cuộc sống của Nộ Tu La cũng không yên ổn nổi!

Tóm lại một câu, trượng phu của nàng, nói bình thường thì cũng thật bình thường, nhưng nói không tầm thường, cũng chính là thực không tầm thường!

"Á, đệ muội nếu có gì cần hỗ trợ, cứ nói đừng ngại." Hắn chột dạ nói.

Đáng thương a!

Tâm nguyện lớn nhất chính là thoát ly giang hồ, kết quả ba lần chọn hai lần tuyển, vẫn là chọn trúng một người giang hồ khác, nàng còn không biết, bất giác tưởng đã thành công rời xa chốn giang hồ, không ngờ chính mình chỉ là từ cái hố này rơi vào cái hố khác mà thôi.

Aizz aizz aizz, thật sự là có lỗi mà!

"Đúng, đúng, Tam tẩu, đều là người một nhà cả, có chuyện gì cần cứ nói ra đi!" Dạ Hành cũng thực chột dạ.

Thật thê thảm!

Rõ ràng là một cô nương trí tuệ, lại không biết vì sao rơi vào âm mưu biến thành trò đùa như thế này, gả cho tam ca tính thẳng như ruột ngựa, hơn nữa cho đến giờ khắc này còn không biết chính mình rơi vào một cái bẫy lớn, chỉ luôn miệng nói tốt cho tam ca, thật đúng là "bị bán mà còn đếm tiền giùm người ta" !

Có loại ca ca "gian thương" này, làm đệ đệ như hắn cũng thực mất mặt a!

"Nói đi, không cần khách khí!" Ngay cả Quân Lan Chu cũng thực chột dạ. Thật là đáng chết!

Nguyên hắn ban đầu lo lắng cho vị đệ đệ thành thực trực tính này, kết quả là bổn đệ đệ của hắn "gạt" cô nương tốt của người ta.

Đều do kẻ làm ca ca như hắn không dạy dỗ tốt, còn nói cái gì là không ngại gian nan!

"Không cần các ngươi quan tâm, lão bà của ta nếu thực sự cần giải quyết vấn đề gì, đã có ta đảm đương thay nàng." Chỉ có Phó Thanh Dương tuyệt không chột dạ, thật sự yên tâm thoải mái.

Muốn thoát ly chốn giang hồ?

Không thành vấn đề, hắn là một người buôn bán ngựa chính cống, ở nhà công việc của hắn là nuôi dưỡng ngựa; ra khỏi cửa, công việc của hắn vẫn là mua bán ngựa, chuyện này chả có liên quan gì đến giang hồ cả?

Muốn gả cho một trượng phu bình thường?

Chuyện này cũng có vấn đề gì đâu, hắn nuôi ngựa, xem ngựa, bán ngựa, lúc nhàn hạ một chút thì làm "pháo" chơi đùa, như thế còn chưa đủ bình thường hay sao?

Muốn trải qua một cuộc sống bình bình thường thường?

Việc này lại càng không thành vấn đề, hiếu thuận với cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, sanh con dưỡng cái, lo liệu chuyện nhà, có cuộc sống nào còn có thể bình thường hơn thế?

Có thể gả cho một trượng phu như hắn, nàng xem như rất may mắn rồi!

"Ngươi cái tên ngu ngốc này, không có ai là vạn năng cả" Độc Cô Tiếu Ngu thoá mạ. "Cho dù ngươi là nam nhân, cũng có năng lực giới hạn thôi, hiểu không?"

"Có chuyện gì ta không làm được ?" Phó Thanh Dương không phục than thở. "Vấn đề gì của lão bà ta cũng có thể giải quyết được nha!"

"Ngươi cái tên tiểu tử này..." Độc Cô Tiếu Ngu dở khóc dở cười, đang muốn giáo huấn hắn một chập. "Ta nói ngươi..."

"Thí dụ như những chuyện ta am hiểu..." Quân Lan Chu lạnh lùng nói. "Ngươi làm được không?"

Phó Thanh Dương mở lớn miệng, nói không ra lời.

Mắt thấy huynh đệ của phu quân chẳng những tiếp nhận nàng, còn đối với nàng thân thiết nhiệt tình như vậy, Lâu Thấm Du thật cảm động nói không nên lời, nhưng đúng là nàng có một việc cần bọn họ giúp đỡ nha!

"Á, nhị ca, ta...ờ, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo một chút..."

"Xin nói."

Không biết vì sao, vấn đề còn chưa nói được nửa chữ, mặt Lâu Thấm Du đã bắt đầu đỏ lên, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất, không dám ngẩng đầu lên đối mặt với bọn họ.

"Ta...ờ, bọn ta thành thân đã gần chín tháng rồi, nhưng mà...nhưng mà..."

Quân Lan Chu hiểu ra, lập tức đứng dậy đến bên cạnh Lâu Thấm Du, ngón tay đặt lên uyển mạch của nàng, chợt trong mắt hắn xuất hiện một tia âm độc, hắn thu hồi tay lại, chăm chú nhìn Lâu Thấm Du.

"Đệ muội, ta muốn hỏi một vấn đề trước, có được không?"

"Xin nhị ca cứ hỏi."

"Ta đoán rằng, nếu lệnh đường muốn Vũ Văn đại công tử làm con rể của bà, vậy cho dù ngươi đã thành thân, có lẽ bà ta vẫn chưa buông ý định bắt ngươi gả cho Vũ Văn đại công tử?"

"Thật vậy, mẹ ta không phải người dễ dàng buông tha cho người khác" tuy rằng nàng có chút nghi ngờ khi hắn đột nhiên nhắc tới thân nương, nhưng Lâu Thấm Du vẫn thành thành thật thật trả lời hắn. "Cho nên ta vẫn rất cẩn thận, phòng ngừa bà có âm mưu nham hiểm gì, bắt ta tái giá gả cho Vũ Văn đại công tử."

Quân Lan Chu lắc đầu. "Ngươi vẫn chưa đủ cẩn thận."

"Sao?"

"Ngươi bị hạ dược, nếu không uống thuốc giải thì sẽ không có khả năng hoài thai!"

Đầu tiên là Lâu Thấm Du giật mình kinh hãi, sắc mặt đại biến, sau đó nàng từ từ cúi đầu xuống, tuy không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhưng có thể thấy cách nàng nắm chặt hai tay lại thành quyền, mà nhìn ra sự phẫn nộ của nàng.

Một lát sau, nàng ngẩng đầu lên lại, ánh mắt kiên định. "Nhị ca có cách nào điều chế thuốc giải hay không?"

"Không cần, ta đã có sẵn." Quân Lan Chu trở về chỗ ngồi lấy trong cái gánh sách kế bên ra hai viên thuốc đỏ sẫm và một bình thuốc nhỏ, trước đem hai viên thuốc đưa cho Lâu Thấm Du. "Ăn!"

Lâu Thấm Du lập tức nghe lệnh ăn vào.

"Sau mười hai canh giờ, dược tính tự nhiên sẽ bị giải, còn cái này..." Quân Lan Chu cầm bình thuốc đưa cho Lâu Thấm Du. "Nếu đệ muội hoài thai, cứ cách mười lăm ngày phải dùng một lần, trăm ngàn lần phải nhớ kỹ, có thể dùng nhiều hơn, nhưng tuyệt đối không thể để vượt qua mười lăm ngày mà không dùng, thuốc này không chỉ có thể an thai, cũng có thể phòng bị bất cứ thứ độc dược nào mà những người có âm mưu muốn hạ độc làm hại thai nhi của ngươi, chỉ cần cảm thấy có chỗ nào không ổn thì uống liền mấy viên."

"Ta sẽ nhớ kỹ" Lâu Thấm Du nhanh nhẹn lấy chai thuốc cất kỹ như bảo bối. "Cám ơn nhị ca."

Quân Lan Chu nhẹ nhàng gật đầu, lui về tại chỗ ngồi xuống.

"Vậy, các ngươi tính ở lại kinh thành bao lâu?" Độc Cô Tiếu Ngu hỏi.

"Lão bà của ta chưa được đi chơi hội chùa, ta muốn mang nàng đi dạo qua; sau đó mang nàng đến Mã thị Liêu Đông xem, nếu nàng có hứng thú..." Phó Thanh Dương ngắm lão bà một cái. "Có lẽ sẽ đi quan ngoại một chuyến!"

"Chúng ta cũng đi cùng các ngươi!"

"Gì? Đại ca đi dạo hội chùa cùng với chúng ta?"

"Đúng."

"Tại sao?"

"Bởi vì chúng ta đang rất nhàm chán a!"

"..."

Nhàm chán sao không về nhà làm ruộng đi!

※※※

Dạo xong hội chùa, Độc Cô Tiếu Ngu lại muốn đi cùng hai vợ chồng Phó Thanh Dương đến Mã thị Liêu Đông, tuy Phó Thanh Dương hoang mang nhưng cũng không dị nghị.

Từ trước đến nay hắn luôn luôn là một đệ đệ rất biết nghe lời.

Nhưng Dạ Hành đã không thể nhịn nổi. "Đại ca, không phải bọn ta có việc quan trọng hơn phải làm sao? Đi theo bọn họ làm chi?"

Hai mắt liếc Phó Thanh Dương và Lâu Thấm Du đang cưỡi ngựa ở phía trước, Độc Cô Tiếu Ngu đè thấp giọng.

"Còn có cái gì quan trọng hơn so với Thanh Dương?"

"Đúng vậy! Nhưng ta còn không hiểu, tại sao..."

"Vô nghĩa, đương nhiên là để giúp Thanh Dương rồi!"

"Giúp tam ca cái gì?"

"Thiệt uổng công mọi người công nhận ngươi là tiểu quỷ ranh ma xảo quyệt nhất trong đám huynh đệ, không ngờ ngươi lại chẳng có đầu óc chút nào!" Độc Cô Tiếu Ngu tức giận mắng. "Nghĩ lại đi, đệ muội làm trái với an bài của thân nương chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện của cha, hiện tại nàng nghĩ gả cho Thanh Dương đã được như ý nguyện, cho nên cam tâm tình nguyện theo Thanh Dương, nếu ngày nào đó nàng biết Thanh Dương lại là Nộ Tu La làm người ta kinh tâm táng đởm trên giang hồ, ngươi thấy nàng sẽ như thế nào?"

Dạ Hành nghĩ nghĩ, vẻ mặt buồn cười. "Hưu tam ca?"

"Ta chỉ sợ như vậy thôi!" Độc Cô Tiếu Ngu lẩm bẩm nói.

Dù sao, Lâu Thấm Du cũng xuất thân từ Lục Ánh sơn trang, một nơi mà nữ nhân tự nhận là địa vị cao hơn nam nhân, nếu nam nhân có thể hưu thê, tại sao nữ nhân lại không thể hưu phu?

Quan trọng nhất là, ở trong lòng nàng, nàng xem tâm nguyện của cha quan trọng hơn so với bất cứ chuyện gì khác, thậm chí so với chính bản thân nàng, một khi nàng phát hiện tâm nguyện của cha kỳ thật chưa đạt thành, quá nửa là nàng sẽ tiếp tục nghĩ cách hoàn thành tâm nguyện của cha, cho dù bảo nàng bỏ đi vị phu quân đã thành thân.

Việc này cũng không có gì lạ!

Tuy rằng xuất thân từ Lục Ánh sơn trang khiến người ta không dám lĩnh giáo, nhưng từ lòng hiếu tâm của Lâu Thấm Du có thể thấy, nàng là một nữ nhân tốt; hơn nữa nàng không có dã tâm, cũng không ái mộ hư vinh, chỉ muốn làm một thê tử bình thường, vậy nàng chắc chắn sẽ là một thê tử tốt.

Điều này, cứ nhìn Phó Thanh Dương sẽ biết.

Từ lúc đầu tiên nhìn thấy hai vợ chồng này, bọn họ đã để ý, từ trước đến nay cho dù có sạch sẽ cỡ nào, nhưng Phó Thanh Dương cũng vẫn lôi thôi lốc thốc vô cùng, mỗi một ngày hắn đều hậu đậu vụng về, trước mặt bọn họ, nếu hắn không cẩn thận làm dơ chỗ này thì cũng làm rối loạn chỗ kia, Lâu Thấm Du cũng sẽ thừa dịp hắn không chú ý, chỉ lẳng lặng chà lau sạch sẽ cho hắn, hoặc là vuốt chỉnh lại tà áo cho hắn, hoặc buộc lại tóc cho hắn.

Nàng thật là một nữ nhân tốt rất cẩn thận lại biết cách quan tâm chăm sóc cho trượng phu!

Hơn nữa nàng đối với Phó Thanh Dương lại phục tùng vô điều kiện, dù Phó Thanh Dương chỉ dùng khẩu khí ác liệt như ra lệnh để nói chuyện với nàng, hoặc dùng thái độ vênh mặt hất hàm làm người ta dựng cả tóc sai sử nàng làm việc, nàng vẫn sung sướng tươi cười vui vẻ nghe lệnh.

Nàng thật là một thê tử tốt rất ôn thuần nhu uyển!

Vẫn lo lắng Phó Thanh Dương sẽ bị nữ nhân hư hỏng lừa gạt, không ngờ hắn lại "câu" được một nữ nhân tốt, một thê tử tốt như vậy, không thể để mất đi dễ dàng, nếu không lần sau nhất định sẽ không có vận khí may mắn như thế này.

Nếu không khéo, lần sau hắn sẽ gặp phải một nam nhân bà ngang cơ với hắn thì biết làm thế nào!

Huống chi nam nhân nhà bọn họ tiền sử trước nay chẳng những không có ba vợ bốn nàng hầu, cũng không từng hưu thê, nếu như bị hưu phu lại càng khó xem!

"Vậy ba cái đống hỏa pháo long trời lở đất kia của tam ca nếu mà lộ ra..." Dạ Hành đắn đo suy nghĩ. "đến lúc đó thật sự là náo nhiệt a!"

"Còn phải đợi ngươi nói!" Độc Cô Tiếu Ngu thở dài nói "Cho nên! Ta muốn nghĩ cách, khiến đệ muội cho dù có biết sự thật, cũng không bỏ Thanh Dương được..." Dừng lại, chuyển mắt nhìn một đệ đệ khác. "Lan Chu, ngươi có cách nào làm cho đệ muội mau chóng hoài thai không?"

Ban đầu là ý đồ muốn cho Phó Thanh Dương hưu thê, bây giờ lại lo lắng Phó Thanh Dương bị hưu phu, phong thủy thay đổi thật là mau!

"Hôm qua ta cho đệ muội thuốc, viên màu đen kia là giải dược" Quân Lan Chu mặt không chút thay đổi thản nhiên nói. "còn viên màu đỏ chính là thuốc giúp nàng mau chóng hoài thai."

Độc Cô Tiếu Ngu ngẩn ngơ "Thì ra ngươi đã..." Bật cười. "Vậy, ngươi thấy chuyện này thế nào?"

"Trước nhìn kỹ hẵng nói."

"Tại sao?"

"Đệ muội nói Thanh Dương thiện lương khoan dung lại ôn nhu săn sóc, có lẽ..." Quân Lan Chu chậm rãi nói. "Thanh Dương tự bản thân mình đã có thể lưu lại đệ muội."

"Thiện lương khoan dung lại ôn nhu săn sóc? Thanh Dương?" Độc Cô Tiếu Ngu nhướng mắt. "Ngươi tin sao?"

"Đệ muội nói vậy tất nhiên có nguyên nhân, không phải sao?" Quân Lan Chu hỏi lại.

"Nói vậy cũng phải." Độc Cô Tiếu Ngu gật gù đồng ý "Tốt, vậy chúng ta cứ quan sát trước đã rồi bàn sau!" Nói đến đây, chợt thấy Dạ Hành bên kia không hiểu vì sao cười ha hả, "Ngươi thấy chỗ nào không đúng sao?" Hắn buồn bực hỏi. "Tại sao ngồi ở đó cười như thằng đần thế kia!"

"Ta nói..." Dạ Hành cười đến thích chí. "Có lẽ đối với Tam tẩu, Tam ca quả thật rất khoan dung."

"Sao lại nói vậy?"

"Tam ca lại đương nhiên cho phép Tam tẩu gọi hắn là thân ca, vậy còn chưa đủ khoan dung hay sao?"

Hơn nữa còn là bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể kêu, nàng kêu dễ nghe, nhưng người khác nghe được lông tơ đều dựng đứng, còn rùng mình nữa, mà Phó Thanh Dương kia tính tình dương cương một trăm phần trăm lại nhẫn nhịn chịu được...

Thật đúng là khoan dung đến hết chỗ nói!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play