Cơ Hướng Vị biết mình đã gặp phải một con nhỏ cứng đầu, cũng không biết dùng lời lẽ gì để nói với cô nương áo trắng này nữa.
Nhưng vị Hàn Giang Điếu Tuyết Ông này xưa nay vốn suốt ngày chỉ ngồi câu ở trên tuyết, tất nhiên cũng hàm dưỡng được nhiều công phu, cho nên ông ta không lấy làm tức giận, mà lại thay đổi thái độ ngay bằng nét mặt tươi cười nói :
- Cô nương có nhận ra được lão phu chăng?
Cô nương áo trắng nọ lắc đầu đáp gọn lỏn :
- Không nhận ra, nhưng muốn đoán cũng dễ. Cứ trông bộ dạng ông có vẻ một ngư ông, thì cũng có thể đoán ra được ông có cái tên cái gì gọi là Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị trong nhóm Thần Châu tứ dật gì đó.
Cơ Hướng Vị ánh mắt chuyển động, tươi cười nói :
- Nếu cứ phương pháp đó mà đoán, thì cô nương tất phải là một người đoán được...
- Tôi đoán ra được ông là ai, chẳng lẽ ông lại không đoán được ra tôi là ai ư?
Cơ Hướng Vị thấy đối phương đặt cho mình một vấn đề nan giải, không biết nói năng ra sao, đành chỉ cau đôi mày lại suy nghĩ:
“Trong bọn Thần Châu tứ hung trừ ta trước khi gặp mặt Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần còn Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm, Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh với Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa thì chưa gặp bao giờ”.
Nghĩ như thế ông ta liên tưởng ngay đến Ngọc Kiều Oa, và thấy người con gái đang đứng ở trước mặt mình đây vẻ lạnh lùng như băng tuyết vậy.
Cơ Hướng Vị liền mỉm cười nói :
- Ta đã nhận ra rồi, cô nương có phải là Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa phải không?
Người thiếu nữ áo trắng không phủ nhận gật đầu nói :
- Người đoán đúng rồi đấy. Bọn Thần Châu tứ dật các người đã đến được mấy người rồi.
Cơ Hướng Vị nói :
- Đại khái đôi bên cũng như nhau thôi. Thần Châu tứ hung với Thần Châu tứ dật chỉ có một Băng và một Tuyết là đến trước nhất thôi.
Ngọc Kiều Oa có vẻ kiêu ngạo nói :
- Đại hội Trung Thu đã tới chúng ta sẽ phải tranh cao thấp với nhau, bây giờ người có hứng thú đấu thử một trận giải buồn chăng?
Cơ Hướng Vị xua tay nói :
- Bất tất cô nương phải nóng nảy như thế, bây giờ mới là buổi sớm mai, chúng ta hãy cứ đợi Tứ hung và Tứ Dật đến đông đủ, rồi sẽ đấu cũng chưa muộn.
Ngọc Kiều Oa lạnh lùng nói :
- Các người không đấu với ta là người biết điều đó, vì rằng người là tuyết ta là băng, dẫu người có là tuyết được nghìn năm, thì cũng không thể đương cự nổi với ta là băng đã vạn năm được. Băng bao giờ cũng cứng rắn hơn tuyết.
Cơ Hướng Vị thấy đối phương lập luận như vậy liền thất thanh lớn tiếng cả cười hoài! Ngọc Kiều Oa trợn mắt tròn xoe lớn tiếng hỏi :
- Người cười gì thế?
Cơ Hướng Vị đáp :
- Ta cười nhóm Thần Châu tứ hung thực ngoại hiệu đó không sai chút nào, người vừa hung vừa nũng vừa điêu ngoa vừa ranh mãnh.
Ngọc Kiều Oa trợn tròn xoe đôi mắt cả giận nói :
- Người không cần phải cười nhiều như thế, ta thừa nhận là đủ hung, đủ đẹp nhưng hai từ điêu hoạt (điêu ngoa ranh mãnh) thử hỏi từ đâu mà tới như thế?
Cơ Hướng Vị cười đáp :
- Như cô nương thì vừa hung vừa đẹp, còn Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần thì lại vừa điêu ngoa vừa ranh mãnh.
Ngọc Kiều Oa gật đầu nói :
- Kể ra thì Hùng Thuần Thuần cũng có đôi chút điêu ngoa thực, người đã bị nàng ta đánh lừa rồi sao?
Cơ Hướng Vị cười gượng nói :
- Không những ta chỉ bị đánh lừa mà thôi, mà còn bị lừa nặng là đằng khác.
Nói dứt, ông ta bèn đem chuyện Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần giả bộ thi triển môn Huyền Ty Truyền Kình để thực thi môn Huyền Ty Truyền Độc, kể đầu đuôi cho Ngọc Kiều Oa nghe.
Ngọc Kiều Oa nghe xong, sắc mặt lộ vẻ khoái trí, rồi ỏn ẻn nói :
- Câu chuyện này kể cũng lý thú đấy chứ, nhưng sau khi người bị lừa dối, người làm thế nào mà biết được là mình bị lừa dối như thế?
Cơ Hướng Vị vốn là người tâm địa quang minh, không biết nói đối bao giờ :
- Đúng ra thì trước sau lão phu cũng đều không hay biết đã bị Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần dùng thủ đoạn đó mà đánh lừa lão phu, nhưng có một vị đứng ngoài có cặp mắt tinh đời đã khám phá ra được.
Ngọc Kiều Oa gật đầu nói :
- Người trong cuộc bao giờ cũng u mê, kẻ đứng ngoài bao giờ cũng sáng suốt, quả nhiên không sai mảy may. Nhưng người đứng ngoài có cặp mắt tinh đời đó là ai thế?
Cơ Hướng Vị đáp :
- Nàng ta cũng là một thiếu nữ trẻ tuổi tên là Tiêu Lộng Ngọc.
Cơ Hướng Vị không nói đến ba chữ Tiêu Lộng Ngọc thì thôi, nhưng một khi đã nói đến rồi khiến Ngọc Kiều Oa vừa nghe thấy đã tức giận đến chân tay run lẩy bẩy.
Mặt Ngọc Kiều Oa vốn đã lạnh lùng như băng tuyết, nay lại còn lạnh lẽo hơn mấy phần nữa.
Cơ Hướng Vị trông thấy sắc mặt nàng ta biến đổi như vậy, bèn ngạc nhiên hỏi :
- Ngọc cô nương, cô nương cũng có biết vị Tiêu Lộng Ngọc cô nương ấy sao?
Ngọc Kiều Oa nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt lạnh lùng như dao sắc, nàng hậm hực cất tiếng nói :
- Không những chỉ biết mà thôi, tôi còn hận đã không lột được da ăn thịt y thị cho hả dạ!
Cơ Hướng Vị ngạc nhiên hỏi :
- Ngọc cô nương với Tiêu Lộng Ngọc có thù hận gì chăng?
Ngọc Kiều Oa sắc mặt trắng bệch nói :
- Tôi bị y thị lừa dối...
Buột miệng nói đến đây nàng ta lại vội vàng im bặt, quay sang hỏi Cơ Hướng Vị :
- Để tôi hỏi người câu này đã, Tiêu Lộng Ngọc lần đó đã đóng vai bàng quan, nhìn vào trận thử thách đó, vậy thì lần này, trong cuộc hẹn Thần Châu tứ hung gặp Thần Châu tứ dật rất náo nhiệt kỳ đại hội Trung Thu này liệu nàng ta có đến dự không?
Cơ Hướng Vị gật đầu đáp :
- Nhất định phải đến chứ.
Ngọc Kiều Oa ngạc nhiên hỏi :
- Làm sao người lại tuyệt đối tin chắc được như thế? Thần Châu tứ hung và Thần Châu tứ dật tỷ thí tuyệt kỹ với nhau, chuyện thắng bại có liên quan gì tới Tiêu Lộng Ngọc đâu mà nhất định nàng ta phải tới nơi đây để tham dự như vậy?
Cơ Hướng Vị đáp :
- Vì bọn họ có chuyện cần tìm lão phu.
Ngọc Kiều Oa giật mình hỏi :
- Bọn họ ư? Thế Tiêu Lộng Ngọc còn đi với một người nữa hay sao? Người đó có phải là Tư Đồ Ngọc chăng?
Cơ Hướng Vị gật đầu mỉm cười đáp :
- Đúng đấy, Ngọc cô nương đoán không sai chút nào, cứ theo đó mà thấy thì Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ lão đệ nhất định phải quen biết nhau.
Ngọc Kiều Oa không trả lời ngay, cứ nghiến răng vào nhau ken két hoài, rồi mặt lạnh như băng hỏi :
- Tiêu Lộng Ngọc với Tư Đồ Ngọc có chuyện gì phải cần tìm tới người như thế?
Cơ Hướng Vị mỉm cười đáp :
- Chuyện này với chuyện Tứ hung và Tứ dật giao đấu với nhau không có mảy may liên quan, Ngọc cô nương bất tất phải hỏi nhiều như vậy làm chi, lão phu không tiện nói ra đâu.
Ngọc Kiều Oa cau đôi mày liễu, đôi mắt long lanh tia ra hai ánh sáng như điện, xẵng giọng hỏi :
- Cơ lão đầu, ta hỏi người câu đó người chẳng đáp, có phải là người không coi Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa này ra gì phải không?
Lúc này Cơ Hướng Vị đã nghe thấy có một người khác đang đi tới gần, nhưng vì Ngọc Kiều Oa nói lớn tiếng quá nên không biết có người đang đi tới ông ta bèn cau đôi mày lại ha hả cười lớn tiếng nói :
- Ngọc cô nương, cô nương khỏi phải nói những lời ngông cuồng như thế làm chi, nếu như lão phu sợ hãi cái tên Thiên Ma Băng Nữ của cô nương, thì đâu còn dám đính ước giao đấu cùng Thần Châu tứ hung các người hôm nay ở nơi đây nữa?
Ngọc Kiều Oa tức giận nói :
- Được lắm, người đã không sợ thì giao đấu với bổn cô nương này một phen ngay bây giờ.
Lời nói vừa dứt, nàng ta đã giơ hữu chưởng lên cách không tấn công ra luôn một chưởng, nhằm thẳng vào người Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị đẩy tới.
Cơ Hướng Vị biết rằng trong Thần Châu tứ hung nàng Ngọc Kiều Oa tuy ít tuổi hơn cả, nhưng tính tình lại rất nóng nảy và võ công rất cao. Ông ta vừa thấy đối phương cách không đánh ra một chưởng không dám khinh thường, cũng giơ hữu chưởng lên vận mười thành công lực biến thành Vô Hình cương khí, cũng cách không đẩy ra để đón đỡ lấy chưởng của Ngọc Kiều Oa vừa lấn át tới nơi.
Thế là hai luồng cương khí vô hình gặp nhau ở trên không hợp lại kết quả lại ra ngoài sự ước đoán của mọi người.
Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa vẫn đứng nguyên tại chỗ không động đậy chút nào. Nhưng vị Hàn Giang Điếu Tuyết Ông là một người trong nhóm Thần Châu tứ dật đã lừng danh trong võ lâm đương thế mà cũng phải thối lui về phía sau nửa bước.
Tuy chỉ mới thối lui về phía sau nửa bước thôi, nhưng trên người Cơ Hướng Vị mồ hôi lạnh đã chảy ra như tắm, mặt đã ửng đỏ, trong lòng cảm thấy hổ thẹn cực độ. Ông ta nghĩ bụng :
- “Ta đã trở nên một lão già vô dụng rồi!”
Trong lúc Cơ Hướng Vị đang xấu hổ thầm trong lòng, thì bên kia Ngọc Kiều Oa sắc mặt đầy vẻ đắc ý, cái vẻ tuyết băng lạnh lẽo trên mặt của nàng đã tiêu tan mất, mà lộ ra một vẻ vui tươi vô cùng, rồi nàng thủng thẳng cất tiếng hỏi :
- Cơ lão đầu, người đã nếm mùi lợi hại của ta rồi đấy chứ, ta là kẻ cứng rắn khó va chạm, cái việc ta lăng không đối chưởng với người chắc hẳn không giống cái việc Hùng tỷ tỷ của ta đùa cợt với người đấy chứ?
Nàng vừa dứt lời, thì phía sau tảng đá thấy một tiếng cười vẳng lại, kế đó có tiếng cười nói :
- Ngọc tiểu muội, một chưởng của tiểu muội đánh ra tuy gọi là tinh tuyệt đấy, nhưng cũng không thể bảo là ta kém hơn tiểu muội được bởi vì ngày nọ ngón đòn mà ta đánh ra đó chỉ là để đùa cợt chơi mà thôi, nếu đôi bên cứ thẳng thắn giao đấu thì ta Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần này nhất định không thể thua kém cái lão già sắp làm mọt của quan tài kia được.
Tiếng nói chưa dứt thì một thân hình đã bay tới trận đấu, người này chính là thiếu nữ đã thi triển môn Huyền Ty Truyền Độc để đùa cợt Cơ Hướng Vị, nàng ta chính là Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần.
Hùng Thuần Thuần vừa đặt chân xuống đấu trường thì tại phía sau một gốc cây lớn đã lại vọng ra một tràng cười ha hả, và có tiếng người nói :
- Mấy con nhỏ a đầu phiến tử chưa ráo hơi sữa, suốt ngày chỉ điểm trang ve vuốt làm ra điều cho là tao nhã lắm, bọn chúng mi làm gì có con mắt tinh đời để nhìn vào thế sự. Cơ lão đầu vốn là một ngư ông quanh năm chỉ ngồi câu cá trên sông Hàn Giang là người hiểu biết luân thường đạo lý. Lúc nãy ông ta làm như vậy là chỉ coi bọn mi như mấy con cá nhỏ mà thái, nếu không chịu hy sinh một chút ít mồi câu ngon thì rồi lát nữa đây làm sao lại có thể câu được mấy con cá lớn.
Hùng Thuần Thuần cau đôi mày lại lớn tiếng hỏi :
- Người vừa nói đó là ai thế?
Phía sau thân cây lại có tiếng cười ha hả vọng ra và có tiếng người đáp :
- Tiểu a đầu, ngươi bất tất phải hỏi ta là ai như thế, ngươi cứ nhìn ta cho kỹ thì sẽ hồn tiêu phách lạc ngay.
Chỉ thấy ánh sáng loang loáng đến lạnh người từ sau thân cây bay ra tạo nên một tiếng gió rít rẽ không khí bay tới.
Thiên Ma Băng Nữ và Man Sơn Mao Nữ nhân thấy làn ánh sáng loang loáng lạnh người đó bay tới rất mau, oai lực mạnh cực độ thì cả hai đều giật mình kinh hoàng, vội lùi lại phía sau hai bước.
Chỉ thấy lửa bắn ra tung tóe, sau một tiếng “bình” thực lớn, đã thấy một cây rìu lớn lưỡi sắc lạnh người cắm ngập vào thân một tảng đá gần đó.
Ngọc Kiều Oa định thần giây lát, lông mày xếch ngược nói :
- Thì ra Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân đã tới đây.
Phía sau thân cây, một chuỗi cười ha hả vọng lên, rồi một người ước độ ngũ tuần, tinh thần quắc thước, ăn mặc ra dáng tiều phu thủng thẳng bước ra, đôi mắt ông ta sáng như điện nhìn Ngọc Kiều Oa và Hùng Thuần Thuần cau mày lại nói :
- Không sai! Không sai! Chính là lão tiều phu ta. Lão ngư ông coi các mi, mấy con a đầu phiến tử này như mấy con cá nhỏ lội trong ao thôi, còn lão tiều phu ta thì coi mấy con a đầu phiến tử chúng bay giống như mấy thân cây, mấy cành củi trong rừng ta muốn ra tay chặt lúc nào thì chặt như thò tay lấy đồ trong túi vậy.
Hùng Thuần Thuần có vẻ phật ý, giận dữ nói :
- Các người ở trong nhóm Thần Châu tứ dật cũng được coi như những người có danh vọng đương thời, tại sao cứ cất tiếng là nói a đầu phiến tử, chẳng sợ bị giảm mất thân phận hay sao?
Cự Phủ Tiều Phu hai con mắt quái dị đảo ngược một vòng rồi nhìn chòng chọc vào Hùng Thuần Thuần, cau mày lại hỏi :
- Cái con a đầu trên người đầy lông vàng này cho ta hỏi đây, Thần Châu tứ hung các mi có phải đã được Hoàng gia phong cho hay không, mà quan tước cũng là hàng cực phẩm đó hay sao?
Hùng Thuần Thuần bị ông ta hỏi một thôi một hồi toàn những tiếng lạ tai, bèn ngạc nhiên hỏi :
- Người nói những tiếng gì kỳ cục vậy, Thần Châu tứ hung chúng tôi đều là con nhà dân giã cả, suốt ngày mải mê vui thú chốn lâm tuyền nào có ai được Hoàng gia phong tước cho bao giờ đâu, tại sao ngươi lại nói cái gì phẩm cấp với quan tước vậy?
Cự Phủ Tiều Phu cười nói :
- Nếu các ngươi đã không được Hoàng gia phong tước cho, thì tại làm sao chỉ cho quan phủ đốt nhà mà lại không cho dân giã thắp đèn?
Hùng Thuần Thuần đáp :
- Xin người nói rõ ràng ra một chút, ý người muốn nói gì tôi chả hiểu vào đâu cả?
Cự Phủ Tiều Phu chậm rãi bước lên mấy bước, một tay rút cái búa cắm trên tảng đá ra, một mặt quái dị nói :
- Tại sao bọn ngươi lại gọi bọn già chúng ta là đám mọt quan tài mà lại không cho chúng ta gọi bọn mi là a đầu phiến tử?
Hùng Thuần Thuần bị Cự Phủ Tiều Phu vặn cho một hồi khiến nàng không sao mở miệng đáp lại được, đành chỉ xua tay gượng cười nói :
- Được rồi, người khỏi phải nói nhiều nữa, từ giờ tôi không kêu các người là đám mọt quan tài nữa được không?
Cự Phủ Tiều Phu gật đầu cười nói :
- Như thế mới phải chứ, các ngươi nên biết rằng, trời sinh ra các loài vật đều chọn đồng loại mà tụ hợp với nhau, cũng như cái đám mọt quan tài này thì lại hay chơi với những bọn chết non.
Ngọc Kiều Oa nãy giờ mặt vẫn lạnh lùng như tiền, bây giờ mới nhìn Cự Phủ Tiều Phu, Hàn Giang Điếu Tuyết Ông mà nói :
- Hiện giờ trong nhóm Thần Châu tứ hung đã có hai người tới và nhóm Thần Châu tứ dật cũng có hai người tới, vậy thì chúng ta nên đi trước cửa Quát Thương mê cung để đấu trước với nhau một phen.
Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị đã để ý quan sát xem Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa sắp sửa muốn dở trò quỷ quái gì ra đây, ông ta bèn cười nói :
- Chúng ta tới đó được lắm chứ, hai bên như thế đã đến được bốn người, đại khái những người khác cũng sắp đến cả rồi.
Man Sơn Mao Nữ khẽ kéo tay Ngọc Kiều Oa tươi cười nói nhỏ :
- Này Ngọc tiểu muội, chúng ta đi trước đi, một lát nữa chị của tiểu muội cũng tới đây đó.
Ngọc Kiều Oa nghe thấy nói như vậy liền giật mình, vội hướng vào Hùng Thuần Thuần hỏi :
- Hùng tỷ tỷ, tỷ tỷ gặp chị tiểu muội ở đâu thế? Tỷ tỷ của tiểu muội lát nữa sẽ lại đây thực ư?
Hùng Thuần Thuần cười đáp :
- Tỷ tỷ gặp cách đây không xa. Ngọc đại muội vì có chuyện nên chưa tới ngay được, nhưng chắc nàng ta cũng sắp tới đây rồi.
Nói dứt nàng ta liền kéo tay Ngọc Kiều Oa rồi hai nàng lướt đi nhanh như hai con linh xà theo sát phía sau Cự Phủ Tiều Phu.
Bỗng thấy đầu Hùng Thuần Thuần chợt quay tít, cái búi tóc liền duỗi ra như một con rắn tấn công vào phía sau lưng Cự Phủ Tiều Phu.
Cự Phủ Tiều Phu không ngờ là nàng lại có một chiêu thức kỳ dị như thế, nhưng Cơ Hướng Vị đã sớm bị nàng ta lừa cho một vố nên đã sớm đề phòng.
Ông ta liền lấy ở trong người ra một sợi dây câu, nhằm bím tóc của Hùng Thuần Thuần mà quăng tới.
Hùng Thuần Thuần thấy đối phương đã có chuẩn bị liền cười một tiếng, thâu ngay bím tóc về, nói :
- Cơ lão đầu, kể ra ngươi cũng đã tinh khôn hơn trước một chút rồi đó. Thế mới biết cái miếng “Bá Vương Tiên” của ta thật là có oai lực chẳng vừa.
Cơ Hướng Vị chẳng thèm đếm xỉa gì tới đối phương, liền dắt tay Cự Phủ Tiều Phu, rồi hai người cùng hướng Quát Thương mê cung mà đi tới.
Ngọc Kiều Oa nói với Hùng Thuần Thuần rằng :
- Này, Hùng tỷ tỷ, vừa rồi tôi hỏi tỷ tỷ cái câu chuyện đó, tỷ tỷ vẫn còn chưa trả lời tôi đó. Tỷ tỷ tự dưng sao lại cao hứng tới đây nhúng tay vào việc này?
Hùng Thuần Thuần lắc đầu nói :
- Vừa rồi vì thời gian cấp bách nên ngu tỷ chưa nói rõ. Ngọc đại muội chỉ nói là phụng mệnh sư phụ Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh tiền bối cốt đến đây để dự hội Trung Thu giữa Thần Châu tứ hung và Thần Châu tứ dật và còn có sứ mệnh rất trọng đại.
Ngọc Kiều Oa “Ồ” lên một tiếng nói :
- Tỷ tỷ còn có sứ mạng trọng đại cơ à?
Nói tới đó, hình như nghĩ tới một chuyện gì đó, Ngọc Kiều Oa lại hỏi Hùng Thuần Thuần rằng :
- Hùng tỷ tỷ, tỷ tỷ có thấy Ngọc Kiều Nga tỷ tỷ tôi tinh thần ra sao và ở trên mình có bị thương không?
Hùng Thuần Thuần vẻ mặt cả sợ, làm như không hiểu hỏi :
- Ngọc tiểu muội sao lại hỏi ngu tỷ chuyện đó?
Ngọc Kiều Oa liền đem chuyện ở trong Thiên Ma phủ nói đầu đuôi một lượt cho Hùng Thuần Thuần nghe, xong rồi gượng cười nói :
- Tôi sợ Ngọc Kiều Nga tỷ tỷ tôi bị Tư Đồ Ngọc đánh lừa, cho nên tiểu muội mới hỏi tinh thần của chị ấy ra sao và trong mình có bị thương hay không?
Hùng Thuần Thuần lắc đầu nói :
- Ngọc đại muội tinh thần sáng suốt, trên cũng không bị thương, trông vẻ không phải đã bị ai lừa gạt cả.
Vừa nói tới đây, Hùng Thuần Thuần bỗng “Ý” lên một tiếng, hỏi Ngọc Kiều Oa rằng :
- Này tiểu muội, cái người gái giả trai đã trêu ghẹo em là Tiêu Lộng Ngọc hiện giờ ở đâu?
Ngọc Kiều Oa đôi má đỏ bừng, cắn răng trả lời :
- Muội không biết nó đã biến đi đâu mất rồi. Nhưng vừa rồi tiểu muội nghe Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị nói rằng có lẽ Tư Đồ Ngọc và Tiêu Lộng Ngọc hai người cũng sẽ tới đây phó hội Trung Thu.
Hùng Thuần Thuần đôi lông mày dựng ngược nói :
- Tiêu Lộng Ngọc nếu mà tới đây, ta sẽ coi xem vị cô nương đó dáng dấp ra làm sao mà một cô gái giả trai lại có thể khiến cho Thiên Ma Băng Nữ phải phát động xuân tình như vậy?
Ngọc Kiều Oa bẽn lẽn :
- Hùng tỷ tỷ chớ nên nói đùa như vậy. Nói tới đẹp trai thì Tư Đồ Ngọc và Tiêu Lộng Ngọc hai người cùng đẹp vô cùng. Thật có thể gọi là: nam tựa Lâm Phong Ngọc Thụ, nữ như Khấp Lộ U Lan. Nhưng...
Hùng Thuần Thuần nhìn Ngọc Kiều Oa một cái rồi hỏi :
- Nhưng làm sao, Ngọc muội không nói nốt cho ngu tỷ nghe?
Ngọc Kiều Oa sắc mặt bỗng biến đầy vẻ sát khí, nói :
- Nhưng Tiêu Lộng Ngọc làm cho tiểu muội thương tâm vô cùng. Hận nó thấu tận xương tủy. Nó không tới đây thì thôi, nếu nó tới đây thì tôi sẽ ăn thịt nó, lột da nó ra và phải uống máu nó mới hả giận.
Hùng Thuần Thuần cả cười nói :
- Tiêu Lộng Ngọc nếu mà là trai thực thì Ngọc hiền muội sẽ bị nó lừa, nhưng hiện giờ nó lại là gái thì...
Ngọc Kiều Oa không đợi cho Hùng Thuần Thuần nói tiếp, liền trừng mắt lên ngắt lời nói :
- Hùng tỷ tỷ, tỷ tỷ đứng có nói nhiều lời. Nói cho cùng thì con Tiêu Lộng Ngọc thật là khả ố vô cùng.
Hùng Thuần Thuần thấy Ngọc Kiều Oa hình như có sự ẩn tình gì mà không dám nói ra, nên cũng chẳng muốn hỏi thêm gì nữa, liền cùng với Ngọc Kiều Oa hai người dắt nhau đi.
Quanh quẩn trong chốc lát, hai người đã đi tới Quát Thương mê cung. Nơi đây hiện giờ là một bãi đất hoang, vẫn cột cháy nhà đổ và vẫn chẳng một ai tu sửa gì cả.
Ở trước cửa cung có một hòn đá to. Đã có Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị và Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân tức là Thần Châu Nhị Dật đã đứng chờ ở đó.
Hùng Thuần Thuần biết rõ Cự Phủ Tiều Phu miệng lưỡi uốn éo ranh mãnh hơn người, liền quay sang nhìn Hàn Giang Điếu Tuyết Ông cười nói :
- Cơ lão đầu, chúng ta sẽ đấu với nhau một trận hay là đợi đến đông đủ cả rồi mới đánh.
Cơ Hướng Vị chưa kịp trả lời, thì Cự Phủ Tiều Phu đã cười to lên mấy tiếng rồi nói :
- Trời mới vừa sáng, hãy còn sớm lắm, tiểu a đầu việc gì mà phải vội vàng thế?
Hùng Thuần Thuần giận dữ nói :
- Ngươi lại gọi ta là tiểu a đầu sao?
Cự Phủ Tiều Phu nói :
- Ngươi gọi Cơ lão đầu là mọt của quan tài vậy ta gọi nhà ngươi là tiểu a đầu thật là hợp lý.
Hùng Thuần Thuần nói :
- Nếu tôi gọi là Cơ bằng hữu thì sao?
Cự Phủ Tiều Phu nói :
- Thì ta gọi nhà người là Hùng cô nương.
Hùng Thuần Thuần “Hừ” lên một tiếng, nhìn Cự Phủ Tiều Phu nguýt mấy cái nói :
- Ta xem hai cái môi của nhà ngươi có lẽ còn sắc bén hơn búa của nhà ngươi.
Cự Phủ Tiều Phu nói :
- Lão tiều phu kiếm củi nơi thâm sơn, trong lúc buồn bã thì ta lại thích nghêu ngao ca hát thành thử mồm ta cũng hơi trơn một chút. Xin Hùng cô nương chớ chê trách.
Hùng Thuần Thuần tức giận đến độ nghiến răng kèn kẹt mà cũng chẳng làm gì được ông ta, đánh phải cười gằn một tiếng nói :
- Lát nữa đôi bên động thủ, người thứ nhất là ta sẽ đấu với nhà ngươi.
Cự Phủ Tiều Phu lớn tiếng cười ha hả nói :
- Xin tiếp! Xin tiếp! Vì rằng lão tiều phu này quanh năm suốt tháng vẫn ở nơi thâm sơn làm bạn với cầm thú, đừng nói là Hùng cô nương, nếu là Hùng tiên sinh hay là Hùng ranh con, ta cũng thường trông thấy rất nhiều.
Hùng Thuần Thuần tức giận đến độ mắt lộ hung quang.
Đột nhiên từ trong Mê Hồn giáp bỗng có tiếng ma kêu vọng vào Ngọc Kiều Oa nói :
- Ai lại làm ma kêu đó?
Hùng Thuần Thuần lườm Ngọc Kiều Oa một cái nói :
- Ngọc hiền muội bị Tiêu Lộng Ngọc làm cho mê muội cả người đi đến nỗi tiếng của Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh Diêm tỷ tỷ mà cũng không nghe được ra ư?
Hùng Thuần Thuần vừa nói dứt, bỗng có một cái bóng đen từ cửa Mê Hồn giáp đã nhanh như điện chớp phi thân tới.
Những tay sành nghệ trông thấy những bước đi nhanh như vậy thì biết ngay đối phương võ nghệ rất cao siêu.
Cái bóng đen đó vừa bay tới cạnh hòn đá là một thiếu nữ thân hình yểu điệu, mặt phủ miếng sa đen, mình mặc áo màu huyền.
Vị Xà Tâm Quỷ Nữ đôi mắt có vẻ lạnh lùng nhìn thẳng vào Cự Phủ Tiều Phu và Hàn Giang Điếu Tuyết Ông từ trên xuống dưới một lượt.
Hùng Thuần Thuần mỉm cười nói :
- Để tôi xin giới thiệu vị này là Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh tỷ tỷ. Còn hai vị này là người trong nhóm Thần Châu tứ dật, một vị là Cự Phủ Tiều Phu và một vị là Hàn Giang Điếu Tuyết Ông.
Diêm Tiểu Thanh từ bên trong miếng sa đen bĩu môi một cái, rồi nói :
- Hừ! Cái gì Thần Châu tứ dật! Hai người đều là be bét lão đầu tử chứ gì?
Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị trong bụng nghĩ thầm rằng :
- “Thật đúng là Thần Châu tứ hung! Cứ mỗi một người lại ác hơn một người”.
Nghĩ vậy, trong lòng ông ta vừa tức lại vừa buồn cười.
Cự Phủ Tiều Phu Bốc Nghĩa Nhân đưa đôi mắt nhìn Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh từ trên chi dưới một lượt, rồi gật đầu nói :
- Còn tốt! Còn tốt!
Diêm Tiểu Thanh nghe thấy hai câu “còn tốt” chẳng hiểu ra sao, lạnh lùng hỏi :
- Còn tốt cái gì?
Cự Phủ Tiều Phu vừa cười vừa trả lời rằng :
- Cái con bé này cũng đã là ác, nhưng rồi với cái danh hiệu thì lại không hợp.
Diêm Tiểu Thanh ra vẻ không hiểu, ngạc nhiên hỏi :
- Không hợp là nghĩa thế nào?
Cự Phủ Tiều Phu đáp :
- Xà Tâm đã khả úy, Quỷ Nữ lại còn làm cho người ta phải sợ hơn cho nên bốn chữ ngoại hiệu “Xà Tâm Quỷ Nữ” đó cũng đã xác nhận rõ là hung lắm rồi.
Diêm Tiểu Thanh nghe nói lấy làm đắc ý, trừng mắt lên nói :
- Còn tên thì sao mà lại bảo là không tốt, không hợp với ngoại hiệu?
Cự Phủ Tiều Phu cười ha hả nói :
- Nói đến chuyện cổ tích của loài rắn thì ai ai cũng biết tới chuyện “Bạch xà”. Trong chuyện đó nói Bạch xà là chủ, còn Thanh xà là nô. Bạch Tố Trinh là tiên, Tiểu Thanh Nhi là yêu. Tên mi lại là Tiểu Thanh thì chẳng qua chỉ là một đứa nô tỳ, một con a đầu mà thôi, vậy thì còn vẻ vang gì nữa?
- Ừ, thì cứ cho là cái tên của ta không được vẻ vang, nhưng họ của ta cũng đủ lợi hại lắm rồi, Diêm La bắt ma tử kiếp khó tránh. Lão cẩu đầu kia mi hãy nạp mạng cho ta. Ta sẽ đánh ngã mi xuống dưới mười tám tầng Địa Ngục.
Lời nói vừa xong, Diêm Tiểu Thanh giơ tay áo huyền khẽ phất lên một cái, trong tay áo liền bay ra một luồng huyền quang, nhằm giữa mặt Cự Phủ Tiều Phu bay tới.
Cự Phủ Tiều Phu cười to một tiếng vang trời, nói :
- Hạt châu nhỏ bằng hạt gạo thì có sáng được bao nhiêu?
Tiếng cười vừa dứt thì từ trong người ông ta có một cái bóng rìu sáng lóe nhằm thẳng luồng huyền quang mà chém xuống.
Diêm Tiểu Thanh lúc vung tay áo, phi ra một luồng huyền quang đó chính là con Thiết Tuyến quái xà, một vật không sợ gì đao kiếm chém đứt nhắm ngay ngọn búa của Cự Phủ Tiều Phu mà cuốn lấy.
Nguyên lai Diêm Tiểu Thanh có dụng ý muốn dùng con quái xà này để cuốn lấy cây búa của Cự Phủ Tiều Phu mà đoạt lấy món binh khí thành danh này.
Nhưng ý niệm của nàng ta vừa mới chuyển động thì tai đã nghe thấy Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần vội vàng kêu lớn lên :
- Diêm nhị tỷ, cây búa của đối phương không phải là cây búa tầm thường đâu. Tỷ tỷ hãy cẩn thận kẻo rồi con vật nhỏ bé của tỷ tỷ lại bị thương tổn đấy.
Diêm Tiểu Thanh nghe thấy Hùng Thuần Thuần nói như vậy bèn cảm thấy cây búa của đối phương vừa to vừa nặng, hào quan lại cực kỳ sắc bén. Đồng thời nàng ta chợt nhớ tới con tinh xà mà hàng ngày nàng ta vốn rất yêu mến vẫn thường gọi nó là Tiểu Huyền nhi hiện đang bị cây rìu của đối phương bổ mạnh xuống.
Diêm Tiểu Thanh đã có giới tâm rồi, tự nhiên phải thâu thế biến chiêu để rồi sẽ đối phó địch bằng cách khác. Nhưng mới rồi nàng ta đã mười phần chắc chín, nên phóng chiêu ra có hơi quá đà, nay có muốn đổi chiêu biến thức chỉ e cũng không kịp nữa.
Mắt trông thấy ánh sáng của cây rìu và hình bóng của con rắn trên không hợp với nhau làm một. Đột nhiên bỗng thấy đợt huyền quang đó rút mau về như điện xẹt.
Vừa rồi có nói Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh không kịp biến chiêu thế sao nay lại nói nàng ta có thể đột nhiên thâu thể?
Nhân vì món binh khí trong tay nàng là con Thiết Tuyến linh xà vốn không phải là một võ khí vừa dài vừa mềm. Nếu là thứ võ khí roi mềm dây dài tầm thường khác thì người sử dụng lần đầu tiên phải thâu kình lực lại, rồi sau mới có thể thu hồi võ khí lại, như vậy trong thời gian chớp mắt không thể nào làm được như ý muốn. Nhưng con Thiết Tuyến linh xà này vốn tự bản thân nó đã có linh tính, cho nên tự nó có thể tự động né tránh hung hiểm.
Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh một khi đã có giới ý rồi thì tay nàng liền vận dụng kình lực. Đồng thời, con Thiết Tuyến linh xà cũng tự co lại, nhanh như điện xẹt. Như vậy nó mới tránh khỏi bị đứt ra làm mấy khúc dưới lưỡi rìu sắc bén của Cự Phủ Tiều Phu.
Cự Phủ Tiều Phu cũng không muốn đuổi đánh tiếp nữa, liền ra vẻ trêu ghẹo cười nói :
- Này, Diêm cô nương, tôi khuyên cô nương từ nay có nuôi rắn thì đừng nuôi rắn đen, nên nuôi rắn trắng thì hơn để khỏi bị người ta chê cười Tiểu Thanh nhi là hạng nô tỳ.
Diêm Tiểu Thanh rít lên một tiếng tựa như ma hú, tay áo bên trái khẽ phát lên một cái. Lúc nãy nàng phất tay áo bên phải thì bay ra một con rắn màu huyền, bây giờ tay trái nàng phất ra một vật tựa như cái lưới màu huyền lòe ánh sáng.
Cự Phủ Tiều Phu hình như biết vật này rất lợi hại, không muốn để chụp phải, vội nhảy lùi về phía sau tám bước. Diêm Tiểu Thanh khanh khách cả cười nói :
- Lão thất phu kia, ngươi cũng nhát gan như thế cơ à?
Cự Phủ Tiều Phu chỉ vào cái vật mà Diêm Tiểu Thanh đang cầm giương lông mày nói :
- Cái đó là Thanh Lân Hắc Sát võng phải không?
Diêm Tiểu Thanh gật đầu cười nói :
- Lão thất phu thảo nào mà được đứng vào nhóm Thần Châu tứ dật. Nhỡn lực của nhà ngươi kể cũng tinh tường đấy.
Cự Phủ Tiều Phu lại hỏi :
- Cô nương đã dùng đến Thanh Lân Hắc Sát võng, vậy có lẽ cô nương là đồ đệ của Tam Ác bà bà đã nổi danh ở Miêu Cương năm xưa?
Diêm Tiểu Thanh lắc đầu đáp :
- Nhà ngươi đoán lầm rồi. Tam Ác bà bà không phải là sư phụ của ta, mà chỉ là sư tỷ của ta thôi.
Cự Phủ Tiều Phu để ý nhìn Diêm Tiểu Thanh rồi từ từ nói :
- Người ta nói Tam Ác bà bà hãy còn sống ở Miêu Cương, hay là đã chết rồi, cô nương có biết rõ ràng không?
Diêm Tiểu Thanh lạnh lùng nói :
- Sư tỷ ta thần công sánh ngang Tạo Hóa, tuổi thọ kịp với trời đất. Có lẽ chỉ trong một thời gian nữa sẽ tới Trung Nguyên này cũng nên.
Cự Phủ Tiều Phu cau đôi lông mày hỏi tiếp :
- Tam Ác bà bà nếu hãy còn sống thì cái ông bạn già Thiết Bối Đà Ông chắc đã...
Không đợi cho Cự Phủ Tiều Phu nói dứt câu, Diêm Tiểu Thanh đã cười nhạt một tiếng ngắt lời nói :
- Thiết Bối Đà Ông không những còn mạnh khỏe mà cả đến Thiên Ma Thánh Mẫu với vị...
Cự Phủ Tiều Phu đột nhiên xua tay, nói ngay :
- Diêm cô nương không cần nói nữa. Tôi đã biết bốn vị kết nghĩa anh chị em đó đều vẫn còn sống hết.
Diêm Tiểu Thanh ra vẻ đắc ý, cười nói :
- Đã biết thế thì được. Cũng may các ngươi đã tuyên bố không mở Thiên Trì kỳ hội nữa. Bằng không thì bốn vị đó tới nơi, liệu các ngươi có thể sống còn được nữa hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT