- Ngọc đệ định phạt ta bằng cách nào? Phải chăng định bắt ta làm bà mai để...
Tiêu Lộng Ngọc chưa dứt lời thì ở ngoài cửa Ngọc Long cốc vọng lại những tiếng “ầm ầm”.
Tư Đồ Ngọc và Tiêu Lộng Ngọc giật nẩy mình, không còn lòng dạ nào mà đùa cợt với nhau nữa. Cả hai đều vội vàng chạy ra ngoài cửa cốc để xem tiếng động ầm ầm kia từ đâu mà phát ra.
Hai người vừa mới ra tới bên ngoài thì đã thấy một ngọn lửa cao ngất trời ở phía xa xa. Những tiếng động ầm ầm phát ra từ chỗ ngọn lửa vọng lại.
Tiêu Lộng Ngọc quay sang hỏi Tư Đồ Ngọc :
- Ngọc đệ, địa thế ở Quát Thương sơn ta không thuộc, Ngọc đệ có biết ngọn lửa kia...
Được Tiêu Lộng Ngọc nhắc nhở, Tư Đồ Ngọc nhắm chừng phương hướng. Chàng bất giác kinh ngạc “À” lên một tiếng.
Tiêu Lộng Ngọc là người tuyệt đỉnh thông minh. Nàng nhìn vẻ mặt của Tư Đồ Ngọc thì đã hiểu ngay chàng đang nghĩ gì, liền cười nói :
- Ngọc đệ đã kinh ngạc như thế, chẳng lẽ Ngọc đệ đã thấy rằng ngọn lửa kia bốc lên đúng là phương hướng của Quát Thương mê cung hay sao?
Tư Đồ Ngọc vô cùng bội phục gật đầu đáp :
- Ngọc tỷ đoán không sai chút nào cả. Phương hướng ấy chính là Quát Thương mê cung. Xem ngọn lửa bốc cao như vậy thì thế lửa không phải là nhỏ đấy nhỉ?
- Cái cung thất ô uế đó cứ để mặc ngọn lửa cháy tiêu ra tro cho rồi, Ngọc tỷ định tới đó coi làm gì, chẳng lẽ định dập tắt ngọn lửa hay sao?
Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu đáp :
- Ta đâu có muốn dập tắt ngọn lửa. Có điều ta thấy rằng ngọn lửa bốc lên không phải là vô cớ, chắc là phải có hai sự việc đã xảy ra.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Sự việc này có quan hệ tới chúng ta hay không?
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu đáp :
- Quan hệ lắm chứ tại sao lại không? Theo như ta thấy thì điều thứ nhất có thể bọn Mê cung Tứ sát: Tửu, Sắc, Tài, Khí đã trở mặt với Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm cho nên trong cơn giận dữ, Tiên tử đã phóng hỏa đốt Mê cung đi.
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Ngọc tỷ nghĩ như vậy có thể lắm.
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Nếu như giả thuyết này mà đúng, thì Mạnh tiên tử chưa đi đâu đâu, vậy chúng ta tới đó để gặp mặt người.
- Điều thứ hai, có thể là Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô đi tập kích Mê cung trước ngày hẹn bằng một mồi lửa.
Tư Đồ Ngọc lấy làm băn khoăn nói :
- Chuyện này rất có thể xảy ra. Nếu quả thật vậy thì chúng ta lại càng phải mau chân tới để giúp Lâm tiền bối một tay.
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Ngọc đệ, Ngọc đệ thấy tình cảnh đó thì chúng ta còn phải ra tay giúp sức nữa sao? Vì ta nghĩ, lúc chúng ta chạy tới nơi, Quát Thương mê cung đã sớm trở thành một đống gạch vụn rồi.
- Bở vì Mê cung Tứ sát: Tửu, Sắc, Tài, Khí người nào cũng có một thân võ công thượng thừa, lại thêm địa thế Mê Hồn giáp vô cùng hiểm trở, tuy lão Đại Danh Sát Tiền Thần Thông không có mặt ở nhà, nhưng thực lực của bọn họ cũng hùng hậu ghê gớm, tại sao họ lại bị bại một cách mau chóng như thế được?
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Kể ra thì sự nghi hoặc của Ngọc đệ cũng có lý lắm, chẳng lẽ...
Tư Đồ Ngọc thấy nàng không nói tiếp, chàng đưa mắt nhìn nàng ngạc nhiên hỏi :
- Chẳng lẽ cái gì? Tại sao Ngọc tỷ lại không nói hết câu?
Tiêu Lộng Ngọc tươi cười đáp :
- Ồ! Ta chỉ nghĩ vậy đấy thôi, chứ có gì đâu. Bởi vì ta thấy Ngọc đệ hoài nghi rằng Tửu Sắc Tài Khí không thể nào bị thảm bại một cách mau chóng như thế được, cho nên ta mới nghĩ rằng: Chẳng lẽ cả bốn người Thần Châu tứ dật cùng đến Quát Thương sơn một lúc?
- Có thể lắm! Có thể lắm! Đâu phải Ngọc tỷ đoán bậy. Vậy chúng ta nên mau chân một chút nữa, thì chắc thể nào cũng không để lỡ cơ hội nào tốt đâu.
Một mặt cất tiếng nói, một mặt chàng thi triển hết thân pháp. Quả nhiên chàng chạy như bay chẳng khác gì ánh điện xẹt.
Khoảnh khắc càng lúc càng gần thì ngọn lửa lại càng lúc càng lớn.
Kịp đến khi hai người chạy tới Mê Hồn giáp, chưa cần vào tới bên trong, thì thấy rát cả mặt, chẳng khác gì đứng bên một lò lửa lớn.
Tiêu Lộng Ngọc nhíu mày, dừng chân lại nói :
- Ngọc đệ, chúng ta khỏi cần vào sâu bên trong nữa làm gì. Xem cứ sức lửa thế này thì phần lớn Quát Thương mê cung đã biến thành tro rồi. Dẫu cho chúng ta cứ xông bừa vào bên trong thì cũng đến bị thiêu ở trong đó mà thôi. Điều này mới thật là oan uổng.
Tư Đồ Ngọc thấy rằng đường đi nước bước ở trong Mê Hồn giáp vô cùng phức tạp, quanh co, hơn nữa ngọn lửa lại quá lớn, thật khó lòng mà vào bên trong cho lọt, cho nên chàng gật đầu nói :
- Tỷ tỷ, tuy chúng ta chẳng cần vào bên trong Mê Hồn giáp làm gì, nhưng có lẽ cũng nên trèo lên một ngọn núi thật cao hàng trăm trượng để trông cho rõ tình hình ở bên dưới.
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Dĩ nhiên là phải làm như vậy. Ta đang cần biết người nào mà lại ghê gớm quá đỗi, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã đánh bại cả bọn Tửu, Sắc, Tài, Khí, rồi phóng hỏa đốt Quát Thương mê cung.
Hai người bàn bạc với nhau xong, liền thi triển khinh công tuyệt thế ra tung mình lên trên một đỉnh núi.
Vách đá vô cùng cheo leo hiểm trở, trèo lên khó khăn vô cùng, nhưng đối với Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc và Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc là những người có một thân tuyệt học nội gia thì chả cần phải tốn sức bao nhiêu họ cũng lên tới đỉnh núi một cách rất dễ dàng.
Lên tới đỉnh núi rồi, hai người đứng ở trên cao nhìn xuống thì nhìn rất xa và rõ ràng mồn một. Tòa Quát Thương mê cung đồ sộ, vĩ đại giờ đây đã biến thành một biển lửa. Bây giờ chỉ còn có cách là đứng ngoài nhìn ngọn lửa thiêu hủy nó đi, chứ không có cách gì xông vào cứu chữa được.
Tiêu Lộng Ngọc nhìn một hồi lâu, miệng lẩm bẩm mãi một câu “kỳ lạ”. Tư Đồ Ngọc hỏi :
- Tỷ tỷ thấy có chỗ nào lạ lùng?
Tiêu Lộng Ngọc đáp :
- Bọn Mê cung Ngũ sát đã có cái ý sáng lập tân phái để làm bá chủ võ lâm, thì ở trong Quát Thương mê cung tất nhiên phải có rất nhiều tài lực và nhân lực mới phải chứ?
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Tất nhiên là như thế, của cải của Thạch Mai Sùng kể có hàng bao nhiêu ức triệu, giầu vào hạng nhất nước rồi, nhân tài và vật lực ở trong Quát Thương mê cung không phải là nhỏ đâu.
Tiêu Lộng Ngọc đưa tay chỉ về phía ngọn lửa, trầm giọng hỏi :
- Của cải nhiều như vậy, và người cũng đông, thế tại sao lại không chống cự được ngọn lửa quái ác kia? Giờ đây có thể nói là của cải đã biến thành tro bụi cả rồi, nhưng còn người thì đâu cả?
Tiêu Lộng Ngọc có hỏi thì Tư Đồ Ngọc mới giật nẩy mình. Chàng lưỡng lự hồi lâu mới cau mày nói :
- Phải đấy, còn người thì ở đâu sao chẳng thấy một bóng người nào thế kia? Chẳng lẽ bao nhiêu nhân vật ở trong Quát Thương mê cung đều bị Thần Châu tứ dật giết sạch cả rồi hay sao?
Tiêu Lộng Ngọc “hừ” lên một tiếng, cười nhạt nói :
- Dẫu cho Tiền Thông Thần, Nguyễn Hiệu Tịch, Ngũ Tắc Thiên, Thạch Mai Sùng, Ngân Như Bích bọn Mê cung Ngũ sát ấy, tội ác của chúng có tày trời đi chăng nữa, có thể tha thứ được chứ? Nếu nay không xét tới việc đó, không cần biết trắng đen xanh đỏ gì cả mà đem giết sạch đi thì Thần Châu tứ dật phải đổi thành tên Thần Châu tứ dật mới đúng.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Tỷ tỷ nói phải đấy, nhưng chúng ta cũng không nên nghĩ ác cho những bậc tiền bối trong võ lâm đó. Chẳng có đã hóa ra thất lễ với họ. Thần Châu tứ dật là những người nhân từ hiệp nghĩa, danh tiếng vang lừng trên giang hồ, làm gì mà các vị ấy lại ra tay hạ thủ tàn độc như vậy?
Tiêu Lộng Ngọc tươi cười nói :
- Ngọc đệ coi việc Thần Châu tứ dật có thể tới đây để diệt trừ bọn gian ác kể như là không có rồi. Ngọc đệ nghĩ xem, phải chăng là vì Bạch Y Mông Diện Nữ với môn công phu Tuyệt Tình trảm...
Tư Đồ Ngọc cười đỡ lời :
- Tỷ tỷ muốn nói tới Phụng Thoa lệnh chủ Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm sao?
Tiêu Lộng Ngọc nhíu mày, khẽ gật đầu đáp :
- Chắc là Nhu Tình Tiên Tử rồi.
Tư Đồ Ngọc lấy làm lạ hỏi :
- Chắc là? Ngọn tỷ nói như vậy là nghĩa làm sao?
Tiêu Lộng Ngọc cười đáp :
- Ngọc đệ đừng nên bắt bẻ ta như thế. Ta chỉ muốn hỏi là Ngọc đệ có đồng ý với ta người đó là Mạnh tiên tử không?
Tư Đồ Ngọc nghĩ ngợi giây lát gật đầu đáp :
- Tiểu đệ thấy có thể lắm.
Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt nhìn chàng rồi lại hỏi :
- Căn cứ vào đâu mà Ngọc đệ quả quyết như thế?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Tiểu đệ căn cứ vào hai sự việc, thứ nhất là tiểu đệ đã thấy ở trước cửa Nam Hoang tử cốc, nơi Mạnh tiên tử ở xương trắng đã chất thành đống, thì nay cái việc giết hết người ở trong Quát Thương mê cung là việc không có gì đáng ngạc nhiên lắm.
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Còn sự việc thứ hai?
Tư Đồ Ngọc ứng tiếng đáp :
- Nếu quả như người trong Quát Thương mê cung đều bị giết sạch, thì cái thủ đoạn của người hành hung quá tàn độc, quá tuyệt tình. Như thế có chẳng phù hợp với môn võ công Tuyệt Tình trảm mà Mạnh tiên tử đã luyện hay sao?
- Ngọ tỷ thấy lời tiểu đệ nói là đúng không? Hay Ngọc tỷ còn nghĩ gì khác?
Tiêu Lộng Ngọc ánh mắt sáng ngời, mỉm cười nói :
- Ta có một ý nghĩ đặc biệt, có điều Ngọc đệ khó lòng mà hiểu được lắm.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Ngọc tỷ nói ra cho tiểu đệ nghe đi! Đối với tỷ tỷ, tiểu đệ lúc nào chả kính phục?
Tiêu Lộng Ngọc đưa tay chỉ về phía Quát Thương mê cung mà ngọn lửa đang hừng hực bốc cao, lớn tiếng cười nói :
- Ngọc đệ cho rằng người ở trong Quát Thương mê cung đều đã bị giết sạch, nhưng ta thì lại thấy rằng có thể họ chưa tới số cả đâu.
Tư Đồ Ngọc cau mày nói :
- Đâu có thể như thế được nhỉ? Nếu họ chưa tới số thì sao lại không thấy một bóng người nào cả? Tại sao họ không tìm cách dập tắt ngọn lửa, cứ để cho tòa Quát Thương mê cung bị ngọn lửa thiêu hủy thành tro bụi hết như thế kia?
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Đấy! Đúng chưa? Ta đã bảo mà, Ngọc đệ không thể nào hiểu được ý ta. Ngọc đệ không chịu chấp nhận ý kiến của ta.
Tư Đồ Ngọc chỉ sợ Ngọc tỷ tỷ của chàng buồn, nên vội vàng cười nói :
- Không phải là tiểu đệ không đồng ý với cao kiến của tỷ tỷ đâu, nhưng có thấy rằng...
- Cái lý do Ngọc đệ thấy rằng chuyện đó không có thể, bởi vì những người có mặt ở trong Quát Thương mê cung đáng lẽ phải dập tắt ngọn lửa. Còn lý do tỷ tỷ thấy rất có thể, bởi vì ta nhận thấy rằng không nên dập tắt ngọn lửa.
Tư Đồ Ngọc lấy làm lạ hỏi :
- Việc cứu hỏa là sự việc rất gấp, tại sao tỷ tỷ lại nói không nên?
- Tiểu đệ hiểu rồi, có phải Ngọc tỷ nói rằng ngọn lửa lớn ngày hôm nay do chính bọn Mê cung Ngũ sát làm ra chăng?
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu cười nói :
- Phải rồi, sở dĩ bọn họ phóng hỏa thì việc gì họ còn đi cứu làm chi nữa?
Tư Đồ Ngọc cau mày lắc đầu nói :
- Không thể được!
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Lúc trước Ngọc đệ bảo khâm phục ta, tại sao giờ đây những lời của ta nói ra, Ngọc đệ đều cãi lại như vậy?
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Ngọc tỷ đừng có hiểu lầm, không phải tiểu đệ cãi lại Ngọc tỷ đâu mà chỉ lấy việc luận việc mà thôi.
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Ngọc đệ luận việc như thế nào?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Tiểu đệ lấy cái tính cách của Tài Sát Thạch Mai Sùng mà luận việc, bởi vì Thạch Mai Sùng là một tay đại tài chủ coi trọng tiền bạc hơn cả mạng sống của mình mà đã thu góp suốt một đời được.
Tiêu Lộng Ngọc nhất thời không có cách gì bài bác được Tư Đồ Ngọc liền cười nhạt đáp :
- Được, cho là Ngọc đệ nói đúng đi.
Tư Đồ Ngọc thấy không ổn, vội vàng cúi đầu kéo tay Tiêu Lộng Ngọc cất tiếng nói :
- Ngọc tỷ đừng giận, tiểu đệ đầu hàng tỷ tỷ đấy.
Tiêu Lộng Ngọc lạnh lùng đáp :
- Ở ngoài mặt bằng lòng nhưng trong lòng không bằng lòng thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Ngọc tỷ chỉ cần tỷ tỷ trả lời cho tiểu đệ một vấn đề, thì tiểu đệ sẽ tâm phục và không bao giờ dám cãi lại nữa.
Tiêu Lộng Ngọc nguýt dài cao giọng hỏi :
- Vấn đề gì? Ngọc đệ cứ nói hết ra?
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Tiểu đệ thấy cái lý do khả dĩ Mê cung Ngũ sát không thể nào tự tay phóng hỏa Mê cung được là bởi vì nhận thấy Tài Sát Thạch Mai Sùng là người bần tiện keo kiệt, còn tỷ tỷ bảo là họ có thể đốt Mê cung là ở chỗ nào xin tỷ tỷ cho biết.
Tiêu Lộng Ngọc ứng tiếng đáp :
- Có hai nguyên nhân, thứ nhất là gây hận thù với người khác, điều thứ hai là sợ tiết lộ chuyện riêng.
Tư Đồ Ngọc quay sang nhìn Tiêu Lộng Ngọc hỏi :
- Xin Ngọc tỷ nói rõ cho nghe một chút.
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Bọn Mê cung Ngũ sát cũng có rất nhiều kẻ thù lợi hại, nên không dám trú chân ở Quát Thương mê cung nữa, mà cũng không muốn đem cả toàn cơ nghiệp đã gây dựng bấy nhiêu năm lọt vào tay kẻ khác, cho nên mới đem đốt đi hết như vậy.
Tư Đồ Ngọc nghĩ ngợi giây lát nói :
- Tỷ tỷ suy đoán như vậy, tiểu đệ vẫn thấy không được vững chắc lắm.
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Ngọc đệ nhận thấy nó không được vững chắc à?
Tư Đồ Ngọc nói :
- Bọn họ đã hẹn với Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô vào ngày mùng bảy tháng bảy chuẩn bị một trận quyết đấu, như vậy bọn họ đã ỷ vào công lực của mình, huống chi họ lại chiếm được địa lợi ở Mê Hồn giáp, anh em Ngũ sát và các thủ hạ của họ lại đông đảo ở trong võ lâm hiện nay, còn có nhân vật nào lại khiến được họ phải kinh hồn tán đởm đến mức ấy?
Tiêu Lộng Ngọc gượng cười nói :
- Tỷ tỷ mới có một lý do đã bị Ngọc đệ bài bác rồi.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Ngọc tỷ đừng giận. Ngọc tỷ vẫn còn một lý do chưa nói ra.
Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu cười nói :
- Đó là lý do cuối cùng của ta, ta thấy rằng Mê cung Ngũ sát có thể có một việc cơ mật không thể nào để cho người ngoài biết được. Cho nên không tiện ở lại Mê cung, mới phóng hỏa đốt để đi nơi khác.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Tiểu đệ đồng ý với tỷ tỷ lần này.
Tiêu Lộng Ngọc hỏi :
- Tại sao lần này Ngọc đệ không truy bác luận cứ của tỷ tỷ như vậy?
Tư Đồ Ngọc không trả lời ngay, ánh mắt chứa chan tình tứ nhìn chằm chặp vào gương mặt đẹp tuyệt thế của Tiêu Lộng Ngọc ngây ngất cười.
Tiêu Lộng Ngọc đỏ mặt, nguýt dài hậm hực hỏi :
- Hiểu rồi, sở dĩ Ngọc đệ không truy bác, lý do cuối cùng của tỷ tỷ là vì không muốn tỷ tỷ tức giận phải không?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Không phải là tiểu đệ đồng ý một cách miễn cưỡng đâu, có điều tiểu đệ thấy rằng anh em Mê cung Ngũ sát dám nghĩ tới việc sáng lập môn phái mới để tranh bá đồ vương trong thiên hạ mà không sợ người khác biết, thì có việc cơ mật gì mà phải giấu nữa?
Tiêu Lộng Ngọc nghe tới đây bật cười nói :
- Thế nào, Ngọc đệ lại phản đối ý kiến của tỷ tỷ rồi chăng?
Tư Đồ Ngọc tươi cười nói :
- Ngọc tỷ đứng quắc mắt lên như thế, thôi tiểu đệ không chất vấn tỷ tỷ nữa.
Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu nói :
- Chúng ta cần phải bàn tiếp, bởi vì ta thấy rằng giả thuyết ấy có thể xảy ra trên thực tế lắm.
Tư Đồ Ngọc có vẻ không tin hỏi :
- Ngọc tỷ có chứng cớ gì không?
Tiêu Lộng Ngọc chỉ tay về phía Quát Thương mê cung, ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt nói :
- Chút nữa chúng ta đi tới Quát Thương mê cung để tìm chứng cứ xem sao.
Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn về phía biển lửa, chàng nhìn một hồi lâu rồi mới lắc đầu than :
- Tỷ tỷ nói vậy tiểu đệ không hiểu chút nào cả, bởi vì Quát Thương mê cung đã bị ngọn lửa thiêu rụi hết rồi, chẳng lẽ Ngọc tỷ muốn lấy mấy đống gạch vụn, hoặc là mấy oan hồn ở trong ngọn lửa để làm chứng cớ sao?
Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu cười nói :
- Ngọc đệ là người thông minh, đoán không sai chút nào cả.
Tư Đồ Ngọc lại càng ngạc nhiên, trợn mắt nói :
- Không sai, tại sao lại không sai?
Tiêu Lộng Ngọc tươi cười nói :
- Dĩ nhiên là không sai, bởi vì quả thực tỷ tỷ muốn lấy mấy oan hồn ở trong ngọn lửa làm chứng cớ thực.
- Ngọc tỷ tỷ, tỷ tỷ là Bạch Y Long Nữ chứ không phải là Bạch Y Quan Âm, Ngọc tỷ chỉ có một thân võ công thượng thừa, chứ không có pháp lực đuổi quỷ xua thần...
Tiêu Lộng Ngọc cười đỡ lời :
- Ngọc đệ lại đoán trúng rồi, bởi vì ngoài một thân võ công thượng thừa ra, ta còn một bản lãnh lợi hại lắm, bản lãnh đó là một bộ óc.
- Bộ óc này không giống bộ óc kia, chẳng hạn như đầu óc của ta có thể dùng được, còn đầu óc của Ngọc đệ không dùng được. Đầu óc của ta có thể nghĩ rất nhiều chuyện, trong khi bộ óc của Ngọc đệ chỉ nghĩ được mỗi một hướng.
Tư Đồ Ngọc xua tay nói :
- Ngọc tỷ đứng nói nữa, tỷ tỷ càng nói thì tiểu đệ lại càng thấy mình kém cỏi. Tiểu đệ muốn Ngọc tỷ nói rõ cho nghe, phải có một sức lực thần thông nào thì mới có thể khiến được những oan hồn ở trong đám lửa chứng minh cho sự suy đoán của tỷ tỷ?
Tiêu Lộng Ngọc khẽ lắc đầu mỉm cười nói :
- Được, ta sẽ nói rõ cho nghe sức lực thần thông của ta là ở chỗ này.
Nói xong Tiêu Lộng Ngọc đưa tay chỉ vào hai mắt nàng.
Tư Đồ Ngọc vẫn lấy làm lạ không hiểu, một mặt chàng lẩm bẩm nói :
- Sức lực thần thông ở trong con mắt, thế là nghĩa làm sao? Là Tuệ Nhãn à, hay là Thiên Nhãn Thông?
- Là Xoa Nhãn chứ, là con mắt ngu ngốc, tại sao Ngọc đệ lại bỗng nhiên trí óc lại trở thành kém cỏi như thế?
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt gượng cười đáp :
- Ngọc tỷ, trong khi tiểu đệ phải xông pha vào chốn nguy hiểm một mình thì tiểu đệ cảm thấy mình thông minh ghê gớm. Nhưng đến lúc gặp tỷ tỷ thì lại thấy đầu óc mù mờ chẳng khác gì một kẻ dại ngu ngốc cả.
Tiêu Lộng Ngọc trợn tròn con mắt nói :
- Ta nói Ngọc đệ, nếu như cái việc phóng hỏa đốt Quát Thương mê cung là do một người khác làm nếu không được Mê cung Ngũ sát chấp thuận thì tất nhiên phải xảy ra một trường ác đấu. Bọn Mê cung Ngũ sát phải hết sức chiến đấu, thây chết nằm la liệt dưới đất mà vẫn không có cách gì ngăn cản nổi đối phương, cho nên mới đánh phải phá hủy cơ nghiệp đã mất bao nhiêu công lao để gây dựng nên ấy.
Tư Đồ Ngọc gật đầu cười đáp :
- Đó là lẽ tự nhiên rồi.
Tiêu Lộng Ngọc nói tiếp :
- Nếu như việc phóng hỏa đốt Mê cung là do sự đồng ý của Mê cung Ngũ sát, thì tất nhiên họ sẽ thong thả ra đi, rất ít thương vong hoặc giả không bị thương vong gì hết.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Tỷ tỷ nói rất đúng.
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Nếu đã như vậy, thì chúng ta chỉ cần đợi đến khi ngọn lửa tắt tới Quát Thương mê cung coi xem một phen, để ý xem những xương người chết. Nếu chúng ta gặp quá nhiều xương cốt hoặc không có thi thể nào, thì đã đủ chứng cớ để nhận xét rằng bọn Mê cung Ngũ sát đã tự tay phóng hỏa rồi thung dung triệt thoái không?
Tư Đồ Ngọc vỡ lẽ ra cười nói :
- Thì ra là thế, chẳng trách tỷ tỷ muốn lấy những oan quỷ ở trong đám lửa tàn làm chứng như thế.
- Ngọc đệ thực là người quá ngu ngốc, không lo gì đến đại sự cả. Chúng ta phải đi tới Mê cung để tìm chứng nhân chứ.
Tư Đồ Ngọc thấy Tiêu Lộng Ngọc một mặt cất tiếng nói, một mặt khác lại vuốt lại mái tóc lòa xòa, gương mặt của nàng tuyệt đẹp chẳng khác gì một vị tiên nữ bất giác chàng nuốt nước bọt than :
- Hận không được thế nào? Ngọc đệ ăn nói phải nên giữ mồm giữ miệng không thì ngu tỷ cho một cái bạt tai đấy.
Tư Đồ Ngọc thè lưỡi ra, cười nói :
- Ối chao ôi! Tỷ tỷ hung dữ quá! Những lời tiểu đệ nói đều là những lời xuất phát tự tâm can, chứ đâu có phải là những lời nói bậy bạ. Tiểu đệ hận không được chiêm ngưỡng mãi Ngọc tỷ.
Lời của Tư Đồ Ngọc nói vô cùng si mê, khiến Tiêu Lộng Ngọc phải đỏ mặt xấu hổ, lấy tay che mặt cười nói :
- Ngọc đệ đừng ăn nói hàm hồ quá như vậy, chúng ta đi thôi.
Tư Đồ Ngọc gật đầu ưng chịu, thế là đôi bạn tình lữ trong võ lâm nắm tay nhau cùng đi xuống núi. Trước khi hai người tới Mê Hồn giáp, đi vào những con đường ngoằn ngoèo quanh co để tới Quát Thương mê cung thì ngọn lửa đã tắt, một tòa cung điện nguy nga đồ sộ đã cháy thiêu ra tro, không còn một viên gạch vụn. Tiêu Lộng Ngọc nhìn Tư Đồ Ngọc, cười nói :
- Ngọc đệ đi bên tay trái, còn để ta đi bên tay mặt để xem cho kỹ đống gạch ngói ngổn ngang kia xem có bao nhiêu người đã bị chết thiêu trong đó.
Lời nói vừa dứt, tà áo trắng đã tung bay, Tư Đồ Ngọc cũng chiếu theo lời dặn dò của Tiêu Lộng Ngọc mà cũng quan sát rất kỹ lưỡng.
Hai người đi quan sát rất chu đáo tất cả những đống gạch vụn đó, rồi cả hai cùng về trước cửa cung ngày trước, Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Ngọc đệ, bên phía ta chẳng tìm thấy một cỗ xương khô cháy sém nào cả, còn bên phía của Ngọc đệ thì sao?
Tư Đồ Ngọc vui vẻ cười nói :
- Bên phía của tiểu đệ cũng chả tìm thấy gì cả. Bây giờ thì tiểu đệ bội phục tỷ tỷ lắm, tỷ tỷ suy đoán thật là chính xác. Có lẽ đúng là bọn anh em Mê cung Ngũ sát đã tự châm lửa đốt cơ nghiệp của họ.
Tiêu Lộng Ngọc làm thinh không nói, lông mày nhíu lại. Tư Đồ Ngọc hiểu lầm, cười nói :
- Tỷ tỷ, lần này tiểu đệ bội phục tỷ tỷ thật, chẳng khác gì câu nói của Mạnh Hoạch khi xưa trước mặt Gia Cát Võ Hầu: “thần oai của thừa tướng, dân Nam man chúng tôi không dám làm phản nữa”. Tỷ tỷ... tại sao tỷ tỷ còn giận?
Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu nói :
- Ta đâu có giận gì Ngọc đệ đâu? Ta đang nghĩ tới một việc...
Tư Đồ Ngọc nói :
- Tỷ tỷ nghĩ gì?
Tiêu Lộng Ngọc đáp :
- Ta nhớ tới lời Ngọc đệ nói lúc nãy rằng anh em Mê cung Ngũ sát đã có chí sáng lập tân phái để tranh bá đồ vương trên giang hồ. Việc này còn không sợ người ngoài biết đến, vậy còn có việc cơ mật gì mà cần phải giấu diếm?