- Thạch tài thần cứ yên tâm, Tư Đồ Ngọc này tuy còn ít tuổi nhưng cũng biết nói rằng một lời nói ra bốn ngựa khó theo, xưa nay tại hạ không bao giờ nuốt lời cả.
Thạch Mại Sùng bị Tư Đồ Ngọc nói kháy, đỏ mặt, cất tiếng hỏi :
- Tư Đồ lão đệ đã không nuốt lời thì tại sao lại còn ngăn cản việc lão phu ra lệnh thả người?
Tư Đồ Ngọc cười vang đáp :
- Tại hạ định nói câu chuyện rõ ra một chút.
Thạch Mại Sùng không biết làm sao đành phải gật đầu ngạc nhiên nói :
- Có chuyện gì lão đệ cứ nói rõ cho nghe?
Tư Đồ Ngọc nói :
- Tài sản tại hạ bỏ ra khá nhiều, cho nên việc yêu cầu cũng cần Thạch đại tài thần thi hành cho nghiêm chỉnh. Vậy thử hỏi Thạch đại tài thần tính để Cửu Độc Phong Vương trở về như thế nào?
Mấy câu nói của Tư Đồ Ngọc ngụ ý nghĩa.
Bởi vì Tư Đồ Ngọc nghe Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm bị giam ở trong Thiên Dục điện. Thiên Dục điện chắc phải là một nơi dâm tà nên chàng mới kiếm cách dò hỏi để xem đối phương có dùng bạo lực làm hoen ố người đã có lòng tốt cho chàng bức đồ hình bí mật để chàng vào được Quát Thương mê cung này không?
Thạch Mại Sùng còn chưa hiểu ý câu nói của Tư Đồ Ngọc nhưng Ngũ Tắc Thiên thì đã nhanh ý cười nói :
- Tư Đồ lão đệ, lão đệ cứ yên tâm, vị Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm sẽ vẫn trong sạch an toàn, không tổn hại mất mát một sợi tóc nào cả.
Tư Đồ Ngọc cao giọng nói :
- Không những không được mất mát một sợi tóc nào của Mộ Dung cô nương mà cũng không được khiến nàng mất mát một cái gì trong người hết.
Ngũ Tắc Thiên không hiểu cau mày hỏi :
- Tư Đồ lão đệ nói vậy là nghĩa lý gì, nói rõ hơn cho nghe một chút đi.
- Được tại hạ sẽ nói rõ cho chư vị nghe, cứ theo tại hạ được biết thì trên người Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm có hai báu vật. Một báu vật là môn độc ám khí tên gọi Cửu Độc Ngân Phong. Còn một thứ vật chí bảo phòng thân Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y. Hai thứ báu vật ấy không được lưu lại ở đây mà phải về cùng một lúc với Mộ Dung Lâm.
Chàng chưa dứt lời thì Tài Sát Thạch Mại Sùng nét mặt đã hầm hầm vì quá xấu hổ. Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên biết là Thạch Mại Sùng quá xấu hổ muốn giúp y một lối thoát, liền mỉm cười nói :
- Tứ đệ khỏi cần sai ai đi cả, ta nghĩ tứ đệ tự mình nên đi vào trong Thiên Dục điện, đem Mộ Dung cô nương cùng với những vật gì ở trên người nàng đem hết cả ra đây mà trao cho Tư Đồ lão đệ, để cho nó xong cái việc lôi thôi này đi.
Thạch Mại Sùng tất nhiên là phải chụp lấy cơ hội đó để thoát thân, cho nên dạ dạ liên hồi, rồi đỏ mặt quay người đi vào trong Quát Thương mê cung.
Tư Đồ Ngọc biết đối phương lần này quay vào trong Quát Thương mê cung không những để thả người mà còn nhân dịp này để trả lại hai báu vật Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y và Cửu Độc Ngân Phong cho nên chàng không ngăn cản nữa. Chàng quay sang nghiêng mình chào Mạnh Băng Tâm mỉm cười hỏi :
- Nếu trong thời hạn một năm mà vãn bối tìm được Thần Châu tứ dật để làm chứng thì vãn bối sẽ cứ vẫn tới Nam Hoang tử cốc để bái kiến lão tiền bối hay là tới Quát Thương mê cung này.
Chàng chưa dứt lời thì Mạnh Băng Tâm đã tươi cười ngắt lời :
- Nhà ngươi khỏi cần nói kháy ta. Sau cái việc này, đừng nói là ta sẽ lưu lại ở Quát Thương mê cung, mà ngay đến cả anh em Mê cung Ngũ sát cũng không còn mặt mũi nào mà nhắc đến chuyện tổ chức môn phái mới nữa. Cho nên nhà ngươi cứ đi tìm Thần Châu tứ dật đi mà vẫn tới Nam Hoang tử cốc là được rồi.
Bọn Tửu Sát Nguyễn Hiệu Tịch nghe nói thì biết rằng bao nhiêu tâm huyết của họ bấy lâu giờ đây đã bị Tư Đồ Ngọc làm cho tan nát cả. Bọn họ người nào cũng tức uất lên nhưng thấy Tư Đồ Ngọc với Nhu Tình Tiên Tử Phụng Thoa lệnh chủ Mạnh Băng Tâm tựa hồ như có liên hệ mật thiết với nhau cho nên không dám liều lĩnh phát tán.
Một hồi lâu sau, Tài Sát Thạch Mại Sùng vẫn chưa thấy ra nhưng vị Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm thì lại được hai tên thị nữ đưa ra.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười hỏi :
- Mộ Dung cô nương có sao không?
- Tôi không việc gì cả. Hai báu vật Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y và Cửu Độc Ngân Phong, Thạch Mại Sùng cũng đã trao trả lại tôi rồi.
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Thạch Mại Sùng à, thế sao Thạch tài thần không đi cùng Mộ Dung cô nương?
Mạnh Băng Tâm cười đỡ lời :
- Tư Đồ lão đệ còn hỏi làm gì nữa, vị Thạch tài thần vừa rồi bị lão đệ làm cho mất mày mất mặt quá xấu hổ rồi cho nên không dám tới đây nữa chứ có gì đâu.
Mạnh Băng Tâm vừa nói tới đây thì Thạch Mại Sùng đã ung dung trở ra như không có việc gì cả.
Tư Đồ Ngọc nhếch mép cười, rồi dẫn giới Mộ Dung Lâm với Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm và Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng.
Mạnh Băng Tâm cười nói :
- Việc của nhà ngươi đã xong rồi, nhà ngươi hãy mau lên đường đi, ta còn có vài câu muốn nói với anh em Ngũ sát, sau đó ta sẽ trở về Nam Hoàng sau.
Tư Đồ Ngọc vì biết Nhu Tình Tiên Tử Phụng Thoa lệnh chủ Mạnh Băng Tâm với sư phụ của chàng Hải Nhạn Du Tiên Lương Thiên Kỳ có mối quan hệ rất mật thiết cho nên chàng vẫn còn e dè kính sợ bà ta. Nay nghe bà ta nói bèn cùng Xích Phượng và Mộ Dung Lâm quay về phía Tiên tử cúi mình cáo biệt. Sau đó chàng giơ tay chào Kim Phong Ác Đạo và bọn Mê cung Tứ sát Tửu, Sắc, Tài, Khí.
Thạch Mại Sùng thấy việc mời Mạnh Băng Tâm để tăng cường thực lực đã bị Tư Đồ Ngọc làm hỏng và ngay cả đến hai vật báu thâu hoạch được là Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y và Cửu Độc Ngân Phong cũng đã trở về chủ cũ thì trong lòng căm hận lắm. Lão nghiến răng mím môi nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ người lớn cười nói :
- Tư Đồ lão đệ, Mê Hồn giáp đường đi rất khó khăn, có cần ta cho người đưa...
- Thạch tài thần hồ đồ quá, tại hạ đã vào được đây thì lẽ tất nhiên là cũng có thể ra được. Cần gì phải Tài Thần sai người đưa với dẫn nữa. Ngày hôm nay chúng ta chỉ tạm biệt với nhau, đợi đến ngày mùng bảy tháng bảy, Tư Đồ Ngọc sẽ theo lời hẹn ước lại tìm tới đây. Lúc đó sẽ xin thỉnh giáo Tài Thần một lần nữa.
Nói xong, chàng liền cùng Mộ Dung Lâm và Miêu Xích Phượng cất bước chậm rãi đi về phía cửa Mê Hồn giáp. Xích Phượng vừa đi vừa khẽ nói :
- Tư Đồ huynh, ý định của chúng ta tới đây là muốn tìm Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ để...
Tư Đồ Ngọc gật đầu mỉm cười nói :
- Cái việc này chúng ta cũng phải tòng quyền sửa đổi ý định đi đôi chút bởi vì Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ là sư điệt của Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo mà Kim Phong Ác Đạo lại cùng tới Quát Thương mê cung với Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, nếu như chúng ta làm dữ thì thế nào chẳng khiến họ trở thành cừu địch. Địch đông mà chúng ta ít, tất nhiên thế nào cũng lãnh lấy sự thảm bại rồi, mà biết đâu lại chả khiến Mạnh Băng Tâm, Mê cung Ngũ sát liên kết với nhau. Cái việc nguy hiểm này, không những bản thân của chúng ta cũng khó lòng bảo toàn mà ngay đến cả võ lâm cũng gặp mối đại họa lớn. Cho nên chúng ta hãy tạm thời tha cho Tra Nhị Minh với Điền Cổ Lệ một phen, để ngày sau hãy tính lại cũng chưa muộn.
Chàng mới nói được hai tiếng thốt nhiên thấy Mộ Dung Lâm mấp máy môi muốn nói, cho nên chàng mỉm cười quay sang hỏi nàng :
- Mộ Dung cô nương định nói gì?
Mộ Dung Lâm nói :
- Tôi thấy đường đi ở trong Mê Hồn giáp này cũng khá phức tạp rắc rối, cho nên định hỏi Tư Đồ huynh và Miêu công chủ tại sao lại qua được một cách dễ dàng như thế.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Mộ Dung cô nương tại sao lại còn hỏi tại hạ như vậy? Cô nương chẳng cho tại hạ một bức Mê cung bí đạo đồ là gì.
Mộ Dung Lâm dựng ngược cặp mày liễu “À” lên một tiếng có vẻ mừng rỡ nói :
- Tôi tặng Tư Đồ huynh bức hình ấy quả nhiên có chỗ hữu dụng thực ư?
Tư Đồ Ngọc nghe nói không hiểu hỏi :
- Tại sao cô nương lại nói vậy?
Mô Dung Lâm mỉm cười đáp :
- Lần trước tôi tới đây để mời Tài Sát Thạch Mại Sùng tới Lạc Hồn nhai đại trại thì Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên có mời tôi thỉnh thoảng tới Quát Thương. Y có bảo là đường đi ở trong Mê Hồn giáp rất khó khăn nên ngầm đưa cho tôi một bức đồ hình ấy.
Tư Đồ Ngọc nghe nói tới đây mới vỡ lẽ nói :
- À thì ra bức bí đồ ấy là do Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên tặng Mộ Dung cô nương. Chẳng trách Tài Sát Thạch Mại Sùng vừa rồi có nói là để sai người đưa chúng ta ra vậy.
Mộ Dung Lâm tươi cười tiếp :
- Kịp đến khi tôi quen biết với Tư Đồ huynh, thấy huynh có hẹn với Thạch Mại Sùng tới ngày mùng bảy tháng bảy gặp nhau ở Mê cung cho nên mới tặng lại cho Tư Đồ huynh bức bí đồ ấy để làm vật đi đường.
Nói tới đây, cặp mày liễu của nàng bỗng nhíu lại tựa hồ như cảm khái vô cùng rồi nàng lại khẽ lắc đầu thở dài. Tư Đồ Ngọc thấy vậy hỏi :
- Mộ Dung cô nương vì lẽ gì mà lại buồn bã như vậy?
Mộ Dung Lâm gượng cười đáp :
- Cái dụng ý của việc làm ấy, tôi tưởng cũng định giúp đỡ Tư Đồ huynh một chút, trong việc huynh theo lời hẹn ước mà lên Mê cung vào ngày mùng bảy tháng bảy. Chẳng dè kết quả ngã ngũ ra thì bức đồ hình ấy lại để giúp ngay cho tôi như vậy. Nếu Tư Đồ huynh không có bức đồ hình ấy thì sẽ mất rất nhiều công phu và thời gian mới xâm nhập được Mê Hồn giáp, tôi sợ lại bị...
Nàng ngừng lại một chút, mặt hơi đỏ lên, rồi lại khẽ thở dài cúi đầu không nói nữa!
- Thực đúng như là cổ nhân nói: trồng phước được phước, đạo trời không sai chút nào!
Mộ Dung Lâm khẽ ngẩng đầu lên, mặt đã trở lại bình thường, nàng nhìn Tư Đồ Ngọc cất tiếng nói :
- Tư Đồ huynh nói rất phải, Mộ Dung Lâm này đã hiểu thâm ý lời dạy bảo của Tư Đồ huynh cho nên phen này trở về Lạc Hồn nhai tôi sẽ giải tán thủ hạ, đốt sơn trại đi không để cho hai chữ danh lợi trói buộc lấy mình nữa.
Tư Đồ Ngọc mừng rỡ nói :
- Tại hạ sớm biết Mộ Dung cô nương là người rất thông minh, đâu phải như những kẻ tầm thường khác suốt đời bị danh lợi ràng buộc, để cuối cùng sẽ bị chết một cách rất thê thảm như các phường tục tử ở trong võ lâm đâu.
Xích Phượng bỗng cười nói :
- Tư Đồ huynh, vừa rồi huynh mới nói tới chữ “huống chi” rồi lại không nói nữa, không hiểu là...
- Tại hạ muốn nói huống chi Miêu công chủ chỉ cần tra xét về nguyên nhân cái chết của sư huynh Hỏa Long chân nhân thì có thể xin thỉnh giáo thẳng Mộ Dung cô nương, không cần phải truy hỏi Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh, là kẻ gian giảo dị thường, chưa chắc đã hỏi được y điều gì.
Miêu Xích Phượng nghe nói liền quay về phía Mộ Dung Lâm mỉm cười hỏi :
- Mộ Dung cô nương, liên quan đến việc nhị sư huynh Hỏa Long chân nhân của tôi, nếu cô nương có biết chuyện gì thì xin...
- Miêu công chủ nói gì vậy? Chính tôi đã tiếp nhận chức vụ tổng lệnh sư huynh, tôi lại chả biết được một đôi phần?
Miêu Xích Phượng nghe nói vậy lại vòng tay cao giọng nói :
- Nếu Mộ Dung cô nương đã được biết chuyện thì xin cho biết! Miêu Xích Phượng này với nhị huynh Hỏa Long chân nhân ở dưới suối vàng lấy làm cảm tạ vô cùng.
Mộ Dung Lâm mở miệng định nói nhưng tựa hồ như nghi ngại điều gì nên không nói ra. Tư Đồ Ngọc thấy vậy mỉm cười nói :
- Mộ Dung cô nương có chuyện nghi ngại gì vậy?
Mộ Dung Lâm gượng cười, gật đầu nói :
- Được, tôi nói, nhưng xin Miêu công chủ tin cho mỗi lời nói của tôi đều là sự thật cả, xuất phát tự trong đáy lòng, nhất định không có điều gì giả dối đâu.
Miêu Xích Phượng gật đầu cười nói :
- Mộ Dung cô nương cứ yên tâm, chúng ta đã lấy sự thành thật để đối đãi với nhau thì làm gì có chuyện không tín nhiệm?
Mộ Dung Lâm nghiêm nét mặt, chậm rãi nói :
- Nếu như chiếu theo sự thật mà nói thì lệnh sư huynh Hỏa Long chân nhân chết ở dưới bàn tay của tôi.
Tư Đồ Ngọc giật nẩy mình, vội vàng đưa mắt nhìn Miêu Xích Phượng xem Hỏa Diệm công chủ mặt mày có biến sắc gì không?
Miêu Xích Phượng vẫn lầm lì bất động, quay về phía Mộ Dung Lâm khẽ gật đầu, cao giọng nói :
- Xin Mộ Dung cô nương nói tiếp cho nghe? Điều tôi muốn biết không phải là sự thật ở ngoài mặt mà là sự thật ở bên trong.
Mộ Dung Lâm nói tiếp :
- Ngẫu nhiên tôi đi chơi Hội Kê sơn, vào tuyệt động gặp một con độc xà kỳ lạ. Tôi đánh nhau với nó rất lâu, may có bộ Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y làm vật hộ thân cho nên cuối cùng tôi mới trừ được độc xà mà thoát hiểm.
Tư Đồ Ngọc nghe nói ngạc nhiên trợn mắt hỏi :
- Mộ Dung cô nương, Miêu công chủ muốn hỏi nguyên nhân tại sao cái chết của nhị sư huynh là Hỏa Long chân nhân, cô nương lại nhắc đến chuyện Hội Kê sơn giết rắn làm gì?
Miêu Xích Phượng ở bên cười nói :
- Tư Đồ huynh đừng có làm cho Mộ Dung cô nương phân tâm. Mộ Dung cô nương không nói chuyện ngoài đề đâu. Hai cái việc ấy phải có liên quan mật thiết với nhau.
Mộ Dung Lâm gật đầu cười :
- Miêu công chủ đoán rất đúng. Sau khi tôi trừ được con độc xà rồi, trong người quá mệt mỏi, mới ngồi xuống một tảng đá để nghỉ ngơi. Lúc bấy giờ đột nhiên có một người mặc áo đen che mặt, từ trên cao nhảy xuống, rồi luôn miệng lên tiếng khen ngợi công lực của tôi.
Tư Đồ Ngọc không nhịn được, hỏi :
- Người ấy là ai?
Mộ Dung Lâm ứng tiếng đáp :
- Lúc ấy tôi không biết thân phận của y, mà y cũng không chịu nói ra tánh danh. Về sau này thì tôi nghi người đó là Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh nhưng cho đến nay vẫn không có bằng chứng.
Miêu Xích Phượng nói :
- Xin Mộ Dung cô nương nói tiếp cho nghe, cái người bịt mặt đó chắc không những khen ngợi công lực của cô nương mà còn...
Mộ Dung Lâm không đợi cho Miêu Xích Phượng hỏi thêm, lại nói tiếp :
- Sau khi đã lên tiếng khen ngợi tôi một hồi, thì người bịt mặt ấy mới thở dài sườn sượt, bảo rằng một thân công lực như tôi đáng tiếc là chưa khiến cho một vị lãnh tụ của lục lâm được lãnh giáo, vì nếu đã được lãnh giáo thì vị lãnh tụ lục lâm ấy về sau không dám khinh thị những vị cân quốc anh hùng ở trong thiên hạ nữa.
Miêu Xích Phượng cười nhạt nói :
- Cái người bịt mặt đó thật là có lòng dạ thâm độc quá chừng đã dùng lời lẽ khiêu khích để hại người.
Mộ Dung Lâm than :
- Lúc bấy giờ tôi quá ấu trĩ cho nên sau khi nghe y nói liền lên tiếng hỏi cái người thủ lãnh lục lâm đã dám khinh miệt đàn bà con gái là ai vậy?
Miêu Xích Phượng nói :
- Cái người bịt mặt ấy chắc là phải đáp: Người khinh thị nữ giới trong thiên hạ là nhị sư huynh Hỏa Long chân nhân của tôi.
Mộ Dung Lâm gật đầu nói :
- Chính thế. Lúc bấy giờ tôi muốn đi ngay tới Lạc Hồn nhai để múa may một phen nhưng người bịt mặt ấy lại xua tay cản trở, bảo rằng vào ngày hôm sau, lúc chính Ngọ sẽ tới thì lúc đó có phần thích đáng hơn.
Miêu Xích Phượng nghĩ ngợi giây lát nói :
- Chắc là y lợi dụng một cái đoạn thời gian ấy để thi hành thủ đoạn tàn độc gây bất lợi cho nhị sư huynh của tôi?
Mộ Dung Lâm đưa mắt nhìn Miêu Xích Phượng, gật đầu lia lịa nói :
- Tôi cũng nghĩ thế. Trưa ngày hôm sau, tôi vào tới Lạc Hồn nhai đại trại thì gặp lúc sư huynh Hỏa Long chân nhân đang dưỡng thương ở trong tĩnh thất.
Miêu Xích Phượng nói :
- Tôi biết nhị sư huynh của tôi đã từng có lần giao đấu với Danh Sát Tiền Thông Thần, một người trong nhóm Mê cung Ngũ sát, võ nghệ không bằng đối phương cho nên phải đeo vết thương trở về trại.
Mộ Dung Lâm nói :
- Đúng là như thế. Lúc bấy giờ tôi thấy lệnh sư huynh đã thọ thương, nằm ở trên giường, thì tự nhiên là tôi không muốn khêu ra chuyện so tài làm gì nữa. Ai dè cái người Phó tổng trại chủ Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh đứng ở bên lệnh huynh lại cứ nằng nặc yêu cầu tôi thi triển nội gia chân khí Cách Thể truyền công để giúp lệnh sư huynh sớm bình phục.
Miêu Xích Phượng “hừ” lên một tiếng, nghiến răng nói :
- Trong lời thỉnh cầu ấy thế nào cũng có độc kế!
Mộ Dung Lâm gượng cười đáp :
- Lúc bấy giờ tôi cũng thấy hình dáng Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh tương tự với người bịt mặt đã gặp hôm qua nhưng tôi lại không suy nghĩ nhiều, đáp ứng ngay cái lời yêu cầu của Tra Nhị Minh, đặt tay vào Tích Tâm huyệt ở đằng xương sống để làm Cách Thể truyền công cho lệnh huynh.
Miêu Xích Phượng buồn bã nói :
- Mộ Dung cô nương làm đúng lắm, bởi vì cái thuật Cách Thể truyền công kia chắc không phải là nhằm tống chất kỳ độc trong người nhị sư huynh của tôi ra mà lại làm đứt tâm mạch của nhị sư huynh tôi, sớm đưa người vô Uổng Tử thành.
Mộ Dung Lâm bẽ lẽn gật đầu đáp :
- Miêu công chủ đoán không sai chút nào. Tôi vừa mới truyền chân khí vào Tích Tâm huyệt ở đằng sau lưng lệnh huynh không lâu thì lệnh huynh toàn thân run lên bần bật, trong chớp mắt thất khiếu ứa máu ra mà chết.
Miêu Xích Phượng nghiến răng, nước mắt lã chả tuôn rơi trên hai gò má.
Mộ Dung Lâm nói tiếp :
- Lúc bấy giờ quá kinh hoảng, tôi đứng ngây người như phổng đá còn Tra Nhị Minh thì không hoảng hốt gì cả, y cứ bình tĩnh như thường mà lấy giẻ, lau những máu ở thất khiếu trên di thể của Hỏa Long chân nhân. Sau đó mới tuyên bố Tổng trại chủ bệnh nặng chết rồi và trước khi chết có di mệnh lại yêu cầu tôi chấp quyền Tổng trại chủ.
Miêu Xích Phượng căm hận nói :
- Tra Nhị Minh là kẻ tâm cơ quá giảo hoạt, thủ đoạn quá tàn độc. Tôi thề sẽ trả cái thù này, không thể nào không vì nhị sư huynh của tôi mà rửa sạch mối hận ấy.
- Tư Đồ huynh, tới ngày hôm nay mà tôi vẫn còn hồ nghi, không hiểu Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh vì sao lại đưa cái người không quen biết bao giờ là tôi lên làm Tổng trại chủ của Lạc Hồn nhai đại trại, không hiểu y có dụng ý gì?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Vấn đề này tạm thời không có thực chứng, chỉ bằng vào suy đoán suông mà thôi. Theo lý luận thì có thể suy đoán được.
Miêu Xích Phượng gật đầu, nói :
- Tư Đồ huynh xin cứ suy đoán cho nghe, xem có giống với sự suy đoán của tôi không?
Tư Đồ Ngọc vừa đi vừa nghĩ. Một hồi sau, chàng cất tiếng nói :
- Cái việc nhị sư huynh của Miêu công chủ đánh nhau với Danh Sát Tiền Thông Thần rồi bị thua, thân mang thương tích là cái chuyện thật. Tra Nhị Minh đã thừa dịp hầu hạ thuốc men mà ra tay hạ độc.
Mộ Dung Lâm hỏi :
- Y muốn hạ độc để là gì?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Nguyên nhân về việc y hạ độc có nhiều lắm, nhưng cái nguyên nhân mà ta có thể tin được nhiều nhất hoặc giả vì sắc, vì tài hay là vì thế. Nên trong lúc Hỏa Long chân nhân rời khỏi trại rồi trở về với thương thế trong người, y mới thừa dịp để hạ luôn Hỏa Long chân nhân.
Miêu Xích Phượng gật đầu lia lịa, như thể nàng hoàn toàn biểu đồng tình với lời suy đoán của Tư Đồ Ngọc.
Mộ Dung Lâm cau mày nói :
- Lời đoán của Tư Đồ huynh tuy biết rằng rất có lý nhưng nếu Tra Nhị Minh đã mưu hại Hỏa Long chân nhân thì đáng lẽ phải lên làm Tổng trại chủ mới thỏa lòng chứ, tại sao lại còn lôi kéo tôi vào trong cái chỗ nước đục ấy?
Tư Đồ Ngọc hừ lên một tiếng, nói :
- Ấy, chỗ đó cho thấy Tra Nhị Minh là kẻ gian giảo hơn người. Tại hạ nhận thấy cái việc y lôi cuốn cô nương vào cái vòng nước đục ấy ít nhất cũng có ba dụng ý.
Mộ Dung Lâm trợn mắt hỏi :
- Tư Đồ huynh xin mau mau nói cho biết để khai tỏ cái đầu ngu si này?
Tư Đồ Ngọc một mặt vẫn bước đều trên đường đi Mê Hồn giáp, một mặt mỉm cười :
- Dụng ý thứ nhất của Tra Nhị Minh chắc là tình cờ thấy Mộ Dung cô nương giết được độc xà, phát giác thấy cô nương võ học kinh người cho nên mới kiếm cách liên lạc để lợi dụng.
Mộ Dung Lâm gượng cười nói :
- Nếu đã là lung lạc để lợi dụng thì đáng lẽ y phải kéo tôi về làm một phân nhiên ở trong Lạc Hồn nhai đại trại chứ, tại sao lại đưa tôi lên vị quá cao là Tổng trại chủ làm gì?
Tư Đồ Ngọc cười nhạt nói :
- Y làm như vậy đâu có gì là quá, mà chỉ là lợi hại thôi. Đó cũng là dụng ý thứ hai của y. Tra Nhị Minh đã dụ được Mộ Dung cô nương vận công lực để ra tay để đánh chết Hỏa Long chân nhân ở dưới bàn tay mà lại suy cử cô nương lên làm Tổng trại chủ, để vạn nhất nếu có người nghi ngờ truy cứu cái chết của Hỏa Long chân nhân thì y sẽ nhẹ nhàng mang cái tội danh đoạt quyền và giết người đổ lên đầu Mộ Dung cô nương.
Mộ Dung Lâm hiểu ra, nói :
- Ối cha! Nếu Tư Đồ huynh không nói ra thì quả thật tôi không biết. Nếu nghĩ lại người kia chết dưới tay tôi, việc Tổng trại chủ lại do tôi làm. Nếu như sau này Hỏa Liệt Thần Quân hoặc Miêu công chủ tới hỏi tội để báo thù cho Hỏa Long chân nhân thì dầu cho Mộ Dung Lâm này có một trăm cái miệng cũng khó lòng mà biện giải cho được.
Tư Đồ Ngọc nói tiếp :
- Dụng ý thứ ba của Tra Nhị Minh là muốn Mộ Dung cô nương làm một thứ bù nhìn, làm một cây cầu, là một cái lá chắn tên. Nếu hiểm họa có đến hoặc những cao thủ dữ dằn thì tất nhiên với chức Tổng trại chủ, Mộ Dung cô nương phải đưa vai ra gánh lấy. Còn nói về việc quyền lợi thì cái người Tổng trại chủ như cô nương, chưa quen biết việc thì nhất nhất mọi việc phải nghe theo sự sắp đặt của Phó tổng trại chủ cả.
Mộ Dung Lâm vỡ lẽ ra, nói :
- Thế chả hóa ra tôi là kẻ có tiếng mà không có miếng, còn y là kẻ tuy không có tiếng nhưng lại có miếng.
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Mộ Dung cô nương chớ quên là tại hạ có nói đến hai chữ “cây cầu”. Cái danh vị Tổng trại chủ của cô nương chỉ hạn vào một thời kỳ thật là nguy hiểm, cần phải được vượt qua. Đến khi đã hết tính chất nguy hiểm rồi thì Tra Nhị Minh sẽ chuẩn bị đầy đủ. Y sẽ đẩy cô nương ra mà chiếm lấy chức Tổng trại chủ.
- Miêu công chủ, đối với mấy điều suy luận vừa rồi của Tư Đồ huynh, Công chủ thấy thế nào? Công chủ có nhận thấy như vậy là đúng không? Công chủ có cần phải thêm thắt ý kiến gì không?
Miêu Xích Phượng lắc đầu, cười nói :
- Tư Đồ huynh phân tích nhận xét mọi việc cao minh hơn tôi nhiều. Tôi vẫn lấy làm kính phục, không có ý kiến gì thêm cả.
Mộ Dung Lâm mừng rỡ nói :
- Nếu nói vậy, Miêu công chủ có còn mang cái món nợ máu về cái việc lệnh sư huynh Hỏa Long chân nhân bị người mưu hại đổ lên đầu tôi không?
Miêu Xích Phượng lắc đầu đáp :
- Tôi không hồ đồ như vậy đâu. Tôi đâu phải là đồ dã man, không biết tới đạo lý. Món nợ máu ấy thì Danh Sát Tiền Thông Thần và Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh phải gánh lấy cả.
- Đa tạ Miêu công chủ đã minh xét cho mà không trách tội. Nhưng tôi tuy không hãm hại lệnh huynh nhưng lệnh huynh lại chết vì tay tôi. Mộ Dung Lâm này cũng thấy mình có lỗi phần nào. Từ nay trở đi tôi xin mang hết sức lực ra để khiến cho lệnh huynh Hỏa Long chân nhân được hả lòng hả dạ ở dưới suối vàng.
Miêu Xích Phượng cũng không có ác cảm với Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm cho nên nàng mỉm cười an ủi :
- Mộ Dung cô nương chớ có nghĩ như vậy làm gì. Nhưng nếu cô nương có ý giúp tôi để trả thù thì Miêu Xích Phượng này không dám không nhận. Tôi xin cô nương giúp cho.
Mộ Dung Lâm cười, nhìn Tư Đồ Ngọc hỏi :
- Tư Đồ huynh, huynh hẹn với Tài Sát Thạch Mại Sùng vào ngày mùng bảy tháng bảy, vậy từ đây tới đó huynh có định làm gì không?
Tư Đồ Ngọc thấy nói tới thiếu nữ áo trắng đã cứu Trình Di Siêu, chàng cứ nghi người đó là Tiêu Lộng Ngọc cho nên trong lòng chàng cũng thấy bồn chồn.
Chàng đối với Ngọc tỷ tỷ tình ý đã thắm thiết, lâu này chàng vẫn tương tư, thế mà nay lại được chút tin tức, đáng lẽ chàng phải cao hứng mới phải, chứ sao lại bồn chồn lo lắng làm gì?
Chuyện này cũng vì Tư Đồ Ngọc nghĩ tới một vấn đề. Vấn đề này là tính ghen vốn dĩ của nữ giới.
Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm với Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng tuy nhiều tuổi hơn chàng và cũng kém nhan sắc đối với Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc nhưng cứ theo con mắt người thường mà xét thì cũng phải nói hai người đó là hai mỹ nhân.
Nếu vạn nhất Tiêu Lộng Ngọc mà trông thấy chàng đi chung với hai mỹ nhân, nàng sinh lòng ghen thì không biết chàng phải biết bao nhiêu lời lẽ mới giải thích được cho rõ ràng.
Do nguyên nhân này cho nên Tư Đồ Ngọc cũng muốn chia tay với Mộ Dung Lâm và Miêu Xích Phượng nhưng bởi vì chàng chưa được lịch duyệt giang hồ, tánh không cứng cỏi cho lắm cho nên không chủ động được mà về nghị sự chia tay.
Chàng cứ do dự mãi, nay thì đột nhiên Mộ Dung Lâm đã hỏi về hành tung của chàng cho nên chàng thừa cơ mà mỉm cười đáp :
- Tiểu đệ có nhiệm vụ bí mật trọng đại cần phải làm cho xong. Nhưng tiểu đệ cũng chỉ lẩn quẩn nội trong một dải Chiết Đông mà thôi chứ không đi đâu xa.
Mộ Dung Lâm cười nói :
- Tư Đồ Ngọc nếu đã có nhiệm vụ bí mật thì tự nhiên là Mộ Dung Lâm này không tiện đi theo. Huống hồ tôi cũng cần phải trở về Lạc Hồn nhai để thâu thập một chút đồ vật, giải tán hết lâu la ở toàn trại. Vậy chúng ta cũng nên hẹn tới ngày mùng bảy tháng bảy sẽ gặp lại nhau ở Quát Thương mê cung vậy.
Tư Đồ Ngọc vòng tay, cười nói :
- Được Mộ Dung cô nương đã có lòng giúp nhưng về cái việc ngày gặp gỡ mùng bảy tháng bảy thì có lẽ cũng không...
Mộ Dung Lâm không đợi chờ chàng dứt lời, cao giọng nói :
- Tư Đồ huynh, huynh khỏi cần phải thoái thác. Huynh nên biết rằng cái mạng sống của Mộ Dung Lâm này là do huynh lấy tài sản phú địch vạn quốc mà chuộc trong tay Tài thần cho nên cái mạng sống này đã không thuộc về tôi. Vì vậy ngày mùng bảy tháng bảy huynh gặp cường địch ở đây làm sao mà tôi không giúp đỡ một tay được.
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt. Mộ Dung Lâm cao giọng nói tiếp :
- Huống chi tôi với Thạch Mại Sùng, Ngũ Tắc Thiên kết oán đã sâu, dù cho Tư Đồ huynh không có hẹn với họ ngày mùng bảy tháng bảy ở đây thì tôi cũng vẫn phải tới để trả thù. Như vậy chúng ta cùng có một kẻ địch chung, cả hai việc nên làm cùng một lúc, thiết tưởng như vậy tiện hơn.
Tư Đồ Ngọc thấy Mộ Dung Lâm cứ nằng nặc viện hết lý do này đến lý do khác cho nên chàng không tiện cự tuyệt mạnh mẽ, bèn chỉ tằng hắng không nói năng nửa lời.
- Miêu công chủ, Công chủ trở về Hỏa Diệm sơn báo cáo mọi tin tức cho lệnh sư huynh Hỏa Liệt Thần Quân, Công chủ có bồi tiếp Tư Đồ huynh?
Miêu Xích Phượng lắc đầu, cười nói :
- Tư Đồ huynh đã có nhiệm vụ bí mật ở trong người, tự nhiên là không tiện đánh bạn với người khác. Và tôi cũng tạm thời không trở về Hỏa Diệm sơn bởi vì ngày hội mùng bảy tháng bảy từ đây tới đó cũng không xa. Vậy tới ngày đó chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Quát Thương mê cung.
Tư Đồ Ngọc thấy Cửu Độc Phong Vương và Hỏa Diệm công chủ cả hai đều muốn tới lược trận giúp đỡ mình thì biết không thể nào thoái thác được bèn cao giọng nói :
- Mộ Dung cô nương với Miêu công chủ tới trước ngày đó cũng được. Tại hạ có thể giới thiệu một nhân vật mà tại hạ khâm phục nhất trong đời để người đó quen biết cô nương và Công chủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT