Mộ Dung Lâm không đợi Thạch Mại Sùng nói dứt câu, đã cười cướp lời :
- Thạch lão nhân gia, Mộ Dung Lâm này không dám ngông cuồng đâu, nhưng có điều tuy tôi không thắng nổi vị Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô, nói rõ ra là bị bại đi nữa thì cũng có thể làm cho đối phương phải tiêu hao công lực khá nhiều, cứ xem như vậy thì dù Lâm Thắng Bô có bản lãnh cao siêu đến đâu đi chăng nữa, thì ngay tại Quát Thương mê cung cũng tiêu tan cả danh tiếng một đời theo dòng nước không sai.
- Được, chúng ta hãy thỏa thuận như vậy đi, tại hạ sẽ đưa cho cô nương mười cân Ô Kim một cục Hàn ngọc, ba viên Hỏa Long châu và vào ngày mùng bảy tháng bảy, cô nương tới Quát Thương sơn hãy kiếm cách đấu trước với Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô ở ngoài Mê cung.
Mộ Dung Lâm thấy những điều mình mong cầu đã được toại nguyện rồi, bèn cao hứng tươi cười hỏi :
- Thạch lão nhân gia, những thứ đao kiếm trung mà lão nhân gia định dùng, lão nhân gia đã nói rõ cho biết rồi, còn một bộ quần áo thì chưa được nghe lão đương gia nói tới?
Thạch Mại Sùng cười ha hả đáp :
- Việc trao đổi giữa chúng ta đã thỏa thuận xong, Mộ Dung cô nương lại còn muốn hỏi dò về bộ quần áo để làm chi.
Mộ Dung Lâm tươi cười nói :
- Cái đó là do bản tính tò mò của tôi đấy thôi lão nhân gia còn ngại điều gì mà không cho biết như thế?
Thạch Mại Sùng cười đáp :
- Tại hạ muốn một bộ Thiên Tàn Nhân Phát Khẩu Thân Y để đề phòng môn võ công Tiễn Ma chỉ của Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô đấy.
Mộ Dung Lâm nghe nói mắt sáng ngời chăm chú nhìn vào mặt Thạch Mại Sùng.
Thạch Mại Sùng bật cười hỏi :
- Mộ Dung cô nương, sao cô nương lại nhìn tại hạ một cách kỳ lạ như vậy?
Mộ Dung Lâm chậm rãi nói :
- Tôi muốn lão nhân gia chỉ giáo cho tại hạ sao lão nhân gia lại biết được tôi có một bộ Thiên Tàn Nhân Phát Khẩu Thân Y như vậy?
Thạch Mại Sùng đáp :
- Nguyên nhân thì có vẻ huyền diệu lắm, nhưng nói ra lại đơn giản vô cùng, bởi vì cứ nhìn Thiên Môn Quỷ Tỏa trận cũng đủ biết cô nương là đệ tử của Thiên Diện Nhân Yêu Hồ Quốc Tân rồi.
- Tại hạ đoán không sai, thì cái bộ Thiên Tàn Nhân Phát Khẩu Thân Y của Hồ Quốc Tân lẽ nào cô nương lại không được sư phụ truyền lại cho cô nương nếu không thế sao cô nương lại biết Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô là người ở trong Thần Châu tứ dật võ công vô cùng lợi hại, mà còn dám đến Quát Thương sơn để trợ lực chúng tôi, đúng là cô nương phải có bộ quần áo ấy để phòng thân mới dám to gan giúp chúng tôi như thế.
Mộ Dung Lâm rất khâm phục đối phương nâng chén cười nói :
- Thạch lão nhân gia, tôi muốn kính mừng lão nhân gia một chén rượu, lão nhân gia nhận xét tinh vi lắm!
Thạch Mại Sùng ngước nhìn trời, đưa hết cả chén rượu ngon đổ ộc vào miệng uống cạn luôn, rồi khoái trí cười ha hả nói :
- Mấy tiếng cô nương vừa khen ngợi, thực cô nương là bạn tri âm của mỗ mới đúng, bởi vì Thạch Mại Sùng này khi mới bước chân vào giang hồ với hai bàn tay trắng mà trong mấy chục năm làm ăn nên giàu có nhất thiên hạ, được người đời cưng là Tài Sát ấy là tại hạ đã hoàn toàn trông vào một chút thiên phú, sự nhận xét tinh vi như cô nương ban tặng cho đấy.
Tra Nhị Minh ngồi bên cũng xen vào nói :
- Con mắt của Thạch lão nhân gia...
Nhưng Tra Nhị Minh chưa dứt lời, thì Thạch Mại Sùng đã cười ha hả cướp lời :
- Tra lão đệ, hãy để cho chúng ta chứng minh với lão đệ một phen xem tai mắt của Thạch Mại Sùng này có sáng tỏ bằng những người trẻ tuổi như lão đệ không?
Vừa nói tới đây, đột nhiên Thạch Mại Sùng đổi giọng cười thành giọng gai gắt, cao giọng nói :
- Bằng hữu, đại khái thì bằng hữu đã coi đủ rồi và nghe cũng đủ rồi, sao không ra đây nói chuyện chơi?
Tư Đồ Ngọc nghe nói giật mình, nghĩ bụng :
- “Mình đã cẩn thận như thế này, không để gây ra một tiếng động nhỏ mà tại sao Tài Sát Thạch Mại Sùng phát giác ra được cớ chứ”.
Mộ Dung Lâm và Tra Nhị Minh thì vừa sợ vừa xấu hổ, biết rằng Thạch Mại Sùng đã nói như vậy ắt thế nào cũng có kẻ lạ mặt ẩn núp ở quanh đây?
Giữa lúc hai người đang kinh hãi, thì bất giác nổi lên một tiếng hú thật dài. Tiếp theo đó một nhân vật có cốt cách anh hùng, tay phe phẩy chiếc quạt xuất hiện.
Người mới tới lẽ dĩ nhiên là vị có biệt hiệu là Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu.
Tư Đồ Ngọc thấy vậy mới vỡ nhẽ rằng không phải là chàng đã vô ý, mà người không cẩn thận lại là Trình Di Siêu đã để lộ tung tích.
Tuy nhiên, chỗ Trình Di Siêu ẩn núp lại là ở chỗ đối diện với nơi chàng núp, rất khó bị phát giác, vậy thì Trình Di Siêu không biết tại sao lại để cho Tài Sát Thạch Mại Sùng nhận biết, phải chăng Âm Dương Bảo Phiến Thiết Thư Sình đã nghĩ ra kế hay gì đây chăng?
Trình Di Siêu vừa xuất hiện, thì Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm lập tức lạnh lùng hỏi :
- Quý khách là ai vậy?
Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh không để cho Trình Di Siêu lên tiếng đáp, liền quay sang cười nói với Mộ Dung Lâm :
- Thưa Tổng trại chủ, vị này là Trình Di Siêu, người mới nổi tiếng trên giang hồ với ngoại hiệu là Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh.
Mộ Dung Lâm cười nhạt, đưa mắt nhìn chòng chọc vào mật Trình Di Siêu quắc mắt hỏi :
- Trình đại hiệp, chẳng lẽ đại hiệp cậy vào cái danh tiếng Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh để rồi coi khinh tất cả mọi người, coi Lạc Hồn nhai đại trại này là nơi quán trọ, muốn ra vào tùy ý hay sao?
Trình Di Siêu mỉm cười đáp :
- Mộ Dung tổng trại chủ, thân phận Trại chủ là chủ nhân, tại sao lại coi thường khách như vậy? Trình Di Siêu này tới đây là vì có hẹn...
Mộ Dung Lâm ngạc nhiên hỏi :
- Đại hiệp tới đây là vì có hẹn, nhưng đại hiệp đã hẹn với ai?
Trình Di Siêu đưa mắt ra hiệu cho Lãnh Huyết Lang Quân, rồi mỉm cười nói :
- Vị Lãnh Huyết Lang Quân ở trong Lạc Hồn nhai đại trại này, thân làm tới chức vụ Phó tổng trại chủ, chức vị đâu có thấp hèn gì, chẳng lẻ lại không có quyền mời vài người bạn tới uống rượu chơi được à?
Mộ Dung Lâm nghe nói liền quay sang hỏi Tra Nhị Minh :
- Tra nhị ca, có phải chính nhị ca đã mời vị Trình đại hiệp này chăng?
Tra Nhị Minh vừa mới lắc đầu, thì Trình Si Siêu đã sang sảng giọng nói :
- Tra phó tổng trại chủ, các hạ chớ nên quên câu các hạ đã nói “xin nhị vị có lúc nào rảnh rổi thì cứ tới đây chơi Lạc Hồn nhai đại trại này nếu thường ngày được đón tiếp các vị hiệp khách thì đó là một vinh dự rất lớn” các hạ đã quên mất câu nói đó rồi hay sao?
Mộ Dung Lâm nhìn chằm chặp vào Tra Nhị Minh, xẵng giọng hỏi :
- Tra nhị ca, nhị ca đã nói như vậy hay sao?
Tra Nhị Minh không thể ngờ được Trình Di Siêu đã lợi dụng câu nói hở của mình một cách tàn nhẫn như thế, đành phải gượng cười gật đầu mấy cái.
Mộ Dung Lâm làm ra vẻ tươi cười, quay sang vòng tay vái chào Trình Di Siêu, duyên dáng nói :
- Trình đại hiệp đã là khách của Tra nhị ca tôi, thì xin vào trong này uống mấy chén rượu nhạt, và cũng xin tha thứ cho cái tội thất lễ vì vô ý vừa rồi của Mộ Dung Lâm này.
Mấy câu nói của Mộ Dung Lâm rất ra dáng, có vẻ là của thủ lãnh một vị lục lâm bảy tỉnh miền Nam này.
Trình Di Siêu khẽ gật đầu, vòng tay vái, định bước vào trong đình bát giác, chẳng ngờ Tài Sát Thạch Mại Sùng lại buông tiếng cười nhạt nói :
- Lén lút nghe lỏm chuyện của người ta nói, thật Lão Đầu Tử này thật chưa từng thấy vị đại hiệp nào trong võ lâm lại hành động thiếu quang minh như vậy.
Trình Di Siêu dừng gót, quắc mắt lên, nhưng chàng không nổi giận ngay, mà chỉ mỉm cười hỏi :
- Cái câu “lén lút nghe lỏm, thiếu quang minh” của Thạch bằng hữu, phải định nói tại hạ không?
Thạch Mại Sùng quên rằng Trình Di Siêu là khách của Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh liền buông tiếng cười chế diễu đáp ngay :
- Thì tất nhiên là nói các hạ, ngoài các hạ ra thì còn có ai vào đây nữa?
Tư Đồ Ngọc đời nào chịu để lỡ dịp tốt chế diễu đối phương, vẫn ở nguyên chỗ núp, chàng bật cười vang, nói :
- Thạch lão đầu, tai của lão có tỏ lắm không? Mắt của lão có sáng lắm không? Cái câu “lén lút nghe lỏm, thiếu quang minh” mà Thạch lão đầu nói, người phải gánh chịu không phải chỉ có Trình đại hiệp, mà còn có tại hạ nữa đây.
Tài Sát Thạch Mại Sùng đỏ mặt tía tai, đứng sững như trời trồng.
Thạch Mại Sùng đã bị đối phương chiếm mất thượng phong rồi, thì nay chỉ còn cách là đem võ công để rửa nhục. Cho nên Tư Đồ Ngọc vừa mới xuất hiện, Thạch Mại Sùng đã xẵng giọng nói :
- Quý khách đã đến chậm bước, tất cả phải uống phạt, lão phu xin dâng các hạ một chén.
Nói xong, Thạch Mại Sùng giơ tay lên, một chén rượu đầy tức thời bay về phía Tư Đồ Ngọc.
Lúc bấy giờ hai người cách xa nhau có đến hơn ba trượng. Thạch Mại Sùng xuất thủ đẩy chén rượu đi gây ra những tiếng gió vi vút, thế mà rượu ngon ở trong chén không rớt ra ngoài đến một giọt, thật khiến cho người ta xem phải kinh sợ.
Nếu Tư Đồ Ngọc mà né tránh thì tự nhiên là rất dễ dàng, không khó khăn gì cả, nhưng nếu làm như vậy chả hóa ra chàng quá yếu kém lắm sao? Vì căn cứ vào qui luật không thành văn pháp ở trong võ lâm thì chàng phải tiếp lấy chén rượu kia của đối phương, đỡ lấy một cách nhẹ nhàng ung dung, chén rượu không vỡ tan thì mới không bị hạ nhục.
Cứ xét theo điều kiện ấy thì làm bay chén để dâng rượu đã là khó lắm, mà giơ tay ra đỡ lấy chén rượu để uống lại càng khó hơn, thật không dễ dàng chút nào. Đến ngay Thạch Mại Sùng hoặc lãnh tụ của lục lâm bảy tỉnh miền Nam là Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm, nếu ở vào trường hợp của Tư Đồ Ngọc, thì vị tất đã ứng phó nổi với tình thế khó khăn ấy một cách dễ dàng.
Chính Trình Di Siêu thoạt đầu cũng quá lo ngại cho Tư Đồ Ngọc, nên chàng mới trợn mắt nói :
- Tư Đồ huynh, người Thạch lão đầu khét lẹt mùi tiền, chén rượu ấy nhơ bẩn lắm, Tư Đồ huynh đừng có uống. Để tiểu đệ đập tan nó ra.
Vừa nói, Trình Di Siêu vừa giơ quạt ở trong tay lên định vận dụng công lực nhắm đánh chén rượu.
Tư Đồ Ngọc thấy thế, xua tay cười nói :
- Trình huynh khỏi phải ra tay, tiểu đệ mới được gặp Mộ Dung tổng trại chủ cũng muốn thừa dịp này để mượn hoa dâng Phật, đem kính dâng Mộ Dung tổng trại chủ chén rượu của Thạch Mại Sùng.
Lời Tư Đồ Ngọc vừa nói dứt thì chen rượu ngon đã bay tới trước mặt chàng.
Tư Đồ Ngọc không đưa tay ra đỡ, chỉ khẽ phất nhẹ ống tay áo.
Chén rượu đầy chỉ còn cách Tư Đồ Ngọc có bốn năm thước, bị cái phất tay áo nhẹ nhàng của chàng liền dừng lại ngay, lơ lửng trên không bất động.
Nhưng chén rượu chỉ bất động trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi thôi.
Hết một khoảnh khắc bất động, chén rượu lại bắt đầu di động. Chén rượu di động, nhưng lại thay đổi phương hướng.
Chén rượu đầy thay đổi phương hướng, từ từ bay về phía của Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm, vị thủ lãnh của lục lâm bảy tỉnh miền Nam.
Từ lúc Tài Sát Thạch Mại Sùng xuất thủ để dâng rượu, đến khi Tư Đồ Ngọc phất nhẹ ống tay áo để đẩy chén rượu về phía Mộ Dung Lâm, thì rượu ở trong chén không sóng ra ngoài một giọt.
Nếu cứ xem như vậy thì công lực của hai tay kỳ tài trong võ lâm người nào cao hơn người nào?
Muốn biết ai yếu ai mạnh thì trước hết cần phải nói rõ cái khó khăn trong hành động của mỗi người.
Lúc chén rượu bay ở trên không thì chất rượu chứa ở trong chén tự nhiên là phải ngưng động, cho nên không lo lắng gì việc rượu rớt ra ngoài.
Nhưng việc giơ tay ném chén, hoặc là ống tay áo để làm cho chén rượu chuyển hướng, thì nếu không phải là người có một thân tuyệt kỹ có khả năng dùng Vô Hình cương khí để ngầm bịt lấy mieng chén. hơn nữa, chén đang bay mà tự nhiên dừng lại đột ngột, tất nhiên không dùng Vô Hình cương khí để bịt kín lấy cả thân chén thì không thể nào mà không làm cho rượu bắn tung tóe ra ngoài.
Coi vậy thì cái việc giơ tay ra ném chén và cái việc phất ống tay áo để làm chuyển hướng chén rượu, thì Tư Đồ Ngọc và Thạch Mại Sùng ngang tài ngang sức, không ai hơn ai.
Nhưng Tư Đồ Ngọc lại còn dùng thêm một tuyệt kỹ “Không trung trở bôi” thì rõ ràng là chàng hơn Thạch Mại Sùng một bậc về phương diện Vô Hình chân lực.
Cái xử sự của Tư Đồ Ngọc rất khéo léo, không để mất lòng Thạch Mại Sùng, nhưng đối với người bị mượn hoa để kính Phật, và cái người phải tiếp nhận chén rượu của Tư Đồ Ngọc, là Mộ Dung Lâm thì lại rất khổ tâm.
Tuy nhiên Mộ Dung Lâm với thân phận là thủ lãnh của lục lâm bảy tỉnh ở miền Nam, đã đi đây đi đó nhiều, kiến thức cũng rộng và công lực cũng không phải là tệ, Mộ Dung Lâm tuy không dám đưa tay ra đỡ lấy chén rượu của Tư Đồ Ngọc, nhưng trong tình thế quẫn bách vẫn nghĩ ra được một phương pháp để duy trì thể diện.
Mộ Dung Lâm vừa thấy chén rượu đổi hướng bay về phía mình, liền cất tiếng cười, nói :
- Chỉ có một chén rượu nhạt thế mà Thạch lão nhân gia và Tư Đồ huynh phải mất công đẩy tới đẩy lui, Mộ Dung Lâm này đã được Tư Đồ huynh có lòng tốt cho uống, thì Mộ Dung Lâm này xin uống cạn chén rượu cho chư vị vui lòng.
Mộ Dung Lâm đã luyện Huyền công đến mức thượng thừa, cho nên chỉ hé môi hút mạnh một cái đã khiến cho rượu ngon trong chén biến thành một vòi rượu thơm phức bay luôn vào mồm nàng.
Rượu cạn chén không, Mộ Dung Lâm sẽ giơ bàn tay ngà ra tiếp lấy, vừa cười vừa mời khách vào trong đình nhập tiệc.
Trong lúc nguy cấp, để gỡ cái cảnh làm sóng chén rượu, Mộ Dung Lâm đã hút rượu thành vòi, sau mới đưa tay ra đỡ lấy cái chén, tuy chỉ là một tiểu xảo, không đáng kể gì cho lắm trong võ lâm, nhưng cũng phải phục nàng về sự ứng biến nhanh nhẹn. Làm như vậy nàng không để cho mất sĩ diện.
Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu trong bụng vừa hãi vừa mừng rỡ.
Kinh hãi là vì không những Tài Sát Thạch Mại Sùng quả nhiên là người danh bất hư truyền mà ngay đến cả Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm cũng thật lợi hại không thể là đệ nhất lưu cao thủ.
Trình Di Siêu mừng rỡ là vì người bạn mới Tư Đồ Ngọc tuổi còn trẻ mà tài năng đã phát huy đầy đủ võ công tới mức cực cao, phải đối phó với mấy tay hung tà thế mà cũng không để mất thể diện, mà lại còn chiếm được thượng phong là khác.
Thạch Mộ Sùng và Mộ Dung Lâm thì chả mừng chút nào, mà chỉ kính sợ thôi, bởi vì họ không biết vị thiếu niên anh tuấn kia là ai mà lại có một công lực cao thâm đến như vậy.
Nhưng trong số người kinh sợ thì Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh lại là người kinh sợ nhất. Y nghĩ bụng :
- May quá! Thật may cho mình quá! Lúc ban ngày mới thấy cái vẻ anh tuấn của mấy chàng thiếu niên này, mình đa không dám ỷ đông để ngông cuồng ngược ngạo. Bằng không thì thế nào cũng đã bị bươu đầu sướt trán rồi.
Tư Đồ Ngọc đã thấy Mộ Dung Lâm mời vào trong đình, bèn quay sang cười bảo Trình Di Siêu :
- Trình huynh, nay chúng ta đã gặp Mộ Dung tổng trại chủ, lại có Thạch đại tài thần ở trong Quát Thương mê cung cũng ngồi ở đây thì anh em chúng ta hãy vào uống vài chén rượu vậy.
Vừa nói chàng vừa trợn ngược đôi mày kiếm nhẹ nhang lướt vào trong đình Bát Giác tức thì.
Sự ung dung nhàn nhã của Tư Đồ Ngọc, khiến Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm trợn mắt nhìn mãi không thôi.
Năm người bước vào trong đình chia ngôi chủ khách ngồi xuống ghế.
Tra Nhị Minh một mặt gọi quân hầu đem thêm rượu thịt tới, một mặt giới thiệu Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc vơi Mộ Dung Lâm và Thạch Mại Sùng.
Mộ Dung Lâm tự tay nâng hồ rượu, rót cho Tư Đồ Ngọc, đôi mắt rạt rào ánh thu ba của y thị cứ nhìn sững vào khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Ngọc, cặp môi đỏ chót hơi hé ra tươi cười hỏi :
- Tư Đồ huynh, huynh và Trình đại hiệp giáng lâm chốn lều cỏ này có việc gì chỉ giáo thế?
Tư Đồ Ngọc là người trời không sợ, đất không kiêng, có xá gì những nơi đầm rồng hang hổ, đâu đâu mà chàng chẳng dám xông pha, nhưng chàng có một yếu điểm, là đối với nữ giới, chàng còn hay hổ thẹn và yếu lòng.
Mộ Dung Lâm vừa mới đong đưa nhìn chàng, là chàng đã đỏ mặt tía tai lên liền. Chàng bối rối đưa mắt ra hiệu cho Trình Di Siêu, như muốn cầu cứu.
Trình Di Siêu thấy vậy bật cười, bèn quay sang nói với Mộ Dung Lâm :
- Trình mỗ với Tư Đồ huynh đến quý trại là muốn xin Mộ Dung tổng trại chủ cho biết ai ở Thiên Hà lãnh đã phóng hỏa đốt Vô Ưu Tiều Tử Thạch lão gia là người đã phong kiếm quy ẩn, không còn tranh đua với đời, ai đã tàn ác thiêu sống Vô Ưu Tiều Tử lão tiền bối?
Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu là nhân vật khá tuấn tú, nếu so với Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh, thì oai hùng và đẹp trai hơn nhiều.
Nếu ngày hôm nay chỉ có một mình Trình Di Siêu tới đây, thì Mộ Dung Lâm đã đong đưa nhìn chàng mà sinh lòng yêu mến ngay.
Nhưng hiện tại lại có Tư Đồ Ngọc đứng bên, thành ra bao nhiêu những mỹ từ dùng để hình dung nam tánh như hùng dũng, tuấn tú phong lưu, ngạo nghễ, hiên ngang đều bị Ngọc Long kiếm khách chiếm hết, khiến Trình Di Siêu hóa ra chỉ là một chàng trai chẳng có chi xuất sắc.
Mộ Dung Lâm thấy mình hỏi Tư Đồ Ngọc mà người lên tiếng đáp lời lại là Trình Di Siêu cho nên trong lòng không tránh khỏi sự thất vọng.
Nhưng khốn nỗi thân y thị là chủ nhân không thể nào không chú ý tới lời đáp của khách, cho nên đành nhíu mày nói :
- Về vấn đề đó...
Mộ Dung Lâm mới nói được đến đấy, thì Thạch Mại Sùng đã buông tiếng cười ha hả, xen lời nói :
- Trình đai hiệp, về vấn đề ấy thì các vị tìm Mộ Dung cô nương làm gì, chẳng lẽ mấy bó lửa ở Thiên Hà lãnh là do Mộ Dung cô nương gây ra hay sao?
Trình Di Siêu trợn mắt nói :
- Tại hạ không vu oan cho người khi chưa có chứng cớ rõ ràng, nhưng có điều Mộ Dung tổng trại chủ là thủ lãnh của lục lâm bảy tỉnh miền Nam, thì những gì xảy ra ở trong địa phận quản hạt của Mộ Dung tổng trại chủ, thì tại hạ thiết nghĩ có thể đến hỏi thăm Mộ Dung tổng trại chủ để biết rõ tin tức được. Việc làm của tại hạ có gì quá đáng đâu.
Tư Đồ Ngọc nghe nói trong lòng thầm phục Trình Di Siêu ăn nói rất khéo léo, vì thực ra chàng không có khả năng ăn nói như Trình Di Siêu, vì chàng còn thiếu nhiều kinh nghiệm giang hồ, và còn phải học hỏi Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh nhiều.
Trình Di Siêu nói xong, quả nhiên Tài Sát Thạch Mại Sùng đớ lưỡi ra hoảng kinh thầm, đành gắng gượng hỏi :
- Trình đại hiệp với Vô Ưu Tiều Tử có liên hệ bà con gì, hay chỉ là bạn thân thôi?
Trình Di Siêu cười đáp :
- Cũng không phải bà con thân thiết gì cả, bạn họ Thạch hỏi như vậy để làm chi?
Thạch Mại Sùng cười lớn nói :
- Nếu không phải bà con, cũng không phải bè bạn, thì hà tất đại hiệp rỗi hờn đến như thế?
Trình Di Siêu cau mày, quắc mắt sang sảng giọng nói :
- Đã là người trên giang hồ, thì phải lo việc giang hồ, binh vực kẻ yếu để duy trì chánh nghĩa trong võ vâm. Nhưng việc này các nhân vật ở trong võ lâm đều phải tự động làm mới phải chứ. Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc sau khi học thành văn võ nghệ, mỗi khi thấy ở nhân gian có việc bất bình, thì trong lòng không sao chịu nổi, Thạch tài thần là tay lão giang hồ, giàu kinh nghiệm, nếu thay lời của tại hạ nói có điều gì không phải, xin cứ vui lòng chỉ giáo cho?
Tư Đồ Ngọc nghe Trình Di Siêu sang sảng giọng nói, lập luận vững chắc, lời lẽ hào hùng, thì trong bụng mừng rỡ vô cùng.
Thạch Mại Sùng không thể ngờ rằng Trình Di Siêu lại ăn nói lanh lợi như thế, đành cười khan mấy tiếng, mặt hầm hầm cất tiếng nói :
- Mộ Dung cô nương, về việc Vô Ưu Tiều Tử bị thiêu chết ở Thiên Hà lãnh thì cô nương khỏi mất công điều tra nữa.
Mộ Dung Lâm ngạc nhiên hỏi :
- Lão nhân gia nói?
Thạch Mại Sùng cười nham hiểm nói :
- Bởi vì tại hạ biết việc đó do ai làm rồi.
Câu đáp của Thạch Mại Sùng không những khiến Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu phải giật mình không ngờ, mà đến như Mộ Dung Lâm và Tra Nhị Minh cũng phải ngạc nhiên không kém.
Trình Di Siêu muốn mượn việc hỏi thăm cái chết của Vô Ưu Tiều Tử để dò hỏi tin tức của Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ, nay thấy Tài thần Thạch Mại Sùng đã vỗ ngực là biết án mạng ở Thiên Hà lãnh là do hung thủ nào gây nên, thì chàng đâu để lỡ cơ hội mà không truy hỏi thêm. Chàng bèn trợn mắt nói :
- Thạch tài thần! Nếu đã biết việc ấy thì có thể cho biết được không?
Thạch Mại Sùng cười nham hiểm đáp :
- Việc đó có dính dáng gì đến Thạch mỗ đâu mà Thạch mỗ không dám nói. Thạch Mại Sùng này có sợ gì ai đâu?
Tư Đồ Ngọc đã nhận ra được ý câu nói của đối phương, liền kêu “Ồ” một tiếng và quắc mắt hỏi :
- Chẳng lẽ việc phóng hỏa ở Thiên Hà lãnh lại là một kiệt tác của Thạch Tài thần đấy chăng?
Thạch Mại Sùng lắc đầu đáp :
- Bình sinh mỗ chỉ thích có tiền, lo làm sao gom góp được càng nhiều tiền càng tốt, chứ không ưa thích cái trò giết người. Cái việc ấy là do ngũ đệ của mỗ là Khí Sát Ngân Như Bích gây ra.
Trình Di Siêu nói :
- Lệnh ngũ của các hạ vì lý do gì mà hãm hại Vô Ưu Tiều Tử như vậy?
Thạch Mại Sùng không đợi đối phương hỏi lôi thôi liền cướp lời đáp ngay :
- Hoặc là Ngũ đệ của mỗ có lý do hoặc cũng chẳng có lý do nào cả, việc này thì các hạ phải đi mà hỏi ngũ đệ của mỗ chứ sao lại hỏi mỗ.
Mãi đến nay Tài Sát Thạch Mại Sùng mới kiếm được cơ hội để nhẹ nhàng trả đũa Trình Di Siêu, khiến Trình Di Siêu lưỡi cứng đờ ra không sao trả lời được.
Tuy nhiên Trình Di Siêu là người ứng biến rất mau lẹ, chàng cứ phớt tỉnh như thường mà chỉ trợn mắt nói :
- Nghe điệu nói của Thạch tài thần, thì có lẽ Trình Di Siêu này và Tư Đồ Ngọc phải tới Quát Thương mê cung đấy.
Thạch Mại Sùng cười nham hiểm nói :
- Quát Thương mê cung hoàn nghênh bất cứ nhân vật võ lâm nào tới thăm chỉ tiếc rằng chỗ ở của chúng tôi đã khiến không biết bao nhiêu các bằng hữu trên giang hồ phải vướng chân không sao trở về được.
Trình Di Siêu hỏi :
- Xin Thạch tài thần cứ nói rõ cho biết Quát Thương mê cung có luật lệ gì đặc biệt mà khiến bao nhiêu nhân vật giang hồ phải e ngại không dám xông pha.
Thạch Mại Sùng chưa kịp lên tiếng đáp, thì Mộ Dung Lâm đã cười nói :
- Trước khi đến Quát Thương mê cung nghĩa là trước khi tới Mê Thần Phương thì bước đầu phải vượt qua một đoạn đường Cửu khúc Mê Hồn Lộ đoạn đường này như thế có chỗ gập ghềnh không thể vượt qua được.
Tư Đồ Ngọc bỗng cau mày lại xen lời cười nói :
- Lòng can đảm của nam nhi cứng rắn như sắt thép, quên với việc vượt núi trèo đèo để san phẳng chuyện bất bình, tại sao Mộ Dung tổng trại chủ lại coi anh em chúng tôi như một đứa con nít lên ba vậy, như thế có một đoạn đường mà cũng không qua được hay sao?
Thạch Mại Sùng gật đầu cười nhạt nói :
- Dĩ nhiên một đoạn đường tầm thường như Cửu Khúc Mê Hồn Lộ thì làm sao mà cản trở được bước đi của Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh và Tư Đồ huynh, những người có võ công thâm hậu như nhị vị thì làm sao chẳng qua lọt được. Xin nhị vị ước hẹn cho một ngày giờ nào, để Thạch Mại Sùng này sẽ bảo Lệnh ngũ đệ sẵn sàng chờ đợi.
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Thạch tài thần muốn anh em chúng tôi tự hẹn một ngày giờ ư?
Thạch Mại Sùng gật đầu đáp :
- Việc đó chủ nhân xin để khách được tùy tiện, xin Tư Đồ huynh cứ cho biết?
Tư Đồ Ngọc buông tiếng cười cất tiếng đáp :
- Được, Trình Di Siêu với Tư Đồ Ngọc này định vào ngày mùng bảy tháng bảy sẽ đến Quát Thương mê cung, để thấy mặt Vô Ưu Tiều Tử lão nhân gia ở dưới suối vàng, mà xin Khí Sát Ngân Như Bích thi hành công đạo.
Thạch Mại Sùng nghe Tư Đồ Ngọc nói đến ngày mùng bảy tháng bảy thì giật nẩy mình cau mày nói :
- Ngày mùng bảy tháng bảy?
Tư Đồ Ngọc trợn cặp mày kiếm lên cười nói :
- Ngày mùng bảy tháng bảy không phải là một ngày dễ nhớ hay sao mà Thạch lão gia lại sửng sốt đến như thế?
Nói tới đây, Tư Đồ Ngọc buông tiếng cười vang, đưa mắt ngó Thạch Mại Sùng rồi mới chậm rãi nói tiếp :
- Tại hạ vì nể lời của Thạch tài thần, muốn chúng tôi phải hẹn một ngày giờ, cho nên mới thuận miệng nói ra ngày mùng bảy tháng bảy như vậy, nhưng vạn nhất Thạch tài thần thấy ngày ấy không tiện hoặc giả không chuẩn bị kịp...
Thạch Mại Sùng đột nhiên biến sắc xua tay nói :
- Mê cung Ngũ sát, anh em mỗ tuy là những nhân vật võ lâm không giỏi giang gì ở trên chốn giang hồ, nhưng với việc nho nhỏ là tiếp đãi Trình đại hiệp cùng Tư Đồ lão đệ thì cũng không cần phải chuẩn bị làm chi. Được, chúng ta cứ quyết định ngày mùng bảy tháng bảy sẽ gặp nhau.
Thạch Mại Sùng nói mấy lời ấy thực ra chỉ là nói cứng để trả lời sự coi thường của Tư Đồ Ngọc thôi, chứ thực ra lão không suy xét lợi hại.
Tư Đồ Ngọc thấy việc ước hẹn ở Quát Thương sơn đã nhất định, liền dùng “nghĩ ngữ truyền thanh” nói với Trình Di Siêu :
- “Trình huynh, việc đã như thế này, chúng ta có thăm dò ở Lạc Hồn nhai đại trại này cũng rất khó khăn rồi, chẳng bằng chúng ta cứ hỏi thẳng Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh cho xong?”
Trình Di Siêu khẽ gật đầu, rồi quay sang Tra Nhị Minh vòng tay cười hỏi :
- Tra phó tổng trại chủ, tại hạ có một việc muốn nhờ các hạ chỉ giáo cho.
Tra Nhị Minh vốn là người nham hiểm, mưu cơ thâm độc, y đã sớm biết Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc tới đây chẳng phải cốt yếu là vì việc Thiên Hà lãnh đây.
Y liền gật đầu nói ngay :
- Trình đại hiệp dạy bảo gì xin cứ cho biết?
Trình Di Siêu nói :
- Tra phó tổng trại chủ có phải có một người sư muội tên là Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ không?
Tra Nhị Minh không chần chừ gì hết, liền đáp ngay :
- Đúng thế, Trình đại hiệp đột nhiên nhắc tới Điền sư muội của tại hạ làm chi vậy?
Trình Di Siêu ánh mắt sáng ngời, cố nén căm hờn, bình tĩnh hỏi :
- Vị Điền cô nương ấy hiện có ở Lạc Hồn nhai...
Trình Di Siêu chưa nói dứt lời, thì Tra Nhị Minh xua tay cười nói :
- Trình đại hiệp, các hạ lầm rồi, Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ tuy là sư muội của tại hạ thực, nhưng trên đường sự nghiệp thì mỗi người lại ở một nơi, đi theo một đường, hiện nay sư muội của tại hạ có địa vị là Tam trang chủ ở trong Nghi Sơn Tam Ác trang.
Trình Di Siêu trợn mắt cười nói :
- Lạc Hồn nhai đại trại là nơi quản hạt tất cả nhân vật lục lâm phương Nam, đáng lẽ phải có tin tức mau lẹ lắm mới phải chứ. Tại sao Tra phó tổng trại chủ lại làm ra vẻ như không biết việc ở Nghi Sơn Tam Ác trang như thế?
Tra Nhị Minh có vẻ không biết thật, ngạc nhiên hỏi :
- Ở Tam Ác trang đã xảy ra chuyện gì?
Trình Di Siêu cười nói :
- Bởi vì Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt đã dùng mưu kế bỉ ổi để ám hại Đăng Lâu Tửu Khách Thuần Vu Sản lão tiền bối cho nên một vị đại hiệp trong võ lâm mới nổi giận, xách kiếm lên Tam Ác trang để làm sáng tỏ chánh nghĩa của võ lâm kết quả Tam Ác trang phải cháy rụi, Nhị Ác Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt phải đền tội, còn Đại Ác Truy Hồn Tẩu Tống Minh và Tam Ác Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ thì lẳng lặng chạy trốn không biết đi đâu.
Tra Nhị Minh giật nẩy mình, lấy làm lạ hỏi :
- Vị đại hiệp đã đơn thân độc mã tới Tam Ác trang để chém chết Ngô Hồng Liệt là ai vậy?
Trình Di Siêu cười vang, chỉ Tư Đồ Ngọc đáp :
- Xa xôi như ở tận chân trời, mà gần thì ngay trước mặt, vị đại hiệp đó chính là Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc đây.
Câu nói của Trình Di Siêu khiến Thạch Mại Sùng, Mộ Dung Lâm, Tra Nhị Minh đều trố mắt nhìn chòng chọc vào mặt Tư Đồ Ngọc.
Ánh mắt của ba người tuy kinh ngạc nhưng đều ngầm chứa những ý nghĩ khác nhau.
Thạch Mại Sùng thì có vẻ lạnh lùng không hiểu, y lấy làm lạ là Tư Đồ Ngọc có ngoại hiệu là Ngọc Long kiếm khách, mà lại có thể một mình đập tan tành Nghi Sơn Tam Ác trang, là sào huyệt của lục lâm phương Bắc.
Còn trong ánh mắt của Mộ Dung Lâm chỉ phảng phất có điểm thương yêu. Mộ Dung Lâm vốn đã mê say vẻ tuấn tú của Tư Đồ Ngọc mới đây là được trông thấy chàng thi triển công lực để tiếp nhận chén rượu của Thạch Mại Sùng nay lại nghe thấy việc anh hùng mà chàng đã thực hiện ở Tam Ác trang trong lòng Mộ Dung Lâm lại càng ái mộ thêm.
Còn ánh mắt của Tra Nhị Minh đã phản phất lộ vẻ tức giận vì y với Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt vốn có giao tình rất thâm, nghe nói Ngô Hồng Liệt đã chết về tay Tư Đồ Ngọc, và sư muội Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ của y thì cơ nghiệp bị phá hủy không nơi nương tựa.
Trong ba người, thì Tạch Mại Sùng là người lên tiếng nói trước, đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc mấy cái rồi cười nham hiểm hỏi :
- Thì ra mỹ hiệu của Tư Đồ lão đệ là Ngọc Long kiếm khách đấy ư?
Thực ra Tư Đồ Ngọc không muốn cho ai biết lai lịch của mình cả, bởi vì chàng bôn tẩu trên giang hồ là vì một việc tối trọng yếu, đó là giai mối hàm oan cho ân sư.
Nay Trình Di Siêu đã mang cái ngoại hiệu Ngọc Long kiếm khách của chàng do Lộng Ngọc ban tặng mà nói ra khiến Thạch Mại Sùng phải chú ý nghi ngờ, thì biết làm sao...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT