“Anh hai, Tiểu Nhụy muốn anh chơi với nó.” Dịch Thuỷ Tâm từ bên ngoài mở cửa phòng Trọng Lâm ra, ló đầu vào tìm kiếm. Tiểu Nhụy hiện giờ là người duy nhất có thể khiến Trọng Lâm bước ra khỏi phòng, Dịch Thuỷ Tâm biết chỉ cần nói Tiểu Nhụy, anh hai sẽ tự mình đi ra.
Đây không… anh đã đi tới cửa bên này. “Em chặn cửa làm sao anh đi ra được?” Những lời này của Trọng Lâm khiến Dịch Thuỷ Tâm rất vui. Cô lập tức nhường đường, chừa lại lối ra cho Trọng Lâm. Sau khi Trọng Lâm rời phòng, Dịch Thuỷ Tâm ngay lập tức lấy chìa khoá ra, khoá cửa phòng lại.
“Tiểu Nhụy, nói cho cậu biết muốn chơi cái gì?” Trọng Lâm ôm Tiểu Nhụy trên tay, cười hỏi cô bé. Tiểu Nhụy bốn tuổi đã sớm biết móc nối thông đồng cùng cha mẹ, hôm nay nhất định phải mang cậu đi ra ngoài.
“Vậy có phải Tiểu Nhụy nói cái gì, cậu cũng sẽ đồng ý!” Vẻ mặt Tiểu Nhụy chờ mong, khiến Trọng Lâm không nhẫn tâm từ chối, đành phải kiên trì đến cùng gật đầu.
“Hay quá! Vậy chúng ta cùng đến công viên chơi trò chơi nha cậu.” Tiểu Nhụy không đợi phản ứng của Trọng Lâm, liền ngoắc cha mẹ để cho bọn họ mau mau chuẩn bị, mọi người có thể xuất phát ngay lập tức. Tiểu Nhụy bốn tuổi đã nghiêm trang hệt như một người lớn, không cần cha mẹ giải thích rõ với bé cũng có thể tự mình hiểu mà tham gia vào chiến dịch “âm mưu”.
Giờ khắc này, cho dù Trọng Lâm không muốn đi cũng không biết mở miệng như thế nào. Tâm nhi bọn họ vì chuyện của anh, thầm tập luyện cũng không ít. Hôm nay để cho cháu gái ra tay, đoán chừng là cũng đến tình trạng không còn cách nào. Anh quả thật là đã lâu không có hưởng thụ không khí bên ngoài, hôm nay sẽ không để cho cháu gái nhỏ bé thất vọng, cùng bọn họ chơi cho thật thích.
Hôm nay, có không ít người đến công viên chơi trò chơi, nhưng không ảnh hưởng gì đến tiến trình của họ. Suốt cả ngày nay, bốn người hầu như chơi tất cả trò chơi. “Mọi người trước tiên nghỉ ngơi ở đây, anh đi mua nước.” Trọng Lâm nhìn thấy một nhà ba người của em gái hạnh phúc, tuy là thấy bọn rất vui vẻ, nhưng bản thân mình không khỏi có chút đau khổ.
Nếu không phải lỗi của anh trước đây, có lẽ anh và Ý Hàm, còn có con của cô, cũng sẽ hạnh phúc giống như em gái bọn họ. Vừa lúc uống xong nước, anh lấy cớ tìm một chỗ yên tĩnh một chút.
“Xin lỗi anh, xin lỗi anh.” Trọng Lâm đột nhiên bị người khác đụng một cái, nước ở trong tay cũng bị rớt xuống đất. Người đụng vào Trọng Lâm lập tức xin lỗi với anh, ngồi xổm xuống nhặt ly nước trên mặt đất lên.
“Cô…” Nhìn thấy gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt anh, Trọng Lâm cảm thấy mình muốn ngừng thở. Bốn năm qua, bộ dáng này anh không ngày nào là không hình dung ở trong đầu, hôm nay cuối cùng anh gặp lại được cô rồi.
“Ý Hàm, xin lỗi em, xin lỗi em.” Trọng Lâm kích động ôm lấy người trước mặt, tựa sát đầu vào trên vai cô, hốc mắt đầy nước, bởi vì sự xuất hiện của Thu Ý Hàm khiến cho anh rất xúc động.
“Anh hai à, anh có thể buông ra trước được không? Tiểu Hàm sắp thở không nổi.” Thu Ý Hàm cảm thấy người này thật sự rất quái lạ, rõ ràng là cô đụng vào anh, nhưng tại sao anh lại xin lỗi cô chứ? Hơn nữa còn đột nhiên ôm lấy cô, ôm rất chặt như vậy.
“Em không nhận ra anh?!” Nghe thấy Thu Ý Hàm gọi anh là ‘anh hai’, lòng Trọng Lâm lập tức rơi xuống vực thẳm. Anh thật không ngờ tình huống sau khi gặp lại Thu Ý Hàm là như thế này. “Ý Hàm, em đang nói giỡn với anh phải không?”
“Anh hai à, anh đừng khóc, có phải tiểu Hàm làm sai chuyện gì hay không?” Thu Ý Hàm thấy nước mắt Trọng Lâm chảy xuống, nhất thời không biết rốt cuộc nên làm gì bây giờ. Cô cũng không biết có phải bởi vì mình làm sai chuyện gì hay không, đành phải đưa hai tay lau nước mắt trên mặt anh.
Nhìn thấy hành động của Thu Ý Hàm, lúc này Trọng Lâm mới cảm thấy không thích hợp. Ý Hàm thật là không nhận ra anh, hơn nữa cách nói chuyện cũng không giống như một người hai mươi tám tuổi. “Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tiểu Hàm đã mười tuổi nha.” Ý Hàm lộ ra nụ cười ngây ngô. Quả nhiên là như thế này, Ý Hàm đã quên hẳn anh, cô ấy còn quên rất nhiều chuyện, bao gồm chính cô ấy.
“Anh hai, anh còn chưa nói cho tiểu Hàm, có phải tiểu Hàm đã làm sai chuyện gì làm cho anh không vui hay không?” Ý Hàm vẫn không chịu bỏ qua vấn đề này, khiến cho Trọng Lâm không biết nên cười hay là đau lòng. Ý Hàm tuy rằng không nhớ rõ anh, nhưng bây giờ cô cuối cùng đồng ý nói chuyện với anh, cười với anh.
“Em không có làm sai chuyện gì, chính là lỗi của anh.” Trọng Lâm hiện giờ chỉ có thể cho cô câu trả lời này. Bởi vì quả thật là anh đã làm chuyện sai lầm với Thu Ý Hàm, bây giờ những chuyện này đều là trừng phạt anh chịu báo ứng.
“Vậy…nếu anh hai không có chuyện gì, vậy…tiểu Hàm đi đây, anh của tiểu Hàm còn đang chờ tiểu Hàm.” Thu Ý Hàm nói xong, cho Trọng Lâm một vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào, liền rời đi. Trọng Lâm đang muốn giữ lấy cô ấy, lại đột nhiên bị đám đông đẩy rời ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT