Trọng Lâm nhìn dáng vẻ này của anh ta, liền đi tới nhà bếp hứng một thau nước tạt thẳng vào mặt anh ta, như vậy mới có thể khiến Trình Dịch Phong tỉnh táo. Nhìn thấy sự xuất hiện của Trọng Lâm, anh chẳng cảm thấy có gì lạ, trọng gia bị anh làm ra nông nổi này, với tính khí của Trọng Lâm, thì làm sao mà có thể đơn giản mà tha cho anh. Chỉ có điều, đối với anh thì Trọng Lâm chỉ là đứa em chưa từng chịu khổ mà thôi, muốn đối phó anh thì thằng em này phải hạ một màn công phu mới được.

Trình Dịch Phong lảo đảo đứng dậy, cũng chẳng muốn nói chuyện với anh ta, anh có thể đoán đực Trọng Lâm muốn nói gì, nhưng đó đều là những thứ anh không muốn nghe lúc này.

“Cú đấm này là vì Tâm Nhi!” Trọng Lâm nhân lúc Trình Dịch Phong đứng chưa vững thì đã đấm anh ta một cái thật mạnh, một Trình Dịch Phong không thèm quan tâm tới hiện tại căn bản không chịu nổi cú đấm đó, liền ngã nhào lại xuống đất.

“Cú đấm này, là vì đứa con đầu của Tâm Nhi.” Trọng Lâm lại kéo Trình Dịch Phong lên và đấm thêm một phát.

“Cú đấm cuối cùng, là vì đứa con đang trong bụng của Tâm Nhi hiện giờ” Trình Dịch Phong không phản kháng, cứ để cho Trọng Lâm mặc sức đấm. Anh mong rằng nỗi đau thân thể có thể áp chế nỗi đau thương trong lòng, nhưng Trọng Lâm lại khiến anh nghe được một chuyện khác.

Tâm Nhi lại mang thai rồi, anh có thể khẳng định là con của anh, nhưng anh lúc nào cũng kêu Tâm Nhi uống thuốc, bản thân cũng có phương pháp bảo hộ. Sao lại có thể có chuyện này được.

Đúng là bản thân anh đã tự tạo cho mình một trò cười, Trình Dịch Phong cười khổ một hồi, anh vẫn là không đủ dũng khí để giết chết đứa con thứ hai của mình nữa. trời mới biết được rằng lần trước lúc ép Tâm Nhi vào phòng phẫu thuật, anh đã đau lòng đến nhường nào.

“Anh muốn khiến Trọng Thiên như thế nào, tôi không thèm quản, nhưng những lời đồn đại khác anh nhất thiết phải giải quyết.” Trọng Lâm cũng là người có một tình yêu mãnh liệt, anh biết rằng Trình Dịch Phong đối với Tâm Nhi cũng không phải là vô tình. Anh không biết sự bố trí của Trình Dịch Phong, nhưng anh biết rằng những tin tức này đều do anh ta sắp xếp, chỉ cần anh ta ra mặt thì những vấn đề này sẽ được giải quyết trong thời gian ngắn nhất.

“Tôi và anh đều cùng hận Trọng Thiên vì đã hại chết mẹ.” Tuy rằng Trọng Lâm không muốn nhận người anh như Trình Dịch Phong, nhưng lại bất tri bất giác nói ra những lời trong lòng này, có lẽ đây là tình cảm máu mủ không thể phân cách được.

.

Trọng Thiên không có nghỉ trong phòng bao lâu, vì ông ta cũng không nắm chắc rằng Trình Dịch Phong có thể vì Tâm Nhi mà tha thứ cho ông về những gì ông ta đã là trong quá khứ hay không. Trọng Lâm cần tìm cách để cách đứt nguồn gốc của các tin tức, nhưng nếu không có chỉ thị của Trình Dịch Phong, chắc là lũ người đó sẽ không dễ dàng nghe lời như vậy.

.

“Sao lại không để ta ra ngoài?” Thu Ý Hàm vừa tỉnh rượu, muốn ra ngoài hít thở không khí, lại bị A Li ngăn lại, A Li lại nói không được nguyên nhân tại sao không để cô ra ngoài, chỉ có thể ậm à ậm ừ như ngụ ý là chỉ thị của Trọng Lâm. Thu Ý Hàm rất tức giận, Trọng Lâm có tư cách gì mà dám làm thế với cô chứ, cô đẩy A Li đang đứng chặn tại cửa ra, Thu Ý Hàm liền mở cửa, định bước ra ngoài.

Tình hình bên ngoài quả khiến Thu Ý Hàm ngẩn người, mấy tên vệ sĩ nổi tiếng này lại là do Trọng Lâm phái tới canh chừng cô sao? Vẻ mặt Thu Ý Hàm không hề kích động, xem ra Trọng Lâm lại chơi lại trò chơi lúc trước rồi.

Được thôi, anh muốn nhốt cô như vậy, vậy cô sẽ cũng anh dây dưa vậy, nhưng nếu có một ngày cô thực sự muốn bỏ đi, Trọng Lâm có phái thêm nhiều người tới canh chừng thì cô vẫn có thể bỏ trốn.

Trốn… Nhìn những con người đang ăn mặc chỉnh tề, Thu Ý Hàm lại nhớ tới A Hổ lần trước vì muốn cứu cô mà chết. Xem ra muốn Trọng Lâm điều tra chân tướng sự việc, kẻ giết A Hổ sẽ chẳng bao giờ lọt lưới.

Nhưng cô phải làm sao, tất cả mọi chuyện đang xảy ra cùng lúc, trừ nguyên nhân chết của A Hổ ra, còn việc phải đoạt lại tập đoàn của cha nữa. Về phần tình cảm cô còn có thể nghĩ tới nữa sao? Thu Ý Hàm cũng không biết.

Không cho cô ra ngoài thì thôi vậy, sao lại còn không để cô đọc báo, cũng không để cô xem tin tức trên ti vi. Chẳng lẽ Trọng Lâm muốn ngăn cách cô với thế giới bên ngoài sao?

A Li cũng rất khổ sở, tiên sinh rốt cuộc có ý gì đây, cô cũng chẳng rõ, nhưng cứ hạn chế các hoạt dộng của phu nhân như vậy, có phải là quá tàn nhẫn với phu nhân hay không. Hm, nếu tiên sinh có phụ nữ khác bên ngoài, thì hỏi tại sao lại làm khó phu nhân như vậy.

Hai da, tư tưởng của những người có tiền, dân nghèo như co thật không thể hiểu nổi. hay là có điểm cô nghĩ sai vấn đề không, thật là có thể như vậy. nghĩ tới đây, A Li quyết định đi tảo luận với A Hổ, vì ngoài A Hổ, cô cũng chẳng biết nói với ai về chuyện của tiên sinh và phu nhân. Ít ra A Hổ cũng hiểu được một chút vấn đề.

Mấy ngày nay Trọng Lâm cũng không về đây, Thu Ý Hàm cũng không để tâm tới, ngược lại thì A Li lại nôn ngóng hơn. Cử chỉ của tiên sinh rất giống làm sai, nhưng A Hổ lại khẳng định rằng tiên sinh chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ là phu nhân mà thôi.

Xem ra tất cả đàn ông trên đời đều đen tối, A Hổ cũng là đàn ông, chắc chắn sẽ nói tốt cho tiên sinh, đáng ra cô không nên đi hỏi A Hổ.

Phu nhân mấy ngày nay cũng chỉ ở trong phòng, không nói năng gì, ăn cũng ít, A Li thực sự rất lo lắng, sợ phu nhân sẽ bị suy sụp.

.

“Em muốn về nhà”. Dịch Thủy Tâm ở trong bệnh viện dưỡng bệnh mấy ngày. Cô cảm thấy bây giờ đã có thể xuất viện, vả lại mấy hôm nay cô vẫn chưa nhìn thấy cha và anh. Cơ thể của cha vẫn chưa khỏe cho lắm đã đi tham dự hôn lễ của cô, sau đó xảy ra chuyện này, không biết có khiến cho bệnh tình cha thêm nặng hay không.

Qua mấy ngày suy nghĩ, cô vẫn quyết định là về với cha, tuy là anh Tiêu nói với cô rằng cha cô không sao, nhưng cô vẫn rất lo lắng.

“Được” đây là thỉnh cầu của Tâm Nhi, Lăng Tiêu nhất định sẽ đưa cô về. “Để anh đi làm thủ tục xuất viện cho em.” Lăng Tiêu trấn an Tâm Nhi, liền rời khỏi phòng bệnh để đi làm thủ tục xuất viện cho Tâm Nhi.

Kì thực anh cũng có chút lo lắng tới tình hình của bác trai. Trước đó Trọng Lâm có nói với anh là phải xử lý một số chuyện bên ngoài, đem Tâm Nhi giao lại cho anh. Trọng Lâm không tới thăm Tâm Nhi được là chuyện bình thường, nhưng cả bắc trai thương Tâm Nhi như thế, Tâm Nhi xảy ra chuyện ông nhất định sẽ đến thăm cô. Nhưng liên tiếp mấy ngày, ông vẫn là không thấy đâu, Lăng Tiêu không tránh khỏi hoài nghi, bác trai thực sự đã xảy ra chuyện gì rồi?

Vì Tâm Nhi, tin tức bên ngoài anh đều không hề để tâm, hôm nay cũng nên ra ngoài xem xem tình hình trọng thị hiện nay ra sao rồi.

Trình Dịch Phong tra ra được bệnh viện Tâm Nhi đang nằm, anh vẫn là muốn đi thăm cô, tuy rằng đây đối với anh rất mâu thuẫn, nhưng mà hãy cứ để anh làm theo tiếng lòng mình vậy!

Lần này anh đến thật đúng lúc, vừa tới bệnh viện thì thấy Lăng Tiêu đang bế Tâm Nhi và xe, trên mặt Tâm Nhi đang nở nụ cười thực sự khiến tim anh đau đớn.

Cũng tốt, anh vốn chẳng thể mang lại hạnh phúc cho Tâm Nhi, chỉ cần có một người đàn ông khác nguyện chăm sóc cho cô, có một người đàn ông khác nguyện chăm sóc cho con anh, thì anh còn thứ gì không thể buông bỏ chứ?

“Anh Tiêu, đợi một chút” dịch Thủy Tâm cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn theo cô, cảm giác này rất thân thuộc, giống như ánh mắt của Trình Dịch Phong vậy. Không để Lăng Tiêu lái xe đi, dịch Thủy Tâm hạ kính xe xuống thò đầu ra ngoài, muốn nhìn thấy hình ảnh của Trình Dịch Phong.

Nhưng đột nhiên có rất nhiều xa ra, cuối cùng mấy xe đó đi hết thì cô lại không nhìn thấy gì nữa cả. thì ra là do cô suy nghĩ nhiều rồi.

Trình Dịch Phong đã đối xử với cô như vậy, thì sao lại có thể tới bệnh viện thăm cô cơ chứ. Bây giờ cô nhất định không để Trình Dịch Phong biết chuyện cô có em bé. Cô đóng cửa kính xe lại, dịch Thủy Tâm giục Lăng Tiêu mau chóng lái xe rời khỏi nơi này.

Mình thật vô tích sự, Trình Dịch Phong không ngừng tự giễu. bản thân không dám đối mặt với Tâm Nhi, lại còn trốn tránh cô. Rõ ràng là muốn tới đây để thăm cô, nhưng lại sự bị cô nhìn thấy.

Lúc về tới nhà, dịch Thủy Tâm không nhìn thấy cha đâu cả, dò hỏi người hầu trong nhà mới biết, thì ra bệnh tình của cha càng nghiệm trọng, mấy ngày trước đã đực đưa vào bệnh viện cấp cứu. Nhân viên trong bệnh viện không tìm thấy thân nhân của cha, trong lời nói mơ hồ của cha, chỉ tìm được người làm trong nhà.

Dịch Thủy Tâm nghĩ tới lúc mình nằm viện, anh Tiêu đã chăm sóc cô tận lòng, lại nghĩ tới cha một mình cô quạnh nằm trong bệnh viện. Nhất thời không kiềm được, nước mắt cứ thế mà trào ra.

Lăng Tiêu nhìn thấy cô như vậy, liền kéo cô ôm vào lòng mà an ủi. dựa vào trước ngực anh Tiêu, dịch Thủy Tâm giống như tìm được nơi để thổ lộ, đem những tâm tư dồn nén mấy hôm nay giải tỏa cả ra ngoài.

Theo như lời của người làm, thì cha vẫn còn trong trạng thái hon mê. Tuy là đã qua cơn nguy hiểm, nhưng có thể tỉnh lại hay không thì phải xem chính bản thân cha. Nếu như cha thực sự trở thành người thực vật, dịch Thủy Tâm có thế nào cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Dịch Thủy Tâm vừa về tới nhà, giờ lại không thể không lần nữa quay lại bệnh viện. Nhưng lần này không biết kí giả có được thông tin từ đâu, lúc cô vừa tới bệnh viện tì đã bị vây lại.

Lúc nãy không gặp được kí giả là do Lăng Tiêu đã đánh lạc hướng họ trước, nhưng anh không ngờ tới rằng bác lại nằm trong bệnh viện này.

Anh vẫn cứ nghĩ rằng đám kí giả này muốn lấy tin tức của Tâm Nhi, không ngờ được họ đang ngòi chờ tin của bác trai. Quả thực, chỉ cần nắm được đuôi của người đứng đầu gia đình, những chuyện khác nhất định sẽ bị bọn họ từ từ moi móc ra.

Giờ phải làm sao đây, Tâm Nhi đã bị họ hỏi tùm lum cả lên rồi, làm cho không biết phải làm sao, anh phải lập tức nghĩ ra cách giải quyết.

“Xin mấy người tránh ra, tôi và hôn thê của tôi phải vào thăm bệnh nhân.” Lăng Tiêu nói ra lời khiến mọi người ở đây đều ngạc nhiên, thành công khi khiến cho các kí giả chuyển hướng nhắm về anh.

Một đợt tin mới lặng xuống, lại có thêm một tin hot. Đám kí giả đều đã để dịch Thủy Tâm sang một bên, sau đó vây kín lấy Lăng Tiêu, từng câu hỏi nhạy bén được ném về phía anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play