“Anh xin hứa yêu em bằng tình yêu sâu đậm nhất, bằng tất cả tâm ý mà quan tâm em, quan tâm em bằng thái độ dịu dàng nhất. Anh xin hứa, vị trí của em trong mạng sống của anh là quan trọng nhất. Anh xin hứa, dù cho phía trước gian nan hiểm trở hay hạnh phúc thì cũng sẽ bên em đến răng long đầu bạc. Anh xin hứa với em, anh sẽ yêu em mãi mãi, vĩnh viễn không bao giờ làm việc khiến em tổn thương.” Trọng Lâm vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu, nói những lời chân thành nhất với cô.
Thu Ý Hàm ôm lấy bó hoa, tại sao hôm nay anh không đính hôn với thiên kim nhà họ Lăng chẳng phải không còn quan trọng nữa sao? Quan trọng là bây giờ sanh đang ở đây dùng cả đời mình hẹn thề với cô. Thu Ý Hàm sớm đã rưng rưng nước mắt.
Trọng Lâm từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của Thu Ý Hàm, sau đó anh nhất định sẽ cho cô một hôn lễ hoàn mỹ.
“Anh đặt chỗ ở nhà hàng rồi, có đồng ý đi chúc mừng cùng anh không?” Trọng Lâm đứng lên, hỏi ý cô.
“Đi siêu thị mua nguyên liệu đi! Em muốn đích thân nấu ăn cho anh!” Từ sau lần trước, Thu Ý Hàm về nhà nhờ Má Trương dạy cô vài món, cô hy vọng anh là người đầu tiên được nếm thử.
“Em nói sao thì làm vậy đi, đều thuận theo ý em!” Tuy rằng không biết cô có thể nấu ra món ngon hay không, nhưng chỉ cần là do cô nấu, anh ăn rồi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Theo chỉ thị của Thu Ý Hàm, Trọng Lâm ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách mà chờ đợi. Đoạn thời gian trước, ngay cả trứng gà còn không biết đập, giờ thì có thể xuống bếp, điều này quả thực nằm ngoài dự đoán của Trọng Lâm. Tuy hy vọng lý do khiến cô thay đổi là do mình, nhưng có phải hay không thì chỉ Thu Ý Hàm mới có thể cho anh biết được câu trả lời.
Trong nhà bếp, Thu Ý Hàm cũng chân tay lóng ngóng, vì những món này vẫn chưa từng nấu thật bao giờ. Ở bên ngoài, Trọng Lâm liên tục nghe thấy những tiếng ping ping pong pong, cuối cùng nhịn không được phải chạy vào trong thì quả nhiên nhìn thấy một đống hỗn độn.
Một lý do khác khiến Thu Ý Hàm bắt anh phải đợi bên ngoài vì sợ anh nhìn thấy cô tay chân vụng về, nhưng rốt cuộc thì anh cũng xông vào…
“Có cần anh giúp gì không vậy? Nếu mà không cần, vậy hay anh lại ra ngoài đợi?” Trọng Lâm quyết định vẫn là nên hỏi xem ý cô thế nào.
Câu nói này của Trọng Lâm đối với Thu Ý Hàm mà nói có ý nghĩa rất lớn, giờ cô thật không biết phải làm sao, vẫn là cần anh phụ chút.
“Ưm, anh phụ em đập cái trứng gà này đi!” Thu Ý Hàm vẫn không nhớ nổi phải đập trứng như thế nào.
“Hôm nay em nấu hai món, anh cũng nấu hai món, bữa tối sẽ do hai chúng ta sáng tạo nên, em thấy được không?” Trọng Lâm cảm thấy nếu ăn những món ăn được nấu bằng cả tấm lòng, trong lòng nhất định rất hạnh phúc.
Thu Ý Hàm không cự tuyệt, cũng xem như âm thầm tán thành, thời khác này đối với Thu Ý Hàm chính là thời khắc hạnh phúc nhất, giống như cô đang trên thiên đường vậy!
Bốn món rất nhanh đã được bày trên bàn ăn, Trọng Lâm thấy mấy cây nến đỏ trên bàn, còn mang ra chai rượu vang. Đây cũng là lần đầu tiên Thu Ý Hàm ăn cơm trong ánh nến lung linh. Cô cứ như một cô nữ sinh thuần khiết ngồi yên tại chỗ, đợi Trọng Lâm chuẩn bị hết tất cả mọi thứ.
“Thấy thế nào?” Thu Ý Hàm không thể chờ đợi nữa mà muốn biết nhận xét của Trọng Lâm về món ăn cô làm.
Trọng Lâm nếm thử một miếng, phát hiện ra hình như cho giấm vào nhiều quá, “có một chút” hơi chua. Nhưng đây là lần đầu cô nấu, có thể nấu hai món như vậy là đã rất là khá rồi!
“Rất là ngon, vậy đi, anh ăn món em nấu, còn em ăn món anh nấu, cảm nhận tâm ý của nhau.” Trọng Lâm quyết định không để cô ăn món cô nấu, không muốn vì vậy mà ảnh hưởng tâm trạng cô.
Thu Ý Hàm thấy đề nghị này cũng hay, liền gật đầu đồng ý. Chủ động nâng ly “Em Thu Ý Hàm, dùng niềm vui chân thành nhất, cùng anh bước một cuộc sống mới. cũng như anh đã hứa hẹn trao cho em cả tính mạng và tất cả tình yêu của mình cho em, em cũng sẽ đem tất cả tình yêu của mình cho anh, em sẽ tin tưởng anh tuyệt đối. Do vậy, trong cuộc đời chúng ta, dù cho gặp phải chuyện gì, em hứa với anh là em cũng sẽ yêu anh mãi mãi.”
“Anh cũng yêu em.” Trọng Lâm rót đầy rượu cùng với Thu Ý Hàm cạn ly, từ từ uống cạn.
Sau khi ăn cơm xong, Thu Ý Hàm hơi say. “Trọng Lâm, cám ơn anh, cám ơn anh quan tâm em, cám ơn anh đã yêu em.”
Cô chủ động hôn anh.
Trọng Lâm vì hành động này của cô mà rất thích thú, từ từ hôn đáp trả, cái hôn này rất dịu dàng nhưng lại hòa trộn hai trái tim chân thành.
Dục vọng hai người dần dần được khơi dậy. Trọng Lâm từ từ mở dây kéo phía sau cô, bộ lễ phục màu trắng liền nhanh chóng tuột ra.
“Có được không?” nếu như Thu Ý Hàm không muốn, Trọng Lâm sẽ không ép buộc cô.
Thu Ý Hàm giờ đây đã không còn ý thức, liền gật đầu, Trọng Lâm liền bế Thu Ý Hàm vào phòng…
.
.
.
“Anh tiễn em.” Giờ đã là sáng hôm sau, Trọng Lâm thay xong quần áo, muốn đợi Ý Hàm thêm một chút.
“Không cần đâu, anh cũng phải đi làm, em cũng phải thay bộ đồ để đến công ty một chuyến.” Thu Ý Hàm nhớ lại chuyện tối qua, vẫn có chút xấu hổ.
—
Hôm nay, các trang báo đều bị chiếm bởi một tin hệ trọng. Tập đoàn Thu Thị trong một đêm bị mua lại bởi tập đoàn Trọng Thị. Chủ tịch Thu Vân Long đột ngột qua đời.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thu Ý Hàm về tới nhà, phát hiện biểu hiện của Má Trương rất lạ.
Má Trương ấp a ấp úng không nói thành lời, đưa báo ngày hôm nay cho Thu Ý Hàm.
“Không thể nào, Má Trương, nói cho con biết đây không phải sự thật, đúng không?” Đột nhiên nghe thấy cha mình qua đời, đối với Thu Ý Hàm, đây là đả kích rất lớn. Tuy rằng cô nói ghét cha, nhưng đều là do cô muốn cha như xưa, thân thiết yêu thương cô.
“Cô chủ, trước khi ông chủ nhắm mắt, muốn tôi nói với cô một câu.” Má Trương bắt đầu thổn thức.
“Cha con nói gì vậy ạ?” Tiếng của Thu Ý Hàm bắt đầu run rẩy.
“Ông chủ nói, ông rất yêu bà chủ, trước giờ vẫn không hề thay đổi.” Đây là khúc mắc của Thu Ý Hàm, giờ đây cô rất hận chính mình. Tại sao, tại sao lúc trước cô toàn thờ ơ lạnh nhạt. Lúc người khác có vợ bên cạnh, thì ông lại một mình; lúc người khác có bạn đời để tâm sự thì ông lại một mình. Làm con gái của ông, Thu Ý Hàm, cô làm sao có tư cách mà phê bình trách móc ông.
“Vậy rốt cuộc là tại sao, tại sao mà ông ấy lại có thể nhìn người phụ nữ mình yêu chết như thế được?” Thu Ý Hàm rất kích động, cô không hiểu, cô không hiểu…
“Chuyện năm đó tôi không rõ lắm. nhưng tôi nghĩ nhà họ Trọng chắc phải có người biết.” Lúc đó, con dâu của Má Trương phải sinh con, nên bà đã xin nghỉ vài ngày.
Nghe thấy câu này, trái tim Thu Ý Hàm thắt lại. Không lẽ chuyện năm ấy có liên quan tới việc Thu Thị bị mua lại? Thu Ý Hàm không có thời gian để nghĩ. “Cha con giờ đang ở đâu?” Cái cô quan tâm nhất bây giờ là di hài của cha mình, ông bây giờ đang cô đơn một mình, chắc là rất lạnh.
“Trong nhà xác bệnh viện X, hôm qua nghe được tin Thu Thị bị mua lại, ông chủ chịu không nổi đả kích, bệnh tim tái phát, khi đưa tới bệnh viện thì đã không kịp. Nhưng điện thoại của cô lại không gọi được.” Tối qua, lúc cô đang hưởng thụ hạnh phúc, thì cha cô lại cận kề cái chết, đối với cô đây quả là sự mỉa mai cực lớn.
“Khi nào thì phát hiện bệnh tim của cha con vậy ạ?” Chuyện này Thu Ý Hàm cũng không biết, có thể nói mọi chuyện của cha cô, cô đều không biết gì.
“Đó là bệnh lâu năm của ông chủ rồi, ông chủ vẫn luôn uống thuốc để khống chế căn bệnh lại. Thật ra thì nếu cô chủ để ý ông chủ tỉ mỉ một chút thì vẫn có thể phát hiện ra.”
“Ba, chúng ta về nhà thôi!” Sau mười mấy năm, Thu Ý Hàm cuối cùng cũng lần nữa gọi ông một tiếng cha, nhưng ông không bao giờ có thể nghe được nữa.
Thu Ý Hàm không hề tổ chức tăng lễ long trọng cho cha cô, chỉ là tốn một chút tiền chôn cha mẹ cô cùng nhau. Vuốt nhẹ di ảnh của ba mẹ, từ nay về sau cô chính thức trở thành một người không có ai yêu thương nữa. Cái người nói yêu cô cả đời thì ở đâu chứ? Tới giờ Thu Ý Hàm vẫn không thể tin được, người mua lại tập đoàn Thu Thị lại chính là Trọng Lâm, người đàn ông mà cô yêu.
—
“Vị tiểu thư này, nếu không hẹn trước thì cô không thể lên trên.” Đối với việc bị cô tiếp tân chặn lại, Thu Ý Hàm không hề quan tâm, hôm nay cô nhất định phải gặp được Trọng Lâm, cô phải hỏi anh cho rõ ràng.
“Cậu thật là nhân tài song thu nha! Chiếm được trái tim của Thu đại tiểu thư, lại còn mua lại sản nghiệp nhà họ. Lúc cậu ngăn chặn không cho tôi đối phó với Thu Thị, tôi còn tưởng cậu yêu cô ấy thật lòng chứ! Thì ra cậu đã sớm có dự tính cho mình! »
Thu Ý Hàm vẫn chưa đẩy cửa văn phòng anh ra thì đã nghe thấy những lời này, cô không tin Trọng Lâm có thể làm những chuyện này, hôm qua mọi chuyện vẫn còn rất tốt đẹp, không phải sao? Trọng Lâm vốn chẳng phản bác lại câu nói của người đàn ông kia, cô còn có thể mong đợi anh nói gì chứ!
Thì ra đây là sự thật về những gì đã hứa với cô, đúng là không thể chịu nổi. cô vẫn đúng thật ngu ngốc, là cô đã hại chết cha cô sao ? Là do cô vì chuyện tình cảm, không để ý tới tình hình của tập đoàn, mới khiến kẻ khác thừa cơ hội.
Anh xin hứa, dùng tình yêu sâu đậm nhất để yêu em, anh xin hứa, vĩnh viễn không bao giờ làm chuyện tổn thương em. Những lời hứa của anh vẫn còn vang vọng bên tai cô. Nhưng giờ đây, Thu Ý Hàm nắm chặt bàn tay, móng tay cấu vào da thịt, nhưng cô cũng không hề thấy đau.
Thu Ý Hàm từ từ di chuyển, âm thanh xung quanh ngày càng ồn, nhưng đó cũng là một thông tin mà cô không thể bỏ qua.
Nghe nói phó tổng đã thay người, hình như là nguyên phó tổng của tập đoàn Thu Thị, còn là được chủ tịch đích thân chỉ thị. Giọng nói người phụ nữ này rất cao, dù cho Thu Ý Hàm muốn cũng không nghe rõ, nhưng ba chữ Trình Dịch Phong lại mạnh mẽ chui vào não cô. Tại sao Trình Dịch Phong lại vào Trọng Thị? Là do Thu Thị sụp đổ nên anh liền tìm công việc khác. Nhưng có thể khiến chủ tịch trực tiếp ra lệnh, vậy chuyện của Thu Thị phải chăng cũng liên quan tới anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT