Chuyển ngữ: Tử Linh Lan

“Em đừng có ép anh!” Trọng Lâm hoàn toàn đánh mất sự bình tĩnh.

“Giờ là anh đang ép em.” Thu Ý Hàm đem câu nói này trả lại cho anh. “Không ngờ anh vẫn còn là một người thích cưỡng ép người khác.”

“Ý em là anh đang cưỡng ép em sao? Nếu em đã nghĩ như vậy, thì có phải anh nên tăng thêm mức độ cưỡng ép em?” Trọng Lâm dùng tay nâng lấy cằm Thu Ý Hàm, hôn lên môi cô lần nữa, cái hôn lần này không còn dịu dàng nữa, mà là một sự cướp đoạt lấy. Thu Ý Hàm cảm thấy mình không thể thở được, nhưng cô lại không muốn đẩy anh ra. Trọng Lâm rời khỏi môi cô, dấu môi từng cái một từ từ đi xuống từ tai tới xương quai xanh, giờ thì Thu Ý Hàm biết rằng mình nên đẩy anh ra, nhưng cô lại không hy vọng rằng anh sẽ dừng lại.

“Cho hỏi phòng của bệnh nhân Thu Ý Hàm là phòng nào?” Trình Dịch Phong vội vã tới bệnh viện hỏi cô y tá.

“XXX”

“Cám ơn!” Lúc Trình Dịch Phong nghe điện thoại của người đó xong đáng ra nên lập tức qua đây, nhưng vì cái đuôi phiền toái kìa mà kéo tới bây giờ.

“Trình Dịch Phong, anh đợi em đi mà!” Dịch Thủy Tâm vội vã bước nhanh hơn, chỉ sợ mất dấu anh.

“Anh sao vậy, không phải là ở đây sao? Sao còn đứng đây mà không vào?” Dịch Thủy Tâm nhìn Trình Dịch Phong đang đứng ngây người trước cửa phòng bệnh mà không chịu vào, chuẩn bị kéo anh đẩy cửa vào.

“Sao vậy, vào…” Dịch Thủy Tâm nhìn thấy hai người đang hôn nhau một cách nồng nhiệt trong phòng bệnh, không phải đó là anh hai và chị Hàm sao? Cũng may cô đã chuẩn bị nói rõ với Trình Dịch Phong, nhưng nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, không lẽ anh không chịu tiếp nhận cô là vì người trong tim anh chính là chị Hàm sao?

Vốn dĩ nghĩ bản thân sẽ rất thản nhiên, nhưng chính mắt nhìn thấy, trong lòng lại càng khó chịu. Trình Dịch Phong cười khổ một cái, xoay người đi mất.

Hằng ngày nhìn thấy chị Hàm và anh hai ngọt ngào với nhau, chắc trong lòng anh ấy khó chịu lắm đây. Dịch Thủy Tâm vẫn đuổi theo anh, cô mặc kệ anh nói cô nhàm chán, cô vẫn sẽ cho anh sự ấm áp, vết thương trong lòng anh cứ để cô lấp đầy…

“Trình Dịch Phong, em vẫn còn chưa lên xe mà, em vẫn chưa…” Dịch Thủy Tâm vội vã chắn một chiếc tắc xi. “Đuổi theo chiếc xe kia là đựơc, anh ấy tới đâu thì tôi sẽ tới đó!”

Trình Dịch Phong dừng xe lại, đi tới quán bar trước mặt, bây giờ anh cần rượu để làm mê muội chính mình.

“Một mình sao?” Một mỹ nữ gợi cảm khoát tay lên vai Trình Dịch Phong với ẩn ý rất rõ ràng.

Nhìn thấy người tự nhiên dính sát lấy mình, Trình Dịch Phong rất phản cảm, nếu là trước kia thì anh đã ném cái tay kia đi rồi. nhưng nhìn thấy Dịch Thủy Tâm theo anh tới đây đang đứng ở cửa, Trình Dịch Phong liền ôm eo cô nàng gợi cảm kia, uống rượu mà cô ta đem tới.

“Không phải là còn có em sao? Sao anh lại có thể một mình chứ?” Trình Dịch Phong cố ý cười đùa với người khác trước mặt Dịch Thủy Tâm. Anh hy vọng Dịch Thủy Tâm có thể mau chóng rời khỏi, hiện tại tâm trạng anh rất rối, không muốn cô cứ quấn lấy anh không buông.

Dịch Thủy Tâm nhìn những động tác của anh, tự an ủi mình là chỉ vì anh quá thương tâm, anh chỉ cố làm cho mình thấy, cô lấy hết can đảm bước về phía anh. Đây là lần đầu Dịch Thủy Tâm tới quán bar, nhìn cảnh hỗn loạn trong này, cô hy vọng có thể lập tức đưa Trình Dịch Phong rời khỏi đây, nếu anh muốn uống rượu thì cô sẽ đi mua cho anh.

—-

“Xin lỗi.” Trọng Lâm giúp Thu Ý Hàm kéo lại quần áo, vì hành động thô lỗ của mình mà xin lỗi cô. Anh cũng không nghĩ tới là sẽ không kiềm chế được mà xém nữa thì đã… trong căn phòng này. Nhưng Thu Ý Hàm không hề phản kháng đồng nghĩa rằng cô cũng đồng ý rồi!

“Uhm”

“Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn anh, không là anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!” Giờ đây trong mắt Trọng Lâm tràn đầy dục vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play