Ba ngày sau, Lục Diêu hoàn thành hết mấy chuyện vụn vặt, một thân thường phục tìm đến khách *** Tập Hiền như đã hẹn với Bùi Kiếm Văn.
Hôm qua sau khi thẩm vấn qua loa, Hi Tông tựa vào long ỷ, làm như chưa hề nghe qua Hình bộ thượng thư trình bày chi tiết vụ án, chỉ khi hắn nói “Cung thỉnh thánh thượng xem xét.” thì mới không kiên nhẫn phất tay, “Đem chém đầu.”
Lục Diêu đáp ứng, không phải để thỏa nguyện Bùi Kiếm Văn, mà bởi cơn giận không đâu của y khiến hắn nghi ngờ mục đích lần này y vào kinh, thứ nhất là thăm dò ý tứ, thứ hai là mượn cớ tỷ thí giáo huấn y một chút.
Khách *** Tập Hiền này chính là một trong hai cửa hiệu lâu đời nhất kinh thành, bên trong có mấy thiên viện, cũng có viện tử không lớn không nhỏ, rất thanh tĩnh phong nhã. Lục Diêu vào trong, thấy tiểu nhị và chưởng quỹ cùng lại đây ôn hòa hỏi, “Quý *** có vị khách nào họ Bùi không?”
“Công tử họ Lục phải không?” Chưởng quỹ mỉm cười, “Bùi công tử đã sớm dặn dò, đang chờ sẵn rồi.”
“Ồ?” Lục Diêu thầm nghĩ Bùi Kiếm Văn cũng biết trước hắn sẽ đến, lại hỏi, “Hiện tại người đã ở trong phòng?”
“Phải, phải.” Chưởng quỹ ngoắc tiểu nhị lại, “Bùi công tử đang ở Bảo Hâm viện, để nó dẫn ngài đi.”
“Làm phiền.” Lục Diêu lấy tiền trong người đưa qua, “Lại phiền chưởng quỹ cho người mang lên một vò rượu, rượu đừng quá nặng là được.”
Cổng chính của viện ở góc đông nam, chính là mang ý chiêu tài tiến bảo, tiểu nhị của khách *** dẫn Lục Diêu vào trong viện, một đường núi giả cây cối đều ứng với vận mà bố trí, đại khái cũng có chút thú vị. Quanh co mấy khúc ở hướng bắc lại có một hồ thu thủy, nắng xuống sóng nước dập dềnh, không miễn cưỡng mà rất hòa hợp, dụng ý bắc thủy áp hỏa, vô cùng tinh diệu. Lục Diêu thầm nghĩ Bùi Kiếm Văn đúng là kiếm được chỗ tốt, không biết rốt cuộc vì cái gì mà đến đây.
“Bùi công tử, khách đã tới…” Tiểu nhị dẫn Lục Diêu đến Tây hồ trong Bảo Hâm viện, thay hắn gõ cửa, cao giọng nói một cậu, rồi xoay người thi lễ, “Thỉnh công tử chờ một chút, rượu sẽ mang lên ngay.”
Lục Diêu mỉm cười gật đầu, quay lại hướng viện môn, ý cười trên mặt cũng tan biến, lạnh lùng nhìn vào bên trong, Bùi Kiếm Văn cầm nửa khối điểm tâm đứng ở cửa, tựa tiếu phi tiếu nói, “Lục Đại nhân, đến uống rượu?”
“Giờ đã là lúc nào…” Lục Diêu bị miếng bánh trung thu y cắn hơn phân nửa làm bật cười, “…còn ăn bánh trung thu.”
“Không đúng lúc thì không thể ăn sao?” Bùi Kiếm Văn cũng không để ý hắn, tự mình mang điểm tâm đi vào ngoại thính.
Lục Diêu cười thầm, này rõ ràng là tâm tính trẻ con, cũng lười cùng y đấu võ mồm, rảo bước tiến vào trong viện, theo vào trong sảnh, lại nhìn thấy trên bàn không chỉ có bánh trung thu mà còn có trà nước điểm tâm, liền đổi đề tài, “Bùi thiếu hiệp đã dùng cơm chiều chưa?”
Bùi Kiếm Văn nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, cầm lấy chén trà đưa lên miệng uống một ngụm, chọn chọn mi nói, “Làm phiền Lục đại nhân quan tâm, ta vừa ăn xong.”
“Điểm tâm chỉ là tiểu thực, tốt nhất vẫn nên ăn uống đầy đủ.”
Giả mù sa mưa, Bùi Kiếm Văn cười lạnh, cũng không không nói tiếp.
Kì thực y hiểu lầm Lục Diêu, hắn bất quá là vì Phùng Sanh cũng không ăn uống đầy đủ, từ nhỏ đến lớn không biết nói bao nhiêu lần rồi, nhất thời thuận miệng thôi.
“Bùi công tử, rượu ngài gọi…” Rượu kia đến thật đúng lúc, Bùi Kiếm Văn nghe tiểu nhị bên ngoài viện gõ cửa, cao giọng nói, “Vào đi!” Lại phủi y bào đại mã kim đao ngồi xuống ghế, nhìn Lục Diêu nói, “Lục đại nhân thật chu toàn, ngay cả rượu cũng thay Bùi mỗ chuẩn bị.”
Lục Diêu không cùng y khách khí, tự mình lấy ghế ngồi xuống, nhìn tiểu nhị đặt vò rượu lên bàn, khai mở nê phong (miếng vải trên miệng vò), châm rượu rồi hành lễ lui xuống, liền giơ chén rượu lên kính Bùi Kính Văn, “Ngày đó ở trà quán Lục mỗ thực sự có công sự trong người, không hề có ý lừa gạt, này liền kính trước.”
Lục Diêu lễ độ mười phần, uống cạn chén, Bùi Kiếm Văn cũng không nể mặt hắn, nhìn chằm chằm chén rượuchậm rãinói, “Lừa gạt? Nếu không có âm mưu gì, thì sao phải lừa gạt?” Ngón tay mơn trớn miệng chén, “Người ngay không vòng vo, nói vậy Lục đại nhân cũng hiểu Bùi mỗ lần này đến là có ý gì.” Giương mắt quét qua thắt lưng Lục Diêu, “Lục đại nhân không mang theo binh khí, Bùi mỗ còn muốn lĩnh giáo quyền cước công phu của đại nhân nữa!”
Vừa dứt lời, Bùi Kiếm Văn hất rượu trong chén lên, tay dùng nội lực, tửu dịch nhằm thẳng mặt Lục Diêu mà hướng đến.
Lục Diêu sớm biết Bùi Kiếm Văn tính tình nóng nảy dứt lời thì liền đánh tới, đã sớm có phòng bị, nâng tay vỗ tới, nội lực xuất ra, một chưởng liền khiến rượu bốc hơi hết.
Trong phòng chưa đốt đèn, chỉ len lỏi chút ánh tà dương, tửu dịch phân tán thành muôn vàn hạt thủy tinh li ti, bay lên hạ xuống tựa như đang múa một điệu thu vũ hiu quạnh.
Bùi Kiếm Văn sớm biết chiêu này không làm gì được Lục Diêu, khi tửu dịch bắn ra, cổ tay y liền chuyển, chén rượu gốm sứ trắng mang theo lực đạo cương mãnh, vẫn là hướng thẳng mặt Lục Diêu.
Lục Diêu ứng biến cũng nhanh, tay phải đánh tan tửu dịch, tay trái thuận thế dùng hai ngón đẩy chén rượu bay lên rồi rơi xuống giảm đi bảy phần, lưu loát bắt lấy đặt giữa lòng bàn tay.
Hương rượu tỏa khắp phòng, Lục Diêu hạ mắt nhìn chén rượu trong tay, mỉm cười chế nhạo nói, “Bùi thiếu hiệp, cái chén này nếu nát thì ngươi lấy gì uống rượu? Chẳng lẽ lại dùng chung với Lục mỗ?”
“Ngươi!” Bùi Kiếm Văn không nghĩ Lục Diêu kiệm lời ít nói như vậy lại có thể dùng một hai câu khiến mình tức giận, y đánh tới liền thấy hắn bay lên, trong giây lát đã đứng ở cửa, cao giọng nói, “Đừng phá phòng tốt của người ta, ra ngoài rồi hẵng động thủ.”
“Dù có phá thì cũng là Bùi tiểu gia ta chịu, không cần Lục đại nhân lo lắng!” Bùi Kiếm Văn vỗ bàn, mượn lực bay ra khỏi phòng, mũi chân đạp lên cánh cửa, tay phải mang sát ý đánh về phía Lục Diêu.
Lục Diêu không đánh lại, chân điểm một cái thoát thân, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, “Tuy không xứng là binh khí…” Bay đến dưới tàng cây thanh dương trong viện, nhẹ nhàng nhảy lên, “…nhưng cũng xin lấy vật này thay kiếm.” Bẻ hai cành cây, một cái ném cho Bùi Kiếm Văn, “Bất luận thắng thua, đánh đến cùng mới thôi.”
“Hay cho câu đánh đến cùng mới thôi,” Dù không phải đao thương, nhưng thế này cũng vừa đúng ý của Bùi tiểu gia, cành cây phất lên, gạt đi lá cây còn lưu lại, “Mong Lục đại nhân đừng quên công phu phi hoa trích diệp cũng có thể đả thương người, coi chừng đó!”
Lục Diêu vốn muốn giáo huấn y, lập tức trầm mặc không nói, liền xuất chiêu “Trường hồng quán nhật” ổn định mà ngoan độc, dưới chân dùng bát bộ cản thiền, không cần mau lẹ, chỉ cần thanh thoát, một chiêu nhất chiết gian khí đánh lạc hướng, Bùi Kiếm Văn vừa nghiêng người tránh đi kiếm đầu tiên, lại giữa không trung đột ngột chuyển hướng, cành cây trong tay không đánh tới ngực y, cành cây khẽ rung, phong tỏa toàn bộ yếu huyệt Tử Cung, Linh Khư, Đảm Trung, Cửu Vĩ.
Thân pháp khinh công của Bùi Kiếm Văn cũng không phải tầm thường, thầm nghĩ,“Đánh hay lắm!” Y không tránh cũng không đánh trả mà cứ nhận lấy, cho đến khi cành cây sắp chạm đến ngực liền nghiêng người, cành cây trong tay chạm mặt đất rồi phóng thẳng lên, tựa như hoa xà phác thử (rắn vồ lấy chuột), mau lẹ phi thường.
Lục Diêu cũng biết nếu là kiếm thật, sợ là chưa kịp đả thương người đã khiến tay mình bỏ đi rồi, dù không đứt gãy cũng là toàn bộ kinh mạch đều bị phế bỏ, lập tức biến chiêu quét ngang qua cổ họng Bùi Kiếm Văn.
Bùi Kiếm Văn ngửa cổ tránh né, tay cũng triệt đi kiếm chiêu, lấy lùi để tiến, cành cây được phủ nội lực, vừa cứng vừa mềm, thẳng hướng xuống đất mượn lực, dưới chân liên hoàn đá ba cước, thứ nhất vào hầu kết, thứ hai hướng đến cằm, thứ ba nhằm thẳng vào mắt, đem Lục Diêu bức lui.
Lục Diêu sớm biết Bùi Kiếm Văn khinh công không tồi, vừa ngừng lại đã thấy y xoay một vòng ổn định thân mình, tay áo phiêu động lại đánh tới, cành cây trong tay từ tay trái đánh qua, chiêu thức này học được trong <Đạp toa hành>, “Vụ thất lâu thai, nguyệt mê tân độ (Sương khuất lầu cao, trăng mờ bến cũ).”
Một chiêu “Nguyệt mê tân độ” này chú trọng ở chỗ kiếm khí vẽ một đường bán nguyệt thoáng qua, chín phần hư một phần thực, quỷ dị khó lường. “Kiếm pháp thực giỏi!” Lục Diêu trong lòng thầm khen, lại có chút tiếc nuối trong tay Bùi Kiếm Văn không phải là kiếm thật, hắn thật may mắn được tương ngộ người có thể đánh ra chiêu thức phiêu lượng như vậy, nếu như là kiếm thật, kia hẳn sẽ là một đường ngân quang tựa mộng ảo.
Lục Diêu thầm thán thưởng, tay cũng không dám chậm trễ, một chiêu “Tam yến đầu lâm” liền nghênh đón.
Bùi Kiếm Văn biết chiêu này của hắn chính là lấy hư đối hư, trong tên gọi vốn có ba thức, trùng điệp xuất ra, hoặc biến đổi bất ngờ, hoặc hậu phát tiên chí (ở sau mà lại xuất ra trước), thật khó dự liệu, đơn giản không kịp thu chiêu, chân lại đạp xuống xoay người phóng lên, thân pháp “Yến tử xuyên vân túng” nhẹ tựa lông hồng bay cao cả trượng, cành cây trong tay chạm mép tóc Lục Diêu cách thần đình khí phủ năm phân.
Đối với thân pháp cực kì phiêu lượng của Bùi Kiếm Văn, Lục Diêu lại dễ dàng lùi lại hai bước tránh đi, âm thầm lắc đầu, hoa mỹ không thể lâm trận được, nếu là mình đã sớm đem “Nguyệt mê tân độ” kia biến thành “Nhân quỷ thù đồ”, cũng lấy kiếm chiêu đánh vào đại huyệt trên đỉnh đầu, nhưng đơn giản và lưu loát hơn rất nhiều, không cần tiêu sái, chỉ cần ngoan độc.
Những gì Lục Diêu luyện được, đều là sát chiêu.
Bảo Hâm viện vốn không lớn, Lục Diêu lùi về sau hai bước chính là cửa viện, cửa còn chưa mở, một chiêu thức “Hạc trùng thiên” xuất ra, dù không bằng thân pháp khinh quỷ mạn diệu (nhẹ nhàng, quỷ dị, uyển chuyển) của Bùi Kiếm Văn, nhưng lại thắng ở khí thế mười phần, nhảy thẳng lên đầu tường rồi nhanh nhẹn ra bên ngoài viện, một tay nắm lại một tay chắp sau người, rất có phong phạm quý phái.
Bùi tiểu gia trong lòng khinh thường bĩu môi, cũng theo hắn bay qua tường, trừng mắt lạnh lẽo, cầm cành cây bình tĩnh chỉ về phía Lục Diêu, “Đánh tiếp!”
Lục Diêu nhìn ra kiếm pháp hoa mỹ tàn nhẫn kia của Bùi Kiếm Văn, lại thiếu một điều rất quan trọng là sát ý, lập tức không lưu tình, vận lực bao lấy cành cây, thả lỏng tay chân cùng y lấy nhanh đánh nhanh, động tác của cả hai ứng với âm thanh trầm đục của cành cây khô giòn lúc chạm vào nhau.
Bùi Kiếm Văn quả thực chưa từng lấy mạng người.
Ngày đó ở trà quán ra tay ngoan độc chỉ vì tính mạng của ái mã, kì thực ngày xưa hành tẩu giang hồ, cho dù gặp chuyện bất bình liền đánh cho đám ác nhân hoặc là gãy tay gãy chân, hoặc là đứt đoạn kinh mạch phế bỏ võ công. Y rốt cuộc vẫn hiểu được mạng người rất quý giá, một là một, tuy cũng có khi tùy hứng làm vài chuyện xấu, nhưng chưa bao giờ giết người. Y chưa bao giờ cảm thấy mình có ý niệm muốn cắt đứt sinh tử của người khác.
“Hay lắm!” Bên này Lục Diêu cùng Bùi Kiếm Văn đánh nhau hừng hực khí thế, đình viện giữa hồ bên kia không ngớt tiếng trầm trồ khen ngợi.
Hóa ra là mấy quan viện béo mập thuê một viện tử của khách *** Tập Hiền tán chuyện uống rượu, đúng lúc thấy Lục Diêu cùng Bùi Kiếm Văn một chiêu rồi lại một chiêu đánh tới đánh lui, trong tay cũng không phải kiếm thật, còn tưởng là bằng hữu luận võ, đều tiến tới xem náo nhiệt.
Bùi Kiếm Văn vốn lười quản phản ứng của mấy kẻ rảnh rỗi, nhưng nhĩ lực tốt cũng đành chịu, nghe được một người cười nịnh nọt, “Hồ đại nhân, người xem hai người kia so với hộ viện ngài mới thu nhận, võ công thế nào?”
“Ngang tài ngang sức a!” Hồ đại nhân kia cũng nhìn ra Lục Bùi hai người công phu không tồi, khiêm tốn đáp lại, kì thực trong lòng đang vênh váo, khẩu khí không giấu được đắc ý.
Việc này làm Bùi Kiếm Văn không kìm nổi cơn tức giận, uất hận nghĩ, “Chẳng lẽ Bùi tiểu gia là để cho lũ các ngươi rảnh rỗi ngồi xem như xiếc khỉ sao?!”, cũng không quản Hồ đại nhân kia là quan viên trong kinh, thủ thế xuất chiêu “Cổ bách sâm sâm” hóa ra vô số hư ảnh quét qua Lục Diêu, tiện tay thu vài cánh hoa, vận lực phóng đến đình viện giữa hồ.
Một khóm thu cúc tên “Thất Bảo lâu thai” vừa nở, cánh nhỏ mà dày, Bùi Kiếm Văn lấy làm ám khí lại rất thuận tay, chỉ khổ Lục Diêu phải thay hắn giải quyết hậu quả. Lục Diêu vừa nghe tiếng Hồ đại nhân kia liền nhận ra, người đó cùng là quan tam phẩm giống mình, thái thường tự khanh Hồ Thanh Dịch. Thái thường tự khanh quản lí tông miêu và việc tế tự (cúng tế, lễ bái), mặc dù không được coi là có quyền lực, nhưng lại có quan hệ cá nhân với Phùng Phượng. Chính Bùi Kiếm Văn từng nói với mình công phu phi hoa trích diệp cũng có thể đả thương người, nếu như Hồ Thanh Dịch thực sự xảy ra chuyện không hay, nhỏ thì coi như là xúc phạm quan uy, lớn liền mang tội mưu hại mệnh quan triều đình, như vậy chính mình cũng không thể nói đỡ cho y.
Bên này Bùi tiểu gia vừa xuất ra ám khí, Lục Diêu trong lòng trầm xuống, lập tức không đối đầu với y nữa, phi thân lao ra giữa hồ.
Hồ này tuy rằng không rộng, nhưng cũng chừng bảy tám trượng. Lục Diêu vội vã phi thân, lưu loát ném cành cây trong tay xuống nước, thân thủ đạp lên đó mà nhẹ nhàng lướt trên mặt hồ, đúng là nguyên tự Thiếu Lâm nhất mạch, khinh công hạng nhất giang hồ “Nhất vĩ độ giang”(Vượt sông bằng một cọng lau), vừa lúc ám khí cánh hoa kia đã bay đến đình viện.
Thật ra Lục Diêu ngày đó đối với thủ đoạn dùng ám khí ngoan độc của Bùi Kiếm Văn ấn tượng quá sâu, lần này lại quá lo lắng. Vừa đến gần đình viện hắn mới nhận ra, vài cánh hoa kia đã mất đi kình lực, không hề có ý đả thương người, bất quá chỉ dọa bọn họ một trận thôi.
Lục Diêu cười thầm, lờ đi cánh hoa vừa xoẹt qua trước mặt mọi người, định thân đứng lại ôm quyền đối Hồ Thanh Dịch nói, “Hồ đại nhân, Lục mỗ cùng bằng hữu nhất thời hưng trí khoa tay múa chân vài đường quyền cước, quấy rầy nhã hứng của đại nhân, thật có lỗi.”
“Đâu có, đâu có.” Hồ Thanh Dịch tâm tư trì độn, chỉ cảm thấy vài cánh hoa kia là Lục Diêu cùng bằng hữu đùa giỡn, lơ đễnh cười to nói, “Thì ra là Lục chỉ huy sứ! Quả nhiên khinh công trác tuyệt! Thân thủ siêu phàm!”
“Hồ đại nhân quá khen rồi.” Lục Diêu cùng bọn họ hàn huyên khách sáo, đột nhiên đưa mắt sang bờ bên kia trông thấy Bùi Kiếm Văn cũng ném đi cành cây trong tay, hai tay trống trải đứng ở thềm đá bên hồ, bạch y theo gió khẽ động, một chút tà dương cuối cùng phủ lên người, ý cười châm chọc treo trên mặt, lại giống như không hề bận tâm.
Khoảnh khắc ấy, gợi tình không nói lên lời.
Ngày ấy, trong đầu Lục Diêu tựa hồ có một câu thơ thoáng qua, nhưng lại không hợp với tình cảnh, cũng không hợp với tâm ý sâu xa. Kinh Phật nói rằng: “Mỗi lần nhìn thấy là một lần nhớ, hai mươi lần nhớ là một cái chớp mắt, hai mươi cái chớp mắt là một cái thoáng qua, hai mươi cái thoáng qua là một la dự, hai mươi la dự là một giây lát, một ngày một đêm có ba mươi giây lát.”
Sau đó có nhiều khoảnh khoắc vội vàng thoáng qua, đêm khuya tỉnh mộng, ai mới thực sự hiểu một câu:
() Ngân Hà xanh lại nông, ngăn trở xa thế hử? (trích trong bài “Điều điều khiên ngưu tinh” – “Cổ thi thập cửu thủ” không rõ tác giả, dịch bởi Tàng Thư Viện, nói về Ngưu Lang Chức Nữ)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT