Mùa xuân Thiên Khải năm thứ sáu, trời ấm muộn hơn năm trước, hai cây đào trong vườn ở cung Càn Thanh kia lại nở hoa rất đẹp, dường như cũng hiểu được mùa hè sắp sửa đuổi tới, sợ không kịp náo nhiệt liền qua mất thời kỳ trổ bông. Hi Tôngmở rộng song cửa sổ, bản thân ngồi bên án thư, chăm chú khắc gỗ, một lúc lâu sau lại xuất thần ngắm nhìn hoa cỏ trong vườn.
Phùng Phượng đi vào nội điện, liền bắt gặp quang cảnh tươi đẹp, mộc hương ấm áp, mùi nước sơn thoang thoảng, còn có hương khí ấm áp ẩm ướt khi tàn xuân.”Hoàng Thượng, nghĩ cái gì mà nhập thần thế kia?” Phùng Phượng đi tới trong điện rồi đứng lại, mang theo ý cười lên tiếng hỏi. Hi Tông xoay đầu lại, tĩnh lặng một khắc mới mỉm cười, “Ngươi đã đến rồi.”
Hi Tông không luyện võ, Phùng Phượng đi đường lại nhẹ nhàng không chút tiếng động, nhưng bất chợt tại thời khắc Phùng Phượng vừa vào cung hắn liền biếty đến. Có lẽ là một loại cảm giác. Từ bé, khi hắn còn là Chu Do Hiệu không có người để chơi đùa bầu bạn, vua Thần Tông hiếm khi gặp trưởng tử Quang Tông, Quang Tông cũng không thường xuyên tiếp xúc với đứa con là hắn. Hắn ở trong cung mặc dù không đến mức chịu khổ, nhưng cũng không chút thú vị.
Khi đó Chu Do Hiệuchỉ thân cận với hai người, trừ vú nuôi Khách thị thì cũng chỉ có người có quan hệ tốt với Khách thị là Phùng Phượng. Vị Phùng công công xinh đẹp này luôn ôn nhu nhẹ nhàngđối xử với hắn, mặc dù không thường đến nhưngmỗi lần đều không quên mang thứ mới lạ ngoài cung cho hắn chơi, sẽ chơi chọi dế với hắn, sẽ bay lên ngọncây lấy chim non chưa mở mắt cho hắn nhìn, so với đám cung nữ thái giám chậm chạp bên người thì người nọ mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Nhớ có lần cơm ăn được một nửa, hắn liền bỗng nhiên cảm thấy Phùng công công đến, sau đó quả nhiên nghe nội thị thông báo. Tiếp đó Phùng Phượng cùng vú nuôi mỗi người một bênngồi ở dưới, bồi hắn ăn hết bữa cơm kia.
Đây là hồi ức về thân tình hiếm hoi mà hắn có được trong ngần ấy năm, dù có chút hoang đường, rốt cuộc lại vẫn giữ được cảm giác này. Cái loại cảm giác nhìn không thấy sờ không được, nhưng cố tình lạibiết được, người thân cận mà mình thích đang từng bước tiến về phía mình.
“Ta nghe nói hai ngày này thân mình Hoàng Thượng không thoải mái?”
“Xuân biếng nhác thu mệt mỏi, không có gì đáng ngại.”
“Hoàng Thượng long thể quý giá, ngàn vạn lần phải bảo trọng.” Phùng Phượng đợiHi Tôngđáp lại rồi mới đi lên trước hai bước, từ trong lòng ngực lấy ra hộp nhỏ bằng bạch ngọc, mở nắp dâng lên, “Ta trùng hợp có được mai tuyết tham đan, mặc dù không tính là hiếm lạ nhưng rất tốt cho thân thể.”
Hi Tông đứng dậy, cũng đi lên vài bước tới trước người Phùng Phượng, mặt đối mặt nhìn y. Phùng Phượng hôm nay vẫn mặc chính mãng tứ phục, nhưng không phải kiện trước kia y hay mặc. Đây là bào phục mà toàn bộ Đại Minh không có người thứ hai dám mặc, gấm tím dệt nên, mãng xà trên ngực áo được thêu thủ công tinh tế, rất sống động, ẩn ẩn như muốnphá y thoát ra.
《Luận ngữ》có câu: “Ố tử chi đoạt chu dã.”(Ghét màu tía hung ác lấn át màu đỏ) Hi Tôngnghĩ, y phục mới này không biết Phùng Phượng đã chuẩn bị từ bao giờ, hôm nay cuối cùng cũng mặc vào.
“Thứ ta lớn mật nói thẳng một câu, Hoàng Thượng từ nhỏ đã không thèm để ý chuyện ăn uống điều trị của bản thân, dượchoàn này ta phải tận mắt thấy ngài ăn vào mới yên tâm.”
Khi mà tịch mịch sớm đã xa, chớp mắt một cái, Chu Do Hiệu đã thành Hi Tông, hiện tại đối với bên ngoài là cáo ốm, kì thực hắn bị giam lỏng mấy ngày nay, Hi Tông cũng không phải không đoán được Phùng Phượng làm cái gì. Mùa xuân qua, kinh sát cũng liền qua. Cách cung điện trùng trùng điệp điệp, hắn nhìn không thấy tẩy trừ tàn sát, nhìn không thấy tinh phong huyết vũ, chỉ nhìn thấy cây đào trong sân nở hoa náo nhiệt, đuốc bạc ngoài cây ngày sáng mãi, móc đào dưới nụ biết thu đâu.
Hi Tông chậm rãi vươn tay cầm lấy dược hoàn trong hộp bạch ngọc, tên là tuyết tham, lại bọc tầng da màu đỏ tươi. Tay hắn run rẩy lợi hại, cũng không phải oán, không phải hận, không phải giận, không phải hối, mà là sợ chết. Sợ đến mực ngựcnhói đau nhưng rồi lại phát giác tựa hồ cũng không phải quá đau.
“Hoàng Thượng.” Phùng Phượng mang theo nụ cườinhư thường, ôn ngôn hỏi, “Cần ta rót nước cho ngài không?”
Đuốc bạc ngoài cây ngày sáng mãi, móc đào dưới nụ biết thu đâu. Loạn lạc bây giờ đời mộng ảo, về đông nước chảy nắng dầu dầu. (Trích bài thơ Ức tích – Vi Trang)
“Phùng Phượng…” Hi Tông run run nhét dược hoàn vào trong miệng, nuốt xuống. Phùng Phượng chậm rãi đợi Hi Tông nói hết lời, y cho rằng hắn cuối cùng nhớ tới thái tử nhỏ dại mà cầu đường sống, lại thấy hắn đưa tay chỉ vào hai tòa cung điện được chạm khắc tinh xảo.
“Tòa lớn kia lưu lại cho ngươi.” Hi Tông chỉ vào tòa tiểu minh cung hắn tự tay xây dựng, “Tòa nhỏ thì… ngươi cho ta mang đi.”
Lần này trước khi hành sự Phùng Phượng tất nhiên đã bố trí chu toàn, ngoài cung Càn Thanh không chỉ có cẩm y vệ của Lục Diêu cùng Xưởng vệ Đông Hán, mà còn có cả thủ hạ củaChưởng hình thiên hộ Đỗ Khánh, đang cùng Lục Diêu chờ bên ngoài điện. Nhưng khi Phùng Phượng từ nội điện đi ra lại xuất hiện một người đáng ra không nên có mặt ở nơi này.
Phùng Sanh một thân triều phục, cầm phiến quạt đứng ở giữa, bên trái là Lục Diêu khóa đao mà đứng, chỉ có Đỗ Khánh đứng xa bọn họ hơn một chút, tuy có muôn vàn nghi ngờ, lại chỉ án binh bất động.”Đỗ Khánh.” Phùng Phượng thản nhiên nhìn Phùng Sanh, lại làm như không thấy hắn, hướng Đỗ Khánh hỏi, “Người ngươi mang đến còn dư lại bao nhiêu?”
Đỗ Khánh trước hết quét mắt liếc Phùng Sanh và Lục Diêu, mới ôm quyền bẩm báo chi tiết, “… Thuộc hạ không biết.”
“Được rồi.” Phùng Phượng hơi gật đầu, “Ta ở trong ngược lại không nghe thấy động tĩnhgì.” Lại chuyển hướng Lục Diêu, “Tiểu Lục, Hán công nên khen ngươi một câu rất biết quản người.”
Phòng vệ trong cấm cung là công việc của cẩm y vệ, lần này ngoài mặt thì có Xưởng vệ hợp tác canh phòng, mặt khác Lục Diêu càng bố trí nhiều phục binh, hai bên giáp công, xác thực không cầnđánh lớn liền chế trụ cục diện. Lần này Lục Diêu điều động hơn trăm thuộc hạ tử trung, vốn là hắn đề phòng Phùng Phượng một ngày kia có mới nới cũ nên từ lúc mới vừa vào cẩm y vệ liền bắt tay bày ra đường lui. Chỉ có điều khi đó hắn như thế nào cũng không nghĩ tới,”Một ngày kia” lại là mình và Phùng Sanh tiên hạ thủ vi cường.
Lục Diêu biết Phùng Phượng sắp đặt tai mắt trong cẩm y vệ không ít, sợ là đã sớm biết được mình có thủ hạ riêng, nhưng giọt nước ẩn trong biển cả, hắn cũng đồng dạng biết được Phùng Phượng không rõ hắn giấu đám người này ở nơi nào, nhân số nhiều hay ít. Lúc này đây nghe thấy lời Phùng Phượng thì tâm vẫnvững như đá, lạnh nhạt đáp lại một câu, “Xưởng công khen sai rồi.”
“Nhưng tiểu Lục à.” Phùng Phượng lại cười “Ngươi đi đến bướcnày, thật sự vẫn chưa hay biết gì?” Y cười nhìn Phùng Sanh một cái, “Đứa nhỏ này có việc gạt ta, nhưng cũng có việc gạt ngươi, hắn đùa giỡn đảo lộn sống chết, ngươi lại hoàn toàn không biết chuyện gì, thật sự là hồ đồ hiếm thấy?”
Phùng Sanh nghe vậy trong lòng trầm xuống, hắn xác thực đã dự đoán được, Phùng Phượng tám chín phần mười sẽ thừa dịp lúc này nói ra chân tướng để đảo loạn tâm thần Lục Diêu. Cũng nghĩ qua trước tiên nói sự thật cho Lục Diêu, chuyện cho tới bây giờ Lục Diêu đã hãm sâu vào thế cục, nói cho hắn biết cũng không quan trọng. Chỉ là Phùng Sanh nói không nên lời. Thời điểm hắn lừa đại ca, chờ lửa cháy đến nơi đáng ra nên nói, rồi lại chẳng thể nói nên lời. Thẳng đến hiện tại Phùng Phượng bức hắn, cuối cùng không thể không nói.
“Đại ca, đệ….” Nhưng vừa định cất lời, Lục Diêu liền khoát tay chặn lại, chuyển hướng Phùng Phượng, “Hán công cũng không cần nhiều lời.”
Nhiều lời vô ích, Lục Diêu yên lặng rút đao ra khỏi vỏ, đó chính là giải thích hết thảy. Buông bỏ Can Tươngmà Phùng Phượng ban tặng, buông bỏ một chút lương tâmnửa thật nửa giả cuối cùng y trao cho mình.
“Mà thôi.” Phùng Phượng thu lại ý cười, lúc này mới chính mặt đối diện với Phùng Sanh, “Ngươi đứa nhỏ này…”
Ầm một tiếng oanh minh cắt ngang lời Phùng Phượng, nghe thanh âm thìchính là vệ quân kinh thành công phá cửa chính, trực tiếp vận dụng thần cơ đạn pháo phá đại môn, rồi sau đó tiếng chém giết vang lên, cuộc chiến chính thức bắt đầu.
Phùng Phượng cất cao giọng nói, trên mặt không thấy vẻ giận dữ, lại mang theo chút ủ rũ không che giấu “Tới thật đúng lúc.” Ủ rũ kia cũng không phải là mệt mỏi mà là chán ghét, ngay cả tốc độ nói cũng nhanh hơn vài lần, “Phùng Sanh, ngươi có thể lay động người ta cài vào Hộ bộ là bản lĩnh của ngươi, nhưng Thạch Nhiễmchỉ là mồi câu nhử ngươi mắc vào, ngược lại là ngươi chưa tốt.”
Lời còn chưa dứt, Lục Diêu cùng Đỗ Khánh đồng thời xuất chiêu, Lục Diêu đánh về phía Phùng Phượng, Đỗ Khánh thì đánh về phía Lục Diêu, một chiêu “Tật phong đoạn mộc” lập tức ngăn cản hắn, hai đao đụng vào nhau, tiếng vang không dứt, giây lát đã qua mấy chiêu.
Lục Diêu ra tay trước vẫn chưa nhìn về phía Phùng Sanh, hắn không biết Phùng Sanh thật ra đã có giây phút hoảng sợ. Hắn chỉ biết trong lòng mình lại là một mảnh an bìnhkỳ dị, không gợn sóng. Vô ưu vô tư lự.
Lục Diêu vốn muốnngăn chặn Phùng Phượng, lấy khả năng của hắn thì dốc toàn lực sẽ có phần thắng, nhưng đổi lại Phùng Sanh sẽ không thể thắng nổi. Đỗ Khánh cũng sáng tỏ ý đồ của đối phương, tuy là công lực không sánh bằng Lục Diêu nhưng gã vẫn kiên quyết xông lên chống đỡ, một bước cũng không nhường.
Lục Diêu biết cho dù hơn trăm người liều chết đứng vững, cũng sẽ không giữ chân được vệ quân lâu, nhưng theo tính toán của hắn cùng với Phùng Sanh trước đó, chỉ cần giết chết y rồi rời khỏi cung Càn Thanh, qua Huyền Vũ môn, trong quân coi giữ cửa Bắc sẽ có người tiếp ứng, vẫn có thể thừa dịp hỗn loạn mà ra khỏi thành.
“Chuyện cho tới bây giờ ngươi vẫn muốn tranh?” Phùng Phượng lần này vào cung vẫn mang theo binh khí, Xích Tiêu ra khỏi vỏ, kiếm quang hùng thịnh.
“Không phải muốn tranh…” Phùng Sanh mở phiến quạt, khởi động cơ quan trên đó, từng lưỡithép mỏng sắc bén từ khung quạt bắn ra, nói nửa câu rồi lại chỉ thấy chiêu thức mà không thấy những lời cuối.
“Không phải muốn tranh?” Phùng Phượng tung một chiêu “Minh nguyệt cộng triều sinh”, kiếm ý mãnh liệt vung tới, mũi nhọn chói mắt, “Vậy tức là muốn chết!”
Tiếp qua hơn mười chiêu, vệ quân mà Thạch Nhiễm dẫn đầu đãtiến vào tiền điện, mắt thấy Hán công tự mình đối địch, không dám tùy tiện nhúng tay, trước tiên gã nhảy tới chỗ Lục Diêu giúp đỡ Đỗ Khánh. Dưới thế công mạnh mẽ, Đỗ Khánh bỗng cảm thấy đầu vai buông lỏng, vội cẩn thận phòng thủ, đao pháp xé gió vung tới, Lục Diêu dù chưa bị thương nặng nhưng cũng bị thương nhiều chỗ. Trái lại bên kia, thắng bại đã rõ.
Tay phải Phùng Phượng cầm kiếm hóa giải thế công của Phùng Sanh, một chưởng đầy đủ chân lực mạnh mẽ đánh về phía ngực Phùng Sanh. Có lẽ là xương gãy đâm vào phổi, sau cơn đau, miệng hắn liền phun đầy máu tươi. Phùng Sanh hoảng hốt cảm thấy chính mình lui lại mấy bước, tựa vàocột lớn trong điện, máu chưa nhổ ra, toàn bộ nuốt trở về, trước mắt tối sầm rồi lại trồi lên mấy phần tỉnh táo. Phùng Phượng mắt lạnh nhìn Phùng Sanh dựa vào cột trụ chậm rãi đứng thẳng, Xích Tiêunghiêng nghiêng trong tay, cũng không vội ra sát chiêu.
“Là ta tính sai…” Phùng Sanh bình ổn khí huyết trong ngực, một câu lại khó nhọc phun ra máu tươi. Phùng Phượng nhướng mày, lời ấy có vẻ đã tỏ ra yếu thế, có điều e chỉ là ngụy trang. Quả nhiên, Phùng Sanh chưa dứt lời đã tiến lên tấn công, quạt đưa qua tay trái, tay phải tung chưởng vừa trầm lại nặng, rồi lại như gió trong vườn liễu, hướng đi khó lường.
Chiêu ‘Thiên cương chưởng pháp’này dù cực kỳ tinh diệu lại vẫn không nhập vào trong mắt Phùng Phượng, yhơi đổi hướng, mũi kiếm khẽ động, tưởng là thủ thực ra lại là công, Phùng Sanh nếu không thay đổi chiêu thì tay hắn sẽ bị xuyên thủng.
“Ngươi!” Xích Tiêu là danh kiếm thượng cổ, xuyên thủng cốt nhục bàn tay cũng không cảm giác khó khăn gì. Nhưng chưởng này lực đạo thâm hậu, từ thân kiếm truyền đến cảm giác không chỉ như vậy. Một chiêu kỳ quái tất có chiêu sau, chủ ý của Phùng Sanh không phải đặt ở Phùng Phượng, mắt nhìn tứ phía, nắm chính xác phương vị, không kịp cảm nhận đau đớn trên bàn tay phải, tay trái đã lưu loát tung binh khí, phiến quạt trầm mộc trở thành mũi tên lao thẳng về phíaThạch nhiễm.
Điện quang hỏa thạch, Phùng Phượng gầm lên một tiếng “Ngươi”, tình thế giữa sân đã biến chuyển. Thạch Nhiễm không ngờ Phùng Sanh dám đánh nghi binh Hán công, thật ra lại là giải vậy cho Lục Diêu, không kịp kinh ngạc vội vã biến chiêu ngăn chặn.
Nhưng cơ quan trên phiến quạt vốn đặc biệt, hắn chặn được phiến quạt lại không chắn được mười bốn lưỡi thép sắc bén bắn ra từ khung quạt. Lục Diêu mặc dù không rõ biến cố của Phùng Sanh bên kia, nhưng tận dụng thời cơ, một chiêu “Chấn vân quán nhật” đánh vào đầu Đỗ Khánh.
Vốn Đỗ Khánh chỉ thủ chứ không tấn công mới có thể ngăn được Lục Diêu, hiện tại phối hợp cùng Thạch Nhiễmmới có thể đoạt công. Nháy mắt lại phát sinh dị biến, mất hỗ trợ củaThạch nhiễm, chiêu thức lại có sơ hở, mắt thấy Lục Diêu đánh xuống, trốn không thoát chỉ đành vội vàng chống đỡ. Gã cảm giác kinh mạch cánh tay phải đau nhức, binh khí trong tay bị chém ra lỗ thủng, bụng lạitrúng một chưởng, chân khí mạnh bạo thẳng đem ruột đảo loạn hết cả lên. Bả vai cánh tay Thạch nhiễm đều bị lưỡi thép gây thương tích, lưỡi thép sắc bén găm ngập tới tận xương, không thể rút ra khiến gãcảm thấy choáng váng cùngtê dại, hiển nhiên có độc, gã cũng không dám đề chân khí nữa.
“Dừng tay.” Phùng Phượng một câu xem như giải vây choThạch Nhiễm, y nhìn Đỗ Khánh đã bị Lục Diêu chế trụ, cương đao đặt tại cổ lại chỉ thản nhiên nói câu, “Ngươi thoát không được.” Lục Diêu lại siết chặt bả đao vào cổ gã, suy nghĩbiến chuyển.
Lúc này Thạch nhiễm đã lui tới một bên, Phùng Phượng lại cùng Phùng Sanh đứng đối diện, Xích Tiêu tà tà xuyên qua bàn tay phải của Phùng Sanh, mũi kiếm khẽđâm vào ngực trái, không biết đâm vào được mấy phần, chỉ e cử động một chút nữa tính mạng hắn sẽ ra đi.
“Tiểu Lục, thông minh ngày thường của ngươi đâu?” Phùng Phượng tựa hồ đoán được Lục Diêu có ý định lấy người đổi người, khẽ cười trào phúng, “Cho dù ta đáp ứng ngươi, một mình ngươi đi không nổi, còn muốn mang theo hắn?”
Phùng Phượng nói không sai. Thời cơ đã qua, bên ngoài tiếng chém giết không còn mấy, vệ quân thống lĩnh đúng lúc vào thời khắc này mang theo hơn mười thân binh dũng mãnh vào trong điện, có lẽ ngoài điện lúc này cũng đã bày ra thiên la địa võng.
“Ngươi ở lại, còn lại lui hết ra ngoài đi.” Phùng Phượng trên mặt vẫn mang theo vẻ phiền chán ủ rũ, nói với thống lĩnh vệ quân vừa xông vào, “Phiền mắt.”
Thống lĩnh vệ quân rất có mắt nhìn, đợi binh sĩ lui hết, không cần Phùng Phượng phân phó liền đóng chặt cửa điện, cầm binh khí canh giữ ở cạnh cửa.
“Đại ca…” Trần ai lạc định, Phùng Sanh mở miệng trước, vẫn là một câu kia, “…Là đệ tính sai.”
“Đệ từng nói với ta, ngũ ngũ chi sổ….” Lục Diêu nghiêm mặt nhìn Đỗ Khánh, lời nói lại dẫn theo vài phần ôn nhu. Tựa như khi còn bé, hắn cõng Phùng Sanh về phòng, màn đêm yên tĩnh, hành lang gấp khúc không dài không ngắn, từng bước đi tới, nơi lưng và ngực cùng dán là một mảnh ấm áp, lưu lại ở nơi mà chẳng ai để tâm, vẫn luôn tồn tại rất nhiều nămnày.
“Đại ca… huynh biết rất rõ ràng…” Giọng Phùng Sanh bất chợt chất chứa hai phần nức nở, “…Đệ nói không phải cái này.”
“Hay cho tiết mụchuynh đệ tình thâm.” Lục Diêu chưa đáp lại, Phùng Phượng trước một bước cười nói, “Ta nếu không thành toàn ước nguyện đồng sinh cộng tử của các ngươi thì thật có lỗi.”
“Đệ không biết giáp mặt giải thích với huynh thế nàonên để lại thư cho huynh, chỉ nghĩ việc này sáng tỏ, huynh oán đệ cũng được, trách đệ cũng được…” Phùng Sanh vẫn chưa để ý tới hàm ý trào phúng trong lời Phùng Phượng, áp chế khí huyết cuồn cuộntrong ngực, vẫn hướng Lục Diêu nói tiếp, “Có câu trong thư đệ chưa viết, vốn không muốn để cho huynh biết…”
“Phùng Sanh!” Lục Diêu quát nhẹmột tiếng, nháy mắt đó Đỗ Khánh phát giác Tú Xuân đao trên cần cổ mình lại hơi hơi run lên, “… Đừng nói nữa.”
“Đại ca, là đệ có lỗi với huynh.” Phùng Sanh chung quy nhịn không được phun ra một búng máu, “Chính là đến bướcnày, đệ không nghĩ lại gạt huynh…”
“Phùng Sanh!!”
“… …” MặtPhùng Sanh trắng như tờ giấy, hắn nâng tay trái lau đi vết máu bên môi, “Ynhờ đệ chuyển lời tới huynh ——” Miễn cưỡng cố định đao trên ngực, mắt lại chăm chú nhìn Phùng Phượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT