(Khánh là một loại nhạc cụ)



- Trời ơi………

Dương Yên và Cẩm Văn than thở.

Ngay cả Tang Vi Sương cũng chấn động, nàng từng là công chúa tôn quý, phụ hoàng nàng thích ngọc, từng tích góp ngọc trong thiên hạ nhưng cũng chưa từng xây một nơi chứa ngọc như Thần gia gia chủ, ngọc thạch ở đây gọi là đứng đầu thiên hạ cũng không quá………

Nhưng Tang Vi Sương không quên mục đích nàng dẫn Lâu Kiêm Gia đến nơi này.

- Lâu Kiêm Gia, qua đây, ngươi nhận ra chúng chứ?

Đối diện một đám vật chết mà nói như vậy có chút kỳ lạ, Tang Vi Sương thốt ra khỏi miệng rồi mới cảm thấy không thích hợp, khóe môi co rút.

Lâu Kiêm Gia đứng giữa vô số mỹ ngọc, lượng ngọc khổng lồ lẽ ra khiến tâm trạng người ta đặc biệt tốt, nhìn thấy đám ngọc này thì hẳn nên giống Tang Cẩm Vân hết mò lại sờ, kinh ngạc vui sướng quên cả cơn đói…nhưng vẻ mặt hắn lại là chăm chú, giống như muốn xuyên qua đám ngọc này nhắm mắt nhớ về những ký ức xa xăm……..

Bộ dạng này của Lâu Kiêm Gia khiến Tang Vi Sương nhíu mày suy nghĩ sâu xa, cũng khiến nàng cảm thấy lo lắng, nàng chợt đi đến trước mặt hắn:

- Lâu Kiêm Gia, nhà của ngươi thật sự làm ăn về ngọc thạch như Cẩm Văn nói à?

Tang Vi Sương thực nghĩ không ra, ngoại trừ làm học sinh trong thư viện Thánh Phong, thân thế của hắn, người nhà của hắn làm gì? Nàng quả thật không có chút ấn tượng nào.

Nàng hơi sốt ruột, tiện tay chỉ một số ngọc thạch nói:

- Ngươi có thể chọn ra ngọc tốt trong số này không?

Lâu Kiêm Gia nhìn theo hướng tay Tang Vi Sương chỉ, ánh mắt vẫn chăm chú không dao động.

Ánh mắt hắn vừa khôi phục vẻ mờ mịt vốn có thì đột nhiên nhìn thấy một hộp gỗ đàn hương đỏ, cái hộp ấy rất không nổi bật nên bị xếp vào trong góc.

Thuận theo ánh mắt Lâu Kiêm Gia, Tang Vi Sương cũng nhìn thấy hộp gỗ đàn hương đỏ kia.

- Đó là cái gì?

Nàng hỏi Vấn Ngọc.

Vấn Ngọc nhìn theo chỗ Tang Vi Sương chỉ, một hộp gỗ đàn hương đỏ, Vấn Ngọc nghĩ rất lâu cũng nghĩ không ra, nàng ấy ngồi xổm xuống cầm cái hộp kia lên, nhìn nó suy nghĩ tỉ mỉ hồi lâu mới nói:

- Tôi nhớ ra rồi, cái này là năm năm trước nhị gia mang về từ nước Ngô, nghe nói hình như khi đó nhị gia trên đường đi nước Ngô đã cứu một hòa thượng bệnh nặng nên hòa thượng ấy tặng vật này cho nhị gia, nói vật này có duyên với ngài ấy, ngọc tặng người có duyên gì gì đấy. Đúng rồi, lúc đó người xem bệnh cho hòa thượng ấy là Chử Quy đại phu, tôi nhớ chuyến đi nước Ngô đó là Chử Quy đi theo nhị gia, lúc đó tôi mới mười bốn tuổi, có một số việc không nhớ rõ.

Nàng ấy cười xấu hổ, Tang Vi Sương cảm thấy nàng ấy không phải đang kể lại chuyện cũ mà như đang nhớ lại tuổi dậy thì của chính mình……..

Không phải không nhớ mà hẳn là cố ý giấu những điều tốt đẹp tận đáy lòng.

Vấn Ngọc vừa nói xong thì cái hộp gỗ đàn hương đỏ trong tay bị Lâu Kiêm Gia cầm lấy.

Đôi mắt màu hổ phách như yêu như ma kia tức thời biến sắc.

Cách cái hộp gỗ, hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp cổ kính và linh khí bức người như ẩn như hiện của ngọc bên trong. Dường như thứ trong tay hắn không phải một khối ngọc mà là một thứ có mạch đập, có sinh mạng vậy.

“Côn Luân khánh ngọc……..” Một giọng nói từ sâu trong đầu truyền đến, hắn tựa như nhìn thấy đôi môi tinh xảo của một người phụ nữ, giọng nói ấy từ ái hiền hòa: “Lâu Kiêm Gia, những ngọc thạch này đều là để tạo ra khánh ngọc thượng hạng, dù trở thành bột phấn cũng đừng đau lòng…….” “Lâu Kiêm Gia, vết thương trên tay con cần bôi thuốc rồi……..”

Thời gian đã qua mười hai năm, vật về chủ cũ_____

“Ha ha ha……..” Hắn cười to không tiếng động, cũng không biết tại sao mình cười, những ký ức chắp vá không hoàn hảo hé ra trong đầu hắn, ầm ầm nổ lớn, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, vẻ mặt hắn đau đớn, đồng thời thân thể nặng nề ngã về phía sau.

- Lâu Kiêm Gia!

Tang Vi sương hoảng sợ hét lên, nàng hiển nhiên không rõ đã xảy ra chuyện gì khiến Lâu Kiêm Gia có biểu cảm kỳ lạ như thế, còn nữa, tại sao hắn lại có vẻ mặt cười to?

- Ui………

Cả người hắn ngã vào lòng Tang Vi Sương, đụng đau cánh tay nàng, nàng cắn răng ôm chặt hắn, không để hắn và mặt đất tiếp xúc thân mật, Dương Yên cũng nhanh tay nhanh mắt tiến lên đỡ hắn.

Một màn này đều dọa những người ở đây, Vấn Ngọc phục hồi tinh thần lại vội nói:

- Có lẽ chỗ này quá bí, Tang đương gia mau đưa Lâu công tử về phòng đi.

Vấn Ngọc hiển nhiên là giải vây cho họ, chuyện vừa rồi hai nàng đứng gần đều thấy rõ không phải do không khí bí bức cũng không phải do bệnh tật trên người Lâu Kiêm Gia gây ra nhưng họ cũng chỉ có thể nói vậy.

Dương Yên cõng Lâu Kiêm Gia, Tang Vi Sương cúi đầu nhìn thì thấy trong tay Lâu Kiêm Gia vẫn cầm cái hộp gỗ đàn hương đỏ kia, Vi Sương đưa tay lấy, nhưng nàng kéo hai cái mà hắn mặc dù đang hôn mê vẫn nắm chặt nó không buông tay.

- ……..

Tang Vi Sương ngượng đỏ mặt nhìn Vấn Ngọc, nàng vừa nhìn sang thì Vấn Ngọc cũng lúng túng đỏ mặt thay nàng.

- Ơ, Tang đương gia, Lâu công tử quan trọng hơn…….

Nàng ấy có ý tốt giải vây, dù sao cũng chỉ là một khối ngọc thạch bình thường, đặt trong góc này năm năm rồi, nếu Lâu công tử không nhìn thấy thì cũng không ai để ý tới nó.

Mấy người bận trước bận sau đưa Lâu Kiêm Gia lên giường, Vấn Ngọc sai người đi mời Chử Quy.

Lúc này Niệp Hiệp ở tiền viện gấp gáp chạy tới:

- Nhị gia đã về, mời Tang đương gia đến tiền sảnh!

Nàng ấy nói xong liền vội vàng rời đi.

Tang Vi Sương lúc này mới giật mình vì chuyện mình bỏ lại Thần nhị gia mà bỏ chạy về trước.

Đúng lúc Tang Cẩm Văn cũng nghĩ đến gì đó, hắn vội cúi đầu thoáng nhìn chân Tang Vi Sương:

- Đại tỷ, lúc nãy tỷ đi đệ cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, đại tỷ không phải là leo tường vào nên……..

Bị trật chân chứ?

Hắn thấp thỏm không yên nhìn Tang Vi Sương chờ đáp án.

Tang Vi Sương chột dạ vì bị nhìn thấu, lườm hắn:

- Ai nói với đệ? Chăm sóc tốt huynh ấy, tỷ đi một chút rồi về.

Không thừa nhận cũng không phủ nhận? Tang Cẩm Văn vô thức lại nhìn chân Tang Vi Sương, không có dấu hiệu cà nhắc……….tóm lại là bệnh đa nghi của hắn quá nặng?

Hắn lại quay mặt nhỏ sang nhìn Kiêm Gia ca ca trên giường. Kiêm Gia ca ca hôm nay cũng rất kỳ quái, tự dưng ngất xỉu, trong tay còn nắm chặt hộp gỗ đàn hương đỏ kỳ lạ kia không buôngtrong đó có phải là ngọc thạch thật không? Hay là rắn độc mê hoặc người gì gì đó?

- Ui……….

Tang Cẩm Văn nghĩ đến đây thì sống lưng chợt lạnh, trí tưởng tượng kỳ quái của hắn cũng cỡ như đại tỷ rồi.

Chỗ của bọn hắn ở đây yên tĩnh gần như vắng lặng, trong khi ở tiền sảnh lại ẩn chứa mùi thuốc nổ nặng nề.

- Tang Vi Sương, ai cho phép một mình ngươi trở về?

Thần nhị gia đang nổi giận.

Ta say rượu, sợ làm mất mặt ngươi! Tang Vi Sương cắn răng, nghĩ một lý do cho bớt việc:

- Sau khi tỉnh rượu, ta thấy nhị gia trong thời gian ngắn không rời đi được, lại nghĩ đã tới giờ uống thuốc nên về.

Nghe nàng nói phải uống thuốc, tâm trạng Thần Tố Hi thoáng dịu lại.

- Vậy ngươi uống thuốc rồi chứ?

Hắn hỏi.

- ……..

Tang Vi Sương sửng sốt, sau đó gật đầu liên tục.

Đôi con ngươi lạnh lẽo của Thần Tố Hi lại nhìn chân nàng:

- Chân ngươi sao thế?

Tang Vi Sương nghe vậy, gương mặt liền nóng lên, bàn chân dưới y phục rụt lại, vội dời đi sự chú ý của hắn:

- Lúc về bị vấp chân một tí, không đáng ngại.

Thần Tố Hi từ từ ngồi xổm xuống, đôi tay hơi lạnh đặt lên mắt cá chân nàng.

Toàn thân Tang Vi Sương chấn động, nàng co chân về phía sau, nói:

- Nhị gia, thật sự không đáng ngại.

Giọng nàng so với kiểu đối phó vừa nãy thì trong trẻo lạnh lùng hơn rất nhiều.

Trong nháy mắt đôi con ngươi sa sầm của Thần Tố Hi chợt bừng tỉnh, nhận ra bản thân thất thố. Hắn chậm rãi đứng dậy. Áo bào màu đen tím buông xuống rất tự nhiên, dù lúng túng hắn vẫn không hề mất phong độ, biểu hiện bên ngoài vẫn hờ hững đạm nhạt như cũ.

- Ta nghe nói ngươi phái người đi mời Chử đại phu, còn tưởng là chân của ngươi.

Hắn không mặn không nhạt giải thích.

Tang Vi Sương lắc đầu:

- Không phải ta, là Lâu Kiêm Gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play