- Là ngươi………

Đúng lúc này nàng nghe tiếng cổng mở, tiếng vô số thủ vệ vào trong viện.

Nàng chăm chú nhìn người trên giường, cái nhìn ấy đầy phức tạp và sâu thẳm, khiến nam nhân sắt đá trên giường hơi hoảng hốt, hắn là một tử sĩ cũng giống như các tướng sĩ Phật Tháp khác vốn nên vô tình vô cảm tại sao lại vì một ánh mắt mà hoảng hốt?

Hắn chỉ nghe hắc y nhân có sợi dây thừng thắt bên hông nhảy lên xà nhà rời đi nói với hắn:

- Trừ phi ngủ say không tỉnh, ngươi mới có thể sống.

Tiếng của nàng rất nhẹ lại rất nhanh, nhờ nội lực hắn thâm hậu mới có thể nghe được.

Hắn kinh ngạc, nhắm mắt, rồi lại mở mắt nhìn kỹ, trên xà nhà đâu còn bóng người nào, dường như chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng. Không có người tới giết hắn, cũng không có người kỳ lạ tới chỉ bảo hắn.

Hắn đương nhiên biết chỉ có hôn mê mới có thể giữ mạng, một khi tỉnh lại những người đó sẽ tra tấn hắn, hắn chỉ còn đường chết. Nhưng hắn chống đỡ hết mức cũng chỉ có thể chống được nửa tháng, sau nửa tháng thì sao? Ai sẽ đến cứu hắn?

Tang Vi Sương trở lại phòng mình, thay ra bộ y phục màu đen, ngồi trên giường.

Mây đen tản đi, ánh trăng chiếu vào, đôi mắt lành lạnh của nàng trong gian phòng tối om vẫn nhìn thấy chút ánh sáng, nương theo chút ánh sáng ấy có thể thấy rõ gương mặt tâm sự nặng nề của nàng, và cả bàn tay nàng nắm thật chặt chăn bông trên người.

Dung mạo của tử sĩ là bình thường nhất, bọn họ có gương mặt khiến người khác không nhớ được, thậm chí còn dễ bị nhầm lẫn, họ trà trộn vào đám đông thì rất khó thông qua gương mặt để phân biệt, đó chính là tử sĩ, gương mặt bình thường nhất, thân thể đặc thù nhất, phản ứng nhạy bén nhất, nô bộc trung thành nhất.

Nhưng vừa khéo nàng lại là người đã thấy là không quên được, tuy không để tâm nhìn, tuy họ thường che mặt, tuy quá khứ đã qua rất nhiều năm nhưng khi nhìn kỹ thì đâu đó trong ký ức vẫn hiện ra gương mặt này……

Hóa ra hắn không chỉ là tử sĩ của nàng mà còn là người của Tây Tần. Có chút buồn cười nhưng chính vì vậy hắn càng không thể chết, có lẽ cái mà hắn biết không dừng lại ở một trận chiến tranh……..Hèn gì lại có người ám sát tới kết liễu tính mạng hắn, tổ chức ám sát không dễ ra tay như vậy, bọn họ là người của hoàng thất.

Khi Bạch Lộ chạy đến mật lao ở rừng trúc sau núi Lưu Ly Đường thì các hộ vệ đã kéo thi thể người ám sát kia ra ngoài, người ám sát đó bị lột sạch y phục, toàn thân từ trên xuống dưới ngay cả chỗ xấu hổ đều bị kiểm tra tỉ mỉ.

Thông thường người ám sát chết không phải do bị chủ nhân xử tử thì là uống thuốc độc tạ tội mà chết, nếu có người ám sát rơi vào tay địch thì ký hiệu trên thân thể người đó sẽ được điều chỉnh lại lần nữa.

- Xương ống chân và xương cánh tay hơi ngắn hơn nam tử bình thường một chút, nhưng xương ngón tay và xương mắt cá chân lại thô to, đúng là người Tần không thể nghi ngờ.

Nam nhân áo xám hơn ba mươi tuổi đứng dậy trước thi thể nói với Bạch Lộ:

- Nhưng người này nội lực thâm hậu, lại không mang binh khí bên người, chắc chắn thân thủ cực kỳ tốt.

Hai hàng chân mày Chử Quy nhíu chặt rồi lại nhìn “cơ quan” trong nhà, nói:

- Bạch đại nhân mưu lược thật giỏi.

Bạch Lộ nghiêng mắt nhìn Chử Quy, hắn hiểu ý Chử Quy, ông không tin một người có thân thủ như thế lại có thể vô duyên vô cớ lọt vào cơ quan.

Người này dáng người thấp bé, nhưng nội lực thâm hậu chứng minh khinh công vô cùng tốt, chắc chắn là bay qua tường cao hai trượng mà tới, một người khinh công cực tốt lại có nội lực thâm hậu thì bước chân nhẹ nhàng sẽ thành thói quen, người như vậy sẽ không dễ dàng rơi vào cơ quan này, trừ phi………

Chân mày Bạch Lộ nhíu lại:

- Có người khác đã tới.

Nếu không phải có người khác tới thì chính là…….ánh mắt rét lạnh của hắn quét về phía “phạm nhân” đang yên tĩnh nằm trên giường trong phòng. Là phạm nhân đã tỉnh và ra tay? Không thể nào. Hắn đã sai người trói chặt tay chân của thiết kỵ binh Tây Tần kia, chỉ cần hắn ta hơi nhúc nhích là sẽ động đến lục lạc trên dây thừng, lục lạc vừa kêu thì các thủ vệ nơi này cũng sẽ nghe được.

Chử Quy sửng sốt, không ngờ Bạch Lộ lại có cùng suy nghĩ với ông, vẻ mặt của thi thể là kinh ngạc, nhưng hẳn không nên ngay cả một phản ứng cũng không có, điều này nói rõ rằng người đó hoàn toàn bất ngờ, ông không hề cảm thấy cơ quan của Bạch Lộ có chỗ nào vô cùng cao minh mà cho rằng trong nhà có kẻ thứ ba đã chạy trốn.

Sắc mặt Bạch Lộ nghiêm nghị, hắn cúi đầu dặn dò thủ vệ bên cạnh mấy câu rồi đưa ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào nhà một lát, sau đó mới vội vàng rời đi. Chử Quy biết, hắn muốn nhanh chóng trở về phục mệnh với Thần gia gia chủ.

Bạch Lộ trở lại Lưu Ly Đường, hỏi quản gia canh cửa:

- Tối nay có ai ra ngoài không?

Lão nhân không hề suy nghĩ lập tức lắc đầu, Bạch Lộ chỉ hỏi cho có lệ, dù sao thì hắn nghĩ trong Lưu Ly Đường không ai dám bỏ ngoài tai lời của chủ tử và hắn.

Đêm đã khuya như vậy nhưng Thúy Bình Lâu nơi Thần nhị gia tạm ở vẫn sáng đèn, Bạch Lộ xuyên qua rừng hoa hạnh, ánh nến chợt sáng chợt tối trên con đường mòn nhỏ, Bạch Lộ toàn thân áo đen bước đi, dưới ánh sáng hiện ra cái bóng thật dài.

Thủ vệ ngoài cổng viện hành lễ với hắn, nhưng gã sai vặt và tiểu nha hoàn trong viện thì ngủ gà ngủ gật, chờ hắn đến gần mới biết có người tới, nhìn thấy Bạch Lộ thì cơn buồn ngủ toàn bộ đều tiêu tán, không phải chắp tay thì là cúi người hành lễ.

- Bạch thiếu gia muộn như thế…..

Một người hầu bên cạnh Thần nhị gia hỏi, lời vừa thốt được một nửa thì như bị mắc nghẹn vậy. Một tiểu nha hoàn nhanh trí vội tiếp lời:

- Ngài tìm chủ tử có chuyện quan trọng phải không?

Bạch Lộ hừ nhẹ, đám nha hoàn sai vặt này thức thời tránh ra, bình thường họ đùa giỡn những lời không hay về Bạch Lộ đều không để hắn thấy nhưng hôm nay lại bị hắn bắt tại trận, đành chịu thôi, hôm nay chủ tử về muộn, nửa canh giờ trước mới về, bọn họ cũng chịu tội theo, phải đứng ở bên ngoài quạt gió Tây Bắc.

Thần Tố Hi khoác chiếc áo ngoài nhung màu san hô ngồi trên đệm trước thư án, khi Bạch Lộ tiến vào thì hơi thoáng giật mình, hắn lần đầu tiên thấy chủ tử không mặc y phục tím, lại còn tùy tiện như vậy.

Chủ tử là người chú trọng bề ngoài, hôm nay mặc y phục tùy tiện dựa vào bàn như thế, chắc chắn là vì chuyện trên tay phức tạp khó giải quyết.

- Bạch Lộ ngươi đến rất đúng lúc.

Hiển nhiên Thần Tố Hi đã biết chuyện sau núi, hắn bỏ quyển sổ gấp trong tay xuống:

- Hữu tướng thay Hoàng thượng thảo một bản sổ con đưa tới, ngươi mang binh sĩ Tây Tần kia ngay hôm nay khởi hành đi Lạc Dương. Còn nữa.

Những lời sau đó đơn giản chỉ là bảo hắn chờ lệnh theo quân xuất chinh.

Bạch Lộ sau khi nghiêm túc nghe xong thì quỳ xuống đất nhận quyển sổ gấp bằng gấm.

Câu nói kế tiếp của chủ tử khiến hắn ngây ngẩn:

- Có lẽ ít ngày nữa ta cũng sẽ mang Uyển Y vào kinh, ngươi tạm đi trước.

Chủ tử dường như nhẹ thở dài sâu kín nhưng rõ ràng khi ngài ấy nói chuyện, sắc mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị.

Bạch Lộ sững sờ, nói vậy có nghĩa……..Hoàng thượng muốn thiết lập quan hệ hôn nhân với Thần gia Hoài Châu vào lúc mấu chốt này? Bạch Lộ không biết sắc mặt mình trắng bệch như tuyết, hắn nghĩ tuyệt đối là mình suy nghĩ lung tung, Hoàng thượng sẽ không lập hậu vào thời điểm này.

Bởi để ý nên lòng mới loạn, Thần Tố Hi vốn muốn để Bạch Lộ yên tâm nên cuối cùng mới thêm câu này, mặc dù Hoàng đế và hữu tướng muốn hắn dẫn muội muội đến kinh thành lánh nạn nhưng hắn cũng không nhất thiết phải đi.

Đêm đó, Bạch Lộ dẫn theo một ngàn tinh vệ của Thần gia rời quận Lưu đi về hướng Lạc Dương.

Sáng sớm hôm sau, Tang Vi Sương vào Lưu Ly chính đường thì thấy vài nam nhân đang nghị luận nói là Thần nhị gia sai người đi đón muội muội, ít ngày nữa sẽ mang muội muội vào kinh?

Tang Vi Sương nghe thì không quá ngạc nhiên như người khác, nàng ngược lại cảm thấy tin tức này tuyệt đối không thể là thật.

- Tang đương gia cười gì thế?

Một nam nhân khoảng ba mươi bốn mươi tuổi đi đến, nghi hoặc hỏi.

Tang Vi Sương cười cười, nếu ông ta đã hỏi thì nàng cũng không ngại nói với ông ta:

- Thần nhị gia sẽ không vào kinh.

Nam nhân nhướng đôi chân mày đen nhánh, hỏi:

- Tại sao?

- Lúc này Thần nhị gia sẽ không bỏ lại Hoài Châu, nếu không lòng dân ở Hoài Châu ắt loạn.

Ngụ ý là Thần Tố Hi tuy không phải tri châu nhưng Thần gia là thế gia đại tộc của cả vùng Hoài Châu, càng huống hồ Thần gia gia chủ có tước vị hầu gia ngự tứ, biết rõ Tây Tần sau khi đánh chiếm Thiệu Châu nơi tấn công tiếp theo sẽ là Hoài Châu, Thần gia sao có thể đi kinh thành lánh nạn?

- Nói cho đúng là Thần nhị gia dẫn muội muội rời đi chứ đâu phải Thần gia gia chủ rời đi.

Tang Vi Sương nghe vậy chấn động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play