- Ngươi học dùng đũa được thì ta mới bảo Vượng Nhi đến tắm cho ngươi, bằng không ta sẽ để ngươi đông lạnh luôn.
Nàng bỗng ra vẻ hung ác nói.
Lâu Kiêm Gia cảm thấy nàng tức giận nên rất nỗ lực học.
Ngộ tính của hắn vốn cực cao, chỉ là ở Lâm phủ bị nuông chiều thôi nhỉ? Tang Vi Sương cười thỏa mãn, xem ra muốn dạy hắn không phải là việc khó, sau này cái gì cũng để hắn tự làm, kim không dùng sẽ trở nên rỉ sét, cần phải được thường xuyên mài giũa.
- Ăn xong thức ăn của ngươi đi, ta đi gọi Vượng Nhi chuẩn bị nước nóng đem tới.
Tang Vi Sương hài lòng rời khỏi phòng.
Vượng Nhi mất “sức chín trâu hai hổ” hầu hạ Lâu Kiêm Gia tắm xong, lập tức chạy đi tìm Tang Vi Sương “tố khổ”.
- Đương gia ơi, tiểu nhân không xong rồi, đời này lần đầu tiên tiểu nhân hầu hạ đại gia tắm rửa, còn là một đại gia đẹp hơn cả nữ nhân, ngài ấy còn chưa tắm xong, máu mũi của tiểu nhân đã sắp chảy hết rồi...
Vượng Nhi bô lô ba la nói:
- Đương gia, tiểu nhân giúp ngài ấy mặc trung y xong thì nhét ngài ấy vào trong chăn rồi, người mặc những y phục khác cho ngài ấy đi, tiểu nhân phải đi phục hồi lại đã...
Tang Vi Sương càng nghe chân mày càng nhăn lại, Vượng Nhi nói nàng nghe có chút hồ đồ, Vượng Nhi đi rồi nàng mới từ từ tiêu hóa được. Nhưng nàng vẫn không hiểu...
Nàng không nghĩ nhiều, nhặt áo khoác lên đi về hướng phòng Lâu Kiêm Gia.
Lâu Kiêm Gia quả nhiên bị nhét trong chăn, trên mặt còn mang theo sắc hồng vừa mới tắm rửa xong. Sắc đẹp của hắn nhìn có thể thay cơm...
Tang Vi Sương thấy vậy mới sáng tỏ, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, nói:
- Sau này biết tự tắm chứ? Để nam nhân khác nhìn thân thể, có phải không tiện cho hắn, cũng không tiện cho ngươi?
Nàng cười khẽ, đưa tay muốn vén chăn lên, vô tình nhìn hắn, lại thấy hắn đang nhìn nàng cười ngốc nghếch, trong ánh mắt có sự mong đợi...
Mong đợi? Tang Vi Sương kinh hãi, hắn mong đợi cái gì, một đứa trẻ như hắn sẽ mong đợi cái gì? Nàng vậy mà lại có suy nghĩ không thuần khiết như thế.
Nàng cảm thấy mặt mình như bốc cháy, mình tại sao lại nghĩ như vậy...ngay sau đó, nàng rụt tay về.
- Ư...
Người trên giường phát ra một âm thanh khàn khàn, tựa như đang chất vấn, sao không tiếp tục? Không phải nói muốn dạy hắn mặc y phục sao? Hắn đã ngoan ngoãn tắm rửa...
Tang Vi Sương chớp mắt, chớp mắt, lại chớp mắt, sau đó, nàng bất chấp tất cả vén chăn của hắn ra.
- Lâu Kiêm Gia, ngươi đứng dậy, ta dạy ngươi mặc y phục.
Nàng không nhìn hắn, cúi đầu nói.
Hắn nhìn nàng, chậm rãi ngồi dậy.
Nàng dạy hắn mặc y phục rất tỉ mỉ, dạy hắn buộc dây, còn chuẩn bị cho hắn y phục không phức tạp.
- Ngươi trước tiên cứ mặc y phục của Dương quản sự đi, đây tuy là y phục của hắn nhưng hắn chưa từng mặc qua, đến tối y phục của ngươi khô rồi, ngày mai ta lại chuẩn bị y phục mới cho ngươi.
Nàng vừa nói vừa dạy hắn dùng thắt lưng.
Ngón tay nàng nhảy múa trước y phục hắn, ánh mắt hắn luôn nhìn theo ngón tay nàng, tuy có thể thấy vết chai trên đó nhưng hắn vẫn nhìn mê mẩn, cảm thấy trong lòng ấm áp.
Thời gian một ngày sắp trôi qua.
Tang Cẩm Văn đột nhiên kêu to đi vào:
- Đại tỷ, ngoài cửa có một tiểu tử ôm hành lý, khóc muốn vào nhà chúng ta! Hắn nói công tử nhà hắn không thấy đâu nữa!
Tang Vi Sương cau mày, tiểu tử nào? Nàng nghĩ một chút, đột nhiên nhớ đến gã sai vặt khóc sướt mướt trong Lâm phủ, hẳn là người trước đây hầu hạ Lâu Kiêm Gia.
- Đuổi hắn đi!
Hừ, công tử nhà hắn không thấy đâu thì nhất định là ở chỗ nàng?
Tang Vi Sương biện bạch trong lòng, đồng thời cũng rất chột dạ.
Chưa quá thời gian một tách trà, Cẩm Văn lại tiến vào:
- Đại tỷ, hắn quỳ ở đó không đi, nói dù chết cũng không thể bỏ công tử của hắn, hắn còn nói sống là người của công tử, chết là ma của công tử...
Cẩm Văn vừa nói vừa nâng mí mắt chú ý vẻ mặt thối của đại tỷ:
- Đại tỷ, hắn là vợ của đại tỷ phu à, sao lại nói sống là người của huynh ấy, chết là ma của huynh ấy? Còn nữa, nếu hắn là vợ của đại tỷ phu, vậy hắn và đại tỷ là quan hệ gì?
Tang Vi Sương nhịn không được, khóe môi co rút, đỏ mặt trừng Cẩm Văn, còn đưa tay véo mặt nó.
- Đại tỷ, tiểu tử kia tội nghiệp lắm, bộ dạng hắn mới mười hai mười ba tuổi, không lớn hơn đệ bao nhiêu, chúng ta không thể để hắn chết đói được, bảo hắn vào uống chén trà gừng nha...
Mặt Cẩm Văn tuy đau nhưng nó biết đại tỷ mềm lòng, vội bước về trước nắm tay áo Tang Vi Sương.
- ...
Nét mặt Tang Vi Sương rốt cục cũng buông lỏng, nàng đưa tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩm Văn:
- Tên lắm lời này, còn nói khó học thuộc lòng, văn thì khó viết mà biết ăn nói như vậy! Còn nữa, không phải đệ nói cho hắn biết có một công tử mặc bạch y ở chỗ của ta thì hắn sẽ sống chết quỳ bên ngoài sao? Rõ ràng là tự Lâu Kiêm Gia tìm đến...mà ai nói Lâu Kiêm Gia là đại tỷ phu của đệ?
- Không phải đại tỷ nói sao?...
Thấy đại tỷ ngày thường ít nói bỗng dưng nói nhiều như vậy, Cẩm Văn ngây người.
- Đệ muốn mời hắn uống trà gừng còn không mau đi, hắn có chết rét ta cũng mặc kệ.
Tang Vi Sương bưng trà lên nhấp một ngụm, Cẩm Văn nghe hiểu ý, cười chạy ra ngoài.
Sau khi Tang Cẩm Văn đi, Tang Vi Sương vào phòng mình.
Lửa trong ba bếp lò cháy rất mạnh, không khí ấm áp. Trong trang ít người, trước khi vào phòng nàng đã đến phòng bếp đun ít nước nóng, nàng cởi áo ngoài ướt phân nửa trên người, lúc này mới nhớ đến Lâu Kiêm Gia bị bỏ lại trong phòng cho khách, nàng đang định ra ngoài thì nghe có tiếng động trên giường.
Nàng vừa dời mắt thì thấy áo bào màu tuyết trắng bên chân, nhìn theo áo bào lên trên thì thấy thiếu niên ngoan ngoãn rúc vào trên giường, ôm chăn bông màu đỏ nàng mới đặt...
- Ngươi...ngươi lúc nào...
Tang Vi Sương kinh ngạc, nói chuyện cũng không lưu loát, người này quá to gan rồi, lại dám bò lên...giường nàng. Mà nàng lại hoàn toàn không biết hắn vào đây khi nào.
Thiếu niên chớp đôi mắt trong veo như nước nhìn nàng rất tội nghiệp, giống như đang nói ở đây ấm áp.
Tang Vi Sương lập tức cụp mắt, xấu hổ nói:
- Là lỗi của ta, ta sơ ý.
Trước kia luôn là các cung nhân ân cần hỏi han nàng, nàng không biết cách quan tâm người khác, trong thời gian ngắn nàng không học để trở thành loại nữ tử suy nghĩ tỉ mỉ được.
Gương mặt đẹp như tranh vẽ của Lâu Kiêm Gia cọ cọ trên chăn, chuông bạc trên cổ lại phát ra tiếng kêu đinh đinh đinh.
Tang Vi Sương đã chú ý đến nó từ lâu, cũng chính tiếng chuông này đã cứu nàng, chỉ là nàng quay về quá vội vàng nên không có hỏi.
Nàng sải bước lên trước, ngồi xuống bên cạnh Lâu Kiêm Gia, đưa tay thăm dò nơi cổ hắn, đốt ngón tay chạm đến chiếc chuông bạc kia.
Đẩy ra nhìn kỹ thì thấy vòng bạc đó được làm giống như dây đeo chuông đồng của Đại Hắc nhà Cẩu Oa Tử.
Tang Vi Sương tức khắc nhíu mày, tức chết đi được, lão đầu Lâm phủ lại cho Lâu Kiêm Gia đeo lục lạc chó.
Tang Vi Sương dùng sức muốn bẻ chuông bạc kia ra, Lâu Kiêm Gia bị bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của nàng dọa, nhìn chằm chằm nàng không dám nói gì.
Tang Vi Sương bẻ thì mới biết phía sau cái chuông bạc này còn có khóa.
- Khốn kiếp!
Nàng mắng thầm, Lâm gia sao có thể đối xử với hắn vậy chứ!
Hơn nữa, nàng sẽ không bước vào Lâm phủ nửa bước! Ngày mai nàng sẽ tìm người cưa nó! Còn chuyện Lâu Kiêm Gia chạy tới chỗ nàng, nàng tại sao phải phái người đi nói cho Lâm phủ? Nàng không đi, người của nàng cũng không ai được đi.
- Làm ngươi đau à?
Tang Vi Sương nhìn dáng vẻ Lâu Kiêm Gia cắn môi không nói lời nào thì trong lòng hơi ê ẩm, lúc nãy nàng nổi nóng có phải đã dọa hắn rồi không?
Nhưng Lâu Kiêm Gia xem ra cũng chưa đến mức hết thuốc chữa, chỉ dựa vào việc hắn lúc nãy có thể không một tiếng động lẻn vào phòng ngủ của nàng thì có thể kết luận, võ nghệ và nội lực trước kia vẫn đang tiềm tàng trong bản năng cơ thể hắn, chẳng qua là chưa được đánh thức mà thôi.
Hắn cũng không ngu ngốc, nàng nên rèn luyện hắn, dạy bảo hắn, để hắn nhớ được những kiến thức mà hắn từng học trước đây, khôi phục năng lực của hắn.
Tang Vi Sương từ từ buông lỏng bàn tay nắm lấy hắn, khẽ cau mày, hắn cứ tự phong bế chính mình như vậy chỉ e là không được, hắn thế này sẽ càng ngày càng khép kín, càng không thích tiếp xúc với người khác. Thật khó có thể tưởng tượng, khi nàng không tìm hắn, một mình hắn làm sao mà vượt qua, những con người xảo quyệt ở huyện lệnh phủ đó tâm tư khó dò, bọn họ hẳn cũng không ít lần ức hiếp hắn.
Có điều, Lâm Cảnh Thần dường như rất xem trọng hắn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT