Được Ung Tuấn hết lòng chăm sóc, bệnh tình của Chức Tâm qua mấy ngày đã có chuyển biến tốt, có lẽ được trời ban phúc, thuốc đại phu vừa bốc liền phù hợp, Chức Tâm nằm trên giường chưa quá mười ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, Chức Tâm chỉ thấy mình ngủ ở phòng của Ung Tuấn, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Buổi chiều Hạ nhi đưa thuốc tới, Chức Tâm hỏi nàng, Hạ nhi mới nói: "Mấy ngày qua Bối Lạc Gia ban đêm đều ngủ tạm ở phòng nhỏ phía đông Phúc Yên Cư."

Chức Tâm không hiểu, nàng là nô tài, nhưng Ung Tuấn lại để nàng nằm trong phòng của hắn, còn hắn lại ngủ ở Phúc Yên cư, chuyện này là sao?

Vì việc làm này của hắn, lại khiến cho Chức Tâm cảm thấy lòng mình giống như bông liễu trong gió, lung lay bất an. . . . . .

"Chức Tâm tỷ, tỷ không biết sao? Mấy ngày qua đều do Bối Lặc Gia chăm sóc cho ngươi." Hạ nhi nói.

"Hắn chăm sóc cho ta?" Chức Tâm kinh ngạc hỏi Hạ Nhi: "Hắn tại sao lại chăm sóc ta? Tại sao hắn còn nhường lại phòng mình cho ta?"

Hạ nhi không trả lời được, nàng tuổi còn nhỏ, cũng không biết tại sao, nhưng nàng nhớ đến chuyện phúc tấn cùng Bối Lặc Gia tranh chấp, vì vậy nàng nói với Chức Tâm: "Ban đầu Bối Lặc Gia muốn giữ tỷ lại nhưng phúc tấn cố gắng ngăn cản, muốn đưa tỷ ra ngoài Phủ, người lo Chức Tâm tỷ lây bệnh cho Bối Lặc Gia, nhưng Bối Lặc Gia không chịu, nhất định phải giữ tỷ bằng được, phúc tấn không cách nào ngăn cản người, giận tới mức mấy bữa nay không có nói chuyện với người."

Nghe Hạ nhi kể chuyện này, Chức Tâm sững người.

"Chức Tâm tỷ, Gia đối với ngươi tốt như vậy, ngươi vì sao không theo hầu hạ Gia? Nếu tỷ có thể quay lại hầu hạ Gia thì thật là tốt? Trước đây Đông nhi lười biếng, Hạ nhi ta vừa ngốc tay chân lại hậu đậu, hơn nữa không ai có thể giống như tỷ cẩn thận khéo tay, hầu hạ Gia tốt như vậy." Hạ nhi ngớ ngẩn nói.

Chức Tâm cúi đầu, không nói điều gì.

Hạ nhi nghĩ rằng nàng mệt mỏi, vì vậy đỡ nàng nằm trên giường, giúp nàng đắp chăn rồi mới xoay người đi ra ngoài.

"Hạ nhi." Chức Tâm chợt lên tiếng kêu Hạ nhi.

Hạ nhi dừng bước, xoay đầu lại nhìn Chức Tâm."Còn có chuyện gì sao? Chức Tâm tỷ?"

Chức Tâm lắc đầu."Ngày mai, giúp ta mời Bối Lặc Gia, ta có chuyện muốn nói với Bối Lạc Gia."

Hạ nhi mỉm cười. "Ta không cần mời Bối Lặc Gia, Gia ngày nào cũng đến." Nàng cười bước ra khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.

Ban đêm, Chức Tâm mở to mắt nhìn chằm chằm lên mặt tường sáng trắng.

Phải làm sao mới tốt?

Nàng có thể làm sao làm mới tốt. . . . . .

Phải làm sao mới không nợ hắn? Phải làm như thế nào, mới có thể không phụ tấm lòng trước kia của mình?

*********

Ung Tuấn đến rất sớm.

Trời vừa sáng chưa bao lâu, hắn đã bước vào trong phòng, lại thấy nàng đang ngồi dựa vào đầu giường.

"Thân thể còn yếu, sao lại dậy sớm như vậy?" Hắn đi tới bên giường, nâng chiếc cằm mảnh mai của nàng lên hỏi.

"Mấy bữa nay nô tỳ ngủ nhiều rồi, ban đêm cũng không ngủ thêm được nữa."

Hắn thu tay lại, chăm chú nhìn nàng, rồi từ từ ngồi xuống cạnh giường, đè lên y phục nàng. "Vì đây là giường của ta, cho nên không ngủ được?"

"Dạ, không phải vậy."

"Dạ, dạ cái gì? Không phải, không phải cái gì?"

Nàng rũ mắt xuống."Dạ, bởi vì chiếm giường của Bối Lặc Gia nô tỳ cảm thấy lo lắng, cho nên không ngủ được." Nàng lại nói: "Không phải, là vì nô tỳ trong lòng có chuyện, cho nên trằn trọc cả đêm, khó có thể ngủ được."

"Giường không nhận người, chỉ có người quen giường. Chỉ cần trong lòng nghĩ tới, người nào ngủ ở giường này, người nào là chủ nhân của cái cái giường này, vậy có thể ngủ." Hắn lạt nhạt nói.

Nàng nhắm mắt không trả lời.

"Trong lòng có chuyện, sẽ tổn hại tinh thần." Hắn lại nói.

Chức Tâm giương mắt, nhìn thẳng vào con ngươi thâm trầm của hắn. "Bối Lặc Gia không nên giữ nô tỳ lại Phủ, không nên đối tốt với nô tỳ, không nên vì nô tỳ mà chống đối phúc tấn."

Hắn cười nhẹ. "Mới hừng sáng, ngươi đã đặt cho ta ba cái không nên. Cho dù làm thế là không nên, ta vẫn phải làm, nếu đã làm, thì sẽ không có cái gì nên hay không nên. Vận mệnh đời người, lúc đó đã định, muốn quay đầu lại nói hối hận, cũng đã quá trễ."

Chức Tâm chăm chú nhìn hắn trái tim thắt lại. "Vì nô tỳ không xứng đáng." Nàng nói, sắc mặt trắng bệch.

"Có đáng giá hay không, tùy theo suy nghĩ mỗi người."

Cách đây không lâu, nàng cũng nghe hắn nói qua những lời này.

Có đáng tiền hay không, là do người mua tranh quyết định.

Nàng không muốn nghe lại lời này, lời này không nên từ miệng hắn lần nữa nói cho nàng nghe.

"Bối Lặc Gia muốn nô tỳ báo đáp cho người thế nào?" Nàng mở to mắt, gương mặt không biểu cảm.

Hắn nhìn nàng hồi lâu, sau đó lãnh đạm nói: "Ngươi đến phòng phúc tấn, đi theo hầu hạ người." Hắn giữ nàng lại, nhưng không cho phép nàng tiếp tục làm việc nặng.

Chức Tâm nhìn chằm chằm thành giường, cũng không trả lời.

"Thế nào? Ngươi giận phúc tấn?" Hắn hỏi.

Hắn biết khi nàng tỉnh lại, Hạ nhi nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện cho nàng biết.

Chức Tâm lắc đầu. "Nô tỳ không giận phúc tấn."

"Ngươi biết lúc ngươi mang bệnh, phúc tấn muốn mang ngươi ra khỏi Phủ?"

"Phúc tấn không làm sai, nô tỳ ở lại sẽ gây hại cho Bối Lặc Gia, cho nên nô tỳ tuyệt không dám trách phúc tấn, nhưng nô tỳ vẫn chân thành biết ơn Bối Lặc Gia."

Hắn không lên tiếng.

"Vì vậy nô tỳ muốn ở lại, hầu hạ người." Nàng lại nói.

Thế nhưng những lời này, cũng không làm cho hắn vui mừng. "Cảm kích ta, cho nên muốn hầu hạ ta?" Hắn hỏi.

Chức Tâm gật đầu.

Ung Tuấn thu lại con ngươi lạnh giá, hạ giọng nói: "Chức Tâm, ngươi biết điều ta muốn, không phải sự cảm kích của ngươi, cũng không cần ngươi hầu hạ."

Nàng nhìn lại hắn, sâu thẳm trong tim quặn đau.

Một lúc lâu sau, nàng tái nhợt nhưng lại kiên định nói: "Nô tỳ thân là kẻ hèn, trong người không có thứ gì đáng giá, chỉ có thể một đời làm nô bọc để báo đáp Bối Lặc Gia."

Ung Tuấn ánh mắt trầm lại, chăm chú nhìn nàng một khắc, sau đó bỗng nhiên đứng lên.

"Trong Vương Phủ có hơn trăm người nô bọc, ta muốn ngươi cảm kích như vậy làm gì?" Hắn chằm chằm nhìn nàng, cười lạnh. "Ngươi khiến ta rất thất vọng, làm trái tim lạnh giá của ta quá yếu mềm!"

Chức Tâm trơ mắt nhìn sàn nhà sáng bóng trong phòng, sắc mặt đờ đẫn.

"Nếu không tâm không ý, cũng không cần phải miễn cưỡng!" Hắn lạnh nhạt nói: "Sau khi khỏi bệnh ngươi phải đi hầu hạ phúc tấn, không cần xuất hiện trước mắt ta, khiến ta bực dọc."

Dứt lời, hắn vứt áo khoác lại, rời khỏi phòng mà không quay đầu lại.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Chức Tâm.

Nàng vẫn như cũ trơ mắt nhìn sàn nhà, sắc mặt vẫn thẫn thờ như cũ, nhưng trong hốc mắt của nàng đã ngưng đọng nước mắt, môi cắn chặt, trái tim rỉ máu.

*********

Đêm đã khuya.

Chức Tâm khỏi bệnh đã được vài ngày, mấy ngày này nàng đều hầu hạ bên cạnh phúc tấn, phúc tấn cũng không quan tâm trước đây đã xảy ra chuyện gì, vẫn như trước đối xử rất tốt với Chức Tâm.

Chỉ là phúc tấn mỗi lần nhìn thấy Chức Tâm, trong lòng lại phiền não, đợi Vương Gia trở lại, nàng nhất định phải đem mớ tâm sự này giải quyết cho xong.

Đêm đã rất khuya.

Nhưng cây đèn nhỏ trong phòng Chức Tâm vẫn còn sáng, nàng đang chuyên tâm thêu một túi hương, vì một nam nhân thêu túi hương.

Mặc dù hắn không muốn gặp nàng, nhưng nàng vẫn muốn thêu túi hương, không tại sao, đơn giản là lời hứa với hắn, nàng vẫn chưa quên.

Chỉ là, trong quá khứ không tìm được cớ gì để tiếp tuc thêu túi thơm cho hắn, nhưng bây giờ, nàng có thể cầm kim thêu túi thơm cho hắn, bởi vì khi nàng bị bệnh hắn đã không bỏ rơi nàng, hắn chăm sóc nàng, thậm chí đem mình phòng mình tặng cho một nha hoàn như nàng.

Đã mấy đêm liền, nàng không ngủ không nghỉ, chỉ để thêu chiếc túi thơm này.

Nàng chuyên tâm thêu, ánh mắt chăm chú nhìn mặt thêu, tập trung đến nín thở, tập trung tinh thần, giống như đây là chuyện hệ trọng nhất trong đời nàng, cho dù ngày mai có chết, nàng cũng nhất định phải hoàn thành nó.

Bên ngoài phòng nhỏ, bóng đêm bao trùm.

Vậy mà lòng của nàng trong sáng.

Nàng hiểu, nàng vì cái gì mà cố chấp.

*********

Ngày Ba Vương Gia trở về Vương Phủ, trên dưới Ba Vương Phủ đều mừng rỡ.

Ba Vương Gia là đại tướng trấn thủ biên cương, là khâm mệnh Tướng quân, vì lẽ đó mà Ba Vương Phủ được hoàng thượng nể trọng, quyền quý đương triều.

Mà Ba Vương Gia chỉ có một người con, nhi tử này từ nhỏ đã được dạy dỗ, đại a ca võ công đương nhiên hơn người. Nhưng mà vị đại a ca này lại yêu thích doanh thương hơn là làm một đại tướng quân, Ba Vương Gia là nhân vật anh hùng, hắn lại đau đầu với đứa con của mình, thế nhưng trưởng tử thông minh hơn người, trí mưu linh hoạt, hắn có thể tranh luận khiến A mã hắn có miệng cũng khó trả lời, giống như hắn tạm thời không phải là Ba Vương Gia, hơn nữa được phúc tấn dung túng, Ba Vương Gia đối với nhi tử không thể làm gì, tuy là đau lòng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ hắn.

Phúc tấn thấy chồng trở về, đương nhiên vui mừng, nhưng mà nàng càng vui mừng hơn chính là, những chuyện nàng giấu trong lòng mấy ngày nay cuối cũng cũng có chỗ trút bầu tâm sự.

Vui mừng ban ngày qua đi, buổi tối ở trong phòng ngủ, phúc tấn không để cho Vương Gia nghỉ ngơi, lại lôi kéo Vương Gia ra nói chuyện.

"Ta có lời muốn nói cùng Vương Gia."

"Nói cái gì, ngày mai nói không được sao? Chạy mấy ngày đường, long đong mệt mỏi trở lại Kinh Thành, ta mệt rồi." Vương Gia nói.

"Ta biết rõ Vương Gia mệt mỏi, nhưng người quanh năm suốt tháng không ở trong phủ, chuyện này lại không phải chuyện đùa, ta muốn nói trước với người, nhưng tối nay không muốn cùng người thương lượng ổn thỏa, chỉ cần người để trong lòng là được." Phúc tấn uyển chuyển nói.

Vương Gia thấy phúc tấn khẩn thiết nói chuyện, vì vậy lòng trầm xuống. "Nàng nói đi!"

"Vương Gia hôm nay cũng nhìn thấy Tuấn Nhi rồi, chúng ta chỉ có một đứa con này, Vương Gia chẳng lẽ cũng không quan tâm sao?"

Vương Gia cau mày. "Nàng không đi ngủ, thì ra là muốn chỉ trích ta? Nàng cũng không phải là không biết, ta nhận hoàng mệnh không thể ở lại Kinh Thành lâu được, tuy là bất đắc dĩ nhưng thân bất do kỷ."

"Ta không phải trách Vương Gia, ta chỉ muốn Vương Gia phân phối tinh nhần, nhớ tới con mình." Phúc tấn nói.

"Tuấn nhi thế nào? Ta thấy hắn rất tốt!"

"Hắn rất tốt, nhưng hắn năm nay đã không còn nhỏ, nhà bình thường đến này tuổi đã sớm lấy vợ sinh con."

Vương Gia mặt mũi thông suốt. "Ý của nàng là ——"

"Ta chính là ý này." Phúc tấn mỉm cười, Vương Gia rốt cuộc cũng đã nghe hiểu, khiến cho nàng tạm thời buông tảng đá trong lòng xuống. "Chuyện này cũng cần Vương Gia mới có thể thành toàn, chỉ là Kinh Thành dòng dõi quý tộc, không một ai Vương Gia không quen. Ta muốn tìm một người người có thể xứng với Tuấn Nhi, tìm một cách cách hiền lương thục đức."

Vương Gia nhếch môi cười. "Chuyện này còn không dễ dàng?"

"Tuy là dễ dàng, nhưng Vương Gia xem đi, nha đầu Chức Tâm bên cạnh Tuấn Nhi, dung mạo như thế nào? Ngay cả tỳ nữ còn như vậy, muốn cho Tuấn nhi chọn làm thê tử, dung mạo tất nhiên không thể tầm thường được."

Vương Gia nhướng mày lên. "Nếu so về dung mạo xinh đẹp với tiểu nha đầu kia, đây cũng không phải chuyện dễ rồi!"

"Ta hiểu, cho nên mới muốn Vương Gia quan tâm, đạo lý là ở đây."

Phúc tấn nhắc nhở Vương Gia, hắn híp mắt trầm tư, một hồi lâu sau quay sang phúc tấn nói: "Chuyện này, ta nhớ kỹ rồi."

Nửa khối đá còn lại trong lòng phúc tấn lúc này mới rơi xuống.

"Tất cả nhờ Vương Gia lo lắng."

"Tuấn nhi cũng là con ta, đáng lẽ nên thế." Vương Gia nói.

Phúc tấn lộ vẻ mặt nụ cười.

Nàng yêu cầu Vương Gia tìm một kiều nữ tướng mạo xinh đẹp, chính là bởi vì Chức Tâm.

Đối với Chức Tâm, Ung Tuấn chẳng lẽ không phải là thế sao?

Không phải chỉ vì Chức Tâm có dung mạo xinh đẹp hơn người, nên mới mê luyến nàng?

Phúc tấn tin tưởng, một khi Ung Tuấn cưới một thê tử tướng mạo xinh đẹp cùng thân phận cao quý, hắn nhất định vì kiều thê mới cưới mà hồi tâm. Đến lúc đó cho dù là Chức Tâm, lòng của Ung Tuấn cũng sẽ lạnh nhạt, càng không nói đến Khổng Hồng Ngọc, các nàng cũng sẽ không còn làm cho phúc tấn phiền lòng.

Buổi tối sau khi hầu hạ phúc tấn đi ngủ, Chức Tâm mới về đến phòng thắp nến lên, tiếp tục ngồi xuống thêu chiếc túi thơm vẫn chưa hoàn thành.

"Chức Tâm." Lục Hà đến phòng tìm nàng. "Ta thấy mấy đêm nay ngươi hình như không ngủ, bệnh vừa mới hết, tại sao không đi nghỉ ngơi?" Nàng đi vào phòng hỏi.

Thấy Chức Tâm tay đang thêu túi thơm, Lục Hà sửng sốt một chút. "Đây là cái gì, ngươi thêu cho ai?"

Cúi đầu, Chức Tâm nói: "Ta thêu chơi, chắc giữ cho mình dùng."

"Ngươi gạt ai chứ? Đây rõ ràng là túi thơm thêu cho nam nhân mà." Lục Hà híp mắt. "Mà ta nhớ, ngươi lúc trước đã thêu một cái cho Bối Lặc Gia rồi, bây giờ lại thêu, chẳng lẽ vẫn thêu cho Bối Lặc Gia sao?"

Nàng dừng lại, chăm chú nhìn mặt thêu.

"Thêu làm gì? Ngươi đã cự tuyệt Bối Lặc Gia, tại sao còn muốn thêu túi thơm?" Lục Hà không hiểu.

"Ta nhận lời Bối Lặc Gia, sẽ thêu cho hắn một túi thơm." Chức Tâm ngẩng đầu lên nhìn Lục Hà, sắc mặt bình tĩnh. "Huống chi Bối Lặc Gia đối với ta có ân cứu mạng, thêu túi thơm cho hắn là việc ta có thể làm."

Lục Hà lắc đầu, phản đối. "Đây chỉ là cái cớ." Nàng nói: "Từ xưa đến nay, nữ nhân vì báo ân nhân ân cứu mạng, chỉ biết xả thân quên mình, hay hoặc là ân nhân muốn cái gì liền cho cái đó, cho dù lấy thân báo đáp cũng không chối từ. Ta chưa từng nghe nói, vì báo ân cứu mạng thêu túi thơm. Nữ nhân sẽ không vì ân nhân thêu túi thơm, sẽ chỉ vì người tình thêu túi thơm."

Lời nói của Lục Hà khiến Chức Tâm kinh hãi.

"Ngươi có thể gạt ta, nhưng không lừa được chính ngươi." Lục Hà nói: "Thường ngày ngươi thông minh lanh lợi hơn ta không biết bao nhiêu lần, cho nên phúc tấn mới thích ngươi như vậy, nhưng vì cái gì trong chuyện Bối Lặc Gia, ngươi liền biến thành người khác, so với ta còn ngốc nghếch, khờ dại hơn?"

Trong phòng nhỏ, không khí giống như đông lại.

Những lời Lục Hà nói giống như cây kim đâm khoét sâu vào lòng của Chức Tâm.

"Chức Tâm, ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi tại sao lại như thế? Tại sao phải khổ sở như vậy? Bối Lặc Gia cũng không hiểu rõ ngươi, ngươi mang ủy khuất vào mình, nhưng cả phúc tấn cũng trách ngươi."

Chức Tâm lại lắc đầu. "Hắn biết, hắn hiểu được."

"Cái gì?" Lục Hà không hiểu.

Chức Tâm cúi đầu. "Phúc tấn oán trách ta là có lý, ta không uất ức, ta thực sự đã làm cho phúc tấn tức giận."

"Ngươi biết rõ phúc tấn tức giận, tại sao còn khăng khăng làm như vậy?"

"Bởi vì Bối Lặc Gia cái gì cũng hiểu, nếu đã hiểu, ta sẽ không thể làm chủ bản thân mình." Nàng bình tĩnh nói.

"Chức Tâm, ngươi nói cái gì, sao ta một câu cũng nghe không hiểu."

Chức Tâm ngẩng lên nhìn Lục Hà, nhàn nhạt nói với nàng: "Nếu như Bối Lặc Gia không hiểu, như vậy ta có lẽ có thể giả khờ, có thể không không cần quan tâm, giống như những cô gái bình thường khác, chấp nhận số mệnh, vì phu quân ta cũng không biết ta yêu hắn. Nhưng hắn hiểu, hắn cái gì cũng hiểu, cũng bởi vì như thế khiến ta đau khổ, cho nên ta không thể xem như không có việc gì, cùng hắn sống cuộc sống bình thường, ta không làm được."

Lục Hà ngây dại, sâu sắc nhìn Chức Tâm. "Ý của ngươi là, ngươi yêu Bối Lặc Gia, nhưng Bối Lặc Gia hắn. . . . . ."

Lục Hà nói đến một nửa, nàng lại không thể tiếp tục nói.

"Mặc kệ hắn nghĩ cái gì, mặc kệ hắn có bao nhiêu toan tính, ta chỉ muốn nắm bắt trái tim của mình, vậy là đủ rồi."

Trong lòng Lục Hà như bị vật gì đó đè nặng. "Chức Tâm, hiện tại ta hiểu rõ rồi, nhưng lại không thấy ngươi thông minh, ngược lại cảm thấy ngươi càng ngốc hơn." Nàng khó chịu thay Chức Tâm.

"Ta ngốc ư, Lục Hà tỷ?" Chức Tâm lại cười. "Làm nha hoàn có lẽ ta ngốc, nhưng làm nữ nhân, ta không ngốc."

Lục Hà nhíu mày, giống như sắp khóc. "Ngươi sao có thể như vậy chứ? Ngươi không nên làm nha hoàn!"

"Không ai muốn làm nha hoàn." Chức Tâm cười nói.

Lục Hà sửng sốt, hốc mắt rưng rưng, hồi lâu vẫn nói không ra lời.

"Chức Tâm, ta không giống ngươi, ta nhất định không giống ngươi." Lục Hà gắng sức nói, như đang nói với chính mình.

"Lục Hà tỷ, ngươi sẽ không giống ta, không ai có thể giống ai. Bởi vì mỗi người đã đến thế gian này trong lòng đều có chỗ tổn thương, đều có tình cảm ở trong lòng, đều có thử thách."

Lục Hà kinh ngạc nhìn nàng, tiếp tục không nói nên lời.

Nữ nhân đời thường, cũng có ưu phiền sao? Trong lúc ưu phiền, còn có thể nắm chặt mình, bình thản đón nhận sao?

Bởi vì là Chức Tâm nên mới đặc biệt như vậy!

Lục Hà đi rồi, lòng Chức Tâm trấn tĩnh lại, đêm nay nhất đinh phải thêu xong túi thơm.

Nhưng mà, cố chấp thêu xong túi thơm, thật sự muốn đưa cho Ung Tuấn sao?

Sẽ không, nàng sẽ cất túi thơm đi, giấu dưới gối của nàng.

Bởi vì vật này nàng phải giữ lại.

Vật này không phải của hắn, không nên đeo trên hông hắn, càng không cần hắn biết được.

*********

Mỗi dịp mùng một, mười lăm, Ba phúc tấn đều sẽ ra ngoài Kinh Thành để dâng hương tụng kinh cầu bình an.

Sáng sớm hôm đó, Chức Tâm đã chuẩn bị xông đồ dâng hương là hoa tươi quả ngọt, cùng phúc tấn đi vào Chùa lễ Phật, Lục Hà ở lại trong Phủ xử lý công việc lặt vặt.

Lễ Phật xong, Chức Tâm thu dọn lễ vật xong xuôi liền theo phúc tấn rời khỏi Chùa, nhưng mới đi đến trước cửa Chùa, phúc tấn bỗng nhiên dừng lại.

"Chức Tâm, ngươi xem, ở đây có một cô nương, nàng té trên đất nhìn giống như bệnh rất nặng!"

"Phúc tấn, người đừng quan tâm, nói không chừng chỉ là giả chết lừa tiền."

Chung quanh đây ăn xin rất nhiều, chỗ phố xá sầm uất, hạng người nào cũng có, không thể không đề phòng.

"Không phải thế đâu? Ta thấy cô nương này xinh đẹp hơn người. Ngươi mau tới xem xem, hai người các ngươi, đúng là cùng một dạng người, đều khiến người khác động lòng như vậy."

"Phúc tấn, người đừng đến gần, để Chức Tâm đến xem." Nàng ngăn cản phúc tấn, bảo vệ phúc tấn.

Tiến về trước, nàng thấy một nữ tử đang ủ rũ nằm bên cửa Chùa, dường như chỉ còn vài hơi thở.

Cô gái thấy nàng, chợt bình tĩnh mở ra hai mắt, trong mắt như có một tia kinh ngạc, như có tiếng thở dài. . . . . .

Cho đến trước khi cô gái hôn mê, nàng vẫn cứ quyến luyến nhìn Chức Tâm, mãi đến khi sắp mất đi ý thức. Trong miệng còn lẩm bẩm thì thầm:

"Điềm đạm uyển chuyển hàm xúc, dịu dàng tự nhiên. . . . . . Định Kỳ, ta rốt cuộc đã tìm được người con gái ngươi yêu thích."

*********

Phúc tấn đến Chùa Hiền Lương lễ Phật, khi trở về bị kinh sợ, lại còn mang về một tên ăn mày.

Nhóm hạ nhân trong Phủ không có việc gì làm, liền tụ lại nói huyên thuyên, lần này lời đồn như thế, trong Phủ từ trên xuống dưới ai ai cũng thấy tò mò, muốn xem xem tên ăn mày này là ai? Rốt cuộc bộ dáng như thế nào? Tại sao Phúc tấn lại mang một tên ăn mày bẩn thỉu về vương Phủ?

Phúc tấn mặc dù thương người, nhưng cũng sợ tên ăn xin này có bệnh trên người, vì vậy muốn Chức Tâm mời đại phu đến khám cho nàng.

Chức Tâm đi mời đại phu, tự mình cũng chăm sóc cho nữ tử không rõ lai lịch tên gọi Ba Ca này, nàng không sợ nhiễm bệnh.

Chức Tâm từ đáy lòng thương hại Ba Ca, ngày đó ở bên ngoài cửa Chùa trông thấy nàng trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng đáy mắt lại tang thương hiu quạnh, Chức Tâm như thấy lại lúc mình tám tuổi.

Ba Ca hôn mê chưa tỉnh, Chức Tâm hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ chăm sóc cho nàng, không nghĩ tới bản thân.

Vì vậy sáng sớm hôm nay nàng lại nhiễm bệnh, nàng bị bệnh, lúc này phúc tấn không còn muốn nàng rời Phủ, chỉ cần dời đến viện khác, không để Chức Tâm ảnh hưởng tới mình và Vương Gia, cũng không muốn Chức Tâm lây bệnh cho những nha đầu khác. Về phần đứa bé ăn xin kia, phúc tấn muốn tự mình Chức Tâm chăm sóc.

Chức Tâm mang bệnh còn phải cách ly phòng ở của nàng, Hạ nhi chỉ có thể giúp nàng chuyển phòng, lại không thể làm gì, vì vậy ngồi khóc cả đêm.

Buổi sáng Hạ nhi hầu hạ chủ tử rửa mặt, con mắt là sưng đỏ.

"Mắt của ngươi bị làm sao?" Ung Tuấn lạnh lùng hỏi nàng.

"Dạ... Sạo ạ?" Hạ nhi ngơ ngác đáp lời.

"Mắt sưng híp lại, ngươi còn có thể hầu hạ ta?"

"Nô tỳ. . . . . ." Hạ nhi sờ sờ mắt của mình. "Nô tỳ có thể hầu hạ Bối Lặc Gia." Hạ nhi lại thút thít .

"Ngươi khóc cái gì?" Ung Tuấn lãnh đạm quan sát nàng.

"Nô tỳ, nô tỳ là vì Chức Tâm tỷ mà đau lòng."

Nghe thấy hai từ Chức Tâm, sắc mặt Ung Tuấn cứng lại.

"Chức Tâm tỷ thật đáng thương, mắc bệnh, phúc tấn còn kêu nàng dọn khỏi phòng nhỏ, một mình phải ở giác viện bên cạnh phòng chứa củi. Nô tỳ thấy Chức Tâm tỷ như vậy, cảm thấy đau buồn, sau này nếu nô tỳ ngã bệnh, không biết có phải dời đến giác viện mà ở?"

Hạ nhi vẫn còn nhỏ, sẽ không che giấu tâm sự.

Lúc đầu nàng là không cam lòng thay cho Chức Tâm, người nàng xem như tỷ tỷ ruột của mình, nhưng thật ra cũng là tự thương xót chính bản thân mình cũng là số mạng tôi tớ.

Ung Tuấn âm trầm nhìn chằm chằm Hạ nhi, hồi lâu cũng không lên tiếng.

Hạ nhi thút tha thút thít , hồi lâu cũng không ngớt tiếng.

"Ngươi nói nàng ngã bệnh, bây giờ còn hầu hạ phúc tấn?"

"Không." Hạ nhi lắc đầu. "Chức Tâm tỷ hiện tại chăm sóc tỷ tỷ xin ăn đó."

"Tỷ tỷ ăn xin?"

"Chức Tâm tỷ nói phúc tấn tấm lòng Bồ Tát, mấy ngày trước tốt bụng từ Chùa lễ Phật về Phủ, mang về một tỷ tỷ xin ăn ngất xỉu trước cổng Chùa."

"Đứa bé xin ăn đó đang ở đâu?"

"Ở góc phòng nhỏ bên cạnh nhà bếp."

Ung Tuấn không hỏi thêm gì nữa.

Hạ nhi khóc xong, mới tiếp tục hầu hạ chủ tử.

Dù sao cũng là đứa nhỏ, mặc dù mới khóc, nhưng chỉ chớp mắt Hạ nhi cũng quên luôn chuyện khiến nàng đau lòng khổ sở vừa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play