Trăng soi vằng vặc cả ngọn Thiếu Thất Phong, bóng trăng loang lổ làm cho cả mặt đất như được phủ một lớp gấm hoa. Khắp nơi gió thổi thông reo rì rào, cảnh vật trở thành tịch mịch vô cùng.
Bỗng có những tiếng hú cứ nối tiếp nhau từ xa vọng đến, rồi bay lâng lâng trên nền trời, vang dội cả đồi núi, xé tan bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya.
Dưới bóng trăng lạnh lẽo, tại chân ngọn Thiếu Thất Phong bỗng xuất hiện ba bóng đen nhỏ như hạt đậu, nhanh nhẹn lướt lên núi, chính là Thiết Chỉ Thư Sinh, Huyền Băng Lão Mị và Hàn Phách Lão Nhân.
Thiết Chỉ Thư Sinh cau đôi mày nói:
- Chỉ e rằng mọi việc đêm nay sẽ gặp nhiều rắc rối. Việc xảy ra đêm trước tại Hoa Sơn chắc chắn không thể loan truyền nhanh đến đây kịp để khiến phái Thiếu Lâm biết mà đề phòng, vì vậy chỉ có thể là có sơ xuất ở huyện thành Đăng Phong, làm cho Thiếu Lâm phái đề phòng kịp thời.
Huyền Băng Lão Mị nói:
- Nhưng nếu chúng ta không tạo ra cái cớ là mộn hạ Thiếu Lâm gian dâm giết người thì làm sao tránh khỏi giang hồ dị nghị?
Thiết Chỉ Thư Sinh nói:
- Nhưng chúng ta đã cất tiếng hú dài để ra ám hiệu với số người đi trước mà vẫn không nghe hồi âm. Nếu tiểu đệ đoán không lầm thì tất cả những người đi trước đều đã gặp rủi ro rồi.
Huyền Băng Lão Mị nghe qua không khỏi biến sắc, lão nghĩ một hồi rồi nói:
- Theo tôi thì không đến nỗi như thế đâu. Tuy võ công của Thiếu Lâm cao cường nhưng quyết không thể đánh thảm bại những người đi trước được. Hơn nữa bọn họ đã phụng mệnh dùng thuốc mê trước rồi mới tấn công cơ mà.
Thiết Chỉ Thư Sinh lộ vẻ ngờ vực nói:
- Nếu như vậy chẳng lẽ bọn họ đã thành công và rút đi êm ái rồi sao?
Lũ yêu tà không ngờ được rằng Đào Gia Kỳ đã tìm hiểu được được mưu gian của chúng, rồi sai Ác Di Lặc Trúc Tây cùng hai tăng nhân trà trộn vào Thiếu Lâm tự, dùng giải dược phá tan âm mưu sử dụng thuốc mê, vì thế cho nên âm mưu của chúng mới phải chịu thất bại như vậy.
Hàn Phách Lão Nhân cất giọng lạnh lùng nói:
- Nói nhiều vô ích, chi bằng lên thẳng trên đó coi coi chuyện gì đã xảy ra. Thiếu Lâm Tự có phải hang rồng hổ huyệt đâu mà chúng ta phải sợ sệt?
Thiết Chỉ Thư Sinh cười nhạt nói:
- Tiền bối chớ nên liều lĩnh mà hối hận không kịp.
Hàn Phách Lão Nhân gằn giọng nói:
- Bình sinh lão phu hành sự chưa bao giờ hối hận.
Bỗng ngay lúc đó có một giọng cười âm u lạnh lùng vọng đến:
- Lời nói của Thiết Chỉ Thư Sinh thế mà đúng. Thiếu Lâm tự chẳng khác nào hang rồng hổ huyệt, nếu xông càn vào thì hối hận cũng không kịp đâu.
Hàn Phách Lão Nhân tức giận nhắm hướng có tiếng nói vọng đến công mạnh ra một chưởng.
Ầm ầm, ba gốc cổ thụ đã bị chưởng lực của lão đánh gẫy ngang, bụi cát văng mù mịt. Nhưng tiếng cười âm u ấy dường như vẫn không hề hấn gì, lại vọng đến:
- Trút giận lên cây cối phỏng có ích gì? Thật chẳng thấy ai trên đời ngu ngốc u mê không chịu nhìn ra lẽ phải như ông.
Hàn Phách Lão Nhân bị chửi thẳng vào mặt thì giận đến râu tóc dựng đứng, lão còn đang chưa biết phải làm sao thì trong đám cát bụi mờ mịt đã xuất hiện một bóng gã đàn ông đứng tuổi, dáng điệu oai phong, trên lưng có giắt bảy loại ám khí.
Thiết Chỉ Thư Sinh nói:
- Các hạ là ai?
Người đàn ông đứng tuổi mỉm cười nói:
- Tại hạ là Đồ Lôi, còn các hạ phải chăng là Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu đại hiệp nổi tiếng giang hồ?
Thiết Chỉ Thư Sinh nói:
- Hai chữ đại hiệp thật tình không dám nhận. Chẳng hay Đồ lão sư có phải là người quen thân với Thiếu Lâm Tự hay không?
Đồ Lôi cười nhạt nói:
- Võ lâm tuy chia ra nhiều môn phái, nhưng nguồn gốc thì chỉ là một. Chẳng hay câu hỏi của Lữ Khưu lão sư có ý gì? Nhưng tại hạ là người có quan hệ rất sâu xa đến Thân Thù Báo Ứng Lỗ Công Hành đây.
Ba gã ma đầu nghe thế không khỏi kinh ngạc biến sắc mặt. Thiết Chỉ Thư Sinh rùng mình hai lượt rồi nói:
- Là mối quan hệ gì?
Đồ Lôi ung dung nói:
- Vấn đề ấy không nói ra thì vướng cổ như mắc xương gà vậy. Thật ra người chính là ân sư của tại hạ.
Ba ma đầu giật nảy mình, Huyền Băng Lão Mị gằn giọng quát:
- Người này không thể tha được, tấn công mau.
Nói đoạn lão vung song chưởng công mạnh về Đồ Lôi. Hàn Phách Lão Nhân và Thiết Chỉ Thư Sinh cũng nhanh như chớp lao vào hợp công.
Ba gã ma đầu cùng hợp công nên sức mạnh không phải tầm thường, kình phong dấy động ào ào, cây cối gãy đổ, cát bụi mù mịt.
Đồ Lôi cười ha hả rồi nhanh nhẹn lướt người mất hút trong đám cát bụi mù trời.
Ba gã ma đầu cảm thấy kình lực đánh ra chỉ vào khoảng không mà Đồ Lôi thì mất dạng thì không khỏi giật mình ngơ ngác. Hàn Phách Lão Nhân sắc mặt xanh như chàm, cất giọng nói:
- Thằng nhãi vừa rồi chỉ mạo nhận đệ tử của Lỗ Công Hành mà thôi. Lão phu nhất quyết xông lên Thiếu Lâm tự xem xem chuyện gì đã xảy ra trên đó.
Rồi cả ba kẻ trước người sau lướt nhanh lên đỉnh núi.
Khi cả ba vừa qua vòng tường ngoài thì đã thấy vô số xác chết của lũ yêu tà che mặt trên mặt đất. Thiết Chỉ Thư Sinh biến hẳn sắc mặt, vội cúi xuống giở khăn che mặt của một xác chết ra, và khi nhận ra kẻ đó là ai thì buột miệng “úy” lên một tiếng kinh hãi.
Huyền Băng Lão Mị thấy thế thì biết có chuyện không hay, vội hỏi:
- Ai đó?
Thiết Chỉ Thư Sinh cất tiếng than dài nói:
- Chính là một trong Lệ Sơn Thất Tôn Giả.
Sắc mặt của Huyền Băng Lão Mị lộ vẻ kinh hoàng nói:
- Nếu thế thì e rằng Lệ Sơn sơn chủ đã lành ít dữ nhiều, chúng ta mau rút lui thôi, khi nào tìm hiểu ra sự thực sẽ tìm cách đối phó sau.
Hàn Phách Lão Nhân bỗng nói:
- Trở về gặp Âu Dương Tuyền thì chúng ta ăn nói sao đây?
Thiết Chỉ Thư Sinh và Huyền Băng Lão Mị nghe thấy thế thì lập tức buồn bã ra mặt. Hàn Phách Lão Nhân nói tiếp:
- Bọn ta đều là anh hùng một đời, vậy mà bây giờ chẳng khác gì ưng khuyển. Đáng lý ra nên chết quách đi cho đỡ nhục, nhưng ta nghĩ kĩ rồi, chết như thế trong lòng hãy còn ấm ức, vì vậy đành phải kéo dài kiếp sống tàn đến hôm nay.
Thiết Chỉ Thư Sinh nói:
- Nếu tiền bối may mắn thoát được sự kiềm chế của Âu Dương lão tặc thì tiền bối sẽ làm gì?
Hàn Phách lão nhân cười nhạt nói:
- Ta sẽ giết hết kẻ nào chống đối ta trên cõi đời này.
Thiết Chỉ Thư Sinh sáng bừng đôi mắt nói:
- Vãn bối sẽ theo tiền bối để xây dựng lại cuộc đời anh hùng bá nghiệp còn dở dang.
Lúc cả ba đang nói chuyện thì tại một góc tối cách đó chừng mười trượng, Đồ Lôi đang theo dõi cả ba. Nghe bọn yêu tà nói chuyện thì chàng không khỏi thở dài, thầm tiếc cho bọn yêu tà đã lún quá sâu, không thể cứu vãn, chỉ còn cách diệt trừ bọn chúng để khỏi có hậu hoạn về sau.
Bỗng đâu ngay sau lưng chàng có tiếng cười nhạt rất khẽ, Đồ Lôi không khỏi giật mình quay người lại thì nhận ra sau lưng chàng chính là Quỷ Thủ Thần Ông Âu Dương Tuyền. Lão không nói không rằng đưa hai ngón tay điểm trúng ngay huyệt Thần Phong của Đồ Lôi, sau đó đôi mắt lão lại quay sang nhìn đăm đăm về phía số người Thiết Chỉ Thư Sinh, nghiêng tai lắng nghe lời đối đáp của họ.
Ba gã ma đầu ấy sau khi bàn bạc một lúc thì quyết định lướt mình về Tàng Kinh Các để xem xét số phận của Lệ Sơn Lão Yêu và Vô Tình Tú Sĩ ra sao.
Âu Dương Tuyền không ngờ được là Đồ Lôi đã luyện được thần công Di hoa tiếp mộc, có thể tùy ý dời đổi các huyệt đạo trong người nên vị trí Thần Phong huyệt mà lão điểm vào thực chất chỉ là một nơi trống không. Đồ Lôi vẫn không bị sao, nhưng chàng đứng im lìm giả như là bị điểm trúng huyệt vậy.
Chàng có thể thừa cơ hội này giết chết tên lão tặc thật dễ dàng, nhưng sau khi suy xét thì thấy nếu giết lão ta ngay thì nỗi oan của Lỗ Công Hành sẽ không được gột rửa, ông ta đành phải mang hàm oan, và Huỳnh Ỷ Vân, người vợ thân yêu của chàng cũng phải chịu chung nỗi buồn khổ đó.
Ngoài ra còn có vụ án oan của Đoàn Thừa Tiên, ân sư của Châu Nhân Ký, cùng vụ đổ máu ở Cô Tùng Cốc, tất cả những việc đó đều phải từ miệng của tên lão tặc thú nhận thì mới có thể phơi bày sự thật ra ánh sáng.
Vì vậy chàng phải gắng nhịn không ra thay lỗ mãng.
Nhưng khi chàng thấy ba tên ma đầu đi về hướng Tàng Kinh Các thì không khỏi cuống quít, vì tuy có số người của Thần Châu Song Sát nhưng chưa chắc đã thủ thắng được, vì vậy chàng không ngớt nghĩ ngợi, tìm cách dọa cho Âu Dương Tuyền phải kinh sợ mà bỏ chạy.
Khi Âu Dương Tuyền quay mặt lại thì Đồ Lôi cười nhạt nói:
- Âu Dương Tuyền lão đã thấy chưa? Độc dược của lão tuy chế ngự được lũ yêu tà nhưng không thể tránh được tấm lòng phản trắc của họ.
Âu Dương Tuyền nói:
- Bọn chúng dù có ý muốn phản loạn nhưng không thể giải trừ chất độc của lão phu thì làm chi được?
Đồ Lôi nói:
- Đợi đến lúc họ giải được độc dược thì e rằng đã không còn kịp nữa.
Âu Dương Tuyền cười nhạt nói:
- Trừ khi bọn chúng chết mà thôi.
Đồ Lôi nói:
- Cũng chưa hẳn thế đâu.
Âu Dương Tuyền gằn giọng nói:
- Đừng nói bá láp nữa, giao pho Giáng Long Kinh ra đây.
Đồ Lôi cười nói:
- Ta dại gì mà mang theo bên người?
Âu Dương Tuyền mặt lộ sát khí, cười nhạt hỏi:
- Sao ngươi biết lão phu giấu pho Hàn Thiết Quan Âm dưới nước?
Đồ Lôi nói:
- Lão muốn biết câu trả lời thì hãy trả lời ta mấy câu hỏi trước đã.
Âu Dương Tuyền nói:
- Mạng sống của ngươi còn đang nằm trong tay ta mà còn dám ra giá với ta ư?
Đồ Lôi khẽ cười nhạt rồi bỗng rùn mình xuống, xoay người nhảy thẳng ra ngoài.
Âu Dương Tuyền hết sức kinh hãi quát to:
- Đứng lại, ngươi chạy đi đâu?
Tức thì lão vọt người bám theo.
Đôi bên chỉ cách nhau chưa tới mười trượng mà Âu Dương Tuyền dù đã giở hết tốc lực vẫn không làm sao bắt kịp Đồ Lôi, trong lòng lão thầm kinh hãi.
Chớp mắt đã xuống chân núi Thiếu Thất, Đồ Lôi nhanh như chớp ẩn mình vào cánh rừng rậm rạp cây cối xanh tươi.
Âu Dương Tuyền biết Đồ Lôi đang núp trong rừng cây nên hết sức để ý, lão chờ xem nếu có bụi cây nào động đậy thì sẽ xuất toàn lực đánh ngay vào đấy.
Bỗng dưng từ lùm cây phía xa xa có tiếng hát vọng ra:
“Vì đâu tuấn mã mệt nhoài Giang hồ mấy độ đông đoài bôn ba Nay sóng gió lại thổi qua Thuyền to ta phải bước ra lái lèo Cuộc đời lắm nỗi cheo leo Xoay vần như một ngọn đèn kéo quân Nhưng bao giờ mới chịu dừng?
Trầm mê ngoan cố thì đừng trách ai.” Tiếng ca văng vẳng khi gần khi xa, không biết đích xác từ đâu vọng lại.
Đôi mắt của Âu Dương Tuyền chiếu ngời ánh sáng, lão đưa chân nhẹ nhàng từng bước từng bước một tiến về hướng có tiếng ca văng vẳng.
Tiếng ca ấy dừng lại một chút rồi lại trỗi lên:
“Hoàng hôn trời đã tối rồi Sớm lo đến việc phản hồi quê xa Chớ nên mải miết lân lâ Trễ tràng rồi lại trôi qua một ngày!
Đời người như thể mây bay Lợi danh như thể sương mai đầu cành!
Buông lơi cả việc tu hành Mai đây chín suối cam đành khổ đau!
Nhãn tiền chẳng thấy hay sao?
Luật hình nghiêm khắc, trời cao công bình!”.
Từng câu từng chữ một đều có ngụ ý khuyên tên lão tặc nên sớm quay đầu trở lại với lẽ phải.
Nhưng tên lão tặc đã chìm đắm quá sâu, không còn cách nào tự cứu nữa, lão cứ nhắm hướng có tiếng ca bước lần tới mãi. Cuối cùng thì lão trông thấy Đồ Lôi đang chắp tay đứng sững giữa rừng, liền nhanh lẹ lướt tới, công ra một chưởng luôn.
Đồ Lôi chỉ xê dịch thân mình một chút đã thoát khỏi thế công của đối phương, chàng nhảy lùi về sau hai trượng rồi bất chợt quát to:
- Chậm đã!
Âu Dương Tuyền dừng tay hỏi:
- Có gì nói mau.
Đồ Lôi mỉm cười nói:
- Khi còn ở Mã Tích Sơn ta đã nói rồi, nếu lão muốn tìm lại Hàn Thiết Quan Âm thì cứ tới Vân Mơn Giáp mà tìm.
Âu Dương Tuyền sắc mặt liền trở thành hung tợn, quát to:
- Ngươi có đúng là đồ đệ của Lỗ Công Hành không?
Đồ Lôi cười nhạt nói:
- Phải hay không thì đến đó lão sẽ rõ, chỉ sợ lão không dám mà thôi.
Âu Dương Tuyền thầm nghĩ:
- “Nếu hắn đúng là đồ đệ của Lỗ Công Hành thì ta nên nhân dịp này bắt sống rồi đem đến Vân Môn Giáp đổi lấy vợ và con gái về, sau đó sẽ lên kế hoạch diệt trừ hai lão tặc Lỗ Công Hành và Ngọa Long Cốc chủ luôn”.
Nghĩ thế lão ta bất chợt vung tay ra, dùng thế Thiên La Địa Võng đánh thẳng vào Đồ Lôi, thế võ bao gồm cả kiếm pháp, chưởng lực và chỉ lực, vô cùng độc đáo.
Đồ Lôi không khỏi thầm phục lão tặc không hổ danh là một bậc tông sư võ học, chỉ tiếc là đi lầm đường ác mà thôi. Chàng lập tức ngã ngửa người ra, rồi xoay lưng vọt thẳng lên, dùng thế Kim Long Thám Trảo, nhanh như chớp chụp thẳng vào cổ tay lão tặc.
Âu Dương Tuyền nhận ra đó là một thế võ trong Giáng Long Kinh, đủ sức phá vỡ thế công của mình thì thầm kinh dị. Lão bước xéo qua một bước tránh rồi lại liên tiếp đánh ra bảy thế võ liên hoàn trong chớp mắt.
Đồ Lôi sau khi sử một thế phản công giành lại được quyền chủ động thì nhanh nhẹn luớt ra ngoài, cười khanh khách nói:
- Tại hạ thấy lệnh ái xinh xắn dễ thương nên đã tận dụng làm tiểu thiếp, nay tiểu tế đành nhân nhượng nhạc phụ ba phần vậy.
Nói rồi chàng lướt đi mất hút, nhưng từng câu từng chữ vẫn lọt vào tai của Âu Dương Tuyền một cách rõ ràng.
Tên lão tặc nghe thế thì lòng đau như cắt, gào to lên:
- Lão phu thề không đội trời chung với một tên thất phu hèn mạt như ngươi.
Rồi lão cũng lướt người đuổi theo.
Trong lúc đó tại Thiếu Lâm tự, một cuộc xô xát đẫm máu đã nổ ra.
Thần Châu Song Sát đang vây đánh Thiết Chỉ Thư Sinh rất ác liệt, làm cho lão ta phải trổ hết cả tuyệt học ra mới cố gắng duy trì thế công bình.
Châu Nhân Ký và Ác Di Lặc Trúc Tây thì vây công Huyền Băng Lão Mị. Vị chưởng môn Thiếu Lâm phái cùng toàn thể môn hạ thì dàn thành La Hán Trận tấn công Hàn Phách Lão Nhân, lúc này như một con hổ điên, từng sợi tóc bạc trên đầu đều dựng đứng cả lên, không ngừng vung chưởng đánh ra.
Chưởng phong của lão ta hết sức âm độc, môn hạ Thiếu Lâm thương vong rất nhiều, nhưng vì La Hán Trận uy lực cũng mạnh mẽ vô biên nên Hàn Phách Lão Nhân mấy lân muốn thoát ra ngoài mà không làm sao thoát ra được.
Nhẫn Châu đại sư biết cuộc chiến đêm nay quyết định sự tồn vong của Thiếu Lâm, mắt lão thấy đồng môn thương vong la liệt nên trong lòng này sinh ý định liều mạng. Lão vung ngọn thiền trượng lên, dùng hết sức lực sử chiêu Lực phách Hoa Sơn đánh mạnh ra, nhằm đầu Hàn Phách Lão Nhân bổ thẳng xuống.
Hàn Phách Lão Nhân cười nhạt, công thẳng vào chiêu số của Nhẫn Châu đại sư.
“Bùng” một tiếng, Nhẫn Châu đại sư thân hình bị hất văng ra xa, ngọn thiền trượng bay tít lên trời, hổ khẩu hai tay rách toạc, máu chảy dầm dề.
Hàn Phách Lão Nhân nhanh nhẹn đánh bồi theo một chưởng. Nhẫn Châu đại sư không thể tránh kịp, lão gào một tiếng thảm thiết rồi ngã ra đất, chết ngay.
Các tăng nhân chung quanh trông thấy thế thì hết sức bi phẫn, cùng liều mạng tấn công như lũ tràn vào ba tên ác ma.
Ba tên ác ma tuy võ công trác tuyệt nhưng không thể chịu đựng nổi nữa, cùng hú lên một tiếng dài rồi lao vút lên trên cao, tìm đường bỏ chạy.
Giữa nền trời khuya bỗng có tiếng niệm Phật hiệu to, rồi có giọng quát lên:
- Ba vị thí chủ hãy ở lại đã.
Ba gã ma đầu bỗng cảm thấy có một luồng chưởng lực hùng hậu đánh thẳng vào hậu tâm, hự lên mấy tiếng rồi rớt cả xuống đất.
Tiếp đó có một vị lão tăng diện mạo thanh tú, mày dài phất phơ nhẹ nhàng nhảy xuống.
Ba gã ma đầu nhận ra đó chính là Trường Mi Tôn Giả, trụ trì Phổ Đà Viện ở Nam Hải, lão tăng chắp tay nói:
- Thiếu Lâm có gì thất đức mà làm cho ba vị thí chủ tức giận đến chém giết như thế? Môn hạ Thiếu Lâm lớp chết lớp bị thương, xin ba vị thí chủ cho một lời giải thích cho hợp lý.
Thiết Chỉ Thư Sinh cười nhạt nói:
- Thiếu Lâm môn hạ gian dâm hiếu sát nên anh em ta thế thiên hành đạo, có chi là sai trái? Thiếu Lâm phương trượng bênh vực môn hạ mà dùng lời lẽ nặng nề nhục mạ anh em tạ.... Trường Mi Tôn Giả lạnh lùng ngắt lời:
- Chuyện riêng của Thiếu Lâm thì đã có người của Thiếu Lâm lo liệu, ai khiến ba vị xem vào rồi chém giết ở đây? Bần tăng tuy nhân từ nhưng hôm nay không thể tha thứ cho hành động ngang ngược đó.
Thiết Chỉ Thư Sinh quát to:
- Ngươi muốn gì?
Trường Mi Tôn Giả nói:
- Bần tăng muốn ba vị thanh toán món nợ máu ngay nơi này.
Ba gã ma đầu cười gằn rồi bất chợt chồm dậy, cùng vung chưởng đánh ra, khoảng cách quá gần, chỉ e Trường Mi Tôn Giả không tránh né kịp.
Bỗng nhiên ba gã ma đầu biến hẳn sắc mặt, lộ vẻ vô cùng đau đớn, vần trán toát mồ hôi lạnh, lảo đảo muốn té.
Trường Mi Tôn Giả và vị chưởng môn Thiếu Lâu không khỏi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Ba gã ma đầu sau một hồi run rẩy toàn thân thì đôi mắt bỗng trở nên lờ đờ, rồi té ngã ra đất. Dưới ánh trăng sáng mọi người đều trông thấy sau lưng mỗi tên có cắm một ngọn Phích Lịch Thoa.
Rồi từ một ngọn cổ thụ cạnh gian đại điện, có một bóng người nhảy xuống, chính là Thất Xảo Phích Lịch Thoa Đồ Lôi.
Chàng quay về phía hai vị cao tăng, chắp tay tươi cười nói:
- Tại hạ vừa rồi có chuyện chậm trễ, để cho sự việc ra như thế này, thật là áy náy.
Vị chưởng môn phái Thiếu Lâm mặt đầy vẻ cảm kích nói:
- Đồ thí chủ xin đừng nói thế, nếu không có thí chủ tương cứu thì đại nạn khó qua. Bây giờ xin mời thí chủ vào thiền phòng cùng đàm đạo, lão tăng cũng có một chuyện muốn nhờ thí chủ giải đáp cho minh bạch.
Đồ Lôi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói:
- Cũng được, nhưng tại hạ còn có việc gấp, nên đến sáng sớm là phải đi ngay.
Rồi mọi người cùng bước vào trong Đạt Ma Viện, cùng dùng trà.
Vị chưởng môn phái Thiếu Lâm mỉm cười nói:
- Bần tăng được Nhẫn Cơ cho biết là nhờ có thí chủ ra tay ám trợ nên thoát được cái nạn thiệt thân. Ơn đức đó thật to tát, nhưng nghe đâu thí chủ còn có điều phật lòng với tệ phái, vậy xin thí chủ nói rõ ra, để tệ phái biết đường mà sửa chữa.
Đồ Lôi nghiêm nghị nói:
- Thật ra không có gì đáng gọi là phật lòng cả, chỉ là chuyện của nhạc phụ Lỗ Công Hành lão nhân gia thôi. Lão nhân gia bị Đào Như Hải vu oan, rồi bị các phái hiểu lầm làm cho không còn chỗ dung thân, phải ẩn thân nơi Vân Môn Giáp, suýt nữa bị mất mạng dưới tay Đào Như Hải ...
Chàng ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Nhạc phụ lão nhân gia tuy có tiếng ghét ác như thù, nhưng ngoại trừ một số kẻ đại gian đại ác ra, ai người cũng chừa cho một đường để tự cải hối, vậy mà.. ...
Vị chưởng môn phái Thiếu Lâm thở dài nói:
- Mọi việc đã qua không làm sao sửa chữa được. Từ nay thí chủ có việc gì sai bảo thì dù có lọt vào nước sôi lửa bỏng, Thiếu Lâm cũng không chối từ.
Đồ Lôi nói:
- Hiện nay đã thấy rõ kẻ đầu sỏ chính là Đào Như Hải. Bởi thế tại hạ nhất định buộc hắn phải thừa nhận tội trạng của mình trước võ lâm.
Nếu nhị vị lão tăng không chê thì xin đến Vân Môn Giáp ở Hoàng Sơn, tại nơi đó sẽ có người tiếp đón, còn tại hạ sẽ đi dụ tên lão tặc đến đền tội trước mặt mọi người.
Vị chưởng môn Thiếu Lâm bỗng lộ vẻ thẹn thùng, muốn lên tiếng nói điều chi nhưng lại thôi.
Đồ Lôi nói:
- Chưởng môn có việc gì xin cứ thẳng thắn nói ra.
Lão hòa thượng ngập ngừng nói:
- Lão tăng ... lão tăng không dám xin thí chủ hoàn lại pho Giáng Long Kinh, nhưng muốn mượn thí chủ xem qua một lượt.
Đồ Lôi nói:
- Pho Giáng Long Kinh tại hạ đã tặng cho một người khác nên hiện giờ không có ở đây, nhưng sau khi Đào Như Hải đền tội xong thì tại hạ sẽ qui hoàn pho kinh lại nguyên chủ.
Bỗng có một tăng nhân từ ngoài hớt hả chạy vào nói:
- Bên ngoài có Tang thí chủ, muốn gặp Đồ thí chủ có việc rất quan trọng.
Đồ Lôi vội vàng nói:
- Xin mời y vào.
Vị tăng nhân ấy quay trở ra. Lát sau dẫn vào một người đầu to như cái thúng, răng hô lởm chởm, bước đến nơi.
Đồ Lôi đứng lên giới thiệu:
- Đây là Tang Hướng Lương lão sư, hiện đã cải tà qui chánh, xin nhị vị lão tăng chớ xem ông ấy là yêu tà nữa.
Hai vị lão tăng niệm phật hiệu rồi nói:
- A di đà phật, buông đao đồ tể thì thành Phật.
Tang Hướng Lương nói:
- Tên lão tặc đang đi gấp rút về hướng Long Môn, hiện giờ hai vị Dương và Thân hiền đệ đang bí mật theo dõi hành tung của lão.
Trường Mi Tôn Giả bỗng biến sắc nói:
- Không xong! Trong Long Môn có một ma đầu cái thế mà ít ai được biết, nhưng không biết hiện nay còn..... Đồ Lôi cau mày hỏi:
- Người ấy là ai?
Trường Mi Tôn Giả nói:
- Đa Tỳ Na Tra Mạc Vô Cửu.
Đông Phương Hiểu Tinh bỗng xen vào nói:
- Tại hạ cũng nghe nói về người này, nhưng chẳng phải trước đây lão ta đã bị Võ Thánh Thiên Khu Chân Nhân giết chết rồi hay sao?
Trường Mi Tôn Giả nói:
- Thí chủ chưa biết rõ ngọn nguồn. Kỳ thực Thiên Khu Chân Nhân thương tiếc kẻ có tài nên tha chết mà chỉ dùng dây gân giao long xỏ qua xương bả vai, giam tại một địa huyệt ở Long Môn. Nếu Đào Như Hải mà nắm được Mạc Vô Cửu thì hậu hoạn thật khó lường.
Đồ Lôi nói:
- Trước đây không biết Thiên Khu Chân Nhân đã dùng thứ võ công nào để khuất phục Đa Tỳ Na Tra Mạc Vô Cửu?
Trường Mi Tôn Giả cười nói:
- Chính là Thiên Khu Cửu Thức. Pho Hàn Thiết Quan Âm mà bị Đào Như Hải cướp lấy, rồi cùng nghiên cứu với Mạc Vô Cửu thì e rằng trên đời không còn ai có thể đối địch nổi nữa.
Đồ Lôi mỉm cười nói:
- Hàn Thiết Quan Âm đã được nhạc phụ tại hạ thu trở về rồi.
Trường Mi Tôn Giả ồ một tiếng, nói:
- Thật là đáng mừng.
Đồ Lôi nói tiếp:
- Tà không thể thắng chính, xin hai vị lão tăng áp giải lũ yêu tà đến Vân Môn Giáp, còn tại hạ sẽ đến ngay Long Môn, xin hẹn gặp lại.
Dứt lời chàng đã lướt đi xa.
Long Môn cách thành Lạc Dương hai mươi lăm dặm về phía Nam.
Tại đây hai bên có núi cao, chính giữa có một dòng nước chảy, tên gọi Y Thủy.
Núi tên là Y Khuyết Sơn, vách đá cao sừng sững, rừng xanh um như tranh. Hai bên vách núi có rất nhiều tượng Phật lớn nhỏ tạc vào đá, lại có những tấm bia ghi chép văn chương cổ tích, di tích từ thời Bắc Ngụy.
Tổng cộng có đến mười bốn vạn hai nghìn hai trăm tám mươi chín pho, điêu khắc rất tinh xảo, trông như người sống.
Nơi cửa ra vào của Long Môn có một dòng suối trong trẻo từ bên trong vách núi bắn ra, mù mịt như mưa, lóng lánh như châu ngọc.
Bỗng có một lão già tóc bạc hoa râm xuất hiện. Lão ta dáng điệu oai vệ, đôi mắt sáng quắc trông rất khủng khiếp, nhưng sắc diện lại thoáng hiện vẻ bồn chồn không yên.
Lão già ấy đứng trên ven hồ, có vẻ do dự, buồn bã. Gió mát không ngớt phe phẩy, rồi bỗng có tiếng hát nhẹ nhàng vang lên:
“Đã qua cơn hoạn nạn Nên tìm đường Đào Nguyên Chớ để cuộc đời phải Bùn nhơ vùi hồn thiêng U mê không thức tỉnh Bát Nhã thuyền kế bên Người cũ đâu chẳng thấy Để thuyền mãi lênh đênh Hỏi ra thì mới hiểu Người còn nhiều tham lam Đường thiện bằng phẳng lắm Thì từ bỏ sao cam Nghiệt căn ăn sâu mãi Mai hậu xuống hoàng tuyền Trầm luân không tự cứu Tất phải chịu truân chuyên Chừng ấy khó siêu độ Linh hồn mãi khổ đau Biết ai cùng than trách Thực khinh khiếp biết bao” Lão già nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt biến hẳn, thầm nói:
- “Người ấy chẳng lẽ lại là Đa Tỳ Na Tra Mạc Vô Cửu? Nghe tiếng ca thì chẳng lẽ lão đã có ý hối ngộ mà quay về đường thiện?” Lão bước về hướng có tiếng hát Tiếng hát lại vang lên:
“Chung đình không duyên phận Phú quí thoáng trôi mau Ước ao đời chim chóc Rừng xanh mãi vui ca Cuộc đời sầu đau lắm Hư danh phụ ta hoài Phong trần tung lưỡi kiếm Thanh xuân sớm tàn phai.” Lão già vẫn bước tới nhẹ nhàng, tiếng hát mỗi lúc một xa, tựa hồ người hát đang tản bộ thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp.
Càng đi sâu vào núi thì càng nghe rõ tiếng thác nước chảy ầm ầm.
Khi còn cách một cái ao sen không xa thì đã trông thấy có bóng một người đang đứng chắp tay ra sau, quay lưng đưa mắt nhìn lên vách núi, xem một câu đối rằng:
Ngựa rộng mở chân trời Rồng ẩn dật nhân gian Câu liễn mười chữ ấy viết rất cứng cáp, lại bay bướm như rồng bay phượng múa.
Người ấy mặc một chiếc áo dài xám, hai cái tay trắng mịn như ngọc, râu tóc bạc phếu như bông.
Lão già tóc hoa râm từ từ bước đến sau lưng người ấy rồi tằng hắng mấy tiếng.
Lão già tóc bạc quay đầu lại. Diện mạo của lão ta hết sức thanh tú, đôi mắt sáng ngời, lão nhìn lão già tóc hoa râm nói:
- Tôn giá là ai? có lẽ cũng là người yêu thích cảnh núi non xinh đẹp chăng?
Lão già tóc hoa râm mỉm cười nói:
- Tại hạ là Đào Như Hải, còn tôn giá có phải họ Mạc không?
Lão già tóc bạc bỗng hiện nét giận dữ qua đôi mắt nói:
- Tôn giá làm sao biết lão phu họ Mạc?
Đào Như Hải chắp tay xá sâu xuống rồi nói:
- Xin tiền bối đừng giận, tiên sư cũng bị lão mũi trâu Thiên Khu ấy sát hại, nên trước khi lâm chung có dặn dò là phải trả thù cho người, có nhắc qua lão tiền bối nữa.
Lão già tóc bạc cười ha hả nói:
- Thiên Khu Chân Nhân đã chết rồi thì làm thế nào mà trả thù được. Già đây đã hối lỗi việc làm trước kia của mình, vậy chớ nên dùng lời lẽ khích bác để xúi giục già nữa, xin tôn giá đi đi.
Đào Như Hải nói:
- Thiên Khu Chân Nhân đã chết nhưng số môn đồ gọi lão bằng sư tổ vẫn còn.
Lão già tóc bạc lạnh lùng nói:
- Thì có liên quan gì đến già?
Đào Như Hải cất tiếng than nói:
- Số người ấy toan tính bá chiếm võ lâm, rêu rao rằng sẽ tính sổ với lão tiền bối, trong vòng ba hôm nữa sẽ đến vùng Long Môn này.
Lão già tóc bạc nghe qua, đôi mắt hiện lên vẻ kì lạ, gằn giọng nói:
- Bọn chúng mà có tài năng gì.
Đào Như Hải nói:
- Bọn chúng nói là đã luyện thành Thiên Khu Cửu Thức.
Nghe qua bôn tiếng Thiên Khu Cửu Thức, sắc mặt của lão già tóc bạc tràn đầy sát khí, quát:
- Bọn chúng là những ai?
Đào Như Hải thấy thế thì đoán mưu kế của mình đã có hiệu quả, lão nói tiếp:
- Kẻ cầm đầu tên là Tiêu Tông Kiệt, khoảng hai mươi tuổi.
Lão già tóc bạc nghe qua cất tiếng cười ha hả nói:
- Tôn giá không nệ đường xa đến đây tìm già là vì chuyện ấy chăng?
Đào Như Hải không khỏi giật mình nói:
- Tại hạ cũng bị hắn ám hại, tự biết không đối địch nổi nên đến đây cầu xin tiền bối tương trợ.
Lão già tóc bạc cười nhạt nói:
- Ta đây đã hoàn toàn hiểu được hai chữ danh lợi chẳng qua là mây khói thoảng qua trước mắt thôi. Oan oan tương báo cứ kéo dài mãi thì đời nào kiếp nào mới chấm dứt? Tôn giá về đi.
Đào Như Hải tràn đầy thất vọng, gượng cười nói:
- Lão tiền bối không tỏ ra thương xót sanh linh vô tội trong thiên hạ sắp bị tàn sát sao? Thảo nào Tiêu Tông Kiệt dám khoác lác là nếu hắn tới Long Môn thì Đa Tỳ Na Tra Mạc Vô Cửu sẽ phải giương cổ ra chờ chặt đầu.
Đôi mắt của lão già tóc bạc không khỏi lộ ra vẻ buồn bã, lão cười nhạt nói:
- Nếu thế thì cũng chỉ là việc riêng của già, tôn giá không cần phải lo nghĩ làm gì cho nhọc trí.
Bỗng nhiên từ vách đá bên cạnh ao sen có một tiếng cười lạnh lùng ghê rợn nổi lên. Lão già tóc bạc và Đào Như Hải giật mình, cùng đưa mắt nhìn lên.
Thì ra tại nơi đó có một khe nứt rộng không đầy một thước, dù cho ai cũng không thể chui vào được. Vậy mà tiếng cười lại từ đó phát ra, quả là khó hiểu.
Bỗng trong khe đá nhỏ có một vật nhỏ bé nhảy ra, rồi trong tức khác đã phình to ra thành quái nhân quần áo rách rưới, gầy đét như que củi, lông lá khắp người, tóc dài xuống mặt. Lão già tóc bạc và Đào Như Hải thầm khâm phục môn Xúc Cốt Công tuyệt diệu của quái nhân.
Quái nhân ngửa mặt lên trời cười ha hả rồi quay về hướng lão già tóc bạc nói:
- Tôn giá có biết lai lịch của lão phu không?
Lão già tóc bạc lạnh lùng nói:
- Có liên quan gì đến ta?
Quái nhân gằn giọng nói:
- Trong đời đâu lại có chuyện trùng hợp đến vậy, vì ta cũng tên là Mạc Vô Cửu đây.
Lão già tóc bạc bỗng lắc người ra xa, luớt nhanh đi.
Đào Như Hải giận dữ quát to:
- Ngươi chạy đi đâu?
Cùng một lúc với tiếng quát, lão đã phóng người đuổi theo.
Quái nhân cũng không nói không rằng lướt người đi theo.
Hoàng hôn đã xuống, khói mây mờ mịt.
Lão già tóc bạc nhắm hướng Y Thủy, nơi có vô số tượng Phật chạy thẳng tới.
Hồ Chưởng Kim Đao Đào Như Hải và Đa Tỳ Na Tra Mạc Vô Cửu cũng gấp rút đuổi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT