Khi đám phụ nữ đổ bộ xuống ngọn đồi, Colin đang mấp mé giộng đầu anh hoặc đầu ai đó vào cái bàn hội nghị. Anh chào mừng sự ngắt quãng này. Thậm chí tiếng phụ nữ the thé vì giận dữ cũng còn dễ chịu hơn một chốc tranh cãi với những cậu choai choai mơ tưởng mình là đàn ông và những người đàn ông cư xử cứ như những gã choai choai.

Sự nhẹ nhõm của anh chỉ tồn tại được đến khi anh thấy Tabitha đi đầu toán phụ nữ.

Khi cô lại gần, Colin đứng lên, sẵn sàng để đương đầu với một sự thách thức không lời. Kể từ cuộc chạm trán của họ ở bờ suối, anh đã bị đầu độc bởi những hình ảnh về cặp chân mềm mịn của cô khép chặt quanh eo anh.

Mặc cho đầu cô nghiêng nghiêng kiêu hãnh, hay có lẽ vì điều đó, anh e là Tabitha không phải người dẫn đầu toán người, mà là nạn nhân của họ. Khi họ đến bàn hội nghị, Magwyn đẩy cô thật mạnh về phía trước, xác nhận suy đoán của anh.

Anh chụp được cô trước khi cô vấp chân ngã. “Chuyện này là sao?” Anh không hướng câu hỏi nhẹ nhàng đó vào người phụ nữ trong vòng tay anh, mà vào Magwyn, chị đang trừng mắt nhìn anh với sự chê trách sắt đá.

Để trả lời anh, chị kéo một đứa trẻ từ sau váy chị ra và đẩy nó lên trước. “Nhìn đây! Hãy nhìn xem cô ta đã làm gì con tôi!”

Colin cau mày và chớp nhanh mắt, khó mà nhận ra đứa trẻ hoang dã mà anh đã thoáng thấy vào đêm qua. Những lọn tóc sáng loáng bao quanh đầu đứa trẻ và cô bé đã được tắm rửa sạch sẽ hồng hào đến mức gần như tỏa sáng.

“Đây là bước tiến triển lớn. Ta cứ nghĩ chị sẽ hài lòng.”

“Mái tóc nó!” Magwyn khóc rống lên. “Hãy nhìn xem cô ta đã tàn sát mái tóc tuyệt đẹp của Jenny của tôi như thế nào!”

Colin thở dài và xoay Tabitha lại đối mặt với anh, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô. “Em đã cắt tóc đứa trẻ này à?”

Cô can đảm gặp ánh mắt anh. “Đúng vậy.”

“Tại sao?”

“Bởi vì cô bé nhờ em.”

Magwyn khịt mũi. “Tôi cho là cô lại sắp bảo nó nói chuyện với cô trong khi nó đã chẳng hề thì thầm một lời nào với mẹ nó từ hơn một tháng nay.” Nhiều phụ nữ mắng mỏ đồng tình.

“Tôi chưa bao giờ bảo cô bé nói với tôi. Cô bé chỉ ra hiệu muốn cắt tóc mình như tóc tôi. Nhưng khi tôi bắt đầu cắt thì cô bé còn muốn nó còn ngắn hơn nữa, và tôi không nỡ lòng nào từ chối.”

“Tại sao cô bé lại đi nhờ cậy một người lạ?” Colin hỏi.

Tabitha mím môi, trở nên câm lặng như Jenny. Mặc dù bực bội, Colin cũng phải thán phục cô. Cô sẽ giữ kín những bí mật đã được thổ lộ với cô. Nhất là bí mật của một đứa trẻ.

Có vẻ anh sẽ không biết thêm được gì từ Tabitha, anh thả cô ra và ngoắc Jenny lại. “Lại đây, bé gái.”

Anh không van nài hay dỗ ngọt. Anh chỉ đơn giản là ra lệnh. Và mọi người đều ngạc nhiên khi đứa trẻ vâng lời.

Anh cúi xuống ngang tầm mắt cô bé, biết rõ Tabitha đang quan sát anh với đôi mắt xám sâu thẳm. “Có phải cháu muốn tiểu thư đây cắt tóc cho cháu không?”

Jenny bẽn lẽn cúi đầu, rồi gật.

“Và cháu có thích nó không?”

Cô bé lại gật tiếp, lần này mãnh liệt hơn.

“Ta cũng thế,” anh thú nhận, xoa lên những lọn tóc mềm. Cử chỉ thân thuộc đó khiến cô bé mỉm cười e thẹn với hàm răng sứt mẻ.

Magwyn thở hổn hển. “Nhìn mà xem, đây là lần đầu tiên tôi thấy con bé cười kể từ khi…” Khi chị ngước mắt lên gặp ánh mắt Tabitha, vẻ mặt chị từ kinh ngạc chuyển sang bất an. “Hình như tôi đã hiểu lầm cô, tiểu thư,” chị nói khó khăn. “Cô có thể tha thứ cho tôi chứ?”

“Xem như rồi nhé,” Tabitha đáp lại. “Tôi thật sự nên xin phép chị trước.”

“Một đoạn điệp khúc quen thuộc nhỉ,” Colin thì thầm vào tai cô. “Vì cô vẫn cứ làm như ý cô thích.”

Anh công khai nhấm nháp cái trừng mắt căm ghét cô chĩa vào anh. Trước khi cô có thể thốt lên một câu đối đáp chanh chua, toán phụ nữ đã vây quanh cô. Cũng như Magwyn, họ chấp nhận cô trở lại hàng ngũ của họ.

Iselda nắm lấy cánh tay cô. “Giờ hiểu lầm vặt này đã được làm sáng tỏ, cô có thể đến tham gia dệt với chúng ta, cô gái.”

“Dệt à?” Tabitha lặp lại.

“Đúng rồi,” Granny Cora nói, kéo cánh tay kia của cô. “Và sau khi dệt xong, chúng ta sẽ làm thịt một con lợn nái cho bữa tối và để cô ngâm chua bộ lòng nhé.”

“Ngâm chua?” cô lặp lại yếu ớt hơn nữa. “Tôi đâu có hứng thú gì với ngâm chua.”

Những người phụ nữ giục Tabitha lên đồi. Cô trông vẫn chẳng khác gì một tù binh so với cái lúc cô xuống đồi khi nãy. Cô ngoái nhìn Colin. Anh cười toe. Cô mong đợi anh sẽ làm gì chứ? Rượt theo cô, hô to một tiếng xung trận, và giải cứu cô thoát khỏi một buổi chiều làm nữ công gia chánh?

Khi cô kéo lê chân neo lại, đến cả Magwyn cũng phải mỉm cười. “Đi nào, cô gái. Chúng ta nên để cánh đàn ông lại với cuộc họp hội đồng của họ.”

Tabitha đứng chôn chân tại chỗ. Không một cái kéo giật nhẹ nào có thể bắt cô chuyển động nữa.

Colin cảm giác một nỗi e sợ nhói lên khi cô xoay người đối mặt anh. Một ánh lấp lánh hoang dã thắp lên khi ánh mắt cô quét khắp cái bàn dài và những khuôn mặt cáu kỉnh quanh đó. “Một cuộc họp hội đồng à? Nó có giống gì với họp hội đồng quản trị không?”

Chauncey, cậu con trai quá khổ của người thuộc da đã quá cố, bật dậy, quạt mớ tóc lộn xộn dài đến tận thắt lưng ra khỏi mắt cậu. “Chúng ta không thể để thủ lĩnh phải chịu ơn một kẻ thét lác ầm ĩ như MacDuff được. Tôi đề nghị chúng ta cứ dẫn binh đến lâu đài của Brisbane trong đêm như chúng ta đã bàn trước khi Thủ Lĩnh Colin trở về.”

Lời đề nghị này khơi lên một tràng những tiếng la sôi nổi “Đúng vậy!” từ những cậu bé đứng hai bên Chauncey và những tiếng “Phììì” khinh thường từ những bô lão ngồi đối diện.

Tabitha giộng mạnh cây búa thay thế của cô lên bàn, làm Colin nhăn mặt. “Cậu đã vi phạm trình tự, cậu trai trẻ. Một lần bột phát như thế nữa thôi thì tôi sẽ buột phải phạt cậu đấy.”

Chauncey ngồi xuống băng ghế dài, bĩu môi như một cậu bé bị rầy.

Một bô lão đứng lên, hàm râu quai nón trắng như tuyết nẩy lên trên bộ ngực lõm của ông. “Đừng nghe theo thằng nhóc dại dột đó, thủ lĩnh. Gì chứ, tôi đã—“ Tabitha hắng giọng nhắc nhở. Ông lão phun lên đám cỏ. “Xin phép được lên tiếng, cô gái?” ông lè nhè với sự nhạo báng gay gắt.

“Ông được phép,” cô nói, vẫy vẫy cái búa như thể đó là cây quyền trượng của vua.

Ông lão xoay lại nhìn Colin. “Ta đã làm cố vấn cho cha cậu về chiến sự khi cậu còn bú vú Nana.”

Một màu đỏ mờ tràn lên từ cổ Colin. Tabitha cắn môi để không bật cười, nhưng Arjon chẳng hề cố gắng che dấu nụ cười hài hước của anh ta.

Vị bô lão tung nắm đấm lên không trung. “Và ta đề nghị chúng ta đến thỉnh cầu MacDuff tăng viện người và vũ khí. Chúng ta sẽ trụ vững ở tại Lâu Đài Raven này, như từ trước đến nay vẫn thế.”

“Nhìn xem việc đó đã đem lại điều gì cho chúng ta,” cậu Chauncey giận dỗi hậm hực. “Cha của chúng ta bị sát hại và mẹ cùng các chị em gái bị dày vò.”

Cả dãy bàn nổ tung những tiếng gầm gừ đáng ngại, chúng nhanh chóng chuyển thành những tiếng rống thóa mạ về dòng dõi đáng ngờ của những người đang tham dự và tình thương mến bất thường dành cho những con cừu. Tabitha tọng mạnh cây búa xuống trước khi họ tiến tới ẩu đả, nhưng chính Colin mới là người khiến họ im lặng khi anh đứng lên.

“Ta mệt mỏi vì trò kình cãi điên rồ này rồi,” anh nói, giọng anh nhẹ nhàng mê hoặc họ. “Nếu các người không thể--“

“Thưa ngài?” Tabitha ngắt lới bằng một tiếng thở dài cam chịu. “Tôi có phải nhắc cho ngài nhớ nghi thức không?”

Colin quay phắt lại phía cô và quát, “Ta có phải nhắc cho cô nhớ ta là thủ lĩnh của lâu đài này không?”

Một vài người nhăn mặt vì âm lượng khiến-mặt-đất-cũng-phải-rung của anh, nhưng Tabitha chỉ trao cho anh một trong những nụ cười chọc tức của cô. “Và tôi là Chủ Tọa Cuộc Họp, mà theo như Các Nguyên Tắc Của Robert Về Nghi Thức, cho tôi quyền chi phối cuộc họp này theo ý tôi.”

Anh trừng mắt nhìn cô trong sự im lặng lạnh lùng.

Cô chỉ cái búa vào anh. “Anh có thể nói.”

Hai bàn tay đầy uy lực của anh nắm chặt rồi thả lỏng như thể đang bóp chặt quanh cổ cô. “Như hầu hết mọi người đã biết, cuộc họp này chỉ là về mặt nghi thức. Ta trân trọng sự thông thái của các vị, nhưng chính ta, với tư cách là Thủ Lĩnh Ravenshaw, mới là người ra quyết định cuối cùng.” Anh gật đầu về phía ông lão lúc nãy. “Ta sẽ đi tìm MacDuff như ông đã khuyên.” Khi họ còn chưa kịp gật đầu hài lòng, anh quay sang những cậu bé. “Nhưng ta không có ý định chờ cho Roger trở lại và gặm sạch xương chúng ta. Một khi chúng ta đã liên minh với tộc MacDuff, chúng ta sẽ đi nghênh chiến với Brisbane.”

Hùa theo cậu Chauncey hồ hởi, những cậu trai trẻ reo hò đến khản cả tiếng. Tabitha cố gắng rống to để át sự ầm ĩ đó nhưng vô ích. “Một kiến nghị đã được ghi nhận. Tất cả những người chấp nhận hãy nói ‘Đồng ý’. Những người phản đối—“

“Đem cho ta bản đồ lãnh địa của Brisbane,” Colin ra lệnh, cắt ngang lời cô.

“Vâng, thưa ngài.” Ewan nhanh chân đến trải một cuộn giấy da lên bàn trước mặt thủ lĩnh của ông. Colin nghiêng người tới trước cho đến khi mũi anh gần như chạm vào tấm bản đồ.

Khôn ngoan xác định vai trò Chủ Tọa Cuộc Họp Của Tập Đoàn Ravenshaw tự đặt của cô vừa bị tiếm quyền bởi giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trị, Tabitha đi vòng quanh bàn để nhìn qua vai Colin. Tấm bản đồ đầy rẫy những hình vẽ nghuệch ngoạc và chữ viết khó hiểu trông cứ như được in bởi những kẻ nghịch ngợm bị cận thị. Cô lơ đãng rút cặp kính từ túi váy và đeo lên.

Hai hàng lông mày cô chau lại khi cô xem xét tấm bản đồ. Cô cho rằng sự im lặng đột ngột rơi xuống cánh đàn ông là do họ cũng tập trung như cô.

Nhưng khi sự im lặng kéo giãn đến mức gần như bứt tung, cô nhìn lên và thấy tất cả họ đều nhìn chằm chằm vào mũi cô. Cô đưa tay lên, định sẽ chùi đi một vệt bụi, nhưng tay cô lại chạm vào gọng kính kim loại. Khi Colin xoay sang để nhìn xem điều gì đã thu hút sự chú ý của họ, lo lắng nở bung trong bụng Tabitha.

Anh thẳng người lên, nghiêng đầu lúc thì bên này, rồi bên kia, như thể việc nghiên cứu cô từ mọi góc độ có thể giải đáp cho điều không thể cắt nghĩa. Những ngón tay anh quét qua thái dương cô khi anh kéo cái kính ra. Cô không thể có cảm giác yếu ớt hơn nếu anh lột trần cô ngay trước mặt người của anh.

Cô nín thở, chờ đợi những câu hỏi mà cô không dám trả lời. Nhưng anh chỉ nâng cặp kính lên trước ánh nắng, dùng hai ngón tay to lớn chùi lên tròng kính, rồi đeo chúng lên trước mắt, giữ chúng ở đó như thể không tin tưởng sức chịu đựng của gọng kính.

Khi anh chớp mắt ngạc nhiên nhìn những thứ xung quanh anh, hơi thở Tabitha nghẹn lại thành một tiếng nấc nhỏ. Thật là lạ, cặp kính làm nổi bật sức hấp dẫn nam tính mạnh mẽ chứ không làm lu mờ nó. Cô không thể chắc chắn anh trông giống một nhân viên kế toán đẹp lộng lẫy hơn hay một người mẫu GQ thông minh. Người dân của anh thận trọng quan sát anh cúi người trên tấm bản đồ.

“Arjon,” anh nói, chỉ một ngón tay về phía một dòng chữ nghuệch ngoạc khó hiểu, “đây là con sông nào?”

Arjon nghiêng tới gần hơn. “Đó là dòng Tweed.”

Colin toét miệng cười rạng rỡ. “Đúng như tôi nghĩ. Và những khoản đồi này?”

“Đồi Combies.” Arjon tiếp tục gọi tên hết những kí hiệu này đến kí hiệu khác cho đến khi Colin gần như gọi to chúng lên cùng lúc với anh ta.

Đột nhiên Tabitha hiểu tại sao anh lại luôn quắc mắt với cô hay nhìn cô một cách hung bạo bằng cái nheo mắt theo kiểu Clint Eastwood đó. Anh có lẽ còn cận nặng hơn cô!

“Thật thần kỳ,” anh thở nhẹ ra, lắc đầu. “Ta chưa bao giờ dám mơ trên đời lại có những thứ tuyệt diệu như thế này. Thậm chí Vua Ai Cập còn chưa sở hữu được một báu vật như thế.” Anh chuyển ánh mắt đến khuôn mặt bạn anh, rồi bật lùi lại trong sự kinh hãi trêu chọc. “Sao chứ, Arjon, cậu xấu hơn tôi tưởng đấy!”

Những người đàn ông, kể cả Arjon, bật cười khà khà. Tabitha có lẽ cũng đã cười, nhưng khi Colin dồn toàn bộ sức mê hoặc của đôi mắt nâu vàng tuyệt diệu đó lên cô, cô mới muộn màng nhận ra trò đùa đó giờ đang chĩa vào cô.

“Và cô, tiểu thư,” anh nói nhẹ nhàng, nhìn lướt trên gương mặt hoàn toàn bình thường của cô bằng ánh mắt sửng sốt, “thậm chí còn đẹp hơn ta tưởng.” Dường như lời thú nhận đó cũng khiến anh bối rối như cô, anh tháo cặp kính ra và đưa lại cho cô. “Dù chúng có tuyệt diệu đến thế nào đi nữa thì ta cũng không nên quá gắn bó với chúng. Ta tin chúng thuộc về cô đấy.”

Tabitha lùi lại cách xa anh, gần như vấp chân nọ lên chân kia. “Anh cứ giữ chúng đi. Thật đấy. Tôi không cần chúng nữa đâu.”

Cô có thể thấy rất rõ mà không cần cặp kính. Cô có thể thấy ánh nắng phản chiếu trên mái tóc đen sáng bóng của Colin, những nếp chân chim hấp dẫn ở đuôi mắt anh, nụ cười mỉm u sầu uốn cong khóe môi anh, nơi cô khao khát được hôn lên đó.

“Anh vui lòng giữ chúng đi. Chúng chỉ là hai mảnh kính bị bẻ cong tôi dùng biểu diễn phép thuật thôi. Chẳng qua chỉ là một trò lừa phỉnh tầm thường.” Đúng là một trò lừa phỉnh thật mà, Tabitha nghĩ. Một trò lừa phỉnh tàn nhẫn của thời gian và định mệnh. Nụ cười của Colin phai đi khi cô tiếp tục thối lui. “Cứ xem nó như một món quà. Một vật kỷ niệm thể hiện sự cảm kích của tôi vì lòng tốt của anh.”

Trước khi cô có thể buột mồm nói thêm bất cứ điều gì đáng nguyền rủa hơn nữa, cô quay người và bỏ trốn lên ngọn đồi, tấm nhìn biến dạng vì nước mắt.

Tabitha trở mình trong cái giường chật hẹp, ghen tị với Colin vì được cả một tấm nệm đầy gối và cả giấc ngủ thanh bình. Thậm chí với những tấm chăn được lót bên dưới cô, cô vẫn cảm giác như đang nằm trên một cái giường đầy đá. Sự tuyệt vọng thúc ép và giục giã cô, khiến ngay cả việc giả vờ ngủ cũng khó khăn.

Đêm cũng thao thức như cô. Gió thổi quanh căn lều như một con rồng đang cáu kỉnh, quật những cành cây trong luồng gió cuồn cuộn và rền rỉ một đoạn điệp khúc sầu thảm.

Sau khi bỏ trốn khỏi cuộc họp, cô dành cả buổi chiều lục lọi căn lều tìm bùa hộ mệnh. Tình thế đang ngày càng trở nên cấp bách, cô phải trở lại thế kỷ của cô. Không phải chỉ vì cha mẹ cô, mà còn vì bản thân cô nữa. Thời đại này thật rối ren không phù hợp với cô—nó vừa hiểm nguy mà cũng đầy đam mê. Cô phải trở lại với gia đình cô, với sự nghiệp của cô, với căn hộ mà lúc này cô nghĩ nó khô cằn hơn là ấm cúng, trong khi cô còn có đủ quyết tâm để trở lại.

Nhưng cuộc tìm kiếm bấn loạn của cô không có kết quả. Colin rõ ràng đã cất sợi dây chuyền trong người anh. Và đó là nơi duy nhất cô sẽ không tìm.

Cô trở mình nằm nghiêng, len lén liếc trộm về phía anh. Anh đang nằm ngửa còn Lucy cuộn tròn trong khuỷu tay anh. Cả hai đều trông thật thanh thản, không có vẻ gì lo lắng bởi cơn gió đang nổi lên hay sự khốn khổ ngày càng tăng của cô. Môi Colin hơi hé mở. Cô tự hỏi anh có thức dậy nếu cô dịu dàng áp môi lên đó. Kiềm nén một tiếng rên rỉ, cô lăn ngửa lại.

Thật bẽ mặt khi khám phá ra mặc dù chỉ số IQ của cô cao ngất, cô cũng chẳng miễn dịch với những bắp tay bóng bẩy và một cặp lông mi đen như mun hơn gì những phụ nữ khác!

Chỉ là một sự mê muội nhất thời thôi, cô nghiêm khắc tự trấn an, không khác gì cái lần cô phải lòng Steve Kaufman hồi lớp mười. Thời gian đã xoa dịu khao khát của cô dành cho anh ta.

Một khi cô đã trở lại thế kỷ 21, cô sẽ có dư thời gian để quên Colin. Nói chính xác thì cô có cả một cuộc đời, cả một cuộc đời biết rằng cô đã bị cuốn hút bởi một người đàn ông đã chết hơn bảy trăm năm, nhưng vẫn khiến mọi người đàn ông cô từng gặp chỉ như những bóng ma vô vị.

Tabitha kéo một tấm chăn qua đầu, thà chọn cái nóng ngột ngạt hơn phải chịu sự cám dỗ được nhìn ngắm đầy yêu thương vào gương mặt đang ngủ say của Colin.

Cô có lẽ đã rất hạnh phúc tự làm mình chết ngạt nếu một tiếng khóc ré không xé tan tiếng gió vi vu. Lật chăn ra, Tabitha ngồi dậy, cố gắng lắng nghe qua tiếng tim đập rộn ràng trong tai cô.

Rồi tiếng khóc đó lại vang lên—Tiếng khóc không thể nhầm lẫn của một đứa trẻ, át cả tiếng gió như bài ca ai oán của một nữ thần báo tử.

Bản năng đầu tiên của cô là nhảy vù khỏi đống chăn vào vòng tay Colin. Nhưng cô là một thành viên chính thức của hội Mensa, đâu phải một thiếu nữ lâm nạn run rẩy sợ hãi. Cô không tin những hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời lại có khả năng bảo vệ cô khỏi nguy hiểm, và cũng không tin vào ma quỷ. Colin chỉ là một người đàn ông như bất cứ ai và hẳn phải có một lời giải thích khoa học cho âm thanh kỳ dị đó. (*Mensa: tổ chức quốc tế dành cho những người có chỉ số IQ vượt trên 98% dân số thế giới, tức chỉ có 2% được vào tổ chức này. Đến nay tổ chức có hơn 100.000 thành viên đến từ hơn 100 quốc gia trên thế giới*)

Cô trượt ra khỏi đống chăn, quyết tâm sẽ đi đến tận cùng chuyện này trước khi Colin thức tỉnh bởi âm thanh mà anh sẽ tin là tiếng khóc của em gái vọng lại từ thế giới bên kia.

Tòa lâu đài sừng sững trên đầu Tabitha như một hầm mộ cổ xưa bị phủ bóng bởi sự huyền bí và mối đe dọa.

Cô tìm đường qua những tản đá gãy vỡ rải trên khoảng sân, cứ mỗi bước đi khó nhọc cô lại tự mắng mình vì đã không mang đôi dép vào. Gió mang những đám mây lướt qua mặt trăng thành những mảng nhỏ tả tơi, tạo ra một thứ ánh sáng chập chờn. Tabitha khao khát ngoái lại nhìn về phía căn lều nơi Colin đang nằm ngủ.

Nhưng một tiếng khóc hãi hùng khác vẫy gọi cô tới trước. Rền rĩ cố gắng, cô vật lộn với cánh cửa gỗ nặng nề của tòa lâu đài đến khi nó mở ra và cô bước vào trong.

Khoảng khắc cánh cửa khép lại sau lưng cô, tiếng khóc ngừng bặt. Tabitha đứng chôn chân tại chỗ trong bóng tối đen như mực, sự im lặng đột ngột còn đáng sợ hơn một tiếng thét ma quái.

“Mình trông đợi gì chứ?” cô lầm rầm qua hàm răng đánh lập cập. “Chờ em gái Colin mặc một tấm trải giường trắng nhảy ra dọa mình và thét lên ‘Hù’ hay sao!”

Cơn gió làm đúng như cô đoán, tóm lấy một cánh cửa chớp trổ cao trên tường và xô nó mở ra với một tiếng va đập điếc tai. Tabitha nhảy dựng lên. Ánh trăng giờ đang chảy tràn qua khung cửa sổ hẹp, để lộ những bậc thang đá như dẫn về nơi vô định.

Cô nhìn lên vào bóng tối đang bủa vây quanh cô. “Chẳng thể ghê hơn Ngôi Nhà Ma ở khu Disner World được.” Giọng cô nhỏ dần thành tiếng thì thào hồ nghi. “Phải không nhỉ?”

Cô bắt đầu bước lên, cố gắng để không nhận thấy những vệt loang đen sẫm trên nhiều bậc thang. Lúc cô lên được đầu cầu thang đầu tiên, nỗi sợ hãi khiến cô thở hì hục. Cô ngừng lại và nghiêng đầu lắng nghe, cầu nguyện cho tiếng bước chân thì thào lén lút sau lưng cô chỉ là tưởng tượng. Tiếng cô thở vọng lại trên cầu thang hẹp cho đến khi cô thề là một thứ vô hình nào đó đang thở hổn hển cùng lúc với cô, đang chế giễu nỗi kinh hãi dần tăng lên trong cô.

Cô trèo lên nhanh hơn, cảm giác mình như một kẻ bị săn đuổi hơn là kẻ đi săn. Cô không còn biết cô đang vội lao tới thứ gì đó đang nằm chờ trên đầu cầu thang hay bỏ chạy khỏi mối hiểm họa kinh khủng đang lởn vởn phía sau cô. Sự bất an của cô phản ánh hoàn cảnh rắc rối cô đang dính vào.

Cô đang sống ở thực tại, nhưng lại bị kẹt ở đâu đó giữa tương lai và quá khứ.

Cô chạy lên cầu thang thứ hai, hy vọng có thể trú trong bóng tối ở đó. Nhưng khi cô ngoái lại nhìn qua vai, cô đâm sầm vào một thứ gì đó vừa ấm vừa cứng rắn. Một tiếng thét bứt ra khỏi cổ họng cô. Cô có lẽ sẽ vẫn cứ tiếp tục hét lên như thế nếu một bàn tay mạnh mẽ không kiên quyết bịt chặt miệng cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play