“Chủ tịch Địch, lễ tân gọi điện đến, Chủ tịch Hàn của
ngân hàng Minh Đại đang lên.” Tống Nhụy vội vàng bước vào phòng làm việc của
Chủ tịch, nhưng không biết Chủ tịch ngân hàng Minh Đại và ông chủ rút cuộc có
quan hệ gì, người ta quen không hẹn lịch trước, cứ thế tùy tiện vào.
Địch Nam cau mày, nguyên nhân chính là do anh không
chịu đến công ty làm việc khiến Hàn Kiến Quốc năm lần bảy lượt đến làm phiền.
“Biết rồi, thông báo nhân viên tầng này nghỉ giải lao
trước đi.” Địch Nam đưa ra mệnh lệnh thông báo, Tống Nhụy nghe theo, chỉ đạo
nhân viên tránh xa “những tàn dư chiến tranh” của hiện trường.
Quản gia Trần đẩy cửa phòng làm việc trước, cúi đầu
xin lỗi: “Đại thiếu gia, lão gia có vệc gấp tìm thiếu gia, cho nên…”
Địch Nam giơ tay ra hiệu không cần nói nữa, thấy Hàn
Kiến Quốc phừng phừng tức giận bước lại gần, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Hàn, bây
giờ là thời gian làm việc.”
“Anh đổi số điện thoại sao không thông báo cho ta?”
Hàn Kiến Quốc vừa vào phòng liền đập bàn làm việc, chất vấn: “Ta bảo lão Trần
gọi điện đến biệt thự hỏi, quản gia nhà anh một mực nói không biết, anh thế này
là có ý gì vậy?!”
“Có thể dễ dàng nhận thấy mà, không có ý định liên
lạc.” Địch Nam không dừng tay, vẫn tiếp tục làm việc, không nhìn vẻ mặt tức
giận của Hàn Kiến Quốc.
Hàn Kiến Quốc giật lấy tài liệu anh đang đọc, đập
xuống bàn. Ông cố gắng hạ hỏa, bình tĩnh nói: “Ta cho rằng anh đưa vợ ra nước
ngoài là vì nghĩ đến thể diện nhà họ Hàn, lẽ nào ta nhìn lầm?”
Địch Nam khẽ mỉm cười: “Có phải đây là nguyên nhân đầu
tiên ông không lấy mẹ tôi?”
Hàn Kiến Quốc thở dài, chỉ cần nhắc đến mẹ Địch Nam,
ông lại xẹp như quả bóng.
Địch Nam đứng dậy đưa danh thiếp có số mới cho quản
gia Trần, nói: “Tôi đang làm việc, xin hãy đi đi.”
“Lúc đó ta không nói không lấy mẹ con! Chưa từng nói
bao giờ! Còn bà ấy, không nói không rằng biến mất, thậm chí tự mình sinh ra
giọt máu của ta nhưng lại không cho ta biết, con có suy nghĩ về tâm trạng của
ta không?!” Hàn Kiến Quốc tức giận bước lên trước, giận đến nỗi những ngón tay
cũng run run.
Trong nụ cười của Địch Nam hàm chưa sự chế giễu: “Thế
sao? Dựa vào năng lực của ông, hoàn toàn có thể tìm thấy mẹ tôi, chỉ là ông
không muốn lãng phí thời gian tìm một người phụ nữ không có ảnh hưởng gì đến
ông.”
“Con làm sao biết ta không tìm bà ấy! Nhưng!” Hàn Kiến
Quốc bỏ lửng câu nói, ông nhìn thấy Địch Mạch Lan tay nắm tay rời khỏi biệt
thự, không chỉ một lần, không chỉ với một người đàn ông. Nhưng Hàn Kiến Quốc
vĩnh viễn không muốn hủy hoại hình tượng người mẹ trước mặt Địch Nam, huống hồ
đó là người ông từng yêu tha thiết.
Quản gia Trần không kìm được, thay lão gia lên tiếng:
“Đại thiếu gia, ở đây có một số việc…”
“Im miệng đi lão Trần! Chúng ta đi.” Hàn Kiến Quốc đẩy
cửa bước ra, bất luận là có nguyên nhân khác hay sự thực không cần phải đấu
tranh, người chết cũng đã chết rồi, không cần phải để con trai bị tổn thương
thêm nữa.
Lúc họ rời đi, trong lòng Địch Nam không chút nghi ngờ,
thêm lần nữa rơi xuống vực thẳm, anh không muốn nhìn thấy sự tồn tại của Hàn
Kiến Quốc, chỉ cần nhìn thấy ông ta, anh lại nghĩ ngay đến những giợt nước mắt
lăn trên gương mặt mẹ, những kí ức không thể nào xóa nổi.
***
Sau khi Hàn Kiến Quốc ngồi vào xe, ông gọi điện cho
Hàn Tư Viễn, múi giờ nước Mỹ và Trung Quốc chênh lệch nhau khoảng mười hai giờ,
nhưng ông không nghĩ quá nhiều như vậy, phải lấy được số điện thoại của Mộ Lạc
Lạc rồi tính sau.
Điện thoại kêu bên tai Mộ Lạc Lạc mười phút, cuối cùng
cũng đã khiến Mộ Lạc Lạc như một con heo chết tỉnh lại.
“Hi…” Mộ Lạc Lạc nhìn thấy số điện thoại lạ, bây giờ
là ba giờ sáng.
“Hi gì mà hi! Tôi là bố chồng cô đây, cô dậy ngay cho
tôi!”
“?!” Mộ Lạc Lạc lập tức ngồi thẳng dậy, mặc dù không
nhìn thấy thái độ của đối phương, nhưng cô ý thức được phải cúi đầu gập lưng,
cung kính hỏi: “Chào bố chồng đại nhân, có việc gì dặn dò con dâu…”
“Chồng cô hiện tâm trạng không tốt, gọi điện về an ủi
nó vài câu!” “Bụp” một tiếng, Hàn Kiến Quốc tắt máy.
Mộ Lạc Lạc tim đập thình thịch, vội vàng chạy về phía
bàn làm việc, bất an ngồi đợi máy tính khởi động. hít thở thật sâu để bình tĩnh
lại, từng bước từng bước đăng kí tài khoản.
Cô ngồi hơn nửa tiếng cũng không cài xong phần mềm nói
chuyện, dựa vào tài khoản hòm thư MSN trên danh thiếp, thêm Địch Nam vào danh
sách bạn tốt.
Lại là nửa tiếng đồng hồ dài dằng dặc, Địch Nam không
trả lời đồng ý.
Mộ Lạc Lạc vừa nghĩ đến Địch Nam tinh thần bất ổn, lại
nhớ đến vẻ u sầu của anh, hận một nỗi không thể ngay lập tức bay về bên anh.
Viết thư chăng? Ừm… nhưng hi vọng anh có thể nhìn
thấy.
***
Trung Quốc.
Đèn điện bắt đầu sáng, thành phố dừng lại vẻ hối hả
nhộn nhịp của một ngày.
Địch Nam nhìn lên bàn làm việc trước mắt, ở góc phải
màn hình, biểu tượng hòm thư sáng lấp lánh, nhưng anh không có tâm trạng để xử
lí công việc.
…
Mấy tiếng trôi qua, Địch Nam mới tỉnh lại, anh nhìn
màn hình bảo vệ chầm chậm trôi, tựa vào lưng ghế, xoa xoa huyệt thái dương đang
đau nhức, ngón tay di chuyển con chuột, dường như con người anh không thể nào
thoát ra được sự ràng buộc đó, chỉ có thể dùng sự bận rộn để giải thoát áp lực.
Anh tiện tay mở hộp thư đã bị nén đầy, lần lượt xem từng thư.
Có một lá thư không kí tên đã thu hút ánh mắt anh, anh
bèn uống một ngụm cà phê, mở nội dung ra xem, đây là một bức thư có kèm theo
file ảnh và một số icon.
Chồng ơi, thầy Địch ơi, ông Chủ tịch Địch
ơi, hãy chọn cách gọi anh yêu thích, những cái khác đừng nhìn nhé, em là Lạc
Lạc…
Địch Nam khẽ mỉm cười, kéo chuột xuống.
Hi hi, em chưa từng sử dụng MSN để gửi
thư, không biết anh có nhận được không nữa, haiz, thật phức tạp quá~~~~(>_,
anh nhìn thấy bức ảnh đầu tiên không? Đó là lúc em hoàn thành công việc đầu
tiên, giáo sư vẫn chưa chỉ định nội dung, chỉ cho mấy điểm tròn, để học sinh
dùng mấy điểm tròn đó vẽ những hình có ý tưởng có nội dung… em làm rất lâu rất
lâu, liền thêm giấy bọc cho những điểm tròn tạo thành hình dạng tròn tròn béo
béo như vậy, có phải là rất sáng tạo không? Còn nữa, em thích nhất mùi vị
sôcôla (ㄒoㄒ)/~~
Được rồi, không nói cái đó, anh xem bức
thứ hai chưa? Đó là phòng khách của phòng em, rất đẹp phải không? Chị Tống rất
quan tâm, còn một ông thầy chuyên ngành hướng dẫn em, thầy giáo rất kiên nhẫn,
lại rất hoạt bát, giảng giải rất lâu, rồi ngẩng mặt lên trời khóc, có lẽ tại em
rất ngốc ﭗ﹏ﭗ. Các bạn cũng rất nhiệt tình, mặc dù em
chỉ dùng ngôn ngữ cơ thể để giao tiếp với họ, nhưng nhìn họ cũng hiểu, còn giúp
em vẽ một bản đồ nhỏ. Tóm lại, em ở bên này sống rất tốt, đừng lo lắng cho em,
nếu như anh lo lắng cho em…
O(∩_∩)O
Hây dza, thực ra em cũng không biết nói
gì, càng không biết anh có thể nhận được bức thư này không, thêm anh vào danh
sách bạn tốt anh cũng không trả lời, có phải anh không muốn trả lời em không?
Bây giờ ở Mỹ là bốn rưỡi sáng, em ngồi trước máy vi tính đợi anh, nhưng chỉ đợi
đến chín giờ thôi, chín giờ phải lên lớp rồi, mau trả lời em được không? Hi
vọng anh cười như Mộ Lạc Lạc thường cười.
Địch Nam vội vàng nhìn đồng hồ, nhưng đã hơn mười giờ
rồi, thuận tay với lấy điện thoại, nhưng nghĩ đến cô đang đi học, lại thôi.
Địch Nam nghi ngờ nhìn màn hình, nhìn những tác phẩm
trẻ con của người mới nhập học, tự nhiên khẽ nở một nụ cười. Anh mở phần mềm
thiết kế tranh, làm rất nhanh, khiến cho những bức ảnh trở nên sống động, sau
đó trả lời thư của Mộ Lạc Lạc.
Địch Nam không hi vọng bên cạnh anh lại xuất hiện một
nhân vật đầy bi kịch như mẹ anh, cho nên từ năm mười lăm tuổi anh đã lập chí
thành công sự nghiệp, có tiền rồi, mới có thể tạo ra cuộc sống vật chất hoàn
hảo nhất cho những người anh quan tâm. Nhưng, tiền bạc vẫn không thể nào giữ
nổi trái tim của người phụ nữ, anh thừa nhận, về mặt tình cảm anh thật ngốc
nghếch.
Trên MSN hiện lên mặt cười, Địch Nam hoài nghi nhìn,
chọn vào mục nói chuyện.
Mộ Lạc Lạc: Ồ, anh gửi cho
em ảnh, anh thật giỏi, hóa ra đặt chúng giữa nền cỏ trông thật đáng yêu ^_^
Địch Nam: Thích là được,
vẫn chưa đi học sao?
Mộ Lạc Lạc: Không phải là
đợi anh sao, nằm bò ra bàn ngủ quên mất ~~~~(>_
Địch Nam: Tại sao phải
đợi anh?
Mộ Lạc Lạc chun mũi, lại để câu hỏi muốn hỏi anh mà
lúc trước đã xóa “Tâm trạng tại sao không tốt?”.
Mộ Lạc Lạc: Em đến đây một
tháng rồi, vậy mà anh… cũng không nhớ em.
Địch Nam nhìn màn hình mỉm cười: Xin
lỗi, dạo này rất bận.
Mộ Lạc Lạc: Ồ, hôn em đi
rồi em sẽ tha thứ cho anh.
Địch Nam: …
Mộ Lạc Lạc: Mau hôn đi,
không hôn chứng tỏ anh không nhớ em! (@_@)#
Địch Nam: Phần mềm anh
đang dùng không tích hợp với những phần mềm như của em…
Mộ Lạc Lạc: Ngốc! Bên trong
MSN có khung biểu thị trạng thái, hàng thứ tư, ở giữa, cái môi đó, nhanh.
Địch Nam chỉ dùng MSN để nhận thư điện tử, rất ít khi
mở khung nói chuyện, anh chọn mở cột biểu thị tình cảm, dưới sự chỉ đạo của Mộ
Lạc Lạc tìm đến hình “môi hồng”… nhưng anh lại click chuột gửi một hình “mặt
cười”.
Mộ Lạc Lạc ngồi trước máy tính mím môi tức giận, đợi
anh bao lâu vậy, hôn vờ một chút cũng không được, hừm.
Địch Nam: Lạc Lạc, em còn
đó không?
Mộ Lạc Lạc: Không còn, đối
phương rất tức giận!
Địch Nam: Đi học đi, có
việc hãy gửi thư cho anh, anh nhận được sẽ tự động trả lời sau, sau này không
cần phải đợi anh.
Mộ Lạc Lạc cắn đầu ngón tay, chọn hình “tạm biệt” sau
đó tức giận out khỏi mạng.
Địch Nam thấy avatar của cô biến thành màu xám, tự
nhiên, nhẩm một bài hát, chầm chậm gấp máy tính xách tay, người có tâm trạng
không tốt chỉ là anh.
***
Hàn Tư Viễn vẫn đứng chờ Mộ Lạc Lạc trước cổng kí túc
xá, tối hôm qua mơ mơ màng màng nói cho bố số điện thoại của cô, đương nhiên,
lúc tỉnh táo cũng không dám không cho, vì ông bố này bất cứ lúc nào, bất cứ địa
điểm nào cũng ở trong trạng thái tức giận.
Anh thấy Mộ Lạc Lạc tức giận ôm chồng sách đạp cửa,
biết ngay Mộ Lạc Lạc đã nghe điện thoại của bố.
“Lạc Lạc, bố anh đã nói gì với em?”
“Không nói gì, bắt em gọi điện thoại cho thầy Địch.”
“Thế em đã gọi chưa?” Hàn Tư Viễn nghiêm túc nhíu lông
mày.
“Gọi rồi, tắt máy. Em gửi thư điện tử, từ ba giờ sáng
đến giờ, cuối cùng anh ấy cũng trả lời em, anh biết anh ấy ác đến mức nào
không?! Lại giục em đi học!” Mộ Lạc Lạc dứ dứ tay: “Tức chết đi được! Bọn em
hết rồi! Hết thật rồi!”
Hàn Tư Viễn vỗ tay: “Chúc mừng em đã hết khổ nạn, em
biết phương pháp trị liệu thất tình tốt nhất là gì không?”
Mộ Lạc Lạc không buồn đáp, tiến thẳng về giảng đường,
Hàn Tư Viễn vội vàng đuổi theo: “Bước vào một cuộc tính mới, vứt tình cũ qua
một bên, nhìn về phía trước… như anh đây.”
Mộ Lạc Lạc trừng mắt nhìn anh: “Tâm trạng em giờ rất
xấu, đừng làm loạn thêm nữa…”
Hàn Tư Viễn cười đầy hàm ý, nắm vai Mộ Lạc Lạc, trịnh
trọng nói: “Anh không đùa em đâu, em cho rằng anh vượt sóng vượt gió cùng em đi
học là vì điều gì?”
Mộ Lạc Lạc chớp chớp mắt, gỡ tay anh ra: “Anh vốn là
sinh viên Harvard, học lại thôi!”
“Trong nước cũng có mấy trường y khoa loại A đã mời
anh về làm, anh còn cần phải đi học lại sao?”
“Anh cũng không thiếu tiền, đi học thoải mái hơn đi
làm.”
Hàn Tư Viễn trầm hẳn xuống, nói: “Từ giây phút vì anh
mà em quỳ xuống chân tên cướp, anh đã quyết định chờ em.”
Mộ Lạc Lạc ngây người một lúc, sau đó vội vàng bước
đi, vì biểu hiện của Hàn Tư Viễn quá thật, không có chút nào là đùa giỡn, lúc
này tâm trạng cô đột nhiên rối bời.
Hàn Tư Viễn đứng chôn chân tại chỗ, đã qua một tháng,
quan hệ của anh và Mộ Lạc Lạc không chỉ giẫm chân tại chỗ mà cô cũng đã quy anh
vào loại công tử ăn chơi. Anh cũng không mất kiên nhẫn, mà chỉ muốn nhanh chóng
thay đổi quan điểm sai lầm của Mộ Lạc Lạc, nếu không bọn họ cả đời chỉ có thể
là bạn tốt của nhau.
Nghĩ đến điều này, anh đuổi theo Mộ Lạc Lạc, túm chặt
tay áo cô, nói rõ tình cảm trong lòng, áp môi vào miệng cô.