Ngày qua tháng lại. Trong nháy mắt đã qua hai tháng.

Thế lực của gia tộc Âu Dương ở Doãn thị ngày càng lớn, Doãn Hạc Lam hiện làm gì cũng đều rất cẩn thận.

Trong khi đó, Khốc Băng Lãnh và Thần Hi đang khẩn trương chuẩn bị cho hôn sự của họ, thông tin cũng đã gửi đi từ mấy ngày trước. Thế nhưng Doãn Hạc Lam – hiện đang sống trong biệt thự của Băng Nịnh Nhi lại chẳng hề hay biết, bởi nơi cô ở rất ít khi mở TV, ngay cả báo cũng không có.

Thời gian vùn vụt trôi, chẳng mấy chốc, lời tiên đoán năm nào giờ đã đến.

“Ba năm sau, Âm Tinh Vân lịch ngày 28 tháng 11, gia tộc Lương Khâu sẽ bị diệt vong, không một ai sống sót. . . .” Ba năm trước, ai nghe được lời tiên đoán này cũng đều cho là lời người máy vô tri phán bừa.

Ba năm sau, gia tộc Lương Khâu thực sự tàn lụi chỉ trong vòng một ngày. Tất cả mọi người, từ tộc trưởng đến hạ nhân, không một ai sống sót.

o0o

Trăng thanh cô đơn giữa nàm đêm ảm đạm dường như to lớn hơn mọi ngày. Đêm nay vắng bóng sao.

Nịnh Nhi ngồi trên xích du trong biệt thự lặng lẽ ngắm trăng, Doãn Hạc Lam đi tới khẽ khoác lên vai cô một cái áo: “Gió lên rồi, vào nhà đi em.”

Nịnh Nhi lắc đầu: “Không cần đâu.”

Doãn Hạc Lam ngồi xuống bên cạnh cô: “Em nhớ người thân sao?”

“Phải mà cũng không phải.” Nịnh Nhi thản nhiên nói, “Em đang nếm trải nhân sinh.”

Nhận ra ưu thương trong giọng nói của cô, Doãn Hạc Lam không nói gì. Thật lâu sau, anh lên tiếng: “Thực ra cha mẹ, có lẽ đang ở nơi nào đó dõi theo em.”

Nịnh Nhi trong lòng cười lạnh nhưng ngoài mặt thì hờ hững: “Phải.”

Trong lòng Doãn Hạc Lam khẽ thở dài: “Anh cũng rất nhớ cha mẹ, chẳng qua không biết mẹ có còn trên đời hay không.”

Nịnh Nhi khẽ tựa vào vai anh: “Nếu anh tin rằng mẹ còn sống, hẳn mẹ vẫn ở đây; nếu anh nghĩ mẹ không còn, thì mẹ không còn. Người chúng ta yêu thương hẳn luôn sống mãi trong lòng, không dời di.”

Doãn Hạc Lam ôm cô thật chặt, đột nhiên khẽ cười nói: “Bắc Đẩu Thất Tinh tối nay thật đẹp.”

Hẳn Doãn Hạc Lam không hề hay biết rằng những lời anh vừa nói đối với cô thật mang ý nghĩa rất sâu sắc. Cũng từng có một người, cùng cô tán gẫu ngắm Bắc Đẩu Thất Tinh, đó là vào một hoàn cảnh khác, một tình cảm khác.

Nháy mắt mọi thứ đã trở lại dáng vẻ tịch mịch vốn có, Nịnh Nhi không biết nên làm gì, cô cảm thấy sợ hãi, cô sợ ánh trăng êm dịu này. Cô bị thứ gì nguyền rủa thế này?! Vì sao những người đàn ông bên cạnh cô, cuối cùng đều chuốc lấy cái chết. . . Người đàn ông bên cạnh cô. . . Nịnh Nhi bị chấn động mạnh.

Doãn Hạc Lam không cảm nhận được nỗi sợ hãi này của Nịnh Nhi, anh còn tưởng rằng cô bị lạnh, liền giữ chặt áo khoác trên người cô, khẽ nói bên tai: “Vào trong đi em.”

Nịnh Nhi gật đầu, gật đầu trong vô thức.

Doãn Hạc Lam nhẹ nhàng ôm cô về phòng.

Tối nay, Nịnh Nhi khó ngủ.

Cô sợ những giấc mơ, sợ cả giác ngủ. Không biết từ khi nào, cô thấy yêu bóng tối, chỉ bóng tối mới khiến cô cảm thấy an toàn.

Mỗi đêm, cô đều có cảm giác này. Cô luôn nghe thấy một âm thanh lạ, khiến cô ăn không ngon ngủ không yên, dù rằng đây là tiếng của chính bản thân cô.

“Không, không. Anh không được xảy ra chuyện gì, nhất định không được có chuyện! Em đồng ý, em đồng ý với anh, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau. Em sẽ không để anh lại thay em chịu khổ, em không cho anh đi theo em, chính em, chính em sẽ theo anh, em sẽ đi theo anh. Em yêu anh! Em yêu anh! Em thật sự rất yêu anh! Chúng ta sẽ mãi không rời xa. Anh đừng xảy ra chuyện, em van cầu anh đừng lại vì em mà có chuyện, được không? Em cầu xin anh!”

Cô cố gắng nhớ lại, cố gắng hồi tưởng lại, nhưng vẫn không thể nhớ ra cô vì ai mà nức nở cầu xin.

Chỉ duy nhất một điều cô biết chắc chắn, người kia không phải Doãn Hạc Lam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play