Nịnh Nhi vào trong biệt thự: “Đi theo tôi, tôi dẫn cô về.” Cô nói với Anh Hồng Ngải Nhã.
Anh Hồng Ngải Nhã chẳng buồn trả lời: “Cởi trói cho ta!”
Nịnh Nhi giúp cô ta cởi trói, nào ngờ Anh Hồng Ngải Nhã vừa thoát
liền thi triển khinh công bay ra ngoài. Nịnh Nhi vội la lớn: “Này, cô
quay lại đây!”
Anh Hồng Ngải Nhã chẳng thèm để ý tới.
“Anh trai cô bảo tôi đến đưa cô về!”
“Ta tất nhiên là phải về nhà, nhưng cũng không phiền đến ngươi!” Lúc
những lời này rót vào tai Nịnh Nhi thì Anh Hồng Ngải Nhã kia đã sớm biến mất giữa tầng không. Nịnh Nhi thở dài đuổi theo. Khinh công quả cô
không giỏi, lúc đến được gia tộc Anh Hồng thì Anh Hồng Ngải Nhã đã ở đó
từ lúc nào rồi.
Nịnh Nhi bất đắc dĩ tới gõ cửa: “Tôi tìm Anh Hồng Húc Nhật!”
Một lát sau, Anh Hồng Húc Nhật chậm rãi đi ra: “Là cô sao, có việc gì?”
“Tôi đã đưa em gái ông trở về, không phải ông nên thả người sao?” Nịnh Nhi nói.
“Cô đưa em gái tôi trở về?” Anh Hồng Húc Nhật lặp lại lời cô, “Thế
nhưng em tôi đã về rồi, hơn nữa là tự nó trở về! Càng không phải do cô
đưa về, cho nên mời cô về cho! Còn về người của cô, tôi không thả!”
“Cái gì? Là tôi cứu em gái ông đó. Chẳng qua tôi và cô ấy không về cùng nhau mà thôi.” Nịnh Nhi vội vàng giải thích.
“Em gái tôi đã về, nhưng nó bảo là do nó tự về.” Anh Hồng Húc Nhật bình thản nói.
“Làm gì có chuyện ấy chứ. Là tôi cứu cô ta. Ngươi gọi cô ta ra đây, chúng ta đối chất!”
“Thực xin lỗi, em gái ta giờ không được khỏe, cũng không có thời gian làm chuyện vớ vẩn đó cho cô.” Anh Hồng Húc Nhật khinh miệt nói.
“Được. Vậy chúng ta đến gia tộc Âu Dương, hỏi anh ta xem cô ta có phải do tôi cứu không.”
“Chúng tôi không có ở không làm những chuyện như thế.”
“Tốt thôi, tự tôi tìm đưa bọn họ tới!”
“Tùy cô.” Anh Hồng Húc Nhật thong dong bỏ đi. Ngải Nhã đương nhiên đã kể tất cả với ông, nhưng ông sẽ không tuân thủ lời hứa mà làm theo chủ ý đã định sẵn.
o0o
Âu Dương Thước ngồi trên sô pha cười thương cảm: “Tôi đã nói từ đầu rồi, bọn họ sẽ không giữ lời đâu.”
“Giờ không phải lúc nói chuyện này, tôi là đến nhờ anh ra mặt, xin anh!” Nịnh Nhi sắp khóc.
“Dù cho tôi có ra mặt, bọn họ vẫn sẽ viện lý do để không thả Doãn Hạc Lam.” Nhìn hai mắt Nịnh Nhi mở to, anh ta giải thích: “Bọn họ là người
thế nào làm sao tôi lại không biết được chứ.”
“Tin tôi đi, cho dù tôi ra mặt, bọn họ cũng vẫn sẽ không tha cho anh
ta. Nếu cô cứ ngoan ngoãn nghe lời bọn chúng, đi làm việc cho chúng thì
thà cô tự hành động, tự cứu người có phải hơn không.”
“Tự mình hành động? Chính là. . . ” Âu Dương Thước biết Nịnh Nhi muốn nói gì: “Tôi giúp cô là được . Yên tâm, tôi sẽ không lại làm chuyện
đáng xấu hổ như trước, chẳng qua lúc ấy nhất thời nổi hứng thôi.”
Thấy Nịnh Nhi vẫn nhìn mình với vẻ không yên tâm, Âu Dương Thước ung
dung nở nụ cười: “Nếu cô còn lo lắng thì cứ đi đi, tôi tự sẽ biết cách
giúp cô cứu Doãn Hạc Lam ra.”
“Anh vì sao lại giúp tôi?” Nịnh Nhi hỏi.
“Điều này cô không cần bận tâm.” Âu Dương Thước thản nhiên nói.
Bởi vì, tôi thích em. Lần đầu tiên gặp ánh mắt ấy, tôi đã thích em
rồi. Sở dĩ tôi lỗ mãng như vậy đơn giản là bởi tôi muốn giữ em thật chặt bên mình, bảo vệ em cả đời. Chấp nhận bị em thương tổn, tình nguyện bị
em đánh chết, như vậy không chừng em có thể thấu hiểu lòng này.
Nịnh Nhi, em là một cô gái tốt, rất tốt. Hà cớ gì em cứ khăng khăng
theo Doãn Hạc Lam, kẻ vĩnh viễn cũng sẽ không ngoảnh lại nhìn đến tình
cảm của em? Em có biết rằng nếu như vậy tôi rất có thể sẽ xem anh ta là
kẻ thù.
Em có biết rằng, bên nhau một thời gian nảy sinh yêu thương là một
nhẽ, thế nhưng nhất kiến chung tình tôi lại càng thêm tin tưởng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT