Tìm được rồi sao?” Nịnh Nhi lo lắng hỏi han. “Vẫn đang tìm, cô kiên nhẫn một chút.” Hoàng Phủ Ảnh nhìn chằm chằm vào máy tính.

Gia tộc Anh Hồng thù mới/ oán cũ. . . Gia tộc Anh Hồng thù mới/ oán cũ. . .

“Gia tộc Doãn thị, gia tộc Lãnh thị, gia tộc Tư không, gia tộc Tư Đồ, gia tộc Vu thị, gia tộc Yến thị. . . .” Hoàng Phủ Ảnh nhìn Nịnh nhi: “Như vậy thì khi nào mới có thể điều tra xong a!”

Nịnh nhi nhíu mày sầu não.

“Chẳng lẽ trong ngũ đại gia tộc, bọn họ chỉ có gia tộc Doãn thị là kẻ thù?” Nịnh Nhi hỏi.

“Xem ra là như thế.” Hoàng Phủ Ảnh trả lời.

“Chẳng lẽ thật sự ở gia tộc Doãn thị?” Nịnh Nhi đoán.

“Có thể, nhưng cô nghĩ xem, Doãn Hạc Lam hắn nhất định hy vọng mình có thể toàn mạng thoát ra, định đoán giờ trong tay bọn họ, vậy hắn vì cái gì còn không thả Anh Hồng Ngải Nhã? Chẳng lẽ. . . . Hắn còn có ý đồ khác?” Hoàng Phủ Ảnh nói.

“Ý đồ?” Nịnh nhi lặp lại lời Hoàng Phủ Ảnh, Doãn Hạc Lam có thể có ý đồ gì cơ chứ? Anh ta muốn nắm giữ ngũ đại gia tộc? Nhưng trong lòng Nịnh Nhi, Doãn Hạc Lam không phải loại người này.

Hoàng Phủ Ảnh nhìn Nịnh Nhi, cũng đang suy tư. Bà có thể hiểu giờ đây Nịnh Nhi vừa lo lắng vừa bất lực cùng bất đắc dĩ, bởi chính bà cũng từng trải qua điều này, bà và cô ấy từng lo lắng giống nhau, bất lực như nhau, và cũng bất đắc dĩ như thế.

Bà bị người khác nói là vợ nhỏ, đâu có ai biết tình cảm giữa bà và Lương Khâu Ý mới là tình yêu chân chính. Ai biết được rằng Lương Khâu Ý và vợ trước của ông ta mới chính là hôn nhân vụ lợi. Đâu ai biết rằng bà từng bị người đàn bà kia vũ nhục đến nhường nào. Cho đến bây giờ, bà đã chịu biết bao oan uổng, nhục nhã cùng nhục mạ, nhưng bà không báo oán, bởi bà thực sự yêu ông ta. Bà thà chịu hết thảy ủy khuất, chỉ hy vọng được bên ông, hy vọng ông có thể hồi tâm chuyển ý.

Nịnh Nhi suy tư nửa ngày, trong đầu chợt nhớ đến một câu nói của Công Lương Dịch, những lời này xuất hiện thật trùng hợp, thật kịp thời, thật. . . kỳ diệu a.

Lúc còn ở núi băng, Nịnh Nhi nhớ rõ Công Lương Dịch từng nói rằng: “Trong ngũ đại gia tộc, gia tộc Âu Dương mới là thâm hiểm độc ác nhất, bọn họ mới thực là kẻ khẩu Phật tâm xà.”

Gia tộc Âu Dương. . . . . Gia tộc Âu Dương. . . . .

Nịnh Nhi đột nhiên nói: “Đến gia tộc Âu Dương!”

Lúc đó, tất cả mọi người đều sợ tới mức sửng sốt, Hoàng Phủ Ảnh liền quyết đoán nói: “Đi ngay, càng nhanh càng tốt!”

Nịnh Nhi ngạc nhiên: “Phu nhân, sao bà không hỏi tôi vì sao?”

Hoàng Phủ Ảnh mỉm cười: “Bởi vì ta tin tưởng cô.”

“Thực ra, tôi cũng chỉ là dựa vào trực giác thôi.” Nịnh Nhi có chút ngượng ngùng.

“Vậy thì ta tin tưởng trực giác của cô.” Hoàng Phủ Ảnh lại mỉm cười.

Nịnh Nhi nhìn bà lạ lùng, đem “Vì cái gì?” đang định thốt ra nuốt xuống.

o0o

Gia tộc Âu Dương.

“Thưa thiếu gia, ra-da báo xe của Hoàng Phủ Ảnh và Băng Nịnh Nhi đang tới gần.” Người máy quản gia nói.

“Lão theo phép tắc đón khách.” Âu Dương Thước lạnh lùng nói.

Đợi quản gia đi rồi, Âu Dương Thước kéo băng bịt miệng Anh Hồng Ngải Nhã xuống, nâng người cô ta lên, nhẹ giọng nói: “Ta phát hiện ngươi thật có tình ý. Vừa hay ta cũng không hứng thú với Ngải Hân Nhi (vị hôn thê của Âu Dương Thước), thế nào, làm vợ ta chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play