Khi Nịnh Nhi tỉnh lại, cô đang ở trong ngục giam của gia tộc Lương Khâu, trên vách tường đầy những bức tranh đẹp đẽ mang dấu hiệu của gia tộc họ.

Cô cũng không biết đã bị ai thay áo tù cho mình, hai tay hai chân tra vào xích.

Ban đầu cô cho rằng chuyện này hẳn là do Lương Khâu Nguyệt làm, nhưng đã qua mấy ngày, theo lời của mấy tên cai ngục cô có thể phỏng đoán rằng Lương Khâu Nguyệt tám phần là đã chết.

Nhưng nếu cô ta đã chết thì vì sao cô lại ở đây? Còn nữa, người bịt mặt kia đâu? Hắn thoát ra bằng cách nào? Nếu Lương Khâu nguyệt đã chết, vậy hắn đâu? Cũng đã chết sao? Nói ra thật kì quái, nếu Lương Khâu Nguyệt có kẻ thù, thì kẻ ấy cũng là kẻ thù của cả gia tộc, cớ gì nghe khẩu khí của tên cai ngục kia dường như không có chút bất mãn?

Nịnh Nhi nhìn thân thể chính mình, lại miên man suy nghĩ, nhưng thực ra lúc này cái gì cũng không thể nghĩ ra được. . . . .

Rốt cuộc là ai đã đem cô nhốt vào đây chú? Chẳng lẽ bọn họ lại nghĩ cô đã hại chết Lương Khâu Nguyệt? Hay là trong di thư của cô ta có nhắc đến cô, khiến cha mẹ cô ta hay ai đó đem cô nhốt lại?

Chi bằng biến thành mèo đi thôi. . . . . Không nên không nên, nếu thật sự trong di thư Lương Khâu Nguyệt có viết gì, chẳng phải cô ta hẳn sẽ nói cho hắn biết nhóm. . . .

Thực ra trừ bỏ kế sách này, Nịnh Nhi cô thật sự không thể nghĩ ra được cái gì khác. . . . .

Nếu không được vậy thì biến thành mèo đi, xem bọn họ có phát hiện hay không, cùng lắm thì lại bị bắt về, so với không thử chẳng phải vẫn tốt hơn sao? Nếu ngay cả thử cũng chưa thử, giả như như họ không biết, mình lại hối hận cả đời.

Chuyện gì chuyện gì đều phải thử mới biết được, nếu ngay ca thử cũng không dám, sẽ chẳng có ngày thành công.

Nói là làm, Nịnh Nhi nhanh chóng tiến hành kế hoạch một cách chặt chẽ, chu đáo. Nhưng là ông trời cố tình đối chọi cô, bởi sau khi Lương Khâu Nguyệt chết, người nhà của cô ta tìm thấy quyển nhật kí trong đó có nói đến chuyện cô bị sát hại, nên cho rằng chuyện kia cũng có phần liên quan đến cô. . . . . .

o0o

“A, làm gì vậy, buông tôi ra!” Năm ngày sau, Nịnh Nhi ở trong ngục rống to.

Người máy dùng giọng máy móc nói: “Ý đồ vượt ngục, cần phải báo. Ý đồ vượt ngục, cần phải báo.”

“Làm cái gì!” Nịnh Nhi lớn tiếng giãy dụa, nhưng người máy chỉ bất đắc dĩ nhìn cô.

“Ai cha, ở ngục giam của gia tộc Lương Khâu ta còn cư nhiên dám đào thoát?” Mẫu thân của Lương Khâu Hinh, phu nhân tộc trưởng gia tộc Lương Khâu chầm chậm đi tới.

Giờ đây, người máy thật phát triển, còn có thể nịnh hót, tươi cười nịnh bợ, nói lời đường mật. . . .

“Phu nhân, cô bé này muốn vượt ngục.”

Hoảng Phủ Ảnh nhìn Nịnh Nhi, đột nhiên hai mắt mở to, sau lại nhìn nhìn, rồi hạ lệnh — “Thả! Lập tực thả!”

“Phu nhân, phạm nhân này là tiên sinh đặc biệt. . . . .”

Hoảng Phủ Ảnh chẳng để tâm đến bọn chúng, tự mình nhấn nút.

“Cô gái nhỏ, cô đi đi, nếu không con gái ta biết được ta sẽ không xong đâu.”

Hoảng Phủ Ảnh nói với Nịnh Nhi đang kinh ngạc tột độ.

“Con gái của bà? Ai?”

Hoảng Phủ Ảnh tay nằm chặt: “Lương Khâu Hinh.”

Nịnh Nhi nhìn thoáng qua Hoảng Phủ Ảnh, có lẽ có hiểu được điều gì đó: “Cám ơn. Nếu như không có việc gì. . . .”

“Chờ chút, có một việc!” Hoảng Phủ Ảnh vội vàng nói.

Nịnh Nhi quay đầu.

“Cô có biết ai đã giết Lương Khâu Nguyệt không?” Quả nhiên không ngoài dự liệu của cô.

Nịnh Nhi cũng học theo bà ta bộ dáng tay nắm chặt ấy: “Thật có lỗi, lúc ấy tôi bị đánh thuốc mê. Nhưng phỏng chừng trong phòng trừ bỏ tôi và cô ta, thì chỉ còn một người duy nhất.”

“Ai?”

“Chính là người bịt mặt đã đánh thuốc mê tôi.” Nịnh nhi đáp.

Hoàng Phủ Ảnh trầm tư trong chộc lát: “Tốt. Cám ơn. Sau này có chuyện gì cô có thể tìm tôi, tôi nợ cô.”

“Phu nhân khách sáo rồi.” Giữa biệt thự nguy nga của gia tộc Lương Khâu, Nịnh Nhi biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play