“Anh à, Doãn Hạc Húc, hắn cư nhiên dám khi dễ em!” Anh Hồng Ngải Nhã anh anh khóc.
Anh Hồng Húc Nhật, tộc trưởng của gia tộc Anh Hồng nói: “Doãn Hạc Húc? Hắn làm sao?”
“Hắn, hắn muốn ly hôn! Hắn chính là luyến tiếc người vợ trước kia, tên là Khê Nhi!” Ngải Nhã vô cùng đau lòng khóc nấc.
Anh Hồng Húc Nhật đập bàn đứng dậy: “Cái gì? Đã qua bao nhiêu năm,
hắn vẫn còn băn khoăn về người đàn bà ấy? Ngải Nhã, em đừng khóc. Em
muốn như thế nào, anh sẽ làm như thế, được không? Em đừng khóc. . . . .” Anh Hồng Húc Nhật an ủi. Cô em gái này, ông không thể trêu vào.
“Ô, ô ~ đem hắn giết chết!” Ngải Nhã tiếp tục khóc nói.
“A?” Húc Nhật giật mình.
“Ô ~ anh cũng giống như hắn, đều giống nhau ~” Ngải Nhã cố tình bức bách anh trai mình.
“Không ~ không khải ~” Ông thật sự không còn đường nào để nói.
“Kia, vậy anh vì cái gì. . . . .” Ngải Nhã ủy khuất nói.
“A ~ được được được. Anh làm cho hắn chết, được chưa? Ngải Nhã?” Anh
Hồng Húc Nhật bất đắc dĩ dỗ dành cô em tính khí như đứa trẻ.
“Ừm. Nhất định phải làm ngay! Còn có vợ trước của hắn, nếu có thể tìm
ra, nàng ta cũng phải chết!” Ngải Nhã nói một cách thống khoái.
“Ngải Nhã à, lúc Doãn Hạc Húc cùng em kết hôn, Khê Nhi đã uống thuốc độc tự vẫn.”
“Thật sao? Tại sao em lại không biết?” Ngải Nhã vô cùng ngạc nhiên.
Húc Nhật cười khỏ: “Là thật. Thi thể cũng đã sớm phân hủy. Lúc trước vì
nàng ta không đến tìm hai người các ngươi, nên ta đã cố ý phái người đi
thăm dò. Thi thể cũng đã xem qua.”
“Có đẹp không?” Ngải Nhã vội hỏi.
Ông bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ đáp: “Rất khó coi. Không có xinh đẹp như
Ngải Nhã nhà chúng ta.” Thi thể sao có thể xem được dung mạo chứ. Huống
hồ lúc bọn họ tìm được nàng ta, cũng đã là chuyện rất lâu rồi. Chỉ tìm
ra được thi thể cũng đã rất không dễ dàng.
“Hừ! Doãn Hạc Húc kia là một tên ngốc! Đúng rồi, anh vì sao sợ nàng
tới tìm chúng ta? Nàng ta đến đây, không phải anh có thể chống đỡ sao?”
Ngải Nhã khó hiểu nói.
“Bởi vì. . . . Bởi vì. . . . Bởi vì không muốn làm cho hôn lễ của em
gặp trở ngại thôi.” Húc Nhật viện ra một lý do. Trên thực tế cũng là như vậy. . . . (Toản: “trên thực tế” liên quan đến một gia tộc rất phức
tạp. Hồi sau sẽ rõ ~)
“Nga.” Ngải Nhã dễ dàng tin dù một người bình thường cũng có thể nhận ra đây là một lời nói dối.
o0o
“Cốc cốc. . . . . .” “Xin chào, chúng tôi là đội cảnh sát Tinh Vân
Âm, có việc cần ngài phối hợp giúp đỡ.” Cảnh sát gõ cửa phòng làm việc
của Doãn Hạc Húc.
“Cảnh sát? Có việc gì sao?” Doãn Hạc Húc nói xong mở cửa.
Cảnh sát lấy ra văn kiện chứng thực: “Xin phối hợp làm việc cùng
chúng tôi. Xin hỏi, buổi chiều ngày hôm qua, bí thư Đổng Quang Na đã ở
bên trong phòng làm việc của ông phải không?” Cảnh sát đối với Doãn Hạc
Húc xưng hô đã từ “ngài” biến thành “ông”.
“Đúng vậy. Thì sao?” Đầu óc Doãn Hạc Hục phản ứng có chút chậm chạp.
“Ông đã xxx cô ta?” Khẩu khí anh cảnh sát đột nhiên trở nên gây gắt,
ngay cả “xin hỏi” cũng đều được bỏ qua khiến Doãn Hạc Húc không kịp phản ứng.
“Cái, cái gì? Tôi, buổi chiều hôm qua. . . . Không, không có! Tôi,
không có. Cô ta, buổi chiều,. . . . . ., ngày hôm qua. . . . . .” Lời
nói Doãn Hạc Húc ngắt quãng.
“Xin hãy đi với chúng tôi!” Sắc mặt cảnh sát âm trầm, không phân trần liền đem còng tay tra trên tay Doãn Hạc Húc, mang đi. Tình huống bất
ngờ này, Anh Hồng Húc Nhật thậm chí còn chưa chuẩn bị hành động. Gọi báo cảnh sát, là người bị hại Đổng Quang Na.
Phòng chửng người của gia tộc Anh Hồng phải một thời gian ngắn sau
mới có thể biết, vì sao bọn họ còn chưa hành động mà Doãn Hạc Húc đã
chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT