Hiên Viên Thần nhìn nữ tử áo lam trên bức tường giận đến nghiến răng nghiến lợi, quả không hổ danh là người có quan hệ với Tuyết Như Song, hai người cuồng vọng như nhau, không chê vào đâu được. Bảo hắn tránh đường để Vương phi mình chạy mất, hắn cũng không phải ngu. Nghĩ tới bộ dạng lạnh nhạt của nàng đối với hắn, trong lòng Hiên Viên Thàn quả là khó chịu không thôi. Hắn chưa bao giờ bị nữ nhân nào đối xử bằng cách đó. Có lẽ chính điều đó làm cho hắn yêu thích nàng. Cho dù nàng không có mỹ mạo, không có tài năng thì hắn cũng sẽ không so đo. Bây giờ nàng đừng mong thoát khỏi tay hắn.
-" Hừ, dựa vào ngươi sao, nàng là vương phi của bổn vương, ai có thể mang nàng rời đi." Hiên. Viên Thần khinh thường liếc mắt nhìn A Ngũ, chỉ dựa vào nàng ta, hoang tưởng.
-" Nàng có nói sẽ làm vương phi của ngươi sao, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói càn a, phải không A Cửu." A Ngũ đầy châm chọc nhìn Hiên Viên Thần, kẻ ngu ngốc, yếu ớt như thế mà muốn cưới A Cửu nhà nàng, hừ, nghĩ cả nhà nàng đều yếu đuối, dễ bắt nạt sao.
A Ngũ đột nhiên thay đổi cách xưng hô, gọi Tuyết Như Song là A Cửu làm tất cả sừng sốt, Hiên Viên Thần mặc dù không hiểu nhưng cũng không thèm quản mấy chuyện kia, thứ hắn cần là Tuyết Như Song.
Tuyết Như Song trước sau không hề tham gia vào, cứ như là nhân vật chính trong câu chuyện trên không hề liên quan gì tới nàng cả. Nếu A Ngũ đã tới đây thì nàng không cần phải động tay vào. Như vậy cũng tốt, sau này nàng vừa vặn có thể cho đám người ngu xuẩn kia một ' kinh hỉ '.
- " Mẫu hậu ta đã tứ hôn rồi, cho dù nàng không muốn vẫn sẽ phải làm vương phi của bổn vương." Hiên Viên Thần nhắc tới chuyện này thì vô cùng đắc ý, trong lòng vạn lần đa tạ mẫu hậu đã tìm cho hắn một vương phi thú vị như vậy, để. Hiên Viên Thần hắn xem A Ngũ kia còn có thể làm được cái gì.
-" Tiểu tử ngươi ngoài việc khua môi múa mép, lấy hoàng quyền ra uy hiếp kẻ khác thì có thể làm được trò trống gì, đại hội linh giả lần này sắp tổ chức, ngươi lo mà chuẩn bị đi, đừng có ăn no rững mỡ không có chuyện gì làm thì tìm A Cửu gây phiền toái, nếu để cô nãi nãi ta mất hứng không chừng sẽ đánh cho ngươi gãy vài cái xương, đến lúc đó không lên võ sàn được thì đừng trách." A Ngũ khinh thường Hiên Viên Thần vô hạn, loại người này cho dù có được thiên phú tốt mà không có nhân phẩm thì các môn phái sẽ không bao giờ để mắt tới, thật ngu ngốc.
Hiên Viên Thần giận sôi máu, miệng lưỡi thật ác độc. Nếu hôm nay không dạy cho nàng một bài học thì nàng ta sẽ còn cuồng vọng tới đâu nữa, mặt mũi hoàng thất phải để vào đâu.
A Ngũ cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp mang người rời đi là được, bóng dáng màu lam chợt lóe liền dạo một vòng quanh đám thị vệ của Hiên Viên Thần, đến khi xác định rõ bóng dáng của nàng, đám thị vệ kia đã bị đánh bầm dập, toàn bộ ngã trên mặt đất. Hiên Viên Thần trợn mắt nhìn nàng, không thể nào, nàng ta sao có thể... có thể...
Thượng Quan gia toàn bộ hóa đá, Thượng Quan Song từ khi nào thì quen biết với cao thủ như vậy. Thượng Quan Kỳ bị chuyện trước mắt làm cho kinh sợ, nử tử áo lam kia e rằng ngay cả ông ta cũng không đánh lại nàng. Vậy đại hội linh giả sắp tới, Nhu nhi làm sao đạt được vị trí xuất sắc đây. Vấn đề này làm Thượng Quan Kỳ phiền não không thôi.
Nhị phu nhân và Thượng Quan Nhu trong lòng lại lo lắng chuyện khác, bên người Thượng Quan Song có cao thủ như vậy, kế hoạch chẳng phải sẽ thất bại sao. Nghĩ đến kế hoạch kia, nhị phu nhân trong lòng bồn chồn không yên.
-" Hiên Viên Thần, ngươi không phải đối thủ của ta, nên làm thế nào ngươi tự mình biết rõ. Còn nữa, đại hội linh giả lần này ta sẽ không tham gia nên các ngươi không cần phải lo lắng thừa. A Cửu chúng ta đi." A Ngũ nói xong cũng không bận tâm điều gì. Tuyết Như Song và. Điệp nhi cũng thuận thế rời đi.
Sắp bước ra khỏi Thừa tướng phủ, đột nhiên Thượng Quan Kỳ gọi vọng tới.
-Song nhi, con có thể đi, nhưng sinh thần Hoàng hậu nửa tháng sau, con có thể cùng đi với phụ thân hay không, cũng nên cho phụ thân chút mặt mũi đi...
- Được.
Thượng Quan Kỳ kinh ngạc trước câu trả lời này, vốn nghĩ nàng sẽ không đồng ý nhưng câu trả lời lại ngược lại. Nhị phu nhân nghe được chuyện này, âm thầm dựng lên một âm mưu khác.
Hiên Viên Thần trơ mắt nhìn Tuyết. Như Song rời đi, hai bàn tay nắm chặt. Nàng đừng hòng thoát khỏi bản vương.
A Ngũ và Tuyết Như Song dẫn Điệp nhi tiêu sái rời đi. Chuyện này chỉ mới vừa bắt đầu thôi, lũ người ngu xuẩn các ngươi cứ từ từ mà thưởng thức những ngày vui vẻ sau này. Khóe môi Tuyết Như Song cười lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT