Nhưng không đợi đến lúc Lục Dương vui mừng khi thấy hai vật này, lúc đang trên đường đi đến lớp học vào buổi chiều, bỗng nhiên điện thoại trong túi áo Lục Dương rung lên từng đợt.
Lục Dương cầm điện thoại ra xem, là Đằng Hổ nhắn tin cho hắn.
Mở tin nhắn ra, nội dung bên trong rất ngắn gọn: "Đến chỗ tôi một chuyến, nhanh lên! Nếu không không thể thấy tôi nữa."
Lục Dương nhíu mày, không biết chỗ Đằng Hổ đã xảy ra chuyện gì rồi, sao lại là không thấy được anh ta nữa.
Trực giác nói cho hắn biết, Đằng Hổ không phải là người thích đùa, nếu đã nhắn như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân. Ánh mắt Lục Dương đảo một vòng trên bục giảng, giáo sư đang đưa lưng để viết cái gì đó trên bảng.
Lục Dương không do dự, hôm nay hắn ngồi gần cửa sau như thường ngày, lập tức đứng dậy nhanh chóng trốn ra khỏi phòng học, bước chân vô cùng nhẹ, ngoài trừ mấy người ngồi sau hắn thì không có người nào nhìn thấy hắn đã biến mất.
Khoảng nửa giờ sau, Lục Dương đi vào căn nhà nhỏ mà Đằng Hổ thuê, bên ngoài sân đã có một chiếc xe lớn đậu sẵn, Đằng Hổ đang ngồi trên xe lăn, bạn gái của anh ta thì đang xách hai túi hành lí từ trong nhà ra.
Mới một ngày chưa gặp, Lục Dương đã phát hiện trên tay cô ấy có vài vết thương, nhưng nhìn sắc mặt cô thì không phải là cãi nhau với Đằng Hổ, khuôn mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
- Sư huynh! Làm sao vậy?
Trong tiềm thức, Lục Dương có cảm giác hôm nay Đằng Hổ khôn đơn giản là dọn nhà đi, giống như là chạy trốn, nếu không thì sao phải vội vàng như vậy?
Thấy Lục Dương đến, Đằng Hổ khẽ cười một tiếng, móc ra hộp thuốc lá rồi rút một điếu cho hắn, sau đó anh ta cũng đốt một điếu cho mình, đây là lần đầu tiên Lục Dương thấy Đằng Hổ hút thuốc.
- A Đường là sư muội của tôi! Võ thuận không kém tôi bao nhiêu, lần này vì tôi bị thương, nên cô ấy mới đến chăm sóc, nếu không biết ai ra tay thì thôi, cũng có thể là nhiều lần tôi nói lỡ miệng, bị cô ấy nghe được, giống như vừa rồi, cô ấy đã đến gặp Hình Vinh.
Ra tay phế đi tứ chi Hình Vinh, vì vậy chúng tôi không thể không đi, nhà Hình Vinh ở chỗ này có chút thế lực, chúng tôi không chống lại được, chỉ có thể về quê cũ, may ra mới an toàn.
Đằng Hổ giải thích đơn giản nguyên nhân rời đi, sau đó dùng bàn tay đầy vết chai vỗ vỗ vào cánh tay Lục Dương, cười nói.
- Chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi rất thích tính tình của cậu, trước khi rời đi, tôi tặng cậu một thứ, mong nó có thể giúp được cậu!
Nói xong, Đằng Hổ cầm một đĩa CD từ trên đầu gối đưa cho Lục Dương.
- Cậu có số điện thoại của tôi, đợi đến lúc về quê, nếu như tôi đổi số, sẽ báo số mới cho cậu, tôi đi rồi, có lẽ CLB võ thuật sẽ phải giải tán, cậu không cần bận tâm, sau này có lẽ sẽ gặp lại!
Đằng Hổ chia tay với Lục Dương, cảm xúc anh sa sút.