Sau khi lớp trưởng ra về, Lục Dương vốn định mở luôn phong thư, xem hợp đồng và ấn phẩm tập đầu tiên trong đó.
Nhưng nghĩ lại lúc này trong phòng còn có hai người khác nữa, mà hắn lại không muốn chuyện mình viết tiểu thuyết bị truyền ra ảnh hưởng đến cuộc sống của bản thân, nên kiềm chế ham muốn lại, mang theo bưu phẩm rời khỏi phòng.
Chờ Lục Dương đi rồi, hai người trong phòng mới liếc nhìn nhau, tên mập ú Thiệu Đại Hải mở miệng trước: - Tiểu tử Lục Dương này bình thường điệu thấp như vậy, không ngờ lại có thân thích bên Đài Bắc.
Tên gầy khô Hồ Cốc cũng gật gật đầu phụ họa: - Ừ, nhìn phong thư dày như vậy, nhiều khả năng là vị thân thích kia gửi cho hắn thứ gì đó rồi.
- Không biết là cái gì mà tiểu tử này lại không giám mở ra trong phòng, phải thần thần bí bí mang đi, mẹ nó, thật không có chút nghĩa khí nào!
Thiệu Đại Hải nổi lòng tò mò về thứ đựng trong kiện bưu phẩm dày cộp kia.
Chính vì thế, kể từ lúc đó, hắn và Hồ Cốc đã bắt đầu sinh lòng hiếu kỳ với Lục Dương.
...
Lục Dương theo thói quen đi tới khu giảng đường số ba, thẳng đến phòng học ở tầng cao nhất.
Lúc này, trong phòng chỉ có ba gã sinh viên đang lẳng lặng đọc sách, ba người này đều ngồi cách xa nhau, rõ ràng là không muốn bị người khác làm phiền, đúng với biểu hiện của người chăm chỉ đọc sách.
Cả ba đều hoàn toàn không phát ra tiếng động, ngay cả tiếng trở mình, cũng thỉnh thoảng mới truyền ra.
Lục Dương thích nhất chính là bầu không khí như vậy, cũng tăng nhanh cước bộ, tới ngồi xuống ở một góc phòng, sau đó ôm tâm tình mong đợi, xé ngang phong thư, lấy từng thứ đựng trong đó ra.
Không ngoài dự đoán của Lục Dương, bên trong bao gồm một phần hợp đồng nhà xuất bản C gửi cho hắn, kèm theo bốn bản ấn phẩm tập một và hai của cuốn “Tận Thế Đất Hoang”.
Phần hợp đồng này, đã được tổng biên tập phía C ký, có kèm theo cả con dấu.
Lục Dương tùy tiện lướt qua một chút rồi để qua một bên, sau đó dành toàn bộ sự chú ý vào bốn cuốn ấn phẩm trên mặt bàn.
Bìa sách được thiết kế vô cùng tinh mỹ (tinh tế đẹp mắt), làm bằng giấy dày màu xám, dùng thủ pháp tranh châm biếm miêu tả khung cảnh một thành phố bị tàn phá, chính là cảnh tượng sau ngày tận thế: trên đường phố vắng tanh hai bên chất đầy kiến trúc phế tích, một thanh niên cao gầy cầm theo một thanh trường đao, phía sau là một cô gái yểu điệu xinh đẹp.
“Tận Thế Đất Hoang”, bốn chữ màu hồng khổ lớn, khắc bên phải bìa sách, bên dưới được đề thêm hai chữ Văn Sửu rất nhỏ.
Đáng nhắc tới chính là, những chữ này đều được in dưới dạng phồn thể.
Tác phẩm của ta, là tác phẩm đầu tay sau khi ta sống lại…
Ngón tay phải Lục Dương nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách, trong lòng không khỏi cảm khái.
Tác phẩm đầu tiên đối với mỗi tác giả đều có địa vị đặc thù, ký thác tình cảm đặc biệt mà người ngoài khó có thể lý giải được.
Tiện tay lật ra một trang, cũng giống như tác phẩm đầu tay của Lục Dương kiếp trước, văn tự bên trong đều là chữ phồn thể Đài Loan, từ trên xuống dưới dựng thẳng tắp, muốn xem, đều phải đọc từ phải qua trái.
Giấy in sách rất dày và cứng, chất lượng cùng sách giáo khoa hiện tại Lục Dương đang học hoàn toàn thuộc hai đẳng cấp khác nhau.
Trước khi sống lại, mỗi lần xuất bản sách mới, khi nhận được ấn phẩm từ nhà xuất bản, Lục Dương đều gửi tặng cho nhiều người, chỉ lưu lại cho mình một bản.
Nhưng đời này hắn lại không có định làm như vậy.
Đây cũng là lý do vì sao Lục Dương không muốn cho bạn cùng phòng biết mình đang viết tiểu thuyết.
Nếu như để mấy người này biết mình đang xuất bản sách bên Đài Loan, còn có bốn cuốn ấn phẩm, chắc chắn sẽ phải tặng cho bọn họ một cuốn, thậm chí là mấy cuốn.
Người này một quyển, người kia một quyển, sau cùng, lưu lại trong tay Lục Dương, khẳng định không còn bao nhiêu.
Chỉ có hai bộ ấn phẩm, Lục Dương muốn lưu lại cho mình một bộ, còn một bộ, hắn dự tính gửi tặng cho người tối quan trọng trong lòng mình.
Về phần bạn bè bình thường, thì thật xin lỗi nhé.
Ngồi trong phòng học vân vê bốn cuốn ấn phẩm không nỡ buông tay suốt nửa giờ, Lục Dương mới thoả mãn mang cả sách lẫn hợp đồng cất vào phong bì, sau đó đi tới tiệm in tờ nết Tinh Vũ phía sau trường học.
Hợp đồng và ấn phẩm đều đã nhận, Lục Dương thầm nghĩ có lẽ nhà xuất bản C sẽ gửi cho mình một email xác nhận điều này.
Mở máy vi tính ra, đăng nhập vào hòm thư, Lục Dương phát hiện quả thật có một lá thư mới do biên tập viên Tam Văn Ngư của nhà xuất bản C gửi đến.
Mở lá thư ra đọc, mới biết đước phía C không chỉ gửi hợp đồng và ấn phẩm, mà còn gửi kèm cả bốn ngàn năm trăm đồng tiền nhuận bút cho hắn, đã chuyển thẳng vào ngân hàng hắn kê khai trong hợp đồng.
Trước đó, sau khi Lục Dương gửi tập bản thảo thứ hai, dựa theo quy củ, tiền nhận bút tập thứ nhất cũng theo đó được gửi đến cho hắn, còn tiền nhuận bút tập thứ hai thì nhà xuất bản vẫn tạm thời giữ lại.
Lục Dương hiện tại đã “giàu to” rồi, có tiền nhuận bút của hai tập bản thảo, dù mới chỉ nhận trước một tập.
4500 đồng, thời điểm năm 2013, cũng không tính là gì.
Khi đó, đồng nhân dân tệ bị mất giá trầm trọng, đến thợ mộc thợ hồ mỗi ngày cũng kiếm được hai ba trăm đồng tiền công, một tháng có khi còn kiếm được sáu bảy nghìn, thậm chí hơn một vạn.
Nhưng thời điểm 2003, 4500 đồng, đối với tầng lớp dân chúng dưới đáy xã hội mà nói, vẫn là con số không nhỏ.
Năm 2003, thợ mộc thợ hồ mỗi ngày chỉ kiếm được bốn năm mươi đồng tiền công, thậm chí có ngày chỉ kiếm được ba mươi đồng, nhân lên một tháng, cũng chưa chắc đã kiếm đủ một nghìn.
Lúc này, Lục Dương vừa mới bước vào năm nhất đại học, tiền học phí hai kỳ của hắn cũng không đến bốn nghìn đồng.
Mà tiền sinh hoạt phí một học kỳ cũng chỉ tầm hai nghìn đồng, bình quân tiền chi tiêu mỗi tháng của hắn cũng chỉ chừng bốn trăm đồng mà thôi.
Sống trong thời đại như vậy, con số 4500 đồng, đối với Lục Dương mà nói, đã xem như không nhỏ.
Mà tối trọng yếu chính là, 4500 này cũng không phải tiền nhuận bút một tháng của hắn, chỉ là tiền nhuận bút của một tập bản thảo sáu vạn năm ngàn chữ mà thôi.
Với tốc độ sáng tác hiện giờ của hắn, một đêm được hơn sáu ngàn chữ, mười ngày được hơn sáu vạn, mất thêm hai ba ngày nữa để chuyển bản thảo viết tay thành bản thảo điện tử, tính ra, một tập bản thảo, chưa đến nửa tháng hắn đã viết xong.
Một tháng, Lục Dương ít nhất có khả năng viết được hai tập bản thảo.
Một tập 4500 đồng, hai tập 9000 đồng.
Vào năm 2003, đây tuyệt đối là thu nhập mà nhiều người bình thường dù nằm mơ cũng không giám nghĩ tới.
Có bốn ngàn năm trăm đồng này, Lục Dương có thể mua cho mình một cái notebook như ý, không cần phải tiếp tục viết tay nữa, như vậy tốc độ sáng tác của hắn ít nhất sẽ được đề thăng lên một phần ba.
Hoàn hảo có thể tiết kiệm được công sức lẫn khoảng thời gian đưa bản thảo viết tay lên máy.
Muốn thành công, trước tiên phải có lợi khí.
Để đẩy nhanh tốc độ sáng tác, việc mua máy vi tính là chuyện tất yếu. Ngay lập tức, hắn đứng dậy quay về ký túc xá, trước tiên cất kỹ phong thư vào trong ngăn kéo, sau đó mang theo chi phiếu đi tới cửa hàng bán máy vi tính.
Đáng tiếc thay.
Lục Dương đã quên mất một điều, thời điểm năm 2003, máy tính xách tay đều rất quý hiếm, giá cả một chiếc cũng từ năm sáu ngàn đồng trở lên.
Tiền nhuận bút lần này của Lục Dương cũng chỉ đủ để mua được một chiếc kha khá, căn bản không có nhiều lựa chọn.
Hơn nữa, chuyện đắt tiền không nói, đến cấu hình và thiết kế của máy cũng khiến người ta không còn lời nào để nói.
Cuối cùng, Lục Dương chỉ đành đem tiền gửi trở lại vào ngân hàng, quyết định vẫn tiếp tục viết tay rồi ra quán net đem bản thảo chuyển vào máy tính như trước.
Trên đường về, hắn đã nghĩ thông suốt.
Hiện giờ mọi người trong ký túc xa đều không có máy tính, nếu mình mua một chiếc, mọi người thể nào cũng sẽ tranh nhau sử dụng, không mất bao lâu sẽ hỏng.
Hơn nữa, hoàn cảnh trong ký túc xá, phần lớn thời gian đều rất ồn ào, căn bản không thích hợp cho việc sáng tác, còn mang theo máy vi tính vào trong phòng học viết lách, lại ảnh hưởng tới việc đọc sách của người khác.
Đối với chuyện bản thân muốn giữ bí mật việc viết tiểu thuyết, cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định.
Chắc phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa, đến khi có thể thuê được một căn phòng yên tĩnh ở bên ngoài, thì mua máy sau cũng không muộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT